Tháp chín tầng sừng sững giữa thành thị phồn hoa, từ tầng bảy trở lên đã ẩn tàng bên trong sương trắng mờ nhạt.
Tại trong thành cũng không phải chỉ có một nơi, bên dưới ồn ào nhộn nhịp, phía trên lớp sương trắng cứ sau vài hô hấp lại có bóng ảnh cường giả bay vèo qua vụt lại, tựa tầng khí lưu này là con đường riêng để bọn hắn tới lui nhanh gọn và kín đáo.
Từ những khu vực gần nhau, kẻ có thực lực di chuyển bằng lối này rõ ràng không tính là xa lạ mặt mũi.
Điểm không mà đi tốc độ so với Bí Bảo Phi Hành đại trà không chỉ nhanh gấp trăm, tính phân lượng với cưỡi gió mà bay ít nhất cũng gấp hai mươi lần.
Những kẻ mặc y phục tương tự nhau bắt gặp nhiều là hắc bào kín thân, bọn họ đa số là cao thủ Đại Đạo Cảnh đi làm nhiệm vụ to lớn nào đó cho cự đầu.
Mấy lão giả thân vận y phục màu sắc tuỳ ý đa phần là Địa Sư Cảnh trở lên, tư thế thong dong, địa vị của bọn hắn không thấp, lưu thông trên cùng một tuyến bay ai nấy đều phải tỏ lòng kính trọng bằng cách nhường đường.
Đôi lúc mới bắt gặp có người ngoại hình như vậy cực tốc tới lui, gấp gáp sự tình, đường đi càng được nhường nhịn thoáng rộng.
Chỉ sau mấy lần hô hấp, lão giả khi nãy trở lại lấy ra một tráp lớn đặt mạnh xuống bàn, bộ dáng không cam, lắc đầu chép miệng liên tục, điểm tay mở niêm phong vật phẩm bên trong phát ra một ánh quang nhạt thoáng tỏa lên, là tất cả tài nguyên khi nãy Hàn Phi đã nhắc đến.
Cạnh bên còn có một Ngọc Bài khắc phù văn khoá lệnh, dùng trong việc mở cửa những nơi dạng kho chứa cất giữ nhiều thứ đồ mà Nhẫn Trữ Vật thông thường khó đạt được diện tích yêu cầu đựng cho hết.
Lão giả lời lẽ ẩn tàng vài tia thách thưởng:
- Nếu từ chỗ ngươi suông sẻ giao dịch thành công vật phẩm, cầm lệnh bài này đến Bảo Kho của Tụ Bảo Các, muốn gì tuỳ ý chọn chỉ cần không vượt quá hai mươi món là được.
Việc đó tính là thưởng thêm chi phí cho ngươi.
Đặt người chế luyện, khác với việc đến cửa hàng chọn mua vật phẩm.
Muốn đảm bảo chất lượng theo như mong cầu, tài liệu phải tự mang tới, bằng không người chế luyện dùng vài thủ thuật đem nguyên liệu không tốt chấp vá thành.
Vật phẩm sau khi ra lò, không khuyết cái này cũng hụt điểm nọ, uy tín thương hiệu của nơi sản xuất vật phẩm cũng không ảnh hưởng mấy, vì bọn hắn có lý do hợp lẽ.
Nếu là chỗ hợp tác qua lại thường xuyên, khách nhân không ngại đưa trước chi phí chỉ chờ nghe một cái hẹn, đúng ngày giờ đến lấy về thôi.
Lão giả nọ tài phú bên thân không ít, cũng không phải là kẻ chi tiêu keo kiệt gì.
Hợp tác với Hàn Phi cũng là lần đầu chưa rõ người luyện phía sau là ai, thanh danh uy tín thế nào.
Lão muốn hào sảng cũng không đủ lý do, liền thêm một lời hứa xem như bù lỗ mặt mũi cho Y nếu sự việc thành.
Hàn Phi thu tất cả lại, bộ mặt đắc ý, chắc giọng một lời: - Thành giao!
Nhưng điều lão giả muốn nghe không phải chỉ lời kia, lão gấp gáp hỏi:
- Bao giờ ngươi giao hàng?
Hàn Phi ngữ điệu mập mờ tựa muốn đùa giỡn lão vài nhịp nhằm gỡ vốn số Tửu lão chai mặt vô tư làm vơi nãy giờ, cười mỉm đáp:
- Không khẳng định được, vật phẩm ưu tú quá trình chế luyện khó tránh phát sinh, cẩn thận là lẽ tất nhiên của Đại Sư.
Bất quá nói chính xác ngày giờ xong, không có điểm thật thà cho lắm.
- Như này đi, lão cứ ở đâu đó gần đây, bao giờ xong sẽ báo.
Lão giả trong lòng thoáng dâng bối rối, song như đã định liệu, miễn cưỡng gật đầu, một câu tạm biệt:
- Được..
được, giao cho ngươi xử lý.
Ta còn bận chút việc, sẽ trở lại tìm ngươi.
Dứt lời, thoắt một cái lại biến mất tiêu.
Lão giả vừa rời khỏi, đám người Hoành Lĩnh cũng ổn định tu vi, điều chỉnh bộ dáng, chọn cho mình một câu tạ lễ mới mẻ mà đầy vẻ chân thành lần lượt nói ra.
Hàn Phi nhận lễ qua loa tỏ ý chỉ là việc nhỏ, không khiến mọi người đặt nặng tâm tư.
Trước khi kết thúc đấu giá hội, hắn dùng nửa phần tài sản kiếm được nhờ cậy Mãn Y Kiều thu gom một lượng lớn Huyền Thiết.
Nhằm dự định chế luyện bù đắp vũ khí đã tiêu hao trong Giới Chỉ lưu Trận “Vạn Kiếm Loạn Sơn Hà” từng dùng ngạnh kháng một màn Lưu Tinh Chuyển Thế bá đạo của địch nhân trong cuộc chiến trên mặt Hồ Sen vừa qua.
Trước đó có căn dặn Mãn Quản Sự hễ mua xong mang đến Luyện Khí Các giúp, Y thuận đường đợi sẵn.
Cùng lúc này ngoài cửa có người báo Mãn Y Kiều đi cùng Thiết lão mang đến lượng Huyền Thiết nọ.
Hàn Phi nhân lúc đám người nhị lão áy náy ân tình kia hắn tiện việc nhờ phụ luyện phần nào xây dựng tình huống có qua có lại.
Song cũng không phải âm mưu tính toán gì từ đầu, chỉ là tuỳ ý hành xử cho đôi bên thoải mái đối đãi lẫn nhau.
Nhã nhặn nói:
- Ta muốn cầu chư vị, phụ luyện thanh Ngân Khí hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.
Thấy bọn hắn đang lớ ngớ e dè tựa tìm kiếm ai đó, Y hiểu ra, tiện miệng nói:
- Các Chủ Tụ Bảo Các có việc bận đã đi trước rồi.
Cả bọn thong thả thở đều.
Uông lão nói:
- Hàn Đại Sư, ngươi trêu đùa rồi, số lượng nhiều như vậy, bọn ta dùng thời gian cả đời để rèn đúc sợ là cũng không đủ.
Hàn Phi không vội giải thích, thu lấy tài nguyên từ chỗ Mãn Y Kiều, khống đến một vò tửu chậm rãi nói:
- Mãn Quản Sự vất vả rồi, Tửu này ta biếu lão gia tử, uống hết vò này sinh lực tăng trăm năm tương đồng như tuổi thọ được kéo dài, không chừng còn trùng kích cảnh giới.
Mãn Y Kiều nghe đến nhanh tay thu lấy, không có câu nệ, thấp điệu cung kính:
- Tạ đại sư chiếu cố gia phụ, ân tình này khắc cốt ghi tâm.
Có việc cần cứ nói ra, ta sẽ tận lực.
Nói xong thấy không còn việc gì, liền chào bái hí hửng cáo từ.
Phụ thân nàng Hộ Pháp Đại Lão miễn cưỡng đảm nhiệm vị trí kia chẳng qua là vì trưởng nam chi hệ, tu vi cũng đạt mức Nhập Đạo Cảnh cửu tầng, dẫm chân tại chỗ mấy trăm năm, tuổi thọ cảnh giới sở hữu chỉ còn chưa đầy năm mươi năm.
Trên dưới một Tộc nói là cùng họ nhưng chẳng chung lòng, kẻ chờ Y hết hạn thọ nguyên thay thế vị trí nhiều không đếm xuể.
Sự tình này là điều hiển nhiên mà ai cũng tám phần rõ ràng có thể xảy ra tình huống kì tích nào thay đổi kết quả chứ.
Tia hi vọng mong manh nằm ở thập phương tài bảo, mà từ chỗ Hàn Phi không thể không tín nhiệm.
Điều khiến cho nàng duy nhất bỡ ngỡ là địa phương hiện tại có mặt mấy lão già khi trước từng gặp ở Lò Rèn, bí ẩn thân phận của bọn hắn lúc này nàng đã ngờ ngợ đoán ra mấy phần, khiến tâm tư nhảy loạn không ít.
Nàng càng phải nhanh chân rời đi để họ có chuyện riêng tư thoải mái tỉ tê hơn.
Chờ khi Mãn Y Kiều rời khỏi, Hoành Lĩnh bù lời cho Uông lão:
- Đại Sư, lời khi trước nếu là thật, bọn ta nguyện tận lực, có điều xác thực số lượng hơi nhiều, không có hai mươi năm e là khó xong được.
Hàn Phi còn chưa kịp giải thích gì, ai nấy đã ngây người khi bắt gặp bộ mặt đắc ý của Thiết lão.
Lúc này Y mới chậm rãi mở lời:
- Ta cũng không có nhiều kinh phí để trả công cho chư vị, bất quá có một ít phương pháp rèn đúc nhanh hơn bình thường chút đỉnh, thuần tay trong một nén nhang xong một thanh không vấn đề, lấy nó làm phí trao đổi, mà cũng chỉ nhờ cậy chư vị góp sức từ thời điểm này đến giờ ngọ ngày mai, được bao nhiêu thì được, các vị thấy thế nào!
Cả bọn sững người.
Uông lão lẩm bẩm: - Đây là truyền nghệ?
Hải lão rung động bồi tiếp: - Không đúng, là tìm lý do để truyền nghệ!
Hoành Lĩnh động dung:
- Đại Sư, ngươi hành động như vậy thì bọn ta có lợi quá.
Đừng nói là đến giờ ngọ ngày mai, cho dù ba tháng nửa năm cũng không nhăn mặt một điểm, còn trả phí ngược lại cho ngươi!
Hàn Phi từ tốn đáp:
- Các vị quá lời, chỉ là giao dịch thôi, bất quá có tôn trọng ta đừng tuỳ tiện truyền ra ngoài là được.
Với thiên phú của chư vị, ta nghĩ không quá hai ngày, số lượng kia có thể hoàn thành.
Tam lão cảm kích ôm quyền đồng thanh: - Nghe theo xắp đặt của Hàn Đại Sư!
Hàn Phi nhẹ gật đầu, nói tiếp:
- Tranh thủ một chút, phiền Các Chủ mở ra phòng rèn đúc có công cụ đủ dùng cho bốn người.
Hoành Lĩnh điểm vào Ngọc Bài cơ quan, phía sau bức vách lộ ra một lối đi, đáp:
- Mời mọi người đi theo ta.
Hoành Lĩnh dẫn đường cho bốn người bước theo vào trong, lúc di chuyển không quên thu lại mấy vò đại tửu kia.
Đường đi này là lối dẫn đến một khu ẩn phòng, dọc theo hành lan vô số Thiết Tinh và khí cụ nằm rải rác mọi ngóc ngách, đây hiển nhiên là nơi tu luyện kĩ nghệ của Các Chủ Luyện Khí Các.
Đi vào một gian phòng, bên trong có ba Hoả Lò bốn bộ khí cụ cao cấp.
Hàn Phi điểm Giới Chỉ tài nguyên ném vào mỗi lò Tụ Hoả Thạch, hai mươi Tụ Phong Thạch cấp ba, cả gian phòng rực lên nhiệt khí.
Lại bỏ ra thêm ba trăm khối Huyền Thiết hạ phẩm, miệng nói:
- Tiểu Thiết, ngươi khống hỏa, chờ khi đạt cảm ngộ có thể đến thực hành.
Thiết lão khẩn trương làm theo.
Thời gian qua ba lần hô hấp, xét thấy hơi nhiệt tỏa ra đủ nóng, hắn vung tay ném vào mỗi lò mười khối Huyền Thiết, tiếp lời:
- Mời chư vị khởi động gân cốt chuẩn bị sơ qua.
Tam lão cởi áo ngoài ra, mấy lão giả này tuy đã lớn tuổi, thế nhưng cơ bắp vẫn rất cường tráng.
Trên tay mỗi người còn nắm chắc một tiểu chuỳ chất liệu Ngân Khí trung phẩm, đây là công cụ thiết kế riêng vừa tay cho từng người, cấu trúc cũng đặc biệt, tuy là nhỏ gọn nhưng khi rót vào lực lượng sức nặng sẽ tăng theo ý.
Chờ khi tam lão đồng thanh báo đã sẵn sàng.
Hàn Phi liếc qua ba đầu tiểu Chuỳ, gật nhẹ đầu, nói:
- Ta thao tác chậm không quen, chư vị tập trung chú ý nhé!
Dứt câu, tay điểm đến Hoả Lò ném ném vào mười khối Thiết Tinh, khống một phần Huyền Thiết trộn lẫn, chờ khi Thiết Tinh tan chẳng tám phần liền khiển tiểu Chuỳ trong bộ khí cụ có sẵn, nén lực gõ vào thành đe mấy nhịp tích tụ ba động, tách nguyên liệu ra hai phần, đóng qua đập lại, một búa chắc một búa, một nhịp xong một cạnh.
Lập lại động tác trên phần nguyên liệu thứ hai, có điều tốc độ động tác nhanh gấp ba, mỗi mặt xiên vẹo chẳng giống cái gì vung tay vài búa gõ gõ nắn nắn hình dạng Kiếm thô vừa tới thì ném qua một bên.
Rút ra một phần tài liệu khác không lẫn Thiết Tinh thao tác như cũ trong mười hơi thở xong tiếp một thanh.
Liên tục năm thanh tốc độ mỗi lúc tăng, khống tất cả vào Hoả Lò hơ qua một lượt, đem đến khâu mài giũa.
Thao tác thành thục theo từng bộ phận, bắt đầu từ sống Kiếm, chuôi, bản, lưỡi, mũi.
Mỗi động tác đều từ chậm đến nhanh để cho bốn người kia kịp nhìn, chậm có thủ thuật của chậm nhanh có tinh tuý của nhanh.
Tổng thời gian rèn đúc năm thanh Kiếm chưa đầy một nén nhang.
Tứ lão nhìn qua rúng động, hai thanh đầu tiên là Ngân Khí hạ phẩm hai sao, ba thanh về sau là Ngân Khí hạ phẩm năm sao, tài nguyên vật liệu chỉ hao tốn mười khối Thiết Tinh kèm hai phần Huyền Thiết.
Uông lão nắm lấy một thanh xem xét, ngữ điệu khoái chí:
- Không một điểm khuyết, nếu ta có thể rèn đúc hao tổn thời gian bằng như vậy, đem ra chợ bán dạo cũng đã giàu nhất thành Đông Hoàng rồi.
Hải lão lẩm bẩm:
- Thủ thuật từ trước đến nay từng dùng là nung lên tám phần, rèn đúc từng chút, đến đâu nung đến đó, đến khâu mài giũa lại càng tổng thể mài từ ngoài vào trong.
Thiết lão, Hoành Lĩnh, Uông lão gật đầu đồng tình.
Hàn Phi thầm thán:
“Nhiều năm rèn giũa dùng kèm Trận Pháp, nay hướng dẫn bọn hắn bằng phương pháp căn bản, vừa mệt vừa lâu.
Bất quá đây là tinh tuý kinh nghiệm trải qua vô số lần đúc kết ra, bọn hắn áp dụng được sẽ tăng tốc về mảng trui rèn.”
Ngoài mặt suy tính chuyện kia, cười gượng nói:
- Các Chủ, ta muốn mượn mật thất riêng có việc cần.
Nơi này để ba vị tự cảm ngộ.
Mấy người nọ tạ bái qua, Hoành Lĩnh lại chạm đến một cái bình hoa để cạnh bàn trà, cách đó trăm thước một bức tường được nâng lên, lộ ra mật thất ẩn tàng, cử tay mời tới: - Đại Sư, là bên kia!
Lấy ra bình Linh Dược tăng sinh lực để một bên, căn dặn:
- Chư vị dùng nó để bồi bổ tiêu hao, ta bên trong mật thất nếu có gây ra động tĩnh lớn cũng để mặc ta.
Lỡ có người đến tìm mà ta chưa ra, xin cản lại giúp, bất cứ ai cũng không cho vào!
Ai nấy nhăn mặt khó hiểu ý tứ nhưng vẫn nghiêm túc quả quyết hộ pháp theo ý..