Đoạt Thế Tranh Thiên

chương 66: 66: nhóm người ngang tàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lưu Bình cười sặc trong dạ, lời mềm phụ hoạ:

- Ân Công, thủ pháp kinh diễm, bọn ta đã tám phần yên tâm rồi.

Đám thiếu niên ngơ ngác, chẳng hiểu hai người kia đang nói về điều gì.

Đan Đồng ngờ ngợ, hỏi như muốn để biết kĩ năng kia:

- Hàn đệ, ngươi không phải là đang nói viên đá vừa nổ là do ngươi tác động? Sao ta lại không rõ ngươi làm ra kiểu gì?

Bốn người đồng dạng ánh mắt mong chờ, Hàn Phi hiểu ý nhàn nhạt nói:

- Chỉ là chút thủ pháp kiếm ý, các ngươi nếu muốn về sau ta sẽ truyền lại.

Liễu Lịch trong lòng thầm thán:

“Động tác vô ảnh vô tung, xác định công pháp cao cấp đám cường giả hay truyền miệng, chỉ có thể nghe nói không thể miễn cưỡng cầu..

Ách..

đây là tình huống gì, ta nếu được biết đến về sau tại thời điểm bất bình, vung tay đầy ngạo khí, không phải sẽ oai phong lắm sao.

Chưa nói võ giả cực khổ tu luyện, cấp bậc chưa tính, công pháp cao cấp mới quyết định mạnh yếu.”

Suy tính một lát, Y bước đến gần hơn, bán quỳ thành khẩn nói:

- Liễu Lịch bái kiến Sư Tôn,

Ai nấy nghe thoáng bất ngờ, A Đẩu tự dưng lo được lo mất cũng sát đến làm ra tư thế lẫn lời nói một kiểu.

Hàn Phi giật nảy mình, cau mày quát:

- Ai bảo các ngươi gọi ta Sư Tôn..

Hứ, gọi lão đại hết cho ta..

Hai tên còn đang do dự, chẳng biết từ khi nào Đan Đồng đã vòng ra phía sau Hàn Phi, hai tay đấm bóp, ngữ khí ngọt ngào:

- Lão Đại à Lão Đại, kiếm pháp lợi hại kia có thể nào trong hôm nay truyền cho ta luôn không.

Hàn Phi bày ra bộ mặt thưởng thức, chậm rãi nói:

- Hiện tại thực lực các ngươi chưa đủ mạnh, khả năng thao túng lực tuỳ ý chưa đủ, cứ chăm chỉ rèn tu đột phá Luyện Khí Cảnh trước, kế đó tập dẫn khí kết hợp công pháp thuần thục mới cho ra một chiêu triệt để khai thác toàn lực.

Thủ pháp sắc nhọn cần nhất kinh nghiệm, mà kiến thức đó có được từ không ngừng luyện tập mà ra.

Liễu Lịch, A Đẩu vẻ mặt ngây ra, đứng sang một bên chăm chú lắng nghe.

Lưu Bình nhìn đến hài tử, mát gan cường thận, thầm nghĩ:

“Thần Dược vô số, thủ pháp vô song, Kiếm Đạo tuyệt thế kinh người.

Ân Công, chắc chắn thân thế không tầm thường, Đẩu nhi được đi theo học tập chính là phúc phận, ta dù có bỏ mạng cũng phải lót đường cho hài tử có được một vị trí kia.”

Chờ khi Hàn Phi không còn nói thêm gì, Lưu Bình cung kính cất lời:

- Ta sẽ thay Ân Công viết thư nhận chiến.

Hàn Phi mắt đang liêm diêm hưởng thụ, tôn trọng đối phương khẽ mở, tỉnh táo đáp:

- Xin nhờ Lưu thúc, có điều sau trận chiến kia, bão táp tất nhiên sẽ đến, Lưu thúc cũng nên chuẩn bị một chút.

Lời vừa ra, khống lực đến chỗ Lưu Bình Túi Trữ Vật sơ phẩm, Túi trung phẩm, bên trong có bộ Phàm Khí trung phẩm, Phàm Khí thượng phẩm, tất cả Thần Dược cấp còn sót, vạn Linh Thạch hạ phẩm.

Nói tiếp:

- Ta góp một phần!

Cả hai đều hiểu, buôn có bạn bán có phường nghĩa là gì, các thế lực đồng dạng thường quen biết lẫn nhau, qua lại thậm chí là liên kết.

Bị ức hiếp, cách tốt nhất là thấp điệu và tránh đối đầu.

Để điều động nhân khí đến làm ầm ĩ một trận, hỏi có mấy người dám đứng ra tương trợ.

Thực lực, chỉ có mình một tay bồi dưỡng mới là then chốt.

Lưu Bình ánh mắt kiên cường, cúi chào, rời khỏi.

Hàn Phi vươn vai, trở lại bộ dáng nghiêm túc, cấp cho mỗi người một lượng lớn tài nguyên, mãnh ý một lời:

- Ta hi vọng đến lúc nguy cấp, các ngươi có thể tự bảo vệ bản thân.

Cả ba người, tròng mắt đỏ hoe, gật đầu quả quyết.

Đâu vào đấy, Hàn Phi lấy ra một hộp gỗ, bên trong là một cái Kim Bài cao ba thốn, ngang hai thốn, phản quang sáng loáng.

Bên trên khắc một chữ Vũ nhàn nhạt linh lực, bên dưới một chữ khách.

Nhìn qua một lượt, quay lưng rời đi.

Đây chính là “Lệnh Bài Kim Khách” Liễu Lịch mua tới.

Cửa vào Đông Hoàng Thành là một con đường lớn xuyên qua mấy dãy Quân Doanh đông đúc Võ Binh, chiều dài mười dặm.

Đầu ngõ kiểm soát còn có hơn trăm Võ Binh tu vi Luyện Khí Cảnh tầng năm đứng gác, tại điểm này có mấy ngàn người đang xếp hàng chờ được kiểm duyệt cho qua.

Người xếp hàng nơi này, dường như rất thường xuyên qua lại, nhìn mặt nhau đã chán cả mắt.

Ngay lúc Hàn Phi đi tới, mấy trăm người nhìn nhận thiếu niên đơn độc lạ lẫm, liền đánh mắt dò xét.

Một lão đầu bộ dáng Thương Nhân, tỏ ý nhắc nhở lại không muốn to giọng, nghiến răng ném lời:

- Tiểu tử chớ có làm càn, nơi này không phải chỗ đùa nghịch của hài tử, mau mau trở lui, để Võ Binh phát giác, mạng ngươi không kiệp giữ đâu.

Hàn Phi dửng dưng như không nghe thấy.

Gã trung niên khác, cùng một tâm tư với lão già kia, có điều khí độ bôn tẩu đã quen, hắng giọng rít:

- Xú tiểu tử, bá bá, thúc thúc nhìn ngươi tuổi nhỏ, mũi lòng trắc ẩn mở lời nhắc nhở, ngươi còn giả ngốc.

Hàn Phi nhíu mày hỏi:

- Các ngươi là đang nói với ta sao!

Lão già ban đầu, cơ mặt co nhúm lại, tức giận muốn phát nổ, lại kiềm xuống, bày ra bộ dáng tiền bối không chấp vặt, chỉ “hừ hừ” liếc qua.

Gã trung niên lớn giọng:

- Không nói ngươi, ta nói với đầu gối sao! Ngươi còn không phải đang tìm cách qua Thành dạo chơi ư?

Hàn Phi thừa nhận:

- Đúng vậy.

Gã trung niên làm ra vẻ lão gia tử, giảng dạy:

- Ta nói, ngươi quay trở lại đi, từ nơi này muốn qua Thành không có Thẻ không qua được đâu, Võ Binh càng không có bà con với ngươi, để bọn họ biết được ngươi dối trá, ngươi liền có đến không có mạng trở về.

Hàn Phi cười mỉm:

- Ai nói với các ngươi, ta dối trá.

Một kẻ tráng niên khác, nhịn không được, quát:

- Tiểu tử còn già mồm, vạn Linh Thạch một lần Hạ Khách, nhìn bộ dáng ngươi có thể có được sao!

Hàn Phi ánh mắt sắc lạnh:

- Ngươi quát một lần nữa ta xem!

Tráng niên nọ tức giận, chưa kiệp nói thêm, cách đó bộ, Võ Binh mặc giáp sắt cưỡi hắc Mã, lớn giọng mắng đến:

- Kẻ nào đang gây ồn ào, thật không xem Pháp Lệnh Võ Phủ ra gì, bước ra cho ta!

Cả đám mấy trăm người đứng gần, đều cúi đầu nhìn đất, im thin thít.

Trong dạ khó tránh đồng dạng một câu: “không liên quan đến ta”

Tráng niên nọ cũng không ngoại lệ, thầm thán:

“Ài..

tiểu tử chết tiệt, người khác thương hại nhắc nhở không nghe, còn làm ra vẻ, dẫn hoạ đến rồi, ta bị liên can, liền bóp chết ngươi.”

Ánh mắt oán độc nhìn Hàn Phi, thì thào:

- Để ta xem ngươi lát nữa, chết như thế nào!

Người người thông qua, ai nấy đều xuất ra Thẻ Bài, đọc tên cho Võ Quan ghi chú lại, sau đó trên Thẻ Bài được đánh một cái dấu, điểm ngày tháng.

Cùng lúc này, phía sau có sáu người cưỡi Ngựa đuổi đến, động thái ngang tàn chen lấn, Võ Binh hăm hở ra xem, nhận diện đám người kia, đồng loạt cúi đầu thấp điệu cung kính, khép nép quay ngược trở về hàng ngũ.

Mọi người đang ngoan ngoãn xếp hàng nhao nhao nhìn xem, Hàn Phi cũng không ngoại lệ.

Nhóm người cưỡi Ngựa kia có bốn nam tử bộ dáng võ phu, thân mặc võ phục tản mác sát phạt, tu vi sàng sàng nhau đều ở mức Luyện Khí Cảnh hậu kì.

Hai người còn lại là nữ tử, một bộ váy màu vàng một bộ màu lục diệp, thoáng đung đưa trong gió tản mùi hương của những cánh hoa hồng sáng sớm, hòa vào không khí thơm ngát dễ chịu.

Hai nàng che qua một tấm lụa trắng mỏng, kín nửa mặt dưới, nửa trên để lộ nước dạ trắng mịn, đôi mắt đẹp long lanh tựa Bảo Vật cực phẩm, khiến ai nấy nhìn qua đều chín phần say đắm khó quên..

Truyện Chữ Hay