Quyển : Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG : TRA TẨM
(Tra: Kiểm tra, tẩm: phòng ngủ/ giường)
- ----------------------------------------------------
Lúc rời khỏi đồn cảnh sát, Dư Hạo ở lại một mình, hỏi Hoàng Đình: "Vụ án này xử lí ra sao đây?"
"Cứ yên tâm đi, sẽ không sao đâu.
Chút nữa mở hội nghị, tôi sẽ đem tình huống này nói rõ ràng, không thể để cậu oan uổng được.
Nhưng điều kiện kiên quyết vẫn là khiến Thi Lương nhận tội..."
"Tôi đã nói về trường hợp của cô bé ấy." Dư Hạo nửa cười nửa mếu nói: "Tôi đang làm cái gì vậy?"
"Cũng khó lắm." Hoàng Đình cứ như thế nói: "Báo cáo điều trị đấy là một bằng chứng rất mạnh mẽ, nhưng lại không có cách nào để chứng minh được tội danh của ba cô bé.
Vẫn phải chờ công tố viên nộp đơn bên Viện kiểm sát.
Thi Lương người này vô cùng giảo hoạt, nếu ông ta sống chết không thừa nhận, cộng thêm luật sư giỏi nữa...!thì vụ án này sẽ phải giằng co rất lâu."
Dư Hạo cau mày suy nghĩ, Hoàng Đình nói: "Hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể bảo vệ cô bé cho tốt.
Dư Hạo, tôi vẫn muốn kiến nghị rằng cậu không nên đến nhà Thi Nê tối nay...."
Dư Hạo ngắt lời hắn: "Tôi biết.
Tôi chỉ muốn làm cho Nê Nê cảm thấy an tâm hơn mà thôi, tôi cũng không có ý định đi đến nhà cô bé."
Dư Hạo biết hiện tại trong lòng Thi Nê đang tràn ngập cảm giác không an toàn, thậm chí cô bé đối với cảnh sát cũng không tin tưởng hoàn toàn.
Y sợ sự việc này sẽ tiếp diễn nhiều lần, hơn nữa hiện tại trước sau y đều đang lo lắng đến ma nhãn bên trong mộng cảnh.
"Hơn nữa...!nếu như nhà cô bé có camera..." Dư Hạo nói.
"Không có camera." Hoàng Đình nói: "Cái này thì tôi vô cùng chắc chắn, nếu không thì tôi cũng sẽ không bị vướng vào sự kiện này lâu đến vậy."
Dư Hạo suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Còn bảo mẫu thì sao?"
Hoàng Đình nói: "Bảo mẫu chỉ đến ở vào hai ngày thứ hai và thứ năm, nên sáng ngày kia cũng sẽ không đến."
Vậy thì...!ma nhãn đến tột cùng là đại diện cho cái gì? Bảo mẫu sao? Dư Hạo tự hỏi từ đầu đến cuối.
"Nói chung thì cậu khuyên bảo cô bé cho cẩn thận, buổi tối ngày mai tôi sẽ nhờ một đồng nghiệp ở lại với cô bé một đêm và đợi đến sau ngày kia.
Chúng tôi cũng chỉ có thể giữ ông ta lại được giờ, nếu như cô bé đồng ý đối chất cùng với Thi Lương thì tình huống có lẽ sẽ có tiến triển hơn..."
Dư Hạo lại ngắt lời: "Cô bé nói không muốn gặp lại ông ta.
Nếu ở dưới tình huống không gặp mặt nhau như thế thì có thể xử lí được không?"
"Đây là một vụ án hình sự." Hoàng Đình nhỏ giọng, nghiêm túc nói: "Không phải là tranh chấp dân sự, người làm chứng mà không có mặt thì sẽ đánh mất đi thế mạnh.
Tôi biết là cậu muốn bảo vệ người chưa thành niên nhưng vào thời điểm phiên tòa được mở ra thì tốt nhất nên đưa cô bé tới."
Chu Thăng ngồi ở vị trí trước nhà hàng chờ, hắn hướng về phía Dư Hạo mà gọi.
"Cậu cố gắng tận lực làm chút công tác tư tưởng cho cô bé.
Tới hiện tại thì cậu chính là người mà cô bé tin tưởng nhất." Hoàng Đình còn nói: "Tôi để đồng nghiệp khác tới nhà cô bé qua đêm thì Thi Nê trước sau đều kiên trì nói rằng chỉ muốn cậu ở lại đấy, bằng không thì sẽ không về nhà.
Tâm lí phòng bị của Thi Nê vẫn còn rất nặng, hiện tại cậu nói bất cứ điều gì thì cô bé cùng đều nghe theo và cân nhắc nó."
"Nói thì dễ." Dư Hạo hiếm khi nâng tông giọng lên.
Hoàng Đình lại cười cười, cởi mũ xuống và ung dung nhìn Dư Hạo.
"Cậu là một chàng trai có thể điều trị cho người khác đấy." Hoàng Đình nói: "Tôi thưởng thức tài năng trị liệu của cậu đấy, thế nào? Có muốn gia nhập đội của tôi không?"
Dư Hạo: "...!Không rảnh, còn phải thi cuối kỳ nữa."
"Kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi mà." Hoàng Đình nói: "Giáo viên chủ nhiệm của các cậu đang cần được chữa bệnh đấy, trở về thì luyện tập nhiều chút."
Chu Thăng lại gọi tiếp: "Ơ kìa! Dư Hạo...!cậu đang làm cái gì vậy?! Nhanh lên cho lão tử." Quả thực y sì một con khỉ xù lông.
Dư Hạo sau đó chỉ đành chạy qua với hắn.
Thi Nê thì đã ngồi chờ ở phòng ăn.
Dư Hạo cùng Chu Thăng đơn giản cùng nhau trao đổi chút thông tin, nghe xong Chu Thăng có chút hiểu vấn đề,nói: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp."
Dư Hạo nói: "Dù sao tôi cũng có thể ngủ ở hành lang nhà cô bé một tối."
Chu Thăng nói: "Này, đừng có ngu xuẩn! Theo tôi đi vào, chút chúng ta nói sau."
Lúc ăn cơm thì tâm tình của Thi Nê vẫn có chút nặng nề, Dư Hạo có thể nhìn ra được rằng cô bé đối với tương lai tràn ngập lo lắng.
Chu Thăng thì lại liên tục nhìn điện thoại nhắn tin, Dư Hạo thì còn đang suy nghĩ rằng sẽ cùng Thi Nê tán gẫu chút chuyện về văn học Anh quốc, để lôi kéo được sự chú ý của Thi Nê rời đi cái khác.
Lúc tính tiền, Chu Thăng nói với Thi Nê: "Nê Nê, anh suy nghĩ lại thì Dư Hạo vẫn không nên ở lại nhà em tối nay.
Ngày hôm nay ngủ bên ngoài đi, anh thuê hai phòng, em một phòng còn anh và Dư Hạo một phòng."
Thi Nê suy nghĩ một chút, có vẻ cô bé cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Chu Thăng.
Nếu để gia sư dạy kèm của mình ngủ lại trong nhà mình, nếu như mà bị ai đó biết được thì cũng bất tiện nên liền nói: "Nếu không thì về nhà ngủ, em sợ ông ấy sẽ gọi điện về nhà."
Dư Hạo liếc Chu Thăng, Chu Thăng nói: "Cũng được, vừa vặn tiết kiệm được tiền thuê một phòng.
Sáng sớm ngày mai bọn anh sẽ đến tìm em, dẫn em đi đâu đó vui chơi giải trí."
Thi Nê: "Thật ư? Chắc chắn chứ?!"
Chu Thăng nói: "Đương nhiên, việc mà Chu Thăng đây đã đáp ứng thì dù như nào cũng sẽ thực hiện được."
Dư Hạo cùng Chu Thăng đến khách sạn mướn phòng, khách sạn này ở ngay dưới nhà Thi Nê.
Sau khi nhận chìa khóa phòng, lúc mò điện thoại để trả tiền thì Chu Thăng phát hiện một đống tin nhắn trên Wechat của hắn.
"Kiểm tra phòng ngủ, tôi có lẽ phải về kí túc một chuyến." Chu Thăng lập tức nói.
Kiếm tra phòng ngủ?! Dư Hạo nhất thời có cảm giác phát điên, làm sao mà lại kiểm tra phòng ngủ vào lúc này cơ chứ? Nhưng mà y thiếu chút nữa cũng quên rằng Trần Diệp Khải cũng chỉ là giáo viên mới, mà vị giáo viên mới này còn đã từng phát hỏa ba lần rồi.
Mặc dù mọi người cũng sẽ có người thường xuyên ban đêm cũng không về, nhưng vạn nhất Trần Diệp Khải lại xử lí nghiêm túc thì y nhất định sẽ bị mắng rồi.
Chu Thăng nói: "Trước mười giờ, anh ấy sẽ đi kiểm tra từ lầu bốn, khi tôi trở về thì sẽ lập tức đến phòng ngủ của cậu, chỉ cần trùm chăn lại là được.
Sau khi phòng cậu được kiểm tra xong thì tôi sẽ liền chạy vội về phòng mình."
"Chuyện này..." Dư Hạo chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi."
"Phía tây - chạy ——" Chu Thăng nhanh chóng triển khai tốc độ chạy như bay, hướng về phía tàu điện ngầm.
Dư Hạo: "..."
Thi Nê ngược lại thì lại khá vui vẻ, đứng ở cửa khách sạn cười nửa ngày.
Dư Hạo đột nhiên cũng bị tâm tình của cô bé ảnh hưởng, cũng cười lên, hai người cùng nhìn nhau cười, phảng phất giống như vừa hoàn thành xong một đại sự trong đời vậy.
Thi Nê: "Anh đưa em về nhà đi."
Dư Hạo cẩn thận cầm lấy thẻ phòng rồi đưa Thi Nê về nhà.
Trong nhà vắng lặng, Thi Lương thì lại lắp đặt một loạt đèn xanh treo một hàng trên trần, có lẽ là muốn tăng thêm vẻ hiện đại, nhưng khi mở cửa ra thì những ánh đèn xanh ấy lại mang cảm giác ớn lạnh cả người.
"Em đi tắm đã."Thi Nê nói: "Anh có thể chờ chút không, em còn muốn cùng anh nói chút chuyện."
Thi Nê đi tắm rửa, Dư Hạo thì tựa lưng ngồi trên salon suy nghĩ về ma nhãn, trong ngôi nhà này thực sự không có camera sao?Có khi nào là có giấu cái gì đó bí mật ở trong mấy góc nhỏ? Nhưng Hoàng Đình cũng nói chắc chắn như vậy rồi, kinh nghiệm hắn lại phong phú như thế, chắc là không có gì gạt được hắn đâu.
Thi Nê xõa tóc dài sau khi tắm đi ra, mặc áo ngủ vào lại trông thật giống một động vật nhỏ vô hại.
Cô bé đi tìm hai bình sữa chua, đưa một bình cho Dư hạo, một bình thì tự giữ cho chính mình, và sau đó cô bé cũng lấy bật lửa ra đốt một cây nến thơm.
Dư Hạo nhìn cô bé, lông mày hơi nhíu lại.
Cả hai người không ai nói gì, Thi Nê liền có chút cảm giác ngượng ngùng kì lạ.
"Nê Nê, em có thích chàng trai nào không?" Dư Hạo hỏi.
Thi Nê vừa cắn ống hút vừa nhìn Dư Hạo, lại lắc đầu một cái.
Dư hạo cười nói: "Thế còn nữ sinh thì sao?"
"Lộc Tiêu Tiêu." Thi Nê đáp.
Dư hạo cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến, cũng không có ý định để cô bé phải chia sẽ bí mật gì với mình.
Thi Nê lại suy nghĩ một lúc, nói: "Anh thì sao? Có thích chàng trai nào không?"
"Hả?" Dư Hạo kinh ngạc: "Em..." Chợt lại nghĩ đến, ánh mắt của con gái bây giờ thực sự rất tinh, cũng không biết có nhận ra điều gì hay không.
"Ba em nói cho em biết, phụ đạo viên của anh nói vậy."
Dư hạo có chút bực bội, cau mày nói: "Thầy Tiết? Ông ta làm sao mà biết được?"
Chỉ bằng mấy câu nói của Thi Nê mà lại khai báo ra được rất nhiều thông tin.
Dư Hạo liền suy đoán rằng phân nửa là phụ đạo viên đã tìm bạn cùng phòng của y để nói chuyện qua, mà y cũng chỉ từng nói việc này cho bạn cùng phòng ở giường trên, vì cậu ta cũng chính là gay.
Nhưng làm sao mà phụ đạo viên lại có thể tiết lộ việc này với ba của Thi Nê việc riêng tư như này.
Cũng có lẽ là bởi vì Thi Lương muốn thêu dệt thêm tội danh của y, sau đó phụ đạo viên đành bất đắc dĩ mà nói ra xu hướng tình dục của y?!
"Chu Thăng là bạn trai của anh sao?" Thi Nê lại hỏi.
Dư Hạo nói: "Cậu ta là thẳng nam, thẳng giống như cột điện vậy."
Thi Nê gật gật đầu, thở dài nói: "Hai chúng ta đều khổ như nhau."
Dư Hạo vốn còn định nói em còn nhỏ, xu hướng tình dục cũng chưa thể xác định được, nhưng lời ra đến cửa miệng liền đổi thành giọng điệu trêu ghẹo: "Tình yêu rồi cũng sẽ đến thôi." Nói tới đây thì y đột nhiên nhớ tới lời nói của Tướng Quân.
"Mong là vậy." Thi Nê có chút thương cảm nói, chợt lại hỏi: "Nhưng anh là công à?"
"Khụ..." Dư Hạo lúng túng, nói: "Anh cũng không rõ, bất quá anh cảm thấy anh là công nha.
Em cảm thấy sao?"
"Ừm..." Thi Nê nói: "Tiêu Tiêu nói anh giống như kiểu một anh trai hàng xóm, cậu ấy thích nhất kiểu như anh."
Dư Hạo thầm nghĩ rằng học sinh tiểu học bây giờ cũng quá am hiểu mọi chuyện rồi, chính y lúc học tiểu học thì quả thực vẫn đần độn lắm.
"Anh có muốn em giúp anh tỏ tình với Chu Thăng không?" Thi Nê còn nói: "Thẳng nam cũng vẫn có thể cong mà."
"Thôi, anh đi đây, em đi ngủ sớm đi." Dư Hạo dở khóc dở cười nói: "Người ta có bạn gái rồi! Đừng quan tâm đến việc này nữa."
"Thêm một vấn đề cuối cùng nữa." Thi Nê nói: "Tại sao anh đồng ý giúp em?"
"Giúp em cũng không khác gì tự giúp chính bản thân anh." Dư Hạo thuận miệng nói.
"Em biết thừa rằng đấy không phải suy nghĩ của anh." Thi Nê nói.
Dư Hạo châm biếm cười, đáp: "Bạn của anh đã đem anh kéo ra từ vũng bùn lầy.
Hắn chính là cũng muốn giúp em, anh chỉ hỗ trợ hắn mà thôi."
Thi Nê nghi hoặc cau mày.
Dư Hạo còn nói: "Người giúp đỡ em là hắn, cũng không phải anh." Y quả thực là được Tướng Quân triệu hoán đến trong giấc mơ của Thi Nê.
Nếu như không có hắn thì y và Thi Nê cũng sẽ không được ai cứu giúp cả.
"Là ai?" Thi Nê lại hỏi.
"Ngủ đi." Dư Hạo không khỏi nghĩ đến lời Thi Nê vừa nói.
Dư Hạo không khỏi nhớ đến câu nói của Thi Nê, nếu như đó là thích một người, thì hình ảnh vị Tướng quân ấy đứng trong bóng tối cầm ngọn đuốc đợi y bước tới đã trở thành đoạn kí ức chẳng thể nào quên được trong lòng y.
"Ngày mai sau khi rời giường, anh nghĩ em sẽ bắt đầu nghênh đón một cuộc sống mới thôi."
Thi Nê nhìn Dư Hạo một lúc, nói: "Tối hôm qua em đã mơ thấy anh." Nói xong liền uống hết bình sữa chua, lại nói: "Anh còn đi cùng một con khỉ rất lớn."
Dư Hạo cười cười rời đi.
Khi vừa đến cửa khách sạn, vừa mới liếc mắt nhìn điện thoại thì nụ cười trên mặt y lập tức cứng đờ.
Tin nhắn của Trần Diệp Khải: 【Lập tức quay về phòng ngủ! Lập tức! 】
Chu Thăng: 【Bị phát hiện rồi.
Cậu đừng có để ý tới anh ta, anh ta sẽ không làm gì chúng ta đâu 】
Dư Hạo: "..."
Trong đầu Dư Hạo hiện lên hình ảnh Trần Diệp Khải đang tức giận.
Y liền nhanh chóng gửi tin nhắn cho Trần Diệp Khải, nói mình đang ở phòng ngủ của một bạn học thời cấp ba, hiện tại tắt đèn rồi nên không trở về được, sáng sớm mai sẽ về.
Trần Diệp Khải không trả lời lại tin nhắn.
Dư Hạo thấp thỏm chờ đợi cả nửa ngày, trong lòng thì đang không ngừng kêu rên sắp xong đời rồi.
Chu Thăng thì lại gửi đến một đống tin nhắn thoại, Dư Hạo đưa điện thoại lên tai nghe.
Đại ý chính là Chu Thăng đang nằm trên giường Dư Hạo, đang trùm chăn lại và ăn đồ ăn vặt...!Sau đó, Trần Diệp Khải nghĩ Dư Hạo ngã bệnh nên liền thân thiết mà tiến đến hất chăn ra...!
Khi chăn bị gạt ra, Trần Diệp Khải liền cùng với Chu Thăng đang làm ổ trong chăn gặm chân gà bốn mắt nhìn nhau.
Căn cứ vào những gì Chu Thăng miêu tả sinh động như thật đấy, y liền biết tình cảnh lúc đó có bao nhiêu quỷ dị, y từ chối hiểu tình cảnh lúc đó.
Cuối cùng Chu Thăng lại gửi thêm một tin nhắn thoại đến: "Tôi ăn chân gà không cẩn thận làm rơi rớt một chút trên giường cậu, khi trở về cậu nhớ dọn dẹp, lau qua nhé.
Tôi cũng có mua một chai hồng trà lạnh, nhưng không muốn uống...!nên để trên bàn học của cậu rồi."
Dư Hạo: "..."
Trần Diệp Khải từ đầu đến cuối không hề trả lời lại tin nhắn của Dư Hạo, y lúc này giống như đang bị một thanh đào kề sát trên cổ vậy.
Dư Hạo cứ như vậy mà ép buộc bản thân đi ngủ sớm, trằn trọc trở mình qua lại suốt, mãi đến sắp mườu hai giờ đêm mới ngủ được.
Ngay lúc y tiến vào giấc ngủ, liền ngay lập tức xuyên qua một lớp ánh sáng vàng, trước mắt liền hiện ra mộng cảnh của Thi Nê.
Bên trong vang lên tiếng nổ lớn, tầng băng nổ tung, y nghe thấy tiếng hét của Thi Nê, tiếng hô to của Tướng Quân.
Cơn bão điên cuồng ập đến rồi mang theo những tảng băn vụn, hình thành một cơn bão lớn bao trùm cả mộng cảnh.
Trong chớp mắt, ngay khi Dư Hạo vừa mở mắt ra, xung quanh là cả một mảng hỗn độn.
Sau lưng y tụ lại một luồng sức mạnh mỏng manh tạo thành hình cái cánh, y theo bản năng mà tránh thoát được một lớp băng từ trên bầu trời rơi xuống.
Sau đó y dùng đôi cánh được tụ bằng sức mạnh ấy bay dọc theo bờ biển hắc ám ấy.
Trời đất hợp lại tạo thành một đại dương rộng lớn, bên trong sóng nước cuồn cuộn là ngàn vạn thủy quái phẫn nộ rít gào.
Hàng ngàn mảnh băng vụn trên đỉnh đầu liên tục rơi xuống như mưa thiên thạch, mạnh mẽ mà đập xuống mặt biển rộng lớn! Toàn bộ thế giới ý thức bắt đầu tan rã, sụp đổ, biển rộng dần hóa thành màu đen, tầng băng cứng rơi từ trên đập xuống mặt biển vỡ thành năm, bảy mảnh.
Những tảng băng ở trên mặt biển giận dữ bị sóng cuốn trôi đi, nước biển phóng mạnh lên bầu trời, khiến cho những tảng băng trôi nổi sắp chia năm xẻ bảy.
Tướng Quân thì bị treo trên vách băng ở núi cao đằng kia, hai chân hắn gắng sức mãnh liệt mà đạp đạp.
Thi Nê thì đang sốt ruột cầm một tay của con khỉ lớn này, với suy nghĩ có thể đem hắn kéo lên.
Ngay ở sau lưng họ xuất hiện sáu con quái vật biển gầm thét từ đáy biển bay lên, chúng ở trên không trung lao đến, đồng thời hướng về núi băng mà mở ra cái miệng lớn đỏ ngòm với ý định nuốt chửng cả hai người.
"Buông tay ——!" Tướng Quân giận dữ hét lên.
"Không buông!" Thi Nê lo lắng hô lên.
Sáu con quái vật biển trong nháy mắt đã phủ đầu lao đến.
Dư Hạo nhanh chóng bay lao qua đấy đem cả hai người kéo khỏi núi băng, cùng lúc đó, sau lưng y vang lên tiếng ầm do quái vật nện xuống, núi băng nhất thời nứt thành năm sáu phần.
"Tại sao giờ này ngươi mới đến!!!" Tướng Quân căm tức quát lên.
"Ngủ không được!" Dư Hạo hô lên, "Tôi bị mất ngủ, thật ngại quá!"
Tướng Quân: "..."
Thi Nê dựa ở trên lưng Dư Hạo, hai chân Tướng Quân vắt trên eo Dư Hạo, bám vào phía trước của y.
Dư Hạo lúc này đang cố hết sức mà bay qua mặt biển, thật giống như một viên đạn pháo rơi xuống biển vậy, y cũng không thể ngẩng đầu lên để chú ý những tảng băng bất chợt rơi xuống từ trên trời!
"Làm sao lại bị biến thành như vậy!"
"Bay cao lên!" Tướng Quân quát, "Cẩn thận!"
Sau lưng là vô số quái vật biển đang gào thét, chúng bám them không buông tha.
Dư hạo bay nhanh tạo nên những vệt nước trên mặt biển.
Dư Hạo: "Quá nặng! Không thể bay lên được! Anh đi xuống trước đi!"
Tướng Quân: "Ngươi đùa ta à!"
Khóe miệng Dư Hạo mang theo ý cười: "Vừa nãy tôi còn nghe thấy anh hô lên câu buông ra đấy!"
"Hai việc không giống nhau!"
Ba người ở trên mặt biển giận dữ mà bay lượn.
Sức mạnh của Dư Hạo cũng chỉ có hạn, y treo trên người một con khỉ dài đến hai mét, trên lưng lại còn cõng theo Thi Nê, nên giờ đây y cách mặt nước ngày càng gần.
Tướng Quân như phát điên mà nói: "Sắp ngã xuống rồi!!!" tiện đà còn bám chặt hơn vào người Dư Hạo, muốn bò lên vị trí cao hơn trên người y.
Dư Hạo ngay lập tức nói: "Đừng có cử động!"
"Ngươi cố ý chỉnh ta!" Tướng Quân suýt chút nữa bị ngâm vào trong nước biển.
Dư Hạo gian nan điều chỉnh đôi cánh bay lên cao hơn thì thi Nê đột nhiên hô: "Hải đăng!"
Ở phía xa trên mặt biển rộng liền xuất hiện một ngọn hải đăng (tháp đèn).
Dư Hạo nói: "Như thế nào lại chỉ có một?"
"Ùng ục ùng ục..."
Dư Hạo trong lúc không cẩn thận bay thấp quá khiến cho cả đầu của Tướng Quân bị ngâm ở trong nước biển.
Sau khi uống được vài ngụm nước biển, hắn liền cong người giận dữ hét: "Dư Hạo!!!"
"Quả thực tôi đã cố gắng hết sức rồi!" Dư Hạo khổ sở nói.
Y xác thực là đang rất nỗ lực không ngừng bay lên, lại còn đang không ngừng tránh né những tảng băng từ trên trời giáng xuống.
Đồn thời cũng phải trốn tránh đám quái vật đang đuổi theo không ngừng nghỉ sau lưng, y lại hô: "Tôi muốn thay đổi phương hướng! Ôm chặt vào!"
Tướng Quân rốt cuộc không thể chịu được nữa, hai chân nhanh chóng kẹp chặt lấy eo Dư Hạo, hai tay ôm chặt lấy cổ y, trong nháy mắt liền dính sát vào người Dư hạo không để lọt ra kẽ hở nào.
"Chuyển." Tướng Quân cả người quấn ở trên người Dư Hạo.
Khi hắn nói ở bên tai Dư hạo, khí tức ấy cùng với thanh âm trầm thấp của hắn khiến cho tim Dư hạo không khống chế được mà đập nhanh một cách kinh hoàng.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại xảy ra nhanh, tại hải đăng bên kia bờ biển, mấy chục cái đầu to lớn của quái vật biển xé băng mà lao ra!
Trong thoáng chốc Dư Hạo lấy lại được thăng bằng, mở rộng ra hai tay, đột ngột chuyển hướng trên không trung, tránh ra được mấy tòa băng liên tiếp rớt xuống!
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng liên tiếp vang lên, mặt biển hiện lên từng đợt bọt sóng bắn lên không trung.
Tướng Quân cùng Thi Nê đồng thời kêu lên.
Dư hạo một bên tránh ra, từ vên trong những đợt sóng mà lao ra, một phát bổ nhào tới! Rồi y lại mạnh mẽ bay cao lên.
Trong nháy mắt y vô cùng chuẩn xác mà tránh đi vô số xúc tu của bầy quái vậ, len theo những kẽ hở mà tránh thoát, "Xèo" một tiếng đi qua.
Thế giới ý thức đã biến thành một vùng biển mênh mông, những dãy núi cao vót hóa thành những hòn đảo biệt lập, nước biển cũng đang không ngừng lan tràn, nhấn chìm các thôn trang xuống đáy biển.
Những mảnh gỗ vợ vụn trôi nổi, chỉ có một cái bục duwois ngọn hải đăng được tuyết đọng phủ kín.
Đi kèm theo tiếng hô to, cả ba người cùng lao vào trong tuyết, rồi an toàn rơi xuống mặt đất.
Trên tóc Tướng Quân cùng lông mày đều là tuyết, hắn trước hết bò dậy đem Dư Hạo bế lên rồi lại đi tìm Thi Nê ở trong đám tuyết.
Thi Nê lạnh đến mức run người, nước biển màu đen ở bốn phía tràn đến, từ từ ăn mòn tuyết đọng.
"Đi!" Tướng Quân nói.
Dư Hạo dắt theo Thi Nê, chạy về phía hải đăng.
Thi Nê ngẩng đầu, trong mắt mang theo sợ hãi lan tràn, không muốn đi tới.
Bên dưới hải đăng xuất hiện một cánh cửa lớn màu đen.
"Mau mở cửa ra!" Tướng Quân để Thi Nê lấy lại tinh thần, Thi Nê nói: "Em không biết mở như nào.
Em không mở!"
Bên trong đại dương mênh mông, ngàn vạn quái vật biển đang hướng về hải đăng mà hội tụ.
Thi Nê lùi bước về sau nói" Đây là đâu?"
Dư Hạo ngơ ngác nhìn kĩ cánh cửa, bốn phía nhanh chóng bị nước biển tràn tới, quái vật thì đang không ngừng tiến tới phía hải đăng.
[//].