Đoạt Mộng

chương 35: du xuân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quyển : Chichen Itza

CHƯƠNG : DU XUÂN

-----------------------------------

Chu Thăng bước vào với vẻ mặt thù độc.

Phó Lập Quần nói: "Thắng chưa?"

"Thua!" Chu Thăng tức giận nói.

Ngay sau đó hắn liền quay sang ấn mạnh một phát vào đầu Dư Hạo, "Cậu tại sao lại không đến xem tôi thi đấu? Hại ông đây bị thua!"

Tức khắc Dư Hạo giống như bị dội một chậu nước đá.

"Tiến được vào Bán Kết không?"

"Tất nhiên được." Chu Thăng tức giận đáp.

Dư Hạo thiếu chút nữa liền lao đến đánh Chu Thăng, nói: "Cậu có thể hay không đừng có nói to! Là chính cậu bảo hôm nay không có vấn đề gì! Nên để tôi giúp cậu ghi chép bài vở! Chung kết chúng ta nhất định vào!"

Chu Thăng cười ha ha hai ba lần liền cởi luôn áo thể thao ba lỗ, hắn ném cho Dư Hạo rồi cầm khăn đi vào phòng tắm.

Dư Hạo đứng dậy nhặt đôi tắt hắn ném ở dưới đất, mang hết quần áo của hắn đi ngâm xà phòng.

Một lúc sau Chu Thăng lại từ trong phòng tắm ném quần và quần lót ra cho Dư Hạo, động tác của hai người này cực kì tự nhiên, giống như đã sớm hiểu ngầm nhau rồi.

Khóe miệng Phó Lập Quần co rút quan sát Dư Hạo.

Dư Hạo: "..."

Phó Lập Quần: "Cậu quá nuông chiều tên đó rồi."

"Quần áo của cậu tôi cũng có thể giặt giúp." Dư Hạo đành phải nhắm mắt nói.

Nghĩ thầm trong lòng là sau này ở ngoài y vẫn nên chú ý một chút, y là một thằng gay thì không sai, nhưng Chu Thăng thì không phải, nhỡ đâu lại liên lụy đến hắn thì thật phiền toái.

Chu Thăng dù là đối với ai cũng đều là cái bộ dạng kia, ngay cả đối với một con mèo, con chó hay thậm chí là cái cây hắn cũng có thể trêu chọc vài câu.

Ngay cả cùng với bạn học bao gồm cả Phó Lập Quần thì hắn cũng không bao giờ nói chuyện đúng quy cách.

Chỉ có ở trước mặt Dư Hạo...!

Dư Hạo đột nhiên hiểu ra vấn đề này từ đâu mà tới rồi.

Hiện tại ngày nào Chu Thăng cũng cùng y đi lên lớp, trước đây hai người họ đều ngồi ở cuối lớp, bây giờ lại cùng y ngồi đến ba hàng ghế đầu thì lúc nghe giảng sẽ không thể lén lút ngủ nữa.

Hơn nữa, rõ ràng hơn là Chu Thăng đối với người khác đều là cười vui vẻ nhưng đối với Dư Hạo lại hết sức nghiêm túc, hẳn hoi.

Chu Thăng giống như có hai chế độ vậy.

Chế độ A là chế độ lưu manh, chuyên môn được hắn dùng để đối ngoại, nghìn bài một điệu (), không cần quan tâm đối phương là giáo viên chủ nhiệm hay là bạn học.

Chế độ B cũng là chế độ nói chuyện nghiêm túc, được thể hiện ra lúc ở chung với Dư Hạo, bất luận Dư Hạo có giảng cho hắn một bài văn tiếng Anh thì hắn vẫn rất bình thường mà đối đáp, dường như không thấy hắn có thái độ cười đùa cợt nhả.

().

là kiểu nhàm chán, rập theo một khuôn khổ ấy.

Hơn nữa giữa hai người với nhau, ngày thường thì sự chú ý phần lớn cũng đều đặt ở trên người đối phương.

Dư Hạo thì không cần nói, phần lớn thời gian, chỉ cần có Chu thăng ở đó thì trong mắt y cũng chỉ có hắn.

Chu Thăng thì lại luôn quan sát sáu đường, tai nghe tám hướng rồi.

Nhưng chỉ cần Dư Hạo có chút động tĩnh gì thì ánh mắt của Chu Thăng lập tức sẽ chuyển hướng tới y.

Hắn có chút giống như một mạng lưới có diện tích bao phủ lớn, mạng lưới này bất cứ lúc nào cũng bám dính lấy Dư Hạo.

Dư Hạo không muốn hại Chu Thăng, nếu có nhiều người nói qua nói lại thì hai người họ khẳng định cũng sẽ lúng túng.

Qua một thời gian ngắn, hẳn là y nên tách ra một chút, đừng có dính vào nhau như vậy thì tình hình hẳn là sẽ tốt hơn.

Phó Lập Quần cũng đã từng quen bạn gái, hẳn là có nhiều hành động sẽ không qua được ánh mắt hắn.

Y đây là bị làm sao vậy? Dư Hạo không khỏi thấy buồn cười trong lòng, từ trước nhiều năm trôi qua như vậy, chính mình cũng là một mình trôi qua, hiện tại không có ai giúp đỡ thì liền sống không nổi nữa sao?

Đang nghĩ ngợi thì bí thư chi bộ đi vào thu tiền.

Giữa tháng trường sẽ tổ chúc một buổi du xuân.

Nếu là lúc trước thì Dư Hạo có thể sẽ không đi, nhưng kì này thì tiền trong tay y vẫn dư dả nên không có vấn đề gì lớn.

"Ơ" Bí thư liếc mắt mắt nhìn, nói: "Cậu đang giặt quần lót cho Chu Thăng à?"

Dư Hạo: "..."

"Éc! Không phải chứ!" Chu Thăng ở trong phòng tắm gào lên, "Cậu tại sao lại biết tôi mặc quần lót kiểu gì? Cậu thật biến thái!"

Phó Lập Quần nhất thời cười to không kiềm chế được, Dư Hạo ở trong lòng âm thầm tặng cho Chu Thăng một loạt lời khen.

Bí thư thấy Dư Hạo giặt quần áo thể thao, còn muốn tiện đà cười nhạo thêm hai câu, kết quả là bị Chu Thăng một chiêu K.O, không thể làm gì khác hơn là giơ hai tay đầu hàng.

Phó Lập Quần liếc nhìn Dư Hạo, ra hiệu y.

Dư Hạo đem tiền chuyển cho bí thư, nói: "Ba người chúng tôi."

Đột nhiên Dư Hạo cảm giác được cái gì đó, y liếc mắt nhìn Phó Lập Quần nhưng Phó Lập Quần lại đang đeo tai nghe xem video.

Bí thư thu tiền xong thì liền rời đi.

Phó Lập Quần chưa bao giờ để người khác ứng tiền cho, cũng không bao giờ tìm người vay tiền, ngoại trừ hôm nay.

Dư Hạo phát hiện chi tiết nhỏ kì quái này.

Ban đầu y định lấy điện thoại ra chuyển tiền rồi nói "Tôi và Chu Thăng", nhưng khi Phó Lập Quần để y ứng tiền hộ thì đã biến thành "Phòng ngủ chúng tôi."

Dư Hạo vẫn đang suy nghĩ ẩn ý trong đó thì Phó Lập Quần lập tức lấy tai nghe xuống, nói: "Hết bao nhiêu, để tôi trả lại cho cậu." Sau đó hắn chuyển ngay cho Dư Hạo.

Dư Hạo liền hiểu ra, hắn làm vậy không phải không có lý do.

Việc này càng khiến y kiên định hơn và quyết tâm hơn về ý định của bản thân, miệng lưỡi con người đáng sợ, chính mình không sợ nhưng cũng phải vì Chu Thăng mà suy nghĩ.

"Học kì trước chúng ta mới bắt đầu làm quen với nhau.

Chẳng qua tôi thấy các em một, hai đứa đều cả ngày yên chỗ tại phòng ngủ, cửa lớn không ra đến nơi, cổng trong không đặt chân tới, thật sự giống như tiểu thư nhà giàu có..."

Trên xe buýt, Trần Diệp Khải nghênh đón một trận cười to.

Trần Diệp Khải dẫn theo hai lớp sinh viên, anh ăn mặc một thân quần áo thể thao tươi trẻ, khiến bản thân cũng giống như một sinh viên vậy.

"Nào có đâu!" Sinh viên ban thể dục dồn dập bất bình nói, "Rõ ràng mỗi ngày chúng em đều đá bóng."

"Thân thể chúng ta đang va chạm vào nhau nè!" Lại có người hô, sau đó lại là một trận cười vang.

Trần Diệp Khải ngừng một chút, nói tiếp: "Cho nên lần này mọi người giao lưu với nhau nhiều một chút.

Kéo bản thân ra khỏi thế giới di động đi.

Nếu mấy đứa có yêu thích bạn nữ nào thì đừng ngần ngại, hãy cứ nói ra hết."

Ngay tức khắc trong xe một trận ồ lên, mọi người tiện đà điên cuồng mà vỗ tay cho Trần Diệp Khải.

Trần Diệp Khải lại dừng một chút, còn nói: "Bốn năm đại học, cố gắng đừng uổng phí thanh xuân."

Tiếng cười vang dường như che lấp mất âm thanh của Trần Diệp Khải.

Dư Hạo cười cười nhìn anh.

Chẳng biết vì sao, ánh mắt Trần Diệp Khải mang theo ý cười vô tình liếc nhìn qua Dư Hạo một chút, ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì Trần Diệp Khải liền nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác.

Chu Thăng thì từ đầu đến cuối đeo tai nghe đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa xe, một mặt ghét bỏ đám bạn học quá ồn ào.

"Đương nhiên rồi.

Nữ sinh cũng có thể bày tỏ tình cảm với nam sinh, đó là điều có thể!" Trần Diệp Khải nói.

Bạn cùng phòng trước đó của Dư Hạo đột nhiên nói: "Nam sinh với nam sinh thì có thể không?"

Lần này tiếng cười càng vang hơn, Trần Diệp Khải thuận miệng đáp: "Chỉ cần là tình yêu thì cái gì cũng có thể.

Điều kiện tiên quyết là em phải tin tưởng đây là tình yêu."

Hàng ghế trước có một nữ sinh quay đầu lại nhìn Dư Hạo cùng Chu Thăng, Dư Hạo đột nhiên có chút lúng túng.

Trần Diệp Khải cuối cùng nói: "Nếu có khó khăn, muốn được giúp đỡ một tay, mấy đứa có thể đến tìm anh Khải đây."

Ngay lập tức liền có một nữ sinh hô: "Thầy Trần! Em muốn bày tỏ với thầy!"

Cả một xe cười vang, trong nháy mắt lại có nam sinh hô lên: "Khải Khải! Em cũng muốn được bày tỏ với thầy ——!"

Trần Diệp Khải xua xua tay, ngồi xuống bỏ micro ra.

Cả đám ồn ào không chịu nghe theo.

"Thưa thầy! Thầy giúp em bày tỏ với Trần Diệp Khải!"

Trần Diệp Khải chỉ đành cầm micro lên, nói: "Tôi có người mình thích rồi."

"Ể ——" một trận âm thanh tiếc nuối vang lên.

"Nam hay nữ hả thầy?" Lại có người hỏi, bầu không khí lúc này có chút sục sôi.

Trần Diệp Khải sau đó không hề tiếp lời.

Trong lòng Dư Hạo có chút đập thình thịch.

Y cứ cảm thấy gần đây tâm trạng của Trần Diệp Khải không tốt, có khả năng tâm tình của anh bắt đầu không ổn lắm rồi.

"Ai lên hát một bài đi?"

"Dư Hạo! Dư Hạo!"

Trên xe thực sự quá mức tẻ nhạt, Dư Hạo căn bản không muốn hát.

Trần Diệp Khải lại nói: "Mấy đứa dám nhẫn tâm để Dư Hạo hát trong tình trạng đơn sơ này sao? Để lần tới đi."

Lúc này đám sinh viên mới buông tha cho Dư Hạo.

Dư Hạo thầm cảm ơn trời đất ở trong lòng.

Lúc này Chu Thăng khẽ nghiêng đầu liếc nhìn y, trong mắt hắn mang theo ý cười.

Dư Hạo: "?"

Chu Thăng vỗ vỗ đầu Dư Hạo, Dư Hạo tiện đà sáp đến gần muốn giật đi tai nghe của hắn.

Chu Thăng thấy vậy thì ngay lập tức đưa tay ra giật lại tai nghe trở về.

Dư Hạo: "...."

Y vẫn cứ luôn cảm thấy bầu không khí của ngày hôm nay có chút hơi quái quái.

Y lấy điện thoại ra, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nhắn tin cho Trần Diệp Khải.

【Gần đây ổn chứ? 】

【Em có chuyện gì thì lên phía trên nói.

】Trần Diệp Khải nhắn lại.

Xe buýt đang chạy trên đường cao tốc, một đám học sinh sinh viên từng người một đều không ngủ thì chơi game.

Dư Hạo cũng đã quyết định rằng lần đi chơi du xuân này sẽ không dính lấy Chu Thăng, tốt nhất là vẫn nên hơi hơi kéo dãn khoảng cách của cả hai, sau đó y liền quay ra phát tín hiệu cho Phó Lập Quần.

Ra hiệu hắn lại đây ngồi bên cạnh Chu Thăng, còn chính mình thì đi đến hàng đầu tiên ngồi, đến chỗ bên cạnh Trần Diệp Khải rồi ngồi xuống.

Lúc rời đi, Chu Thăng liếc mắt nhìn y một cách đầy cổ quái.

Hai mắt Trần Diệp Khải có chút vô hồn, anh cũng đeo tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng nhìn qua Dư Hạo, đôi mắt ấy dường như mang theo một cảm giác uể oải, mệt mỏi.

So với cái lần gặp ở trong bệnh viện thì Trần Diệp Khải của lúc này trông càng có vẻ mệt mỏi hơn, môi cũng khô đến bong tróc da.

Dư Hạo có chút lo lắng hỏi: "Anh tỉnh rồi sao?"

Trần Diệp Khải khẽ lắc đầu, lại cười cười, ra hiệu không có chuyện gì.

Dư Hạo cũng không tiện hỏi nhiều.

Y lại nhớ tới cái ngày mà bà nội ra đi, nghĩ lại tâm tình của chính mình trong khoảng thời gian đó, khi đó y cái gì cũng không muốn nói, chỉ cô đơn lẻ loi mà nán lại ở nhà, rồi còn phải thu dọn đồ đạc, lo liệu hậu sự, bán nhà, trả nợ.

Khi người thân gặp nạn, đấy là lúc mà y cần một người bạn, người đấy không cần phải nói với y một điều gì cả, chỉ cần im lặng mà ngồi bên cạnh y là được rồi.

Cứ thế suy bụng ta ra bụng người, y liền cảm thấy có lẽ trong lòng Trần Diệp Khải thì Lương Kim Mẫn có thể là sự tồn tại gần như giống với người thân.

Vì lẽ đó mà y cũng không nói gì cả, chỉ yên tĩnh mà ngồi ở bên cạnh anh.

Không khí mùa xuân hòa quyện vào ánh nắng tươi sáng mà đâm xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

Trần Diệp Khải đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đến xuất thần.

Dư Hạo thì lại cứ như vậy ngồi yên tĩnh không nói gì, một lát sau, Trần Diệp Khải đưa cho y một đầu tai nghe.

Lúc Dư Hạo đeo tai nghe lên thì lại nghe thấy được tiếng hát của bản thân.

Dư Hạo: "..."

Trần Diệp Khải cười lên, khẽ nhắm lại hai mắt, rồi lại đưa cho y một bao đồ ăn vặt.

"Anh thực sự đã lưu nó?!" Dư Hạo thì hận không thể đem nó xóa đi.

"Tìm bên học viện để xin âm tần ()".

Trần Diệp Khải lại nói, "Em cũng có thể tải xuống trong phần chia sẻ trong nhóm lớp."

() Âm tần: tần số âm thanh (phần khuếch đại âm tần của radio và ampli)

Núi lửa trong lòng Dư Hạo nhất thời phun trào, không thể ngờ mọi người lại có thể đem bài hát y hát chia sẻ lại trong nhóm lớp?! Mà lại còn không một ai nói cho y biết điều này?! Y cầm điện thoại lục tìm trong nhóm lớp nửa ngày.

Trần Diệp Khải thấy vậy liền đưa tay qua, giúp y tìm trong cuộc tập tin dùng chung trong nhóm lớp.

Dư Hạo đang muốn nhắn tin bảo lớp trưởng nhanh xóa bỏ thì lại nhìn thấy Chu Thăng nhắn tin cho mình, tin nhắn cứ thế trực tiếp nhảy ra giữa màn hình.

【Ồ, bày tỏ rồi ư? Chúc thành công! 】

Dư Hạo: "!!!"

Trần Diệp Khải: "..."

Dư Hạo suýt chút nữa nổ tung như pháo hoa, Trần Diệp Khải thế mà vẫn bình tĩnh đem tin nhắn hiện giữa màn hình ấy ẩn đi để nó không chiếm màn hình nữa.

Rồi anh lại chọn bản ghi, để cho Dư Hạo tự mình tải nghe.

Dư Hạo cố gắng hít thở sâu để hồi phục lại tâm trạng, Trần Diệp Khải cũng không tiếp tục nói nữa.

Hai người cứ như vậy im lặng ngồi, Dư Hạo ngồi một lúc nghe chính mình hát 《May mắn bé nhỏ 》, càng nghe lại càng có cảm xúc muốn chết, cuối cùng thì y chỉ có thể tự thôi miên bản thân rằng y đã quên bài hát này, cũng quên luôn tin nhắn vừa nãy của Chu Thăng.

Y bắt đầu quay sang đọc thông tin của địa điểm du lịch chuẩn bị đến - núi Thiên Thanh.

Sau giờ cơm trưa thì xe buýt cuối cùng cũng đến phía dưới chân núi Thiên Thanh.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Chu Thăng vẫn mang vẻ mặt chưa thực sự tỉnh ngủ, hai tay nhét trong túi, ung dung mà đối diện với vẻ mặt phát điên của Dư Hạo.

"Tôi ngồi ngay bên cạnh anh ấy!" Dư Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh, ấy, đã nhìn, thấy, rồi!"

"Ồ." Chu Thăng một mặt không việc gì nói, "Không có chuyện gì chứ?"

Dư Hạo nói: "Tôi không thích anh ấy!"

Chu Thăng giễu cợt nói: "Tôi lại nghĩ là cậu thích cơ đấy.

Vậy đi một chút, chúng ta sẽ đối diện giải thích rõ ràng xem, cậu cũng không cần xoắn xuýt nữa, ha."

Dư Hạo: "..."

Dư Hạo thật sự đã bị Chu Thăng làm cho tức gần chết.

Trần Diệp Khải vừa mua phiếu xong đang đi tới, Chu Thăng làm bộ muốn tiến lên thì lại bị Dư Hạo dùng tay kéo lại, nói: "Đừng có làm rộn!"

Chu Thăng hì hì cười, giơ tay ôm lấy cổ Dư Hạo, kéo y đi vòng quanh.

Dư Hạo cảm nhận thấy hơi thở của Chu Thăng trên người, y liền có chút cảm giác không dễ chịu, cố gắng tránh thoát khỏi ma trảo của hắn.

"Đừng nghịch, đừng nghịch..."

Tâm trạng của Dư Hạo lúc này đang cực kì phức tạp.

Y phải cố gắng hết sức mới khống chế được tâm tình của bản thân, y chỉ sợ Chu Thăng một lúc sẽ lại trêu chọc mình, y thì sẽ lại nhịn không được mà sẽ lại quấn quýt hắn hết lần này đến lần khác.

Nên vì thế mà y quyết định giữa hai người nên giữ một khoảng cách hợp lí, cũng sẽ không biểu lộ quá thân mật.

Phía trước vang lên tiếng còi báo hiệu của Trần Diệp Khải, thông báo đã mua vé xong rồi.

"Một giờ đến sườn núi." Trần Diệp Khải phát phiếu ăn cùng vé vào cửa, vé đi cáp treo, "Các em cầm lấy phiếu ăn tiệc đứng ở sườn núi, chúng ta sẽ giải lao nửa giờ, rồi trong vòng tiếng đi lên đỉnh núi, đi xuống thì đi cáp treo, cuối cùng vẫn tập hợp tại đây.

Nếu không thể đi được tiếp thì bắt xe, đừng bắt ép chính mình.

Từ sườn núi đi lên đỉnh núi có bốn con đường, mọi người tự lo cho nhau."

Bọn sinh viên nhận vé rồi ngay lập tức liền giải tán, một đám sinh viên khoa thể dục trẻ tuổi tinh lực dư thừa không có chỗ nào phát tiết, Trần Diệp Khải lúc này giống như đang thả ra một bầy chó điên, trong khoảnh khắc một đám liền chạy đến mất bóng dáng.

Chu Thăng đi cùng Dư Hạo ở đội ngũ cuối cùng, Dư Hạo nói: "Cậu đi trước đi."

Chu Thăng hô lớn: "Thầy Trần ——!"

Trần Diệp Khải đang cùng một đám nữ sinh nói chuyện, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn.

Trong nháy mắt này Dư Hạo ngay lập tức ý thức được có chút gì đó không đúng, y như rằng Chu Thăng lại hô tiếp: "Dư Hạo cậu ấy nói anh ——!"

Dư Hạo: "!!!"

"Em không hề nói gì cả!" Dư Hạo lập tức hô lên.

Chu Thăng sửa lời nói: "Cậu ấy nói anh cho thời gian không đủ! Thể lực của khoa tâm lý không thể nào bằng khoa thể dục được! Chỉ sợ không bò lên được đỉnh núi!"

Dư Hạo đưa một tay đỡ trán, Trần Diệp Khải lại hô to: "Bò không được thì ngồi xe đi! Tự mình tính toán thời gian.

Mấy đứa đừng có lôi thôi nữa.....!Xuất phát, xuất phát!"

Chu Thăng cười cười nhìn Dư Hạo, mặt Dư Hạo tối đi, Chu Thăng lại nói: "Đi thôi, đi thôi!"

Dư Hạo buồn bực cùng Chu Thăng đi ở cuối đội hình.

"Hôm nay mặt trời trông thật tốt nha." Chu Thăng chậm rãi xoay người sang nói thì liền thấy Dư Hạo đang đứng ngây người trên sạn đạo () chụp hình, hắn liền thúc giục, "Đi nào."

().

Đường làm bằng cọc gỗ lát ván trong hẻm núi hoặc bờ vực.

"Không đi nổi." Dư Hạo nói, "Không phải sinh viên khoa thể dục."

Chu Thăng ra hiệu bảo Dư Hạo lại gần, rồi hắn liền khoác tay lên người y làm tư thế chuẩn bị chụp ảnh tự sướng.

Nhưng mà khổ nỗi là cứ một lúc lại có người đi tới, Chu Thăng quả thực muốn phát điên: "Không thể để tôi được chụp tự sướng yên ổn một chút hay sao!"

"Thôi, bỏ đi, phía trên cảnh sắc được hơn, tới đấy rồi chụp." Dư Hạo nói.

Một đám sinh viên vừa rời đi thì xung quanh khu vực chân núi liền bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Núi Thiên Thanh là một thắng cảnh ít được quan tâm ở Dĩnh thị, bình thường du khách đến đây cũng không nhiều, nhưng tại đây có những vách đá khắc chữ được bảo tồn từ thời nhà Minh đến nay, đường lên núi chính là "Biển khổ mênh mông, quay đầu là bờ." Tiếp đó thì ở đây còn có nhiều điêu khắc bằng đá thể hiện sự đấu tranh với bể khổ.

Dư Hạo nghĩ thầm trong đầu rằng, mấy điêu khắc bằng đá ở đây khắc ra cũng thật sự hợp hoàn cảnh ghê nhỉ, sau đó y lại dừng lại chụp ảnh.

Chu Thăng đi trước một đoạn, thỉnh thoảng lại quay đầu lại chờ y.

"Đi thôi." Chu Thăng nói.

Dư Hạo nghĩ thầm trong lòng, y không biết làm sao để Chu Thăng tự mình đi trước đi, để đỡ phải một lúc lại nghe tiếng hắn nhắc nhở, chí ít thì trong hôm nay hai người không nên ở chung một chỗ với nhau, mà không biết Phó Lập Quần đi đâu rồi.

"Cậu tức giận rồi à?" Chu Thăng đột nhiên cảm giác được một cái gì đó.

"Không có." Dư Hạo đã sớm quên việc hắn lấy Trần Diệp Khải ra để đùa giỡn, nói, "Thể lực tôi không tốt, leo núi mệt lắm."

"Bình thường bảo cậu ăn nhiều vào một chút thì lại không nghe lời." Chu Thăng giảm chậm bước chân lại.

Hai người bắt kịp được Trần Diệp Khải và bốn nữ sinh ở phòng kí túc xá nào đó.

Không biết Trần Diệp Khải đang cầm điện thoại của ai, anh quỳ một chân trân đất giúp mấy nữ sinh chụp ảnh, chụp như vậy thì chân nhìn mới dài ra được.

Phó Lập Quần cũng không biết từ đâu xuất hiện, đứng ở một bên nhìn mấy cô ấy chụp ảnh.

Nữ sinh phòng kí túc này đều rất đẹp, mà nữ sinh xinh đẹp ai mà không thích.

Dư Hạo có chút đồng tình nghĩ, Trần Diệp Khải hiện tại chắc hẳn cũng không muốn ở cùng mấy nữ sinh này, có thể hiện tại anh chỉ muốn được yên tĩnh đi dạo và hít thở không khí trong lành mà thôi.

"Đến rồi." Trần Diệp Khải quay sang nói với mấy nữ sinh, "Đi tiếp thôi."

"Bỏ đi." Một nữ sinh khoa thể dục đi đầu tiên nói, "Vẫn nên để cho hai người bọn họ đi cùng nhau thì hơn, không nên chia rẽ gia đình nhà người ta."

Dư Hạo: "???"

Chu Thăng: "..."

Trần Diệp Khải nói: "Vẫn là để thầy giúp mấy đứa nói? Nên dũng cảm một chút chứ.

Nào, Chu Thăng, lại đây."

"Chu Thăng!" Trong đó có một nữ sinh khuôn mặt rất vui tươi nói, "Cậu đi cùng chúng tôi chứ?"

Lần này Chu Thăng bùng nổ rồi.

"Không đi!" Chu Thăng tuyệt đối không hề nghĩ tới rằng Trần Diệp Khải sẽ đột nhiên trả đũa như thế.

Phó Lập Quần nói: "Da mặt nó mỏng, xin lỗi nhé!"

Mấy nữ sinh bắt đầu cười, Chu Thăng nhất thời có chút lúng túng, hắn chỉ đứng yên tại chỗ, cũng không dám bước tới.

"Đi thôi." Lần này đổi thành Dư Hạo nói, "Đi nào."

Dư Hạo cảm thấy như vậy cũng rất tốt, dù sao thì Chu Thăng cũng là thẳng nam sắt thép, nên đối với con gái cũng nên có chút thẹn thùng.

Với cái loại tính cách như của hắn thì chỉ có thể ỡm ờ kiểu "tình trong như đã mặt ngoài còn e" thì mới khả thi.

Chu Thăng thế mà lại tức giận nhìn Dư Hạo.

Dư Hạo nói: "Chu Thăng sẽ leo lên tiếp cùng mấy bạn." Nói xong y lại vỗ vỗ vai Chu Thăng.

"Không cần đi cùng bọn tôi!" Ba nữ sinh còn lại nhanh chóng nói, "Đi cùng cô ấy là được!"

Dư Hạo nghiêm túc nhìn Chu Thăng.

Chu Thăng trưng ra vẻ mặt buồn bực, Dư Hạo sáp đến gần nói, "Tôi sẽ đi đằng sau hai cậu."

Chu Thăng vẫn không di chuyển thì mấy nữ sinh kia cũng không rời đi, nữ sinh kia vẫn đứng đó chờ Chu Thăng.

Trần Diệp Khải thấy Chu Thăng có chút tiến thoái lưỡng nan nên liền quyết định buông tha cho hắn, nói: "Hay là mọi người đi cùng nhau vậy?"

"Vậy tôi sẽ đợi mấy cậu ở địa điểm ăn cơm." Chu Thăng rốt cuộc cũng chịu nhượng bộ.

Dù sao để đi đến địa điểm ăn ở sườn núi thì nhanh cũng phải mất nửa giờ, Chu Thăng cứ luôn trưng ra vẻ mặt không vui đi cùng nữ sinh kia.

Trần Diệp Khải đang muốn ra hiệu với Dư Hạo thì Phó Lập Quần đã lùi ra sau một chút rồi khoác vai Dư Hạo, nói: "Tôi đi cùng cậu." Cả hai người đều không có ý đi lên, xem ra là Phó Lập Quần muốn chờ Trần Diệp Khải đi trước rồi cả hai người mới chậm rãi mà theo sau.

Trần Diệp Khải: "..."

Trần Diệp Khải vốn muốn lấy một cái cớ để rời đi, nhưng không nghĩ tới là Dư Hạo cùng Phó Lập Quần căn bản là không có ý nghĩ giúp đỡ anh giải vây, cuối cùng thì anh vẫn chỉ có thể tiếp tục giúp mấy nữ sinh chụp ảnh, chỉ đành giơ tay đầu hàng.

[//].

Truyện Chữ Hay