Đoạt Thế Tranh Thiên

chương 41: 41: ngạnh kháng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cứu ra Tộc lão, cả hai dìu nhau đến nơi râm mát, hồi phục khí lực.

Tộc lão nọ đánh giá qua thiếu chủ của Y:

“Bình thường tiểu tử này không mấy nổi bật trong Tộc so với đám đồng lứa, không nghĩ ta nhận lệnh theo hộ pháp cho hắn lần này, lại được hắn xả thân cấp ra đại ân, trước sau cũng phải chọn trong số đám hậu bối Chi Hệ phò tá tham vị cao tầng trong Tộc, vậy ta liền chọn hắn đi.

Dù sao trong tình huống kia, hắn chọn bỏ chạy lo cho bản thân cũng là hiển nhiên.”

Hắc Nguyệt Chinh Sa cũng không vô tư thuần tuý, hắn một bên thầm nghĩ:

“Hai Tộc lão này là thuộc hạ của phụ thân, không phải ta xin với gia gia, thì họ đã không thèm theo bảo hộ.

Nhân cơ hội này, nếu có thể kéo về làm người mình thì chuyến đi này cũng xem như lợi ích lớn”

Nghĩ đến, Hắc Nguyệt Chinh Sa dùng bảo khí truyền tin với Đoàn Đông Nhơn:

- Đông Nhơn nghĩa đệ, nhường lại cho ta phần Thần Dược kia, ta nguyện trả giá cao đổi lấy, thời khắc đệ làm chuyện lớn, ta điều động toàn lực ủng hộ đệ hết mình.

Đông Nhơn đỏ mặt đắn đo.

Chuyến đi này hắn dẫn theo không ít thủ hạ trong Chi Hệ nay lại chết sạch chỉ còn một Tộc lão duy nhất có khả năng làm chứng cho hắn, chuyến đi này cũng là muốn lấy lòng Ngô Mĩ Lan tạo dựng gắn bó mối quan hệ với Ngô Gia.

Tuy vị trí của hắn trong Tộc, một lần lịch luyện tổn thất vài thuộc hạ không chịu trách phạt lớn gì, bất quá ảnh hưởng danh dự xấu mặt với đám đồng lứa.

“Hắc Nguyệt Chinh Sa này muốn nhờ ta ủng hộ vài việc, nay lại càng thành khẩn nếu từ chối hắn, sợ là mất đi thế lực tuyệt đối trung thành.”

Suy tính tới lui câu trả lời với cao tầng thế nào cho tránh được tội làm tổn thất nhân lực, cuối cùng cũng quyết định lén lút đưa dược liệu cho Hắc Nguyệt Chinh Sa.

Hắc Nguyệt Chính Sa lao đến cứu ra thêm một Tộc lão, có điều người này bị gặm mất bên tay.

Đoàn lão còn lại bị thú xé nát tuyệt khí bỏ mình.

Tất cả đã thoa lên Dược Hương, Ngũ Miêu không đánh hơi được gì, chúng cũng không rời đi mà nằm lì một chỗ, một lão bà Huyết Vân hướng tới Hàn Phi hỏi:

- Tiểu hữu xin chỉ giáo, Thần Dược này tác dụng trong bao lâu!

Hán Phi thẳng thắn:

- Hiệu dụng hai canh giờ!

Cả nhóm người từ tốn vào góc khuất phục dụng Đan Dược, tỏ ý rời khỏi.

Lão bà Huyết Vân khác, không quên nói níu, giọng điệu điềm đạm:

- Tiểu hữu nếu nhàn rỗi mời ghé tệ xá Huyết Vân thế gia, Tam Hộ Tộc Phủ - Huyết Vân Gia bọn ta không để cậu thiệt.

Lại xuất ra một cái Thiết Bài đưa đến, Hàn Phi nhận lấy.

Bên trên Thiết Bài có hai chữ Huyết Vân lớn, bên dưới một chữ khách.

Lão bà thi lễ cáo từ.

Hàn Phi ôm quyền đa tạ.

Đoàn Đông Nhơn ném ánh mắt căm hờn đến Hàn Phi, truyền âm nói với Hắc Nguyệt Chinh Sa:

“Bằng mọi giá tra ra tiểu tử kia, ta muốn phương thuốc Thần Dược của hắn”

Tên kia truyền âm trả lời:

“Nghĩa đệ yên tâm, hắn sẽ không thoát khỏi tay ta, ta còn muốn hắn trả giá gấp trăm lần.”

Hàn Phi cười cười hiểu rõ quân tử không tội, mang ngọc có tội.

“Đám gia hỏa này, chắc sẽ không cam tâm, nhưng đồ trong túi ta các ngươi có bản lãnh gì cứ đem ra hết đi.”

Hàn Phi căn dặn Hắc Miêu:

- Các ngươi ở đó, một lát sau cửu lão sẽ gọi các ngươi.

Hắc Miêu khẳng khái:

“Tuân theo mệnh lệnh đại nhân.”

Hàn Phi quay người rời đi, Hắc Nguyệt lão không cam tâm quát lớn:

- Tiểu tử muốn đi đâu, để đồ lại!

Ba người Huyết Vân cũng chú ý đến.

Hán Phi ngẫm nghĩ:

“Ồ, còn vô sỉ đến vậy, ta dùng người luyện sức một phen”

Y nhắc nhở Hắc Miêu:

“Chưa có lệnh của ta, các ngươi vờ như không hay biết!”

Hán Phi ném ánh mắt thương hại nhìn Lão:

- Nếu ta nói không thì sao!

Hắc Nguyệt lão quát lớn:

- Vậy thì chịu chết đi!

Hắc Nguyệt lão cuồng phong loạn lược tung ra một chưởng, cự ảnh bàn tay cao mười thước “Ầm..

Ầm” vỗ tới.

Hắc Nguyệt Chinh Sa còn chưa điều đến Tộc lão kia, là lão tự tiện hành sự, song rất hợp ý Y.

hắn tươi tắn ra mặt vì thuộc hạ đáng đồng tiền bát gạo, truyền âm nói với Đoàn Đông Nhơn:

“Tộc lão của ta thực lực đã hồi phục phần lực lượng, tu vi có thể so ngang với Luyện Khí Cảnh hậu kì.

Ta xem tiểu tử kia luyện thể nhỏ nhoi mọi cách cũng khó thoát!”

Hàn Phi thoáng phân tích:

“Thân thể ta hiện ta có thể cường hãn so với Luyện Khí Cảnh tầng bốn.

Mà Linh Khởi còn chưa hoàn thiện, chưởng pháp này nếu đem thân đón đỡ, mặc dù không chí mạng nhưng cũng tồn tại căn cơ, thực sự là không đáng.”

“Thôi vậy, chẳng phải thực lực ta chính là pháp bảo dư thừa sao, cho ngươi nếm chút khổ.”

Hàn phi xuất ra thanh phàm kiếm Tụ Hoả Trận đánh đến một kiếm tụ hoả bạo phát, quả bom lửa nổ tung khí nóng bao lấy một góc chưởng pháp, khiến nó dừng lại lần phát nổ thứ Tụ Hoả Kiếm hóa thành tro bụi, chưởng pháp cũng trở nên ảm đạm sáu phần.

Hàn Phi lại xuất ra trường kiếm khảm “Chuyển Luân Tiểu Trận” một lần chạm đến chưởng pháp, trường kiếm nổ tung toạc thành lốc xoáy chấn vỡ cự ảnh chưởng pháp tan biến sạch sẽ, lốc xoáy tụ thành quả cầu quang sắc hai trượng, lấy lực lượng đồng cấp đối phương toàn lực bay về phía Hắc Nguyệt Lão.

Từ lúc Tộc lão nọ xuất chưởng pháp đến lúc quang cầu truy kích chỉ trong cái hít thở, khiến không ít người không kịp nhìn ra Hàn Phi sử dụng thủ pháp gì.

Nhìn thấy chưởng pháp bị chấn vỡ, Hắc Nguyệt Lão mắt trợn, kinh hãi hét lớn:

- Sao có thể được?

Cả đám người phía sau khinh ngạo không dám tin, một bên lão bà Huyết Vân đã xuất ra song đao, vận khí tùy thời đem đến cho Hàn Phi một cái ân tình, để tiện lôi kéo.

Lúc này da mặt cũng giãn ra, thu tay truyền âm với đồng bọn:

“Xem ra chúng ta đã xem thường thực lực tiểu tử này!”

Lão bà kia truyền âm trả lời:

“Đúng vậy, thủ đoạn ẩn giấu cũng không ít”

Hắc Nguyệt lão xuất ra “Bảo Hộ Khiên” Phàm Khí thượng phẩm, Quang Cầu va chạm Bảo Hộ Khiên vỡ nát, kình lực cũng tan một nửa, nện đến ngực Hắc Nguyệt Lão khiến hắn phun máu, lảo đảo lui về sau.

Hàn Phi phản chấn lực lượng, sử dụng Luân Chuyển Trận, khiến cánh tay cũng tê rung đau nhức.

Lại ngẫm nghĩ:

“Mấy món đồ cấp thấp này với ta hiện tại không mấy hữu dụng, ngày sau nhàn rỗi phải liền chuẩn bị thêm một ít đồ phòng thân.”

Hắc Nguyệt Chinh Sa đỡ lấy Hắc Nguyệt Lão, trợn mắt nhìn Hàn Phi.

Hàn Phi sát khí lập loè:

- Ngươi còn muốn lên!

Hắc Nguyệt Chinh Sa do dự đem ánh mắt dời đến nơi khác.

Hàn Phi thầm đoán định:

“Dị chiến cao giai Yêu Thú vang vọng, cao tầng Nhân Loại sẽ mau chóng đến xem xét, ta phải nhanh sắp xếp rời khỏi.

Nghĩ rồi hắn vun vút rời đi không ngoảnh lại.

Ngô Mĩ Lan quan sát trận chiến kia thắc mắc hỏi đồng bọn:

- Đông Nhơn ca, Hắc Diện Nhân đó, tu vi cấp bậc nào, sao có thể đánh lui Nhập Đạo Cảnh lão nhân.

Hắc Nguyệt lão một bên nghe thấy mà đen mặt xấu hổ.

Đoàn Đông Nhơn cười gượng:

- Mĩ Lan muội có điều không biết, các vị Tộc lão đây tu vi khôi phục còn chưa đến năm thành, thực lực có chăng chỉ ở mức Luyện Khí Cảnh trung kì, tên kia ắt hẳn trên người có bí bảo ẩn giấu tu vi thôi.

Hàn Phi trở lại, Huyết Hồ phân phó đám Hắc Miêu bảo hộ tiểu Thanh Hồ đến phân chi cầu viện, trở về cứu Tộc Địa.

Bản thân phải tạm lánh uẩn dưỡng Vương Thai, sau đó rời đi cùng Hàn Phi một người một cáo vun vút ra tới bìa rừng..

Truyện Chữ Hay