Thiết lão thay một bộ y phục sạch sẽ, đeo lên ngực trái cái huy hiệu hình tròn to bằng nắm tay trẻ con, bề mặt trạm khắc nổi bộ áo giáp phòng hộ, trên cùng có ba ngôi sao vàng phản quang.
Lão ưỡn ngực, thẳng lưng, bộ dáng khác xa khi nãy, Hàn Phi đi bên cạnh thông qua hai trạm Vệ Binh, càng vào sâu Nội Thành lính gác có tu vi cấp bậc càng cao, tên thấp nhất cũng Luyện Khí Cảnh hậu kì.
Cuối ngã tư đường lớn, đập vào mắt là Phủ Điện hoành tráng, kiến trúc tinh mĩ, Lầu Các năm tầng, chiều cao ước chừng vài trăm trượng, Điện này có năm gian, lớn nằm ở giữa, bốn nhỏ hơn chút xoay về bốn hướng, mỗi mặt có chiều rộng năm dặm, mấy ngàn Vệ Binh tu vi Luyện Khí Cảnh cửu tầng sâm nghiêm canh gác.
Gian chính giữa, đỉnh tầng hai treo một cái bảng có ba chữ thiếp vàng khảm ngọc “Võ Phủ Điện”
Đi qua nơi này, gặp một bãi xe ngựa chuyên dùng trong Nội Thành, Thiết lão gọi một chiếc, cả hai đi thêm trăm dặm về hướng Đông, dừng lại trước khu sảnh rộng, bước vào đụng tam cấp mấy trăm bậc, toàn khu vực có ba Lầu Các cao vút theo thứ tự, ba tầng, bốn tầng, năm tầng.
Phía sau một Tháp chín tầng, người bên trong đi đi lại lại ra vào, không dưới năm vạn bóng ảnh, chia theo từng nơi.
Toàn khu vực xây dựng rộng tầm ba dặm ngang, hình thù như chiếc quạt xếp xoè ra, mỗi xương quạt một pho tượng lớn điêu tạc một món vũ khí khác nhau, cửa lớn có ba chữ đúc từ một khối Huyền Thiết “Luyện Khí Các”.
Bước vào trong, sàn lót đá mát rượi, nhiều nhóm người đang rỉ rả bàn bạc gì đó, Thiết lão dừng chân, ho nhẹ tựa gây chú ý, đả động ánh mắt nhìn qua, hàng loạt tiếng lời mềm ngọt chào hỏi vọng đến.
Lúc này lão mới chịu nhấc chân lên.
Hàn Phi nhướng mày cười nhạt, đưa đến Túi Trữ Vật có thanh Hoả Kiếm, Thiết lão đón lấy, trán rịn mồ hôi, kiểm tra kĩ lưỡng, trong lòng vui sướng.
Lão đến một quầy tiếp khách, gã béo bên trong chào đến:
- Vĩnh Phong lão, lão mới nhận học đồ sao! Là hài tử nhà nào, có phúc đến vậy!
Thiết lão cười nhạt:
- Lấy cho ta một Thẻ phòng Rèn Khí cấp .
Gã béo ngạc nhiên:
- Bình thường, không phải ngươi chỉ luyện phòng cấp thôi sao? Không lẽ, Vĩnh Phong lão có đột phá?
Thiết lão nhạt đáp:
- Chỉ thử sức thôi, chưa đủ chắc chắn để vui mừng.
Gã béo đưa cho Thiết lão một Ngọc Thạch trạm khắc ba loại phù văn, ôm quyền lễ chúc:
- Chúc ngươi sớm đạt thành tựu.
Thiết lão làm ra động tác bồi lễ, quay lưng tiến lại quầy Thiết Tinh.
Lại quay qua nói với Hàn Phi:
- vạn Linh Thạch đem ra mua Thiết Tinh, dùng trong nửa tháng.
Hàn Phi chép miệng:
- Ngươi là tính luyện ra trăm bộ sao!
- Ngươi lấy trước khối, cần lại lấy thêm, xong mới thanh toán.
Thế nào, danh khí của ngươi, có đủ mặt mũi tạm ứng trước nguyên liệu không?
Cơ mặt Thiết lão giật giật, nóng nảy:
- Tiểu tử, ta muốn tận lực vì đã hẹn trước.
Đến ta cũng không đủ tự tin, luyện lần thành công lần.
Hàn Phi cười nhạt, đặt vào tay Thiết lão năm vạn Linh Thạch, sải chân bước qua một bên.
Thiết lão nghiến răng:
- Tiểu tử keo kiệt ngươi, ta xem lát nữa có xin ta không.
Hứ..!
Thiết lão gọi đến khối Thiết Tinh cấp , vừa đủ năm vạn Linh Thạch hạ phẩm, dáng điệu bực tức, phe phẩy hai ống tay áo mà đi.
Lầu , dãy , phòng số .
Lầu Các này chia thành năm tầng, mỗi nơi để một ít dụng cụ thích hợp, tuỳ vào cấp bậc luyện.
Người có cấp bậc Luyện Khí Thuật cao nhất ở đây là Các Chủ, vẫn chỉ luyện tại tầng ba.
Dù vậy, các phòng đều phải đầy đủ dụng cụ, phòng trường hợp cao tầng tới tham quan, cũng không mất mặt lắm.
Chưa kể Thượng Khách trong Tháp toàn là cao thủ trong giới, thập phương thường xuyên tới lui.
Tầng một có dãy, tượng trưng cho năm cấp.
Thiết lão là Luyện Khí Sư tam phẩm, nên dùng dãy ba.
Cấp bậc của phòng lại tính từ cao xuống thấp.
Bước vào phòng, dụng cụ đầy đủ, Hàn Phi gật gật đầu, nói:
- Ngươi bỏ Thiết Tinh lên bàn, ra ngoài đóng cửa lại.
Thiết lão đem Thiết Tinh đặt lên kệ đá, bước ra đến cửa, chợt nhảy dựng:
- Ngươi nói ta ra ngoài? Như nào bên ngoài luyện cho ngươi được!
Hàn Phi nhàn nhạt:
- Ta có nói là để ngươi luyện sao! Đừng để kẻ khác tiến vào quấy nhiễu là được.
Yên tâm, lâu nhất chỉ hai canh giờ.
Xong việc, vẫn đưa thanh Kiếm kia cho ngươi.
Thiết lão trợn mắt, kinh tâm:
- Ngươi biết rèn đúc? Không thể, tu vi lẫn tuổi tác của ngươi, đến việc xin đi làm Học Đồ cũng chưa chắc được!
Hàn Phi không đáp lời, cử tay thoăn thoắt xắp xếp dụng cụ, tài liệu gọn gàng.
Thiết lão trố mắt nhìn theo.
Song, lại không dễ tin tưởng mà lẩm bẩm:
- “Điêu Trùng Tiểu kỹ”.
Hứ..
làm màu cho có, ra vẻ gì chứ..
ta xem, lát nữa ngươi có xin ta không!
Lão ra ngoài, đóng cửa, lưng dựa tường, hậm hực:
“Hai canh giờ? Ngươi nghĩ bản thân là Luyện Khí Tông Sư sao! Ảo tưởng, cũng vừa phải thôi chứ!”
Lại lấy ra thanh Hoả Kiếm, ngắm nghía, thích mắt say mê.
Bên trong, Hàn Phi dàn dựng Tụ Hoả Trận cấp hai, kích hoạt hai viên, đợi vài hít thở, ném Thiết Tinh vào.
Ngẫm tính:
“ Nếu bộ khí cụ này của ta, có thể bố trí một ít Trận Pháp, hỗ trợ thấy thế tu vi Luyện Khí Cảnh hệ Hoả, nhằm khống Hoả lực nung rèn hiệu quả hơn.
Như này, đành phải mất chút công sức.”
Lại lấy ra viên Tụ Hoả Thạch cấp , khắc lên từng khỏa đồ hình Trận Văn, ném vào Hoả lò, dùng “Bạo Tinh Chỉ” lần lượt kích phát.
Chỉ Pháp bắn tới, khí lực tác động Thụ Hoả nổ tung, nóng rực Hoả Diễm.
Chờ lửa ổn định, lại đánh vào bụng Lò mấy tầng Trận Văn, khi sức lửa đã ngang với Luyện Khí Cảnh cửu tầng hệ Hoả toàn lực phát động, mới dừng lại.
Hàn Phi cởi áo ngoài, cơ bắp lộ ra, tiểu Chuỳ vừa tay được đúc bằng một loại Thiết Tinh đặc biệt, tuy kích cỡ nhỏ nhưng sức nặng lên tới mấy trăm cân.
Hàn Phi vung Chuỳ:
- Hiện tại sức mạnh của ta đã ngang với Luyện Khí Cảnh tầng năm, kết hợp với kinh nghiệm rèn đúc từng trải, một bộ khí cụ cấp thấp không đáng ngại.
Hai canh giờ trôi qua, nhiều phần khí cụ Công Cụ Rèn Giũa đã thành hình, độ tinh sảo còn muốn hơn các loại trong phòng một chút, chỉ thiếu Hoả Lò.
Y vung tay xoá tàn tích, gỡ niêm phong cửa.
Thiết lão bước vào, bộ dáng Hàn Phi thân trần lem luốc đang lau chùi mảng bụi bám trên người đập vào mắt.
Đảo mắt một vòng, Thiết Tinh trên bàn đã dùng quá nửa, dấu tích gian phòng vừa trải qua một trận nung rèn ác liệt, hơi nhiệt nồng đậm, nhiều phần Khí cụ sáng bóng đặt gọn gàng trên nền phẳng.
Thiết lão kinh hãi, lắp bắp:
- Là ngươi..
rèn những thứ kia?
Hàn Phi tiếu dung, nhạt lời:
- Ngoài ta với lão, còn người thứ ba sao!
Thiết lão ngã “huỵch” ra đất, choáng đầu ngây ngốc, tâm tư trống rỗng.
Mấy hơi thở sau, lão mới định thần vuốt ve bộ khí cụ nọ, ánh mắt đầy thâm ý:
- Không nghĩ tiểu tử ngươi có kỹ nghệ còn vượt trội hơn cả lão phu!
- Tiểu tử, Sư Tôn Luyện Khí Thuật của ngươi là thần thánh phương nào vậy, ta muốn đi bái phỏng?
Hàn Phi không lạ, tình huống này, ngoại hình Y hiện tại, không giống là tự thân cường đại.
“Lão không thoát ý nghĩ rằng, ta còn có cao nhân chỉ điểm phía sau.”
Hắn ra vẻ huyền bí, tăng độ tò mò cho lão, thu khí cụ nọ lại, ném Tụ Phong Kiếm tới, điệu ngữ nhiệt thành, chậm rãi một lời:
- Giao dịch trước đã xong, ta muốn làm thêm một lần giao kèo nữa, lão tìm phòng có thể rèn Huyền Thiết, ta trả công thêm một thanh Bảo Khí, thế nào?.