Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tửu Lâu ba lầu lộng gió, trụ chính làm từ thân đại thụ ngàn năm tuổi cứng chắc kiên cố đem đến cho khách nhân cảm giác yên tâm toạ vững, tinh thần cao hứng hẳn, tựa đem tửu lượng thông thường của mỗi người tăng lên gấp bội.
Người người sảng khoái nâng cốc, cảm xúc bộc lộ thẳng thớm tâm sự, ai nấy dường như trút bỏ mọi lo phiền tranh dành ngay từ ngoài cửa, đến đây bọn hắn hào sảng hưởng thụ cho mình.
Gác lầu bọn Đan Đồng đặt bàn không tính là dày đặc chật kín, tiếng cười nói đan xen cũng rộn ràng như hội.
Hàn Phi nhìn bộ dáng béo mịn lắc lư trước mặt, nhịn không được cười xoà, điềm đảm hỏi:
- Trong khoảng thời gian qua, ngươi thực tế là làm gì?
Đan Đồng nhấp rượu, giọng điệu thản nhiên lại có chút tự đắc:
- Ông chủ quầy thuốc xắp đặt cho ta công việc phơi thuốc và đóng gói đem giao.
- Còn ngươi đã trải qua những gì, kể ta nghe xem!
Hàm Phi như chưa kiệp chuẩn bị câu trả lời, hơi đảo mắt hướng lên, dối trá một câu:
- Chỉ là một chuyến du ngoạn phong cảnh bình thường, nhưng ta cũng may mắn lượm được một ít đồ tốt.
Đan Đồng nghe nói đến đồng bạn nhặt được đồ tốt, trong lòng thoáng qua bái phục vì người huynh đệ này cứ vắng mặt một dạo lại có được món hời, giống như bảo đao lần trước đổi được.
Y càng lo cho bằng hữu gây chú ý kẻ xấu, nhanh phất tay chặn lời ngó trái ngó phải, tỏ ý nhắc nhở đối phương nói nhỏ chút, sợ kẻ gian hãm hại tranh cướp, lại quẳng ra thêm lời lẽ che lấp tình huống:
- Đúng, ta chỉ làm bấy nhiêu, ăn xong ta đưa ngươi đi xem nơi ta làm việc.
Cả hai nói nói, cười cười ăn uống no nê.
Rời tửu quán, Đan Đồng đưa Hàn Phi đến hậu viện căn tiệm nơi hắn phơi thuốc, làm việc.
Nơi này diện tích không tính là rộng, vật dụng đa phần bằng gỗ có chút cũ kĩ nhưng rất gọn gàng.
Từ bên trong sảnh một lão giả tuổi tầm sáu mươi, gương mặt đôn hậu y phục giản dị, đang hướng đi ra, nhìn thấy Đan Đồng, nhã nhặn một câu hỏi tới:
- A Đồng, ngày hôm nay ngươi không làm việc?
Đan Đồng nhìn đến, sắc độ chuyển thành bộ dáng hài tử ngoan, lễ kính đáp:
- Bảo thúc, ta có huynh đệ đến thăm, hôm nay ta dắt hắn tham quan.
Bảo Lão chậm rãi đi tới, chớp mắt mấy cái tựa suy ngẫm gì đó, không quá lâu lão tươi tắn hỏi:
- Ồ ồ, đây là vị huynh đệ mà ngươi hay nhắc sao?
Đan Đồng hơi sượng mặt, gãi gãi đầu nhỏ giọng:
- Đúng vậy, Bảo thúc.!
Bảo lão gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng nói:
- Vậy ngươi tiếp đãi huynh đệ ngươi thật tốt đi, cần gì thì nói với ta.
Ta còn bận ra ngoài chút việc, các ngươi thong thả nhé.
Dứt lời, lão rảo bước chân đi qua bọn hắn, động tác vội vã tăng theo.
Đan Đồng khom lưng bồi lễ:
- Đa tạ Bảo thúc.
Hàn Phi xem lão già rất tốt với Đan Đồng nên cũng ôm quyền cúi chào một cái.
Bảo Lão không quên gật đầu cười, sau đó rời đi thẳng một mạch.
Bộ dáng bụng lớn khệ nệ, Đan Đồng bưng mấy khay Thảo Mộc tươi lên kệ phơi, gom những khay thuốc đã khô về một chỗ, biểu diễn một lượt, cho Hàn Phi biết về công việc thường ngày của mình, lại chỉ tay đến cái ghế dựa nói:
- Sau đó ta ngồi nơi này đợi nắng canh mưa, khi Bảo thúc đưa đơn, thì ta gói thuốc đem giao thôi, có hôm nhàn hạ ngủ quên cả buổi.
Hàn Phi nghe kĩ lời đồng bọn, chớp mắt mấy cái như lược lại thông tin vừa cập nhật nhằm tìm điểm lạ, xong Y hỏi vặn:
- Ngươi thật sự mỗi ngày đều như vậy, không có làm việc khác, cũng không đi đến nơi nào khác chứ?
Đan Đồng thản nhiên:
- Chỉ vậy!
Hàn Phi ngẫm ngẫm mắt loé quang sắc, Linh Nhãn xuất, thức thứ hai Thấu Thể tìm tòi kĩ lưỡng mọi ngóc ngách hậu viện tuy tra kĩ không có bảo bối ẩn nấp, nhưng phát hiện những sợi khí lục diệp rất nhỏ đang từ khay thuốc tươi, tụ tập bao lấy toàn thân Đan Đồng.
Theo nhịp điệu đó, Thảo Mộc cũng héo hon dần.
“Linh Nhãn” thức thứ hai có thể nhìn xuyên vật, ở khoảng cách gần, phát giác ra những luồng khí bất thường, mà mắt thịt không cách nào phát giác được.
Hàn Phi thu lại linh quang chép miệng thầm khẳng định phán đoán của mình, một chút nhìn lại cơ thể của bản thân đem ra so sánh mà hờn tủi:
“Ài..
bên cạnh ta như này còn xuất hiện một kẻ tố chất bẩm sinh khẳng định là thiên tài mai sau.
Hắn không phải đồng bọn thân thiết không chừng ta khó tránh đố kỵ, thế nhưng chính mình muốn tốt cho hắn tạm thời không nói rõ, tránh việc hắn kiêu ngạo ỷ lại, càng tránh cho hắn rơi vào tầm ngắm của kẻ có ý xấu.”
“Tiểu tử này không ngờ lại là Linh Mộc thể chất, hắn tiếp xúc Thảo Mộc liền hấp dẫn sinh nguyên của chúng, tĩnh dưỡng cho bản thân, nếu tên này chăm chỉ tu luyện ắt có tiền đồ rộng lớn.
Chín phần là chắc chắn rồi.”
Nghĩ rồi, quay sang hỏi:
- Có phải ngươi luôn có cảm giác, mỗi ngày phơi thuốc tốc độ càng lúc nhanh hơn?
Đan Đồng sửng sốt:
- Đúng vậy, làm sao ngươi biết.
Còn có trăm loại Thảo Mộc khác biệt cho dù sắc nhỏ trỗn lận, ta xem qua một lần đều nhớ rõ hết.
Hàn Phi cười bí hiểm:
- Là ngươi phân biệt được mùi của chúng!
Lúc này Đan Đồng nhảy dựng, trợn mắt há miệng kinh nghi:
- Chính là điểm này, nhưng sao ngươi hiểu thấu.
Ta còn không hiểu vì sao?
Hàn Phi hơi cúi mặt xuống, mi mắt lại gập mở thêm mấy lượt, cái hành động này là hắn đang sản xuất vài câu nói dối sao cho không đủ tính là lừa gạt đồng bọn:
- Chỉ là vô tình nghe được từ người khác trong chuyến đi vừa rồi.
- Ta còn nghe được, những người có khả năng như ngươi, khi bộc lộ, bị người đố kỵ giết hại cũng không ít.
Vậy nên ngươi đừng khoe với ai là được.
Đan Đồng hoảng sợ níu lấy tay Hàn Phi thì thầm:
- Nếu đã vậy, đợi ngươi cũng đã gặp.
Cùng ta quay về Đông Giao Thôn, nơi này rất nhiều cường giả không nên ở lâu.
Hàn Phi đồng tử nhảy nhót, hắn không muốn dọa Đan Đồng.
Hắn cũng không nói sai, hắn theo trí nhớ của kiếp trước, Mộc Linh Nguyên thể chất thuộc nhóm Linh Hệ, không bị Tông Môn lớn tranh đoạt cũng bị đồng môn đố kỵ hãm hại.
Đan Đồng tính khí hiền lành làm gì cũng lo trước lo sau, xem có vẻ nhát gan chút, nhưng lại sống rất có tình.
Đan Đồng xem hắn như người thân ruột thịt, Y đã nhận ra từ sớm.
Hàn Phi trấn an nói:
- Ngươi không khoe ra sẽ không ai phát hiện, ta lại vừa học vừa được ít thủ pháp phòng thân, có kẻ hãm hại ngươi ta sẽ bảo vệ.
Đan Đồng ngẫm nghĩ hắn nơi này không có qua lại với kẻ nào thì có thể khoe ai, nên cũng yên tâm tỉnh táo trở ra, lại cười cười nhìn Hàn Phi bằng ánh mắt huynh trưởng nhìn tiểu đệ dệ, khiến Hàn Phi nhíu mày sượng mặt.
Cũng không quá để tâm, Hàn Phi nghiêm túc nói:
- Ngươi đi thu xếp một chút, chúng ta đi Đông Hoàng Thành dạo một vòng mua sắm.
Sau đó muốn về, thì về.
Đan Đồng hí hửng gật đầu, lại chép miệng nói:
- Bảo thúc đối với ta không tệ, cứ vậy mà đi ta thật áy náy!
Hàn Phi đưa cho Đan Đồng một Túi Trữ Vật sơ phẩm, bên trong có Linh Thạch và kim tệ nói:
- Nếu thúc ấy đã đối tốt với ngươi, ngươi đem cái này đến làm quà từ biệt đi.
Ta đi dạo một chút, lát gặp lại ở quán trọ.
Đan Đồng cười thâm ý, tay nắm lấy Túi Trữ Vật, không có mở ra, quay lưng đi mà trong lòng còn thầm nghĩ:
“Mới có mấy ngày tiểu gia hoả này trưởng thành không ít”.