Mẹ Chu dừng lại trong chốc lát, nói: "Cầm phiếu điểm đến đây xem?"
Chu Thăng nói: "Vẫn chưa có điểm hết, cũng đâu có rớt môn nào."
Mẹ Chu ngờ vực mò lấy điện thoại muốn gọi điện, Chu Thăng nói: "Đêm giao thừa rồi, đừng có gây sức ép thế, để cho người ta yên tĩnh một chút không được à? Rồi cũng sẽ gặp được mà."
"Người ở đâu?" Mẹ Chu xoay túi của mình lại, nói, "Mẹ đã nói là đi ra ngoài thì nhất định phải mang theo một chút bao lì xì....!Này! Phục vụ! Phục vụ!" Một lát sau vẫn không có người đến, Chu Thăng đành phải thay bà ấn chuông, mẹ Chu lại đến một bên ghế lô, đem những bao lì xì treo trên cây quýt gần đó hái xuống một đống.
Chu Thăng cũng tỏ ý ra hiệu với người phục vụ rằng không có việc gì, mẹ Chu lấy ra một vốc tiền tệ, chấm chút nước bọt lên ngón tay rồi đếm tiền, lại cất tiền vào trong lì xì, nói: "Mày trở về ở à? Chìa khóa đưa cho mày, mẹ không về đâu."
"Không được." Chu Thăng nói, "Tôi tự tìm chỗ để đi chơi rồi." Nói xong cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn mẹ mình, nghĩ thầm không biết sau này phải nói như thế nào để kiềm chế được bà ấy, tránh việc bà ấy túm được mặt Dư Hạo, hôm nay mẹ Chu còn mới làm bộ móng mới, đắp bảo thạch lấp lánh lấp lánh, đáng sợ không kém gì móng tay sắc nhọn của Medusa.
Mẹ Chu lại hỏi tiền lì xì cho bao nhiêu thì hợp lý, Chu Thăng bị hỏi đến mức khó chịu, Chu Lai Xuân vẫn còn chưa đến, nhân tiện nói: "Cứ tùy ý đi."
Mẹ Chu lại hỏi bình thường ba hắn cho Dư Hạo bao nhiêu, Chu Thăng nghĩ thầm, đến tiền lì xì đưa cho bạn của mình mà cũng phải so sánh hơn thua, như vậy thì để tôi xem hai người còn có thể bắt chẹt nhau đến mức nào nữa.
"Tùy ý." Chu Thăng nói, "Cuối cùng ông già vẫn không đến? Không đến ư! Đừng có đếm tiền nữa, thật không chịu nổi bà."
Mẹ Chu trừng mắt nhìn Chu Thăng, Chu Thăng nói: "Năm ngoái ông già cho cậu ấy một bao tám ngàn, bà cứ theo thế mà cho đi." Vì thế mà mẹ Chu moi sạch sẽ tiền mới ở trong túi của mình ra, đặt lên bàn tiếp tục đếm.
Cất tiền lì xì xong xuôi, rốt cuộc Chu Lai Xuân cũng đến, sắc mặt khi bước chân vào cửa đầy vẻ u ám, có chút mệt mỏi, ông ngồi xuống ghế chính.
"Suy thận à?" Mẹ Chu nói thẳng vào vấn đề, "Nhưng mà sao không mang theo mỹ nữ nhỏ bé đến đây? Chu tổng?"
Chu Lai Xuân nói với vợ cũ của mình: "Toàn mùi nước hoa rẻ tiền, bà không thể tự chỉnh đốn lại bản thân cho hẳn hoi à? Vẫn còn buôn sỉ bán lẻ tất nhỉ."
"Ngày hôm nay đề nghị hai người nên nói chuyện vui vẻ!" Chu Thăng nghiêm túc nói, "Tôi không muốn cãi nhau, quá mệt mỏi rồi.
Vốn dĩ tôi đã đặt trước vé máy bay đi Austraylia ổn thỏa hết rồi, thế mà lại kẹt đúng một ngày này, hiện tại tôi cũng đến đây rồi, hành trình cũng bị hủy mất, tất cả đều yên lặng đi và ăn bữa cơm tất niên một cách vui vẻ, được không?"
Chu Lai Xuân suy nghĩ rồi nói: "Được, nói chuyện vui vẻ, Chu Thăng lớn thật rồi nhỉ."
Ba Chu mẹ Chu cùng nhau nhìn thằng con mình.
"Hôm nay gọi tất cả đến đây vì có chuyện muốn tuyên bố." Chu Lai Xuân nói, "Chờ một phút nữa."
"Lại muốn đi đâu?" Chu Thăng nhìn Chu Lai Xuân gọi nhân viên phục vụ, một người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp được phục vụ dẫn vào, Chu Thăng còn tưởng sẽ có biểu diễn trà nghệ gì đó cho bọn họ coi, nên hăn dời vị trí sang một bên để tiện cho người ta còn phát huy tài nghệ, Chu Lai Xuân lại nói: "Đây là vị hôn thê của ba, sau năm mới sẽ chuẩn bị kết hôn.
Nào, Hiểu Cần, làm quen một chút, đây là vợ trước của anh, đây là Chu Thăng con anh...."
Chu Thăng: "...."
Mẹ Chu: "...."
Người phụ nữ tên gọi Hiểu Cần kia gật đầu với bọn họ, phong tình vạn chủng mà ngồi bên cạnh Chu Lai Xuân, Chu Lai Xuân nói: "Đây là chuyện đầu tiên, chuyện thứ hai là về Chu Thăng..."
Mẹ Chu nói: "Tôi cũng có chuyện phải tuyên bố, bây giờ nghe tôi nói đã."
Chu Lai Xuân cũng không muốn cãi nhau với vợ cũ ngay trước mặt vợ sắp cưới, dù sao hôm nay mà trêu chọc thì bà ta sẽ lại quay sang bới móc lại chuyện cũ, như vậy chắc chắn mất sạch thể diện, nên đành kiên nhẫn nói: "Bà nói đi."
Dư Hạo đang xem người trẻ tuổi kia chơi Vương Giả, người phụ nữ lúc trước đã bị gọi đi, không đến một lát sau, quản lý lại đến, còn chưa kịp lên tiếng thì người trẻ tuổi kia đã đứng dậy, nói: "Chốc nữa add Wechat của nhau để cùng chơi nhé."
Dư Hạo gật đầu, chỉ còn lại chính mình, không đến một lúc sau thì y lại căng thẳng, muốn nhắn tin Wechat, nhưng mọi người đều đang trải qua đêm giao thừa, nên sẽ không có ai muốn nói chuyện cùng với y đâu.
Dư Hạo căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy mồ hôi.
"Anh ấy tên là Vương Cương." Mẹ Chu nhìn người thanh niên, nói, "Anh cứ ngồi ở đây đi."
Khóe miệng của Chu Thăng cùng Chu Lai Xuân đều co giật, vợ chưa cưới của Chu Lai Xuân nói: "Oa, hai ba con nhà anh quả thật như đúc từ một khuôn ra mà..."
Mẹ Chu nói: "Tôi chuẩn bị kết hôn cùng với anh ấy, trước đây Tiểu Cương làm việc trong cửa hàng của tôi, kinh doanh buôn bán rất tốt, chính vì không thể trả được học phí nên đã bỏ học vài năm, đang tính tìm cho anh ấy một trường đại học để anh ấy có thể học cho xong đại học...."
Chu Thăng chân thành nói: "Baba, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cứ gọi tôi là chú thôi." Vương Cương lập tức nói, "Mới vừa tuổi."
Chu Thăng nói với bà mẹ của mình: "Ngạc nhiên thật đấy, bằng tuổi với Dư Hạo." Lại nói với Vương Cương: "Sao có thể gọi là chú được chứ? Dựa trên pháp luật thì sau này cậu chính là ba tôi đó, một tiếng ba này nhất định phải gọi rồi." Rồi lại quay sang nói với Chu Lai Xuân: "Đúng không nhỉ? Ba ơi?"
Mặt mày của Chu Lai Xuân đã tối sầm đến mức không nhìn nổi nữa, rõ ràng Chu Thăng đang cố ý khiến ông khó xử, Vương Cương thì vẫn không nghe ra được Chu Thăng đang mát, vội nói: "Không dám nhận, không dám nhận."
"Vậy tôi thì sao?" Hiểu Cần trêu ghẹo nói.
Trong lòng Chu Thăng khẽ chửi mụ nội nhà nó chứ, nhưng trên mặt hắn vẫn treo vẻ tươi cười đầy anh tuấn: "Ý cô là sao?"
Hiểu Cần cười ha hả, nói với Chu Lai Xuân: "Ôi trời, con trai anh thật thú vị đấy, rất giống anh."
Chu Lai Xuân và mẹ Chu: "...."
"Được rồi." Vẻ mặt Chu Thăng thay đổi, khôi phục lại vẻ tự nhiên, nói: "Giờ đến lượt tôi nhỉ?" Nói xong thì ấn chuông gọi nhân viên phục vụ, nói: "Dẫn người đến đi."
Chu Lai Xuân cùng mẹ Chu nhìn thằng con mình, Chu Thăng thản nhiên nói: "Tôi cũng có chuyện phải tuyên bố với hai người, tôi đang hẹn hò."
Mẹ Chu liền kinh ngạc nói: "Mày tìm được bạn gái rồi à? Sao không nói sớm với mẹ?"
Chu Lai Xuân nói: "Đưa cô bé đấy đến đây rồi?"
Chu Thăng nhẹ nhàng như không, nói: "Không phải con gái, tôi tìm bạn trai."
Không khí đông đặc trong nháy mắt, khu ghế lô rơi vào một mảnh im lắng, Chu Thăng lại nói: "Mọi người đều đã gặp qua rồi đấy, cũng ở cùng chỗ rất lâu rồi, hôm nay mọi người lại làm quen nhau thêm lần nữa...." Nói xong liền đứng dậy đi ra mở cửa, Dư Hạo căng thẳng đến mức mũ len cũng đội lệch, Chu Thăng nói: "Trong nhà hàng rồi còn đội mũ làm gì nữa?" Tiện tay cởi mũ len của Dư Hạo xuống rồi cầm trong tay, dắt tay y, nghiêng đầu hôn một cái lên sườn mặt y rồi dẫn y tiến vào trong.
Dư Hạo: "...."
Hiểu Cần: "...."
Người đàn ông trẻ tuổi: "...."
"Cháu...." Dư Hạo nói.
Chu Thăng kéo ghế ra cho Dư Hạo ngồi, cũng ngồi xuống ngay bên cạnh y, nói: "Ba anh, mẹ anh, em đầu biết cả rồi.
Ba kế anh, mẹ kế anh...."
"Ba kế?" Dư Hạo nói.
Chu Thăng: "Đúng, ba kế."
Nói xong phần giới thiệu, Dư Hạo cùng với hai người mà y quen biết lúc ở đại sảnh nhìn nhau, nhất thời không biết nên chào hỏi như thế nào.
Vẻ mặt của mẹ Chu kinh hãi đến mức không thể kinh hãi hơn, khoảng ba phút sau vẫn chưa nói nổi một câu nào, Chu Lai Xuân thì ngồi đến mức run rẩy, Dư Hạo sợ Chu Lai Xuân sẽ biểu diễn cảnh trúng gió rồi ngất ngay tại chỗ, suy nghĩ chọn lọc từ ngữ để nói, lại không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lại thấp giọng nói: "Thật sự xin lỗi."
"Em xin lỗi cái gì?" Trái lại Chu Thăng nở nụ cười, nghiêm túc nói với ba mẹ mình, "Ba, mẹ, tôi biết rõ việc hai người sẽ có chút không chấp nhận được chuyện hai thằng con trai yêu đương với nhau, nhưng mà dù sao thì từ trước đến giờ nhà chúng ta cũng chưa bao giờ đi theo đường bình thường cả...."
"Tao đánh chết cái thằng chó chết nhà mày!"
Một tiếng gầm thét đầy dữ dội, bên tai Dư Hạo giống như vừa vang lên lời thuyết minh của Phó Lập Quần —— chấm dứt!
Dư Hạo vẫn chưa kịp phản ứng lại, thuần túy dựa theo bản năng mà giơ tay lên chặn lại, một chén trà trong bộ dụng cụ trà bay thẳng về phía Chu Thăng, bản năng chặn bóng được Dư Hạo rèn luyện ra dưới hình thức huấn luyện địa ngục lúc trước đã phát huy tác dụng, nháy mắt tiếp được chén trà nóng đó trong tay.
Chu Lai Xuân gào thét, trực tiếp nện ra một chén trà, lại trăm triệu lần không lường được việc tình hình sẽ phát triển đến cảnh Dư Hạo tiếp được chén trà như diễn xiếc vậy, ông cũng ngây ngẩn cả người ngay tại chỗ.
Không khí lại im lặng đến xấu hổ, Chu Thăng bị dọa nhảy dựng lên, ngay lập tức xem tay Dư Hạo có bị bỏng không, vẻ mặt người trẻ tuổi đầy kinh ngạc, còn vỗ tay vài cái.
Ngay sau đó Chu Lai Xuân lại quát: "Con mẹ nhà nó, ông đây muốn đánh chết mày!"
Lại một cái chén đĩa bay tới, Dư Hạo lại tiếp được trong nháy mắt, hét: "Chú, ngài đừng kích động! Có chuyện thì bình ổn nói...."
Gạt tàn thuốc lại bay tới, Dư Hạo lại tiếp được.
Vốn dĩ nên là cảnh tượng rối loạn thì lại bị Dư Hạo liên tiếp đỡ được ám khí, trong nháy mắt không khí trở nên vô cùng khôi hài, rốt cuộc Chu Thăng cũng không kìm được mà điên cuồng cười to.
Hai mắt Chu Lai Xuân đỏ bừng, đứng bật dậy khỏi ghế, quát: "Mày cái đồ chó chết! Chó chết!" Nói xong liền nhào đầu về phía trước, Chu Thăng ngay lập tức bảo vệ cho Dư Hạo, nâng cánh tay lên che chắn lại, quát:
"Ông thử động vào em ấy xem! Tôi liều mạng với ông!"
Hiện trường bắt đầu rơi vào hỗn loạn, Hiểu Cần tiến lên khuyên nhủ thì lại bị Chu Lai Xuân đẩy sang một bên, hét lên một tiếng rồi ngã xuống sofa, Vương Cường trợn mắt há mồm, kêu: "Đừng đánh nhau! Đừng đánh!"
Chu Thăng nâng cánh tay lên che chở cho Dư Hạo, Chu Lai Xuân cầm ghế dựa đập về phía đầu của Chu Thăng, Chu Thăng xoay người ôm chặt lấy Dư Hạo lui tới góc phòng, bây giờ Chu Lai Xuân không khác gì so với chó điên.
Đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, mẹ của Chu Thăng cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, túm lấy một cái bình hoa trong phòng rồi xông lên, Dư Hạo vội vàng dùng tay che trán của Chu Thăng lại, bình hoa kia lại nhanh chóng "phịch" một tiếng, nện thẳng vào đầu Chu Lai Xuân, vỡ thành mảnh nhỏ.
Hiểu Cần hét lên một tiếng, đứng dậy chạy ra khỏi phòng, Vương Cường hô: "Bà xã! Em đừng xúc động!"
Mẹ Chu Thăng đập vỡ bình hoa, lại di chuyển ghế dựa, điên cuồng hét lên với Chu Lai Xuân: "Liên quan đéo gì đến ông! Liên quan cái đéo gì đến ông! Ông có cái tư cách gì mà đòi quản nó! Từ khi nó tuổi cho đến tuổi, ông đã giáo dục được cho nó cái gì? Ông cái đồ cặn bã! Lão già phế vật! Cái mả mẹ tổ tiên nhà ông! Mả mẹ nó tổ tiên sư nhà ông! Con mẹ nhà nó cái loại có mẹ sinh mà đéo có ba dạy, ông không có tư cách quản con trai tôi! Ông thử đụng đến chúng nó một chút xem!"
Chu Lai Xuân đẩy mẹ Chu ra, giận dữ hét: "Đủ rồi!"
Mẹ Chu giống như sư tử cái, đem chén đĩa hất quăng hết về phía Chu Lai Xuân, thét to: "Nó muốn tìm ai quen ai thì liên quan gì đến nhà ông?! Nó không phải con của ông! Cái lão già tạp chủng! Chu Lai Xuân ông cái đồ tạp chủng!"
Hiểu Cần chạy ra khỏi phòng gọi quản lý, quản lý nào dám quản, kết quả quản lý vẫn không hề đi vào, bên ngoài ghế lô một đống người đứng xem náo nhiệt, cửa khu ghế lô này cũng đang mở toang, cửa mở hướng thẳng ra sảnh chính, mọi người trong nhà hàng đều đứng lên.
"Chúc anh, chị, mọi người năm mới vui vẻ!" Chu Thăng nói ra bên ngoài, "Không có việc gì, trong nhà cãi nhau, đừng có nhìn nữa!"
Chu Lai Xuân kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nhìn Chu Thăng, lại nhìn Dư Hạo, hô hấp khó khăn.
Dư Hạo nhìn sắc mặt của Chu Lai Xuân, cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có chuyện khác nữa....!May mắn Chu Lai Xuân lại quay người, đi sang mở một chai rượu ngoại, nhanh chóng nốc mấy ngụm, ngay sau đó như cuồng loạn mà ném chai rượu đập thẳng vào tường, xoay người rời đi.
Dư Hạo gắt gao ôm chặt lấy Chu Thăng, trong lòng vừa khổ sở lại vừa kích động, nhất thời không muốn buông hắn ra.
Trong ghế lô là một mảnh hỗn loạn, mẹ Chu Thăng lảo đảo đi giày cao gót vào, Vương Cường cùng Hiểu Cần đã trốn ra bên ngoài, quản lý cũng không biết nên làm sao bây giờ, chỉ đành đóng cửa khu ghế lô này lại.
Chu Thăng buông Dư Hạo ra, Dư Hạo vẫn còn sợ hãi trong lòng, nhìn về phía mẹ Chu, mẹ Chu há miệng thở dốc.
"Vậy...!cứ như thế đi." Chu Thăng đã sớm đoán được chuyện này, lại không ngờ rằng tình cảnh so với hắn nghĩ còn khó xử lý hơn.
Mẹ Chu yên lặng trong chốc lát, cúi đầu mở túi xách của mình, lấy ra một túi khăn giấy đưa cho Dư Hạo, tay bà có hơi run rẩy.
Dư Hạo đi tới, cũng rất căng thẳng mà nhận lấy khăn giấy.
"Trên người toàn là nước trà, lau chùi đi." Mẹ Chu nói.
Dư Hạo kéo khăn giấy ra, lau lau cổ.
Phản ứng của bà mẹ vượt ngoài dự kiến của Chu Thăng, nhất thời cả hai người cũng không biết nên nói gì.
Dư Hạo lau chùi nước trà dính trên người, Chu Thăng thuận tiện nói: "Đi thôi, hết chuyện, đều tự mừng năm mới đi, dù sao thì ai cũng tự có gia đình rồi."
Mẹ Chu xoay người đi ở phía trước, Chu Thăng trước sau vẫn nắm lấy tay Dư Hạo, rời khỏi ghế lô, khi đi qua đại sảnh, mẹ Chu nghiêng đầu trong phút chốc, dùng ánh mắt gần như khinh thường để nhìn kỹ khách khứa xung quanh, giống như thú mẹ đang bảo vệ thằng con trai mình.
Ngoài cửa Không Sơn Xuân Hiểu, đám phục vụ đứng từ xa nhìn về phía bọn họ, quản lý đi đến, nói với bọn họ: "Ba vị, ông chủ nói mang xe đến tặng mọi người..."
"Không cần." Chu Thăng nói, "Ông trở về đi."
Quản lý liền gật gật đầu, thức thời quay trở về.
Vương Cương lái một chiếc xe điện chạy tới, dừng lại ở chỗ trống ngay trước Không Sơn Xuân Hiểu, Chu Thăng lại nói: "Này, sang năm gặp?"
Dư Hạo muốn nắm tay cùng với mẹ Chu Thăng một chút, bởi vì bao khăn giấy kia mà lại muốn ôm bà ấy một chút, mọi chuyện ngày hôm nay đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng trước giờ của y đối với bà.
Dư Hạo: "Dì..."
Mẹ Chu thấy Dư Hạo vươn tay ra, lại như vừa nhớ đến điều gì, mở túi xách lấy ra một bao lì xì, nhét vào trong tay Dư Hạo.
Trong phút chốc đó, từ trên vẻ mặt của bà ấy, Dư Hạo có cảm giác dường như bà ấy đang muốn nói với bọn họ điều gì đó, nhưng vẻ mặt đó chỉ thoáng hiện lên trên khuôn mặt bà rồi biến mất ngay lập tức, bà không hề nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía xe điện của Vương Cường, nhận mũ bảo hiểm rồi đội lên, ngồi nghiêng lên yên sau xe điện, quay lưng lại với bọn họ, ôm lấy thắt lưng của Vương Cường.
Chiếc xe điện khởi động rồi rời đi.
Tuyết lại rơi.
Chu Thăng cùng Dư Hạo đeo khăn quàng cổ đôi, đi bộ xuống núi.
"Cho em bao nhiêu đấy?" Chu Thăng hỏi.
"Tám ngàn tám!" Dư Hạo nói, "Vì sao...!Sao lại cho em lì xì lớn như thế chứ? Năm ngoái chỉ có một ngàn thôi mà!"
Dư Hạo đưa tiền lì xì cho Chu Thăng, Chu Thăng nói: "Cho em thì em cứ nhận lấy đi."
Dư Hạo nói: "Làm sao mà dì lại đưa cho em nhiều tiền như thế chứ? Nhiều lắm đó!"
"Phí sửa miệng." Chu Thăng đi nhanh hơn một chút, quay đầu lại cười nhìn Dư Hạo, nói, "Con dâu đến nhà thì không phải đều tặng bao lì xì đỏ hả? Tiền lì xì đã nhận rồi, còn không nhanh chóng lao vào vòng tay của ông xã em?"
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, tuyết rơi xuống phủ đầy trên đầu và vai của Chu Thăng, Dư Hạo lẳng lặng nhìn hắn.
"Về sau em có thể phụng dưỡng chăm sóc cho dì." Dư Hạo đứng đối mặt với Chu Thăng, đột nhiên nói.
"Người ta cũng không cần đến hai chúng ta đâu." Chu Thăng nói, "Không phải bà ấy vừa mới tìm được một con chó săn nhỏ hay sao? Có đống người hầu hạ rồi.
Em nên phũng dưỡng chăm sóc anh khi về già thì mới là đúng đắn nhé."
Dư Hạo cười cười tiến lên, Chu Thăng xoay người, Dư Hạo nhảy bổ rồi cưỡi lên lưng hắn, Chu Thăng cõng y chạy vài bước, rồi hắn giơ chân đá vào gốc cây gần đó, tuyết trắng phủ nặng trĩu trên câu ào ào rớt xuống.
Dư Hạo kêu to một tiếng rồi đè Chu Thăng vào trong đống tuyết, ngồi cưỡi lên hông hắn, cúi đầu hôn xuống, cả hai người ôm chặt lấy nhau.
Khi rời môi, Chu Thăng nhìn thấy hai mắt Dư Hạo cùng với cả lông mi của y, trên tóc của y, tất cả đều là màu trắng của tuyết.
"Em trông giống một ông lão thật đấy." Chu Thăng cười nói.
"Anh mới giống ông lão ấy." Dư Hạo vân vê môi Chu Thăng, "Anh muốn chết à!".