Đoạt Mộng

chương 106: biển máu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vừa dứt lời Chu Thăng đã khống chế Cân Đẩu Vân, súng ống trong tay rung lên, Dư Hạo giương cánh dẫn đầu phi thẳng vào lâu đài!

"Tề Thiên Đại Thánh cũng tới đây ——" Chu Thăng gầm lên một tiếng, khăn quàng màu đỏ mở tung bay trên không trung, hóa thành một đám mây lửa.

Dư Hạo đột nhiên vượt lên cao, vung hai thanh chủy thủ ra rồi xoay người một cái trên bầu trời, lao thẳng đến phía Âu Vĩ Hồng!

Âu Vĩ Hồng ngồi ngay ngắn trên ngai vàng của thế giới mộng cảnh, đầu đã biến mất từ lâu, xương cốt thân thể vặn vẹo, nâng ngón tay lên nhẹ nhàng búng một cái.

Trong tiếng vang lớn, ngai vàng tan rã, hóa thành biển máu vô biên vô tận, trần nhà tòa cao ốc bị sức mạnh vô hình mở ra, mặt đất bắt đầu dâng lên, giống như mộng cảnh Dư Hạo, Trần Diệp Khải, Thi Nê, hoá thành một cái sân trời hùng vĩ.

Âu Vĩ Hồng không đầu đứng lặng yên ở giữa biển máu, trong biển máu vươn ra vô số móng vuốt đang ra sức chộp về phía bầu trời!

Trên đỉnh đầu Âu Vĩ Hồng, Đồ Đằng hắc ám đang chậm rãi hạ xuống, bên trong bóng tối mù mờ kia hiện ra một tia sáng vàng cực kỳ ảm đạm.

Biển máu không ngừng khuếch tán, dọc theo sân trời tràn ra bên ngoài, trong nhà Âu Khải Hàng trở thành một vùng huyết trì.

Trần Diệp Khải nửa cõng Âu Khải Hàng, nói ở bên tai cậu: "Kiên trì! Sắp tới rồi!"

Dư Hạo cùng Chu Thăng đang ứng phó với vô số móng vuốt vướng víu ở trong biển máu, viên đạn Chu Thăng bắn ra đã lập tức bắn vỡ móng vuốt máu, sau khi xả hết băng đạn lại thuận tay ném khẩu súng đi, quay đầu nhìn về phía Trần Diệp Khải cùng Âu Khải Hàng.

"Triệu hoán mặt trời ra đi!" Chu Thăng quát, "Ngay khi mặt trời ló dạng, chúng ta sẽ thắng."

Móng vuốt máu bắn về phía Chu Thăng, Dư Hạo gào lên một tiếng, kéo ra hai đường sáng hình vòng cung, lập tức chặt đứt móng vuốt đang dâng lên ở trong biển máu.

Giờ phút này Âu Khải Hàng đã đi tới bên cạnh biển máu.

"Con nhớ rõ...!ba đã từng...!nói với con...!ba..." Đồng tử Âu Khải Hàng dần dần giãn ra, toàn thân hiện lên thi ban, cậu run giọng nói, "Mặc kệ...! thứ con thấy, là thế nào...!chỉ cần con giữ vững nội tâm...!thì...!không ai có thể...!thay đổi được...!ba."

Dư Hạo cùng Chu Thăng tách ra trên không trung trong phút chốc, bên tai truyền đến giọng nói của Âu Khải Hàng, tất cả đều ngẩn người.

Âu Vĩ Hồng không đầu phát ra âm thanh: "Nhưng mà con trai của ba à, có đôi khi, con cũng nên vì người nhà gánh vác thêm nhiều tội lỗi hơn...!Ba không hối hận..."

Biển máu điên cuồng phun tới, lập tức bao phủ lấy Trần Diệp Khải cùng Âu Khải Hàng.

Dư Hạo cùng Chu Thăng lao đến phụ cận, vô số móng vuốt máu tạo thành một cái lồng giam thật lớn, nhốt chặt hai người lại!

Chu Thăng tung gậy Như Ý ra, hung hăng đâm một cái về phía lồng ngực Âu Vĩ Hồng ——

Âu Vĩ Hồng tức khắc bị hất bay về phía sau lồng giam, Chu Thăng quát: "Tranh thủ lúc này!"

Trần Diệp Khải ở trong biển máu phóng ra phi đao, một vệt ánh bạc chặt đứt lìa các ngón tay đang bao quanh mình, mạnh bạo xoẹt nước, kéo theo Âu Khải Hàng ra khỏi mặt nước.

Đồng từ Âu Khải Hàng đã trở nên vẩn đục mờ mịt, Trần Diệp Khải kiệt lực nâng khuỷu tay của cậu lên.

"Tỉnh lại, Khải Hàng." Thanh âm trầm thấp của Trần Diệp Khải nói ở bên cạnh, "Không được ngủ nữa!"

Âu Khải Hàng lập tức phản xạ có điều kiện trợn to hai mắt, năm ngón tay hướng lên bầu trời, ầm ầm rúng động, Đồ Đằng hắc ám tán loạn hóa thành điểm sáng bay về phía Âu Khải Hàng.

Cùng lúc đó, Dư Hạo ở trong lồng giam huyết thủ (Tay máu) vạch ra một đường sáng vòng cung, cùng Chu Thăng đồng thời phá tan lồng giam rồi bay ra!

Âu Khải Hàng gào lên một tiếng, một tay chỉ về phía Đồ Đằng trên bầu trời, bụi vàng của Đồ Đằng như ngân hà, dọc theo cánh tay cậu bắn về phía toàn thân của cậu, nháy mắt chui tọt vào trong cơ thể cậu.

"Khải Khải!" Chu Thăng lau máu trên mặt, cùng lúc quay đầu với Dư Hạo, chỉ thấy Trần Diệp Khải buông Âu Khải Hàng ra, bỗng nhiên bị kéo vào sâu bên trong huyết trì.

Dư Hạo cùng Chu Thăng bay về phía Trần Diệp Khải, thế nhưng toàn bộ sân trời ầm ầm sụp đổ ngay sau một khắc đó.

Toàn thân Âu Khải Hàng phát ra một tầng ánh vàng, nó khuếch tán thành một vòng sáng, chậm rãi bay lên từ trong huyết trì, tay trái từ từ nâng lên, trên bàn tay xuất hiện ngón tay rô bốt phủ lên trên ngón tay trơ trọi của cậu.

Đồng tử cậu hóa thành ánh vàng, Dư Hạo cùng Chu Thăng đồng thời bay lên, cúi đầu tìm kiếm tung tích Trần Diệp Khải.

"Ba," Âu Khải Hàng nói, "Con yêu ba."

Ngay sau đó, năm ngón tay Âu Khải Hàng gập lại, giữa ngón tay bắn ra tia sáng chói, huyết trì nổ tung triệt để đang điên cuồng trút về phía toà lâu đài, tạo thành thác nước máu ở bốn phương tám hướng, ở giữa huyết trì chậm rãi dâng lên một con Gundam màu xanh lam [], trong tay đỡ lấy Trần Diệp Khải đang hôn mê bất tỉnh.

[] Gốc 高达- Gundam (高达系列作品): là dòng sản phẩm truyền thông khoa học viễn tưởng được sản xuất bởi Sunrise, dòng sản phẩm này xoay quanh những người máy khổng lồ.

"Khải Khải!"

Trần Diệp Khải nằm trong lòng bàn tay Gundam, cả thân máu me đầm đìa đột nhiên rút đi, hai mắt nhắm nghiền.

"Khải Hàng! Con ngây thơ lắm!" Âu Vĩ Hồng gầm lên giận dữ, ngay sau đó toàn bộ biển máu hội tụ tới toàn thân ông, cuốn theo cả bầy tang thi ở trên đại địa bay về phía không trung, tạo thành một người khổng lồ!

Gundam tiếp đất rồi nó đặt Trần Diệp Khải xuống trên mặt đất, mở mặt nạ ra, tiếp được Âu Khải Hàng đặt vào trong mặt nạ.

Âu Khải Hàng ngồi vào phòng điều khiển, mang ngón tay rô bốt đặt ở trên quang cầu điều khiển.

"Đây là món đồ chơi con thích nhất mà ba đã mua cho con." Âm thanh Âu Khải Hàng vang vọng khắp bầu trời tăm tối, hét lên, "Khi còn nhỏ ba đã nói với con, nó tượng trưng cho chính nghĩa, vậy hôm nay để cho tất cả chúng ta đến xem thử xem, rốt cuộc ai mới là đúng!"

Dứt lời, người khổng lồ màu máu cuốn lên vô số tang thi tay chân gãy vụn, cuộn thành một trận gió lốc, tên lửa sau lưng Gundam phun ra, nó lơ lửng trên không trung, nhảy đạp lên cao ốc rồi chạy vài bước lấy đà, sau đó xoay người giữa bầu trời, cánh tay trái có thể tung ra lưỡi dao có kích thước ngang với toa xe tàu điện ngầm, pháo xung kích ở tay phải sáng lên, bắn ra một phát ——

Chu Thăng vừa mới nâng một tay Trần Diệp Khải lên, toà cao ốc trên đỉnh đầu liền rầm rầm sụp đổ, Dư Hạo lập tức bước lên Cân Đẩu Vân, hét lên: "Đi!"

Gundam cùng người khổng lồ tang thi cao gần bằng tòa cao ốc mười tầng, Dư Hạo ngẩn ngơ như nhìn thấy cảnh tượng Siêu nhân điện quang đánh quái thú, các trung tâm thương mại xung quanh, khu dân cư, văn phòng cao ốc đều bị đập nát vụn.

Người khổng lồ tang thi bắt lấy Gundam, đột nhiên đẩy mạnh nó vào một tòa cao ốc mà tường ngoài toàn là cửa kính, đâm thẳng vào bên trong văn phòng, vụn kính vỡ văng đầy trời!

"Khải Khải! Khải Khải!" Chu Thăng hô.

Mây đen ở chân trời nhuốm ánh vàng, một tia nắng chiếu xuống dừng trên người Trần Diệp Khải.

Ánh mặt trời đến nơi, sắc mặt Trần Diệp Khải lập tức khôi phục, mở hai mắt ra.

Dư Hạo nói: "Đại tù trưởng!"

Trần Diệp Khải ho ra một búng máu, lúc Dư Hạo đang khẩn trương, Chu Thăng nói: "Là sặc vào, đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Đồng tử Trần Diệp Khải khôi phục lại thần thái, Dư Hạo đặt anh ở trên đỉnh tháp truyền hình, Gundam cùng người khổng lồ tang thi đang đánh đến mức kinh động trời đất, dường như toàn bộ toà nhà ở bên cạnh đều bị phá hủy thành đống đổ nát.

Trần Diệp Khải vừa khôi phục ý thức, lập tức nhìn về phía phương xa.

"Anh có thể tự lo cho bản thân." Trần Diệp Khải xoay người ngồi dậy, Chu Thăng, Dư Hạo lập tức tách ra khỏi anh, hai người đồng thời bay về phía bầu trời, mây đen phủ kín khiến thế giới lại lần nữa chìm vào trong đêm dài.

Chu Thăng nói: "Triệu hoán đi!"

Dư Hạo nói: "Bắt đầu!"

Chu Thăng huýt một cái, Trần Diệp Khải quay đầu nhìn về phía không trung, đầu tiên mây đen bị xé rách, Hắc Long của Chu Thăng cùng Vũ Xà Thần của Trần Diệp Khải bay đến từ phương xa.

Chu Thăng điều khiển Cân Đẩu Vân đáp xuống trên lưng Hắc Long, Trần Diệp Khải chạy vài bước lấy đà, nhảy khỏi tháp truyền hình rồi đạp lên Vũ Xà Thần bay đi.

Gundam bất ngờ nổ một pháo ở tòa văn phòng, nổ bay hơn nửa toà nhà, người khổng lồ tang thi như Hình Thiên điên cuồng gào thét lên, bắt lấy pháo tay nó, một tay kia tiến đến xốc mặt nạ Gundam lên ——

Trong tích tắc, pháo đài sau lưng Gundam lật ngược lên, đáp trên vai, tung ra một đợt bắt phá oanh tạc, lồng ngực người khổng lồ lọt vào tập kích, đột ngột đẩy mạnh nó ra!

Hắc Long phun lửa rồng, điên cuồng thiêu cháy lưng người khổng lồ tang thi, Vũ Xà Thần há miệng gào rống, trong miệng bắn ra vô số lưỡi dao sắc bén, dây leo trên mặt đất mọc thành bụi, cuốn lấy hai chân nó!

Người khổng lồ mạnh bạo vung cánh tay lên, đập trúng Hắc Long cùng Vũ Xà Thần, Trần Diệp Khải cùng Chu Thăng lăn lộn quay cuồng trên không trung, từng người bay khỏi tọa kỵ của mình.

Ngay tại lúc nó chuẩn bị nhào về phía phế tích vùi lấp Gundam, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo.

Người khổng lồ xoay người cực kỳ khó khăn, một tay Dư Hạo cầm pháp trượng giương rộng sáu cánh lóe sáng ra, ánh sáng bạc vô cùng chói mắt, pháp trượng chỉ về phía chân trời hắc ám.

"Thiên Sứ trưởng chính là khắc tinh của lũ sinh vật bất tử chúng mày." Dư Hạo trầm giọng nói.

Mây đen nháy mắt bị xé rách, sấm sét như thác nước điên cuồng trút xuống kèm theo ngàn vạn thiên thạch bốc cháy, lập tức nổ tung người khổng lồ tang thi đến mức tan xương nát thịt!

Thiên thạch rơi xuống đất hoá thành vô số võ tướng, tung ra đao kiếm, đuổi theo chém giết hàng vạn tang thi bị phân giải từ người khổng lồ khắp nơi.

Trên mặt đất xẹt ra một đường máu, Hắc Long cùng Vũ Xà Thần lần nữa bay tới, lửa rồng, miệng rắn bắn ra ánh sáng chói loá, cùng với sấm sét giáng xuống từ trên đỉnh trời —— người khổng lồ tang thi dưới năng lượng cường đại liên tục tan rã.

"Đánh đi!" Chu Thăng gầm lên một tiếng.

Gundam khai hoả toàn bộ năng lượng, cuối cùng lao ra khỏi đống đổ nát, xoay người trên không trung, phóng tới người khổng lồ tang thi, mặt nạ văng lên, hiện ra thân hình Âu Khải Hàng.

Lồng ngực người khổng lồ tang thi sụp đổ, hiện lên thân thể khuyết thiếu của Âu Vĩ Hồng.

Năm ngón tay Âu Khải Hàng co lại, ngón tay thành hình dáng khẩu súng, Gundam lao thẳng xuống, tay trái đặt ở trên ngực thi thể ba mình.

Trên mặt Âu Khải Hàng giàn dụa nước mắt, thế giới xung quanh dường như đã xảy ra biến hoá dịu dàng.

Gió hiu hiu cuốn đến, ráng mây khắp trời tản ra, thời gian cũng trôi đi, ánh mặt trời nhuộm đầy nắng vàng lưu giữ ở buổi chiều nào đó của năm tuổi kia.

Ngày ấy cậu cùng ba ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, cậu nhóc tuổi nắm tay thành hình khẩu súng, hướng về phía người ba mình, ra vẻ ngầu lòi nheo mắt, nói: "Pằng!"

Người cha cao lớn anh tuấn liền giả vờ ngã xuống trên sô pha, nhóc Âu Khải Hàng ha ha cười to, không lâu sau, Âu Vĩ Hồng lại ngồi dậy, nhóc Âu Khải Hàng lại "Pằng!", ba cậu tiếp tục phối hợp với cậu, nằm lên ghế sô pha.

Cậu nhảy qua thăm dò, ba lại đột nhiên bật dậy, cười lớn ôm cậu vào trong ngực, để con trai mình nghe thấy tiếng nhịp tim đập trong lồng ngực ông.

"Pằng!" Âu Khải Hàng nhẹ nhàng nói.

Ngón tay rô bốt phát ra ánh sáng cực mạnh, rầm một súng, bắn xuyên qua trái tim của tang thi không đầu.

Tang thi lại chậm rãi vươn tay, dịu dàng mà kiên định ôm con trai vào trước ngực.

"Ba," Âu Khải Hàng nằm ở trước người ba mình, "Kết thúc rồi..."

Ánh sáng chói chang của Đồ Đằng cuốn thành một cơn gió, người khổng lồ tang thi hóa thành bụi sáng biến mất hiện ra quang ảnh linh hồn Âu Vĩ Hồng, vạn ánh vàng trên đại địa như thuỷ triều quét qua toàn bộ Dĩnh thị.

Dư Hạo, Chu Thăng, Trần Diệp Khải cùng nâng cánh tay lên, che lại ánh sáng chói loá này.

"Nhìn mặt trời mọc." Chu Thăng nói, "Kết thúc rồi."

Dư Hạo đáp trên lưng Hắc Long, mệt đến kiệt sức.

Chu Thăng lại quan sát một hồi, đề phòng lại xuất hiện tình trạng đánh lén không kịp trở tay như ở Chichen Itza, thẳng đến khi tất cả toà thành thị bắt đầu khôi phục nguyên trạng, chân trời hiện ra ánh đỏ, mới cùng Dư Hạo bay đến đỉnh tháp truyền hình.

"Đánh xong rồi." Dư Hạo nói.

Trần Diệp Khải nói: "Vất vả quá."

Chu Thăng cùng Dư Hạo, Trần Diệp Khải ngồi sóng vai bên cạnh tháp truyền hình, nhìn về phía nơi xa, mây đen tầng tầng rút đi, hiện ra mặt trời đỏ rực mọc ở phía đường chân trời.

Thái dương dâng lên.

Ở trung tâm Dĩnh thị, toà cao ốc chọc trời giống như khối rubik, vô số module nhanh chóng xây dựng lại, đột ngột mọc lên từ mặt đất.

"Thật là đẹp." Dư Hạo nói.

Trần Diệp Khải nói: "Thế mà lần trước anh không để ý đến mặt trời trong mộng của mình."

Dư Hạo nói: "Bởi vì anh là chủ nhân của mộng cảnh."

"Bọn em xuyên vào mộng cảnh, chính là vì ngắm cảnh mặt trời mọc sao?" Trần Diệp Khải nói.

Chu Thăng khẽ cười, đáp: "Coi như thế đi? Sau khi kết thúc quá trình vất vả, lại có thể ngắm khung cảnh mặt trời mọc, cũng cảm thấy có rất nhiều chuyện cực kỳ đáng giá."

Thái dương dâng lên, mặt trời mới mọc nhô lên ở phía đông, muôn vàn tia sáng đỏ rực cả góc trời.

Dĩnh thị bị trận đại chiến phá huỷ thành đống đổ nát lại hóa thành ngàn vạn khối lập phương lego màu sắc tươi sáng, cả tòa thành thị không ngừng kiến tạo lần nữa.

Huyết chi hoa của tòa nhà chọc trời hoà tan rồi biến mất, xuyên vào lòng đất.

Cây xanh hóa thành dây thường xuân, im ắng bao trùm cả tòa thành thị.

Thái dương dâng lên, ráng mây ngập trời, dịu dàng mờ ảo trôi đi.

Giọt sương trên phiến lá xanh chiếu xạ ánh mặt trời, hơi thở ồn ào của cuộc sống khôi phục trong trời đất, vô số tấm kính trên những toà nhà cao chọc trời phản chiếu lại từng áng mây trắng trên bầu trời xanh ngát, giống như bức họa được vẽ đầy đường phố.

Gundam đứng ở trên đỉnh tòa cao ốc, Âu Khải Hàng đứng ở trước người Gundam, giơ ngón tay về phía Hắc Long cùng Vũ Xà Thần bay trên bầu trời, chào một cái.

Vũ Xà Thần cùng Hắc Long bay lơ lửng ở không trung một bên sân trời, Chu Thăng đạp chân lên Hắc Long, chăm chú nhìn Âu Khải Hàng nhỏ bé trên sân thượng.

Khi Dư Hạo đang muốn nói ngủ ngon, Chu Thăng lại dùng Hắc Long đáp xuống trên sân thượng.

Vũ Xà Thần thoáng cúi đầu, giáng xuống chỗ cao hai mét trên sân thượng, Trần Diệp Khải lại không xuống khỏi tọa kỵ.

Chu Thăng đi lên trước, đối mặt với Âu Khải Hàng.

Âu Khải Hàng nói: "Cảm ơn các anh..."

"Không có gì." Chu Thăng nâng tay lên, nghiêng tay, nhấn một cái trên trán Âu Khải Hàng.

Trong phút chốc xung quanh Âu Khải Hàng phóng ra muôn vàn màn ảnh hình chữ nhật lượn vòng quanh người.

"Này..." Dư Hạo đột nhiên nhớ bản thân ở trong cung điện, Chu Thăng cùng y thông qua hình ảnh ký ức tái hiện mà nói chuyện với nhau.

Ngày đó, Chu Thăng đã dạy y phải làm như thế nào để trích ra một đoạn ký ức của mình, hiện tại hắn lại cưỡng ép điều động toàn bộ ký ức của Âu Khải Hàng ra!

Trần Diệp Khải chỉ lặng yên nhìn Âu Khải Hàng, chân mày nhíu chặt.

Âu Khải Hàng lùi về phía sau nửa bước, quay đầu nhìn quanh, ký ức lượn vòng, tựa như đèn kéo quân, từng hình ảnh tất cả đều là cảnh tượng của cậu từ nhỏ đến lớn.

Hoặc là ba cậu nắm tay cậu đến công viên trò chơi; hoặc là từ trên xe xuống, đi vào trường học; hay là lúc đang được Dư Hạo tiếp cận ở sau lưng khi ngồi trên sân thượng...

"Có một số việc không thể để em nhớ kỹ cả đời." Chu Thăng nói, "Hy vọng em có thể hiểu được."

Âu Khải Hàng: "......"

Âu Khải Hàng nhíu chặt lông mày, nhìn về phía Chu Thăng, nói: "Anh muốn xóa ký ức của em về bọn anh?"

Chu Thăng bình thản ung dung, tựa như chỉ đang bàn luận về một bữa cơm, gậy Như Ý cầm trong tay có hơi trống rỗng, cảnh tượng ký ức bị hắn chọn trúng liền bây về phía hắn.

"Đúng." Chu Thăng đáp, "Đừng phản kháng, anh không muốn đánh nhau với em ở chỗ này."

"Đợi đã!" Âu Khải Hàng lập tức nói, "Cho em cơ hội nói mấy câu."

Dư Hạo cùng Trần Diệp Khải cưỡi tọa kỵ, lơ lửng ở bên ngoài sân trời trên tòa cao ốc.

Chu Thăng nói: "Có rất nhiều lời nói ra rồi ngược lại chẳng còn thú vị nữa, phải không? Em là người thông minh."

Âu Khải Hàng liếc mắt về hướng Trần Diệp Khải, lại liếc sang Dư Hạo, bỗng nhiên nở nụ cười.

Chu Thăng nhíu mày, giọng điệu của hắn chân thật không chút nghi ngờ, khí thế cũng không cho phép Âu Khải Hàng có bất kỳ sự phản kháng nào.

Âu Khải Hàng đành phải gật đầu, nói: "Sau khi tỉnh lại, em sẽ quên hết bọn anh à?"

"Sau này còn gặp lại." Trần Diệp Khải nói.

Chu Thăng ngẫm nghĩ, thu gậy Như Ý, một thân áo giáp quét bao trùm toàn thân, trở thành người sắt, hắn bắt đầu búng ngón tay, mỗi lần búng tay một cái, ngọn lửa vàng rực liền vô cớ xuất hiện, thiêu hủy ký ức Âu Khải Hàng.

Ngay sau đó, mặt trời trên bầu trời bỗng nhiên phóng ra một tầng lửa vàng, rực cháy lao vù vù xuống mọi chỗ thế giới trong mộng cảnh, phương xa truyền đến chấn động, nơi bị lửa vàng đánh trúng lại biến mất không còn tăm hơi!

Dư Hạo cùng Trần Diệp Khải quay đầu, nhìn về phía một khu vực biến mất ở phương xa.

Lửa vàng hầu như đốt cháy toàn bộ ký ức đêm mưa lúc truy đuổi chiếc xe, đường cao tốc cùng sườn núi, không còn cái nào.

Mặt trời phun ra lưu hoả, đánh trúng sườn núi phía xa.

Từng khung cảnh bị sức mạnh của Chu Thăng thiêu huỷ, Chu Thăng nói: "Chúng ta phải đi rồi." Nói xong quơ nhẹ ngón tay, túm lấy một màn trí nhớ còn lưu lại của Âu Khải Hàng đến trước mặt, có chút khẩn trương nhìn chăm chú Âu Khải Hàng.

Trong mắt Âu Khải Hàng mang theo vẻ mờ mịt, dường như có hơi hỗn loạn, Gundam sau lưng hoá thành chấm sáng, một lần nữa bay về không trung, hoá về Đồ Đằng.

Dư Hạo cùng Trần Diệp Khải cất cánh bay lên không trung, rời đến nơi Âu Khải Hàng không còn nhìn thấy nữa.

Dư Hạo nhìn về phía Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải vẫn liếc nhìn về hướng đại địa xa xăm, ở nơi đó, Âu Khải Hàng cùng Chu Thăng đã hóa thành hai chấm đen nhỏ bé.

Chu Thăng kéo mặt nạ sắt lên, đến gần Âu Khải Hàng, tay trái vẽ ra vòng Kim Ô rồi duỗi tay xuyên qua vòng Kim Ô, đè lên trán Âu Khải Hàng, lại liếc nhìn ảnh chụp ký ức cầm ở tay phải, trống rỗng đặt trên bầu trời.

"Một màn cuối cùng." Thanh âm Chu Thăng vững vàng mà trấn định, "Ngủ ngon."

Khi nói ra câu "Ngủ ngon", Chu Thăng cũng búng tay một cái, ký ức trận chiến đấu đoạt mộng này cùng với ngọn lửa hóa thành tro tàn, cùng lúc Âu Khải Hàng cũng nổ tung thành tia sáng vàng rồi biến mất.

Dư Hạo trên không trung chỉ nhìn thấy ánh sáng rực rỡ chợt lóe lên trước mắt, toàn bộ mộng cảnh thu lại, tỉnh dậy ở trên giường trong phòng ngủ.

Chu Thăng trở mình, ngáp một cái, xoa nhẹ xuống huyệt thái dương, cả người thả rông, ngồi ở mép giường, thoáng ngẩng đầu, nhìn về phía ánh nắng bên ngoài rèm cửa, lại quay đầu cười cười với Dư Hạo, lộ ra răng nanh.

Dư Hạo ôm eo hắn, dựa vào tấm lưng trần trụi nóng rực của hắn.

"Nay học tiết mấy?"

"Tiết ba bốn, lớp của thầy Trần."

"Vậy em ngủ thêm một lát đi." Chu Thăng nói, "Anh phải đến lớp luôn rồi, buổi tối muốn ăn gì? Nhắn qua điện thoại cho anh."

Chu Thăng xỏ quần dài thể dục, Dư Hạo nhắc nói: "Nhiệt độ thấp, mặc nhiều chút đi, mặc cả quần lót vào!" Y ôm lấy chăn, nhìn theo Chu Thăng cởi trần thu dọn đồ đạc đi ra cửa, Chu Thăng cũng không quay đầu lại, nói: "Hôm nay không có tiết thể dục,...!Không chừng thằng nhóc kia sẽ gọi điện thoại cho em, cẩn thận đừng lộ tẩy."

Chu Thăng xoá đi ký ức của Âu Khải Hàng làm Dư Hạo sửng sốt mất một hồi, mặc dù y cảm thấy việc này quả thực tàn nhẫn, nhưng bản thân Chu Thăng còn không để bụng, có lẽ đây chính là chỗ quyết đoán của hắn.

Liệu anh ấy có từng tự xoá ký ức của mình hay không? Dư Hạo nhịn không được mà nghĩ tới một đoạn ngắn mông lung.

Nhưng vào lúc này, có điện thoại gọi tới, là Âu Khải Hàng, Dư Hạo nhận điện thoại.

"Khải Hàng à?" Dư Hạo nghĩ thầm quả nhiên tới rồi!

Bên kia trầm mặc không nói, Dư Hạo nói: "Khải Hàng? Làm sao vậy?"

"Tại sao anh biết số điện thoại này là của em?" Giọng nói Âu Khải Hàng mang theo nghi ngờ, "Em nhớ là mình chưa cho anh lưu số của em mà."

Dư Hạo suýt chút nữa đã lộ tẩy từ câu đầu tiên, Âu Khải Hàng không nhớ là đã cho y số điện thoại, Dư Hạo cũng chẳng biết Chu Thăng đã xoá sạch ký ức của Âu Khải Hàng từ thời điểm nào.

Đành phải nói: "Hoàng Đình cho anh."

"Em..." Dường như Âu Khải Hàng có chút bực bội.

Dư Hạo: "Sao thế?"

Âu Khải Hàng trầm mặc một hồi, sau đó nói: Không có gì, em cảm giác như mình bị mất trí nhớ, quên mất một số chuyện rất quan trọng nên muốn tìm anh hỏi cho rõ, mà không biết nói từ đâu."

Dư Hạo cố gắng giả vờ như không có việc gì, đáp: "Mất trí nhớ? Liệu có phải do bọn họ làm hay không?"

"Cái gì?" Âu Khải Hàng đáp, "Bọn họ nào?"

Dư Hạo đáp: "Tổ điều tra ấy."

Chuyện tổ điều tra, hẳn là Âu Khải Hàng vẫn còn nhớ.

"Phải không?" Âu Khải Hàng chần chừ nói, "Có thể đi? Anh có thời gian không? Em muốn tìm anh đối chiếu kết quả điều tra..."

Dư Hạo nghiêm túc nói: "Hiện tại việc em nên làm chính là chăm chỉ học tập, đợi sau khi kỳ thi đại học kết thúc đi."

Âu Khải Hàng không nói nữa, qua một lúc thật lâu, nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, cuối cùng nói: "Cúp đây."

Dư Hạo tắt điện thoại, Chu thăng ra tay quá mức đột ngột chẳng kịp đề phòng, lại cực kỳ mạnh bạo, khiến y có hơi sợ hãi.

Chu Thăng có thể tùy ý xoá sạch ký ức của người khác, cũng có nghĩa đây là một loại năng lực khủng bố vô cùng cường hãn.

Đổi lại là Dư Hạo, hẳn là y vẫn sẽ giữ lại ký ức ở hiện thực, chỉ cần xóa đi toàn bộ mộng cảnh có liên quan.

Dư Hạo ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra, Chu Thăng làm như vậy đúng thật là hợp lý —— đoạn ký ức đêm mưa bắt cóc kia, là thời điểm Âu Khải Hàng bắt đầu phát hiện bọn y có năng lực đi vào giấc mộng.

Nếu như không trực tiếp thiêu huỷ ngọn nguồn ký ức thì sự việc tiếp theo đó lại không khớp, như vậy Âu Khải Hàng sẽ cảm thấy phần ký ức của mình có liên quan với bọn bắt cóc đã quên mất...!Y lập tức cầm điện thoại lên nhắn tin cho Chu Thăng.

【 Anh nghĩ kỹ rồi.

Tin nhắn Chu Thăng rất nhanh gửi đến.

【 Em ấy có thể đi tìm người khác xác minh, cũng sẽ vắt óc mà tìm kiếm đủ loại lý do.

Như vậy, vừa lúc có thể đổ việc thiếu hụt đoạn ký ức này do em ấy bị ảnh hưởng của thuốc mê, sau một khoảng thời gian phát tác.

Hoặc là cho rằng, khi đánh nhau bị đập trúng đầu, sinh ra chấn động não, bây giờ mới phát tác.

Dư Hạo không thể không thừa nhận, lối suy nghĩ của Chu Thăng cực kỳ hoàn mỹ, nói không chừng lần đầu tiên đi vào giấc mộng đã nghĩ kỹ nên làm như thế nào rồi.

Như vậy xem ra, gia hỏa này nói xuống tay sẽ lập tức xuống tay, việc giữ lại ký ức của Trần Diệp Khải, không phải vì hắn mềm lòng, mà ở trên một trình độ nào đó Trần Diệp Khải có thể giúp đỡ bọn y lý giải vòng Kim Ô.

Điểm này làm Dư Hạo cảm thấy Chu Thăng tương đối giống Satan, một mặt thông minh khác, cũng có thể hiểu vì tâm cơ thâm trầm.

Đương nhiên có lẽ người khác sẽ sợ Chu Thăng, nhưng Dư Hạo y thì không bởi vì bọn họ chính là người yêu.

Dư Hạo dậy đánh răng, bóp kem đánh răng ra rồi lại hứng nước ấm đặt ở bên cạnh bồn rửa mặt, tâm tình nhất thời phức tạp, lại có chút ít ngọt ngào.

Điện thoại lại vang lên, lần này là Lý Dương Minh, Dư Hạo liếc nhìn, bật loa ngoài.

"Giáo viên tới." Lý Dương Minh nói, "Dư Hạo, bọn cậu tập thể dục buổi sáng xong chưa?"

Dư Hạo suýt chút nữa bị sặc, cái gã Tiết Long này sáng tinh mơ đã tới kiểm tra phòng? Có phải đầu óc bị úng nước hay không.

Nhưng mà bên kia lại vang lên âm thanh của Trần Diệp Khải: "Để thầy nói với em ấy."

Là Trần Diệp Khải...!Dư Hạo bị hoảng sợ, Trần Diệp Khải nói: "Bọn em dọn ra ngoài thuê nhà à? Sáng sớm đã không thấy người."

Dư Hạo đã quên nói cho Trần Diệp Khải, súc miệng, nói: "Sao cái này anh cũng có thể đoán ra được?"

"Phó Lập Quần sẽ không gấp chăn." Trần Diệp Khải nói, "Bữa sáng muốn ăn cái gì? Anh mang cho em."

Dư Hạo cúp điện thoại, chia sẻ địa chỉ cho Trần Diệp Khải.

Trần Diệp Khải mặc cả bộ quần áo thể thao, hiển nhiên cũng vừa mới dậy, đầu tóc hơi rối nhưng rất có sức sống, gật đầu với Lý Dương Minh nằm trên giường, nói: "Đừng nói cho thầy Tiết của bọn em." Nói xong mở cửa đi ra ngoài.

Dư Hạo pha cà phê cho Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải mặc cả một bộ thể thao Lý Ninh màu xanh lam, đi giày thể thao màu trắng, xoay ngược ghế dựa lại ngồi xuống, ngẩn ngơ trước bàn ăn.

Anh nhìn quanh bốn phía, Dư Hạo đang muốn nhận tội vì không thông báo cho anh, Trần Diệp Khải lại nói: "Có một góc trời nhỏ cũng không tồi, trải nghiệm thế giới hai người, coi như mài dũa hôn nhân."

Dư Hạo nở nụ cười, Trần Diệp Khải chăm chú nhìn y rót nước vào giấy lọc, bên trong cốc thuỷ tinh rơi xuống từng vụn cà phê.

Dư Hạo biết anh sáng sớm đã qua đây là có chuyện muốn nói, chẳng biết liên quan đến năng lực xoá ký ức của Chu Thăng, hay là về Âu Khải Hàng?

Nhưng y sẽ không chủ động mở miệng hỏi, chỉ là ngồi ở một mép khác của bàn ăn, cùng đối mặt với Trần Diệp Khải.

Y không thích việc người khác chọc ghẹo y với Trần Diệp Khải lắm, nên cũng sẽ không đặc biệt tác hợp Trần Diệp Khải với Âu Khải Hàng.

Ngày đó lần đầu tiên y hỏi anh ở trong phòng bệnh, Trần Diệp Khải đã nói "Không có cảm giác", vậy Dư Hạo sẽ tin là anh không có cảm giác, Trừ phi anh chủ động sửa miệng, bởi Dư Hạo cho rằng bạn bè với nhau, ít nhất phải cho nhau chút tín nhiệm này.

Dư Hạo đợi nửa ngày nhưng Trần Diệp Khải cũng không hé răng, chỉ là xuất thần mà nhìn cà phê.

Dư Hạo lại lật sổ ghi chép, lớp học của Trần Diệp Khải sắp kết thúc rồi.

.

Truyện Chữ Hay