Tất cả những người có mặt trong đại điện lúc này đều kinh hồn tán đảm, nhưng chuyện lạ vẫn tiếp tục diễn ra mà không ai có thể tin được, lúc này ánh sáng mặt trời đã từ nơi lỗ trống chiếu hắt vào trong đại điện, không khí u ám rờn rợn trong điện đã biến tan. Thanh y sứ giả trên tế đàn vẫn liên miên phạt chưởng, các mái nóc đã bay đi từng tảng năm thước tư vuông ngay ngắn và thuận lợi theo đúng ý của Thanh y sứ giả, chớp mắt đã gỡ hẳn đi một trong ba mái ngói của đại điện, mọi quần hào trong điện kinh hãi tột độ. Đừng nói là chưa ai thấy thứ chưởng lực đánh gỡ ngói nhà ngăn nắp như thế bao giờ, mà lạ nhất là không một miếng ngói nào bị rớt xuống, mà đều bay bổng ra ngoài hết, đồng thời ai nấy nghĩ bụng, thế nào các tảng ngói ấy sẽ gây thương tích cho dân chúng bên ngoài, nhưng quái lạ lúc này bên ngoài lại vang lên những tiếng hoan hô kịch liệt, không hề nghe một tiếng kêu la hoảng hốt nào cả. Đến khi Thanh y sứ giả ngừng tay, thì ra từng lớp ngói ấy bị bay ra phía bên phải của đại điện, nằm ngay ngắn thành lớp tại khoảng đất trống ấy.
Dẫu cho là các tay quần hào trong đại điện đây là những bậc đại ma đầu nổi danh trên giang hồ đi nữa, nay chứng mắt thấy được những hạng công lực kinh thiên động địa quỉ khóc thần sầu như thế, không ai là không khâm phục hay kinh sợ. Chỉ nghe thầy trò Độc Ma và Bắc kiếm Phổ Côn thì thầm rằng:
- Không tin Thượng Quan Linh lại có công lực ghê gớm như thế!
Thiên Trúc phiên tăng Tả Pháp Thụ xưa nay thường tự phụ với thần lực của mình, nay chuyện kỳ lạ diễn ra trước mắt, khiến hắn không sao không thầm phục, gật đầu tấm tắc khen. Cả đến Liêu Văn đứng cạnh cũng khâm phục vô ngần. Trong lúc đó, ở dưới tế đàn trong thánh kham bốn con mắt từ kẽ hở đang quan sát động tỉnh bên ngoài.
Thì ra hai đôi mắt ấy là của Thượng Quan Linh thiệt và sư đệ cua Pháp Đô lạt ma là Pháp Sơn, Thượng Quan Linh thiệt nhìn xong một chặp mới khẽ tiếng rằng:
- Khó tin thật! Thế gian đâu có thể có công lực ghê gớm như thế?
Pháp Sơn bên cạnh thấy Thượng Quan Linh ngạc nhiên kinh người và không thể nào tin sự kiện trước mắt là thiệt, và sợ chàng mất lòng tin mà không dám tiến bước thì tất cả mọi kế hoạch đều bị tan rã hết. Pháp Sơn nghĩ vậy bèn vội lên tiếng giải thích và để cổ vũ lòng tự tin của Thượng Quan Linh rằng:
- Thiếu hiệp xin chớ kinh hoảng vội, những trò này đều giả hết, trên thế gian này làm gì có công lực ghê gớm như thế, đây cũng là một lối làm từa tựa loại ma thuật mà thôi, đám tử đảng của Tỉ Vương đã ngấm ngầm xếp đặt sẵn các trò ma tịt trên mái điện...
Thượng Quan Linh thiệt lúc này được giải thích mới khẽ ồ lên một tiếng, lòng tự tin của chàng lập tức khôi phục ngay lại.
Chớp mắt, cả một mái ngói của nóc điện bị chưởng phong của Thanh y sứ giả gỡ hết đi, quần hào lúc này trố mắt sững người kinh hãi đến quên cả vỗ tay hoan hô. Lúc này Lục y sứ giả âm ty tú tài Trần Thân cất tiếng cao giọng rằng:
- Thanh y sứ giả vạn tuế!
Ai nấy trong đại điện như vừa tỉnh cơn mê, đồng thanh hoan hô và chúc tụng theo Lục y sứ giả. Thanh y sứ giả lúc này đứng trên tế đàn tỏ vẻ vô cùng hài lòng, miệng mỉm cười sắc thái ung dung! Trong hàng người thứ ba của ngôi đại điện có ba đàn ông Mông Cổ, lúc này đều cúi đầu và đưa mắt khẽ nhìn nhau với vẻ thất vọng. Ba người này là Tây Đạo, Đông Tăng, Nam Bút. Họ được Thượng Quan Linh cho biết nay Tỉ Vương đội lốt của Thượng Quan Linh xuất hiện với chức Thanh y sứ giả, nay thấy Tỉ Vương công lực ghê gớm như thế, thực quả không ai có thể tin được!
Nếu đem công lực của tên ma đầu khét tiếng này so với Độc chỉ Thôi Bác, có thể hơn hẳn một bực là khác. Đông Tăng khẽ bàn với Nam Bút, thanh thế Tỉ Vương lớn lao như vậy, tiền đồ của nhóm hiệp nghĩa giang hồ quả bị lu mờ ảm đạm hẳn. Đừng nói là muốn đại náo cuộc đàn khai lập giáo của tên ma đầu tàn ác này không có hy vọng, mà cả đến chuyện Thượng Quan Linh lo cứu nguy cho Liễu Mi cũng khó lòng mà thực hiện được.
Túy Đầu đã khẽ tiếng rằng:
- Xem tình hình nghiêm trọng quá! Nhị sư huynh! Chúng mình nên tính sao?
Tây Đạo vốn là người trầm tĩnh túc trí đa mưu, nghe sư đệ Đông Tăng hỏi như vậy, cũng nhẹ tiếng rằng:
- Chớ lo ngại, theo riêng ý ngu huynh, Tỉ Vương không thể nào có nổi công lực như thế được, nếu y mà có nổi công lực như vậy, thế nào lại chả đi tìm kiếm ngay Độc chỉ Thôi Bác để tỉ thí? Trong này có sự bịp bợm đây, chúng mình nên thận trọng để chờ, chớ để mắc mưu của Tỉ vương ma quân...
Sau câu nói của Tây Đạo, Nam Bút, Đông Tăng tạm vững bụng và cũng hùa theo mọi người vờ hoan hô reo mừng. Cả ba người đều hóa trang những đàn ông xứ Mông Cổ, khó ai mà nhận diện ra nổi.
Tiếng hoan hô tạm ngưng, Lục y sứ giả âm ty tú tài Trần Thân, mặt hớn hở vui vẻ tuyên bố:
- Thanh y sứ giả đã biểu lộ ngọn tuyệt kỹ để gỡ hết mái nóc của đại điện rồi, nay còn chừa lại ba vách tường sẽ do tại hạ và Cổ huynh đây sẽ chia nhau dọn...
Trong tiếng hoan hô cổ vũ tưng bừng ấy, Lục y sứ giả oai hách đứng đợi tả hữu khiêng ra một ngọn binh khí quái dị, thì ra là một Đại thiết bài (bảng sắt lớn), ước sức nặng bốn năm trăm cân, thiết bài có kèm theo xích sắt để cầm. Mọi người trong đại điện, thấy âm ty tú tài Trần Thân có loại binh khí này không khác gì với loại dây xích nhỏ tinh vi của Lãnh điện tỉ thủ của Tỉ Vương, không lý tên Trần Thân này lại dùng thiết bài này để làm binh khí giết người sao? Loại binh khí nặng nhọc quái dị thế này, quả hiếm thấy trên giang hồ lắm, xem hắn sử dụng ra làm sao?
Nhưng mọi sự xảy ra đều luôn luôn theo ngoài dự đoán của mọi người, trông tướng dạng âm Ty Tú Tài phong nhã yếu đuối, tuyệt không thể nào có sức khỏe để sử dụng miếng thiết bài, nhưng nào ngờ đâu cây thiết bài ấy là binh khí của Trần Thân. Chỉ thấy hắn bước lại cửa điện, khi còn cách xa lối bốn năm thước dừng chân đứng lại các tăng Lạt ma đã lo dẹp những người xung quanh ra xa hẳn một trượng. Lục y sứ giả vận ngay kình lực khắp toàn thân, thình lình hét lên một tiếng, cây thiết bài đánh bật ngay sang phía cửa chánh của đại điện. Ầm một tiếng vang lên, cả một mảng lớn cửa điện đổ rầm xuống, và Âm Ty Tú Tài không ngừng tiếng hét, vung thiết bài đánh ầm ầm vào các thế khéo léo tuyệt lạ, chớp mắt cả một bức tường chánh điện bị đập đổ hết.
Thượng Quan Linh đang nấp trong mật huyệt nhìn ra, thấy cảnh tường phá này oai hách quá? Chàng ngẫm nghĩ, nếu mình ra tay đẩy phá, chắc cũng được như ý muốn. Nhưng nói về cách khéo léo lanh lẹ, tuyệt không thể nào đem so với tên Âm ty tú tài Trần Thân này được.
Pháp Sơn bên cạnh Thượng Quan Linh rụt trí vội lên tiếng khẽ cổ vũ rằng:
- Tên Lục y sứ giả Âm Ty Tú Tài này, không những tuyệt về võ công, mà còn kiêm cả cơ trí mưu mô xảo quyệt không hổ là một tên trợ thủ đắc lực của Tỉ Vương nhưng hắn cũng là một trong những nhân vật ta phải tiêu diệt, nên tên hắn đã nằm trong sổ đen của chúng ta. Vậy xin thiếu hiệp an tâm, nếu thiếu hiệp nay xuất hiện với diện mạo của Thanh y sứ giả, tên này thế nào cũng chết về tay thiếu hiệp chứ không chạy đâu khỏi?
Thượng Quan Linh gật đầu lia lịa, trong lòng bàn tính, nay thấy công lực của Lục y sứ giả hay như thế, nếu khi giao tranh phải nắm ngay thời cơ hạ sát đối thủ ngay tức khắc, không cần phải do dự gì.
Nhìn trong đại điện, lúc này Âm ty tú tài Trần Thân đã hoàn tất nhiệm vụ phá hẳn bức tường chánh của đại điện, miệng nở nụ cười, hiu hiu tự đắc, bước về tế đàn. Tiếng hoan hô lại ầm vang khắp đại điện. Chờ tiếng hoan hô ngớt. Lam y sứ giả Cổ Thái Huyền đủng đỉnh bước ra giữa điện cất tiếng cười rằng:
- Giờ luân đến phiên tại hạ xin múa rối với hai bức tường hai bên còn lại...
Dứt lời thò tay vào mình lấy ra hai vật tròn xoe chia ném về cánh tường bên trái và cánh tường bên phải.
Pắc! Pắc! hai tiếng nổ nhỏ vang lên, ngọn lửa bắn phụt ngay ra, cả hai bức tường bốc lửa cháy phừng phừng. Mọi người trong điện, kẻ lớn gan vẫn đứng yên nhìn, nhưng đối với kẻ công lực yếu đuối, thấy lửa cháy càng lúc càng tợn, trong lòng hoảng vía kinh hồn, đã tính co giò chạy.
Lân vương Cổ Thái Huyền đứng giữa điện dõng dạc đưa hai tay nói:
- Xin chư vị chớ vội kinh hoảng, chỉ trong chớp mắt đây hai bức tường sẽ tan hết theo làn khói, Cổ Thái Huyền này xin đảm bảo từ sợi tơ tóc của chư vị, xin chư vị cứ an lòng ngồi yên chớ kinh hoảng.
Ai nấy lúc này bán tín bán nghi, ngọn lửa đổi sang khói xanh, tuy cách xa hơn mười thước, nhưng mọi người không thấy sức nóng lan tới, thật kỳ lạ. Quả nhiên trong chốc lát, hai cánh tường tả hữu đã bị ngọn lửa liếm trụi ra tro khói. Mọi người thấy Lân vương Cổ Thái Huyền chẳng cần tốn công lao khó nhọc gì mà ngang nhiên phá tiêu hẳn hai bức tường đi như vậy, ai nấy đều kinh hãi về loại ám khí lợi hại chưa hề thấy bao giờ này.
Nhưng không ai biết được hai viên đạn ấy làm sao mà lại có nổi oai lực ghê gớm vậy. Cả Thượng Quan Linh cũng lấy làm lạ lùng khó hiểu. Lúc này Thượng Quan Linh đang ngầm đo lường sức địch, nếu chính thức giao tranh với tên âm Ty Tú Tài, chỉ nội cây thiết bài nặng bốn năm trăm cân ấy cũng đáng ngại lắm. Còn bên Lâu vương Cổ Thái Huyền càng đáng ngại hơn, hắn chỉ đưa tay tung ra một viên hỏa đạn, oai lực không biết đâu mà đoán được.
Cả bên trong lẫn bên ngoài cửa đại điện, quý khách đông đến cả ngàn người, ai nấy liệu thấy rõ tình hình trên Thánh đàn và tin tức của nội điện truyền rao đều biết là các ngọn kiệt tác của ba vị sứ giả, Thanh y, Lục y, và Lam y tiếng hoan hô cổ vũ vang động cả một vùng đại điện, khiến những kẻ yếu tim phổi phải bồi hồi.
Kế hoạch giáo đầu của Tỉ Vương kể như đã thành công mỹ mãn theo ý tưởng, khiến cho các quần hào khiếp phục mà không dám có ý mạt thị. Còn đám dân chúng thì tôn ba vị sứ giả như thần Phật vậy.
Trong cảnh hoan hô náo nhiệt, thình lình một thánh tự vang lên ba tiếng chuông đồng. Nghi thức tế thần bắt đầu. Lúc này không còn ai dám nói ba vị sứ giả là tục gia không đủ tư cách để chủ trì cuộc lễ, Thanh y sứ giả đứng giữa hai Lục y và Lam y cùng nhau bước lên đại đàn để làm lễ. Tiếng chuông vang lại, các tăng lữ Lạt ma cất tiếng đọc kinh và gõ các pháp khí. Khói hương nghi ngút tỏa quấn thần tượng, một bầu không khí vô cùng tôn nghiêm bao quanh khắp ngôi đại điện. Quần hào đều ngồi im không nhúc nhích. Nghi thức vẫn tiến hành, sau khi đọc xong kinh, tiếp theo cuộc lễ đi đến mức cao trào, khởi sự tế sống trinh nữ.
Kẻ phụ trách Ty nghi (người đọc chương trình) cất giọng tuyên bố, để cảm tạ thần ân, một lệ cũ đã bỏ phế từ lâu trong cuộc lễ đầu năm nay sẽ quyết định khôi phục lại và đã tuyển được Thiên Hậu Nương Nương để hiến cho thần linh.
Quần hào là đám người đứng gần đài tế nhất, lẽ dĩ nhiên thấy rõ mọi việc đang tiếp diễn, chợt trưởng nữ Thanh Thông Bang Liễu Văn giật nảy mình, tiếng kinh hoảng chưa dám rú ra, vội kéo ngay Tả Pháp Thụ đứng cạnh, hấp tấp nói nhỏ:
- Trời ơi! Đó là em Liễu Mi!
Tá Pháp Thụ gật đầu nói:
- Đúng rồi, đúng là cô em Liễu Mi của em! Anh nhận rõ lắm!
Liễu Văn cuống quít, nàng tự biết công lực và cơ trí của mình, mặc dù sao, cũng không thể nào cứu sống được em mình, khẽ tiếng nói với Tả Pháp Thụ đứng cạnh rằng:
- Anh không thể nào đứng im khoanh tay như thế được tôi chỉ có mỗi một người em, xưa nay tuy chị em bất hòa, nhưng nó cũng còn mến tôi lắm, chuyện gì cũng nương chiều theo ý tôi, tội nghiệp cho nó nay lại bị cảnh đầy đọa này...
Liễu Văn càng nghĩ những tính tốt của em lại càng rơm rớm nước mắt?
Tả Pháp Thụ khẽ tiếng rằng:
- Thật là lạ hết sức! Anh không hiểu vì lý do gì cả? Thằng nhãi Thượng Quan Linh chẳng đã ăn hỏi với em của cô rồi sao? Thế mà nay nó mới lên được địa vị Thanh y sứ giả đã nhẫn tâm thiêu sống người yêu của nó như thế?
Liễu Văn nay đã bối rối lục thần vô chủ, nào đâu có biết phán đoán gì nữa. Chỉ nghe nàng hấp tấp gắt rằng:
- Anh còn suy đoán gì nữa, chắc Liễu Mi thấy Thượng Quan Linh hợp tác với Tỉ Vương để làm Thanh y sứ giả, nên hai người đã trở mặt với nhau, và Thượng Quan Linh đã ác tâm tàn nhẫn dùng ngay kế mượn đao giết người, nay nguy cơ đã hiện rõ trước mắt, hãy mau mau nghĩ cách để cứu người đã...
Tả Pháp Thụ lắc đầu rằng:
- Em...! Chính em cũng hiểu rõ anh, em nghĩ đến anh đâu có cách gì để cứu Liễu Mi bây giờ?
Liễu Văn nào phải không biết, đừng nói là sức của hai người không đi đến đâu, cho dù đám quần hào ở đây muốn rục rịch lập tức sẽ bị ba Sứ giả đàn áp ngay.
Liễu Văn sau khi quyết định cứu em, bèn khẽ tiếng nói nhỏ bên tai Tả Pháp Thụ, phiên tăng đứng im không nói, nhưng sắc mặt có vẻ khó coi lắm. Từng cao nhất của tế đàn lúc này có hương xa của Thiên Hậu Nương Nương, từng dưới ba vị sứ giả đứng sát cánh với nhau. Âm Ty Tú Tài liếc đôi mắt diều hâu nhìn khắp một lượt về phía quần hào. Hắn phát hiện trong đám quần hào ấy, chỉ trừ thầy trò Độc Ma đeo mặt nạ ra, mọi người ai cũng có vẻ luyến tiếc một giai nhân sắp thọ nạn, nhất là Bắc kiếm Phổ Côn, Liễu Văn càng đâm ra bất an. Âm Ty Tú Tài chỉ mỉm cười.
Bỗng hắn phát hiện có những tia nhìn phẫn nộ và bối rối xuyên lại phía mình, âm Ty Tú Tài nhận ngay đó là tia nhìn của một gã người Mông Cổ, đôi mắt của âm ty tú tài Trần Thân quả lợi hại, hắn đã nhận ra ngay người này không phải là người Mông Cổ, mà chỉ là một sự hóa trang, và chắc không ai xa lạ hơn là vị út của Càn Khôn Ngũ Tuyệt, Nam Bút tiên sinh đây.
Trần Thân điềm tĩnh mỉm cười, tia nhìn lập tức nhẹ chớp ra dấu với Dực Đông Biện Trang Hổ, tiếp theo khẽ thì thào với Bắc kiếm Phổ Côn, Bắc Kiếm kinh hãi, bất giác quay đầu lại nhìn, đúng quá! Cả ba sư đệ của mình đang bàn tán với nhau. Bắc kiếm Phổ Côn đành lặng thinh, sắc mặt ảm đạm. Bên kia, Nam Bút tiên sinh bối rối cuống lòng, cho ngay hai vị sư huynh hay, người đang đóng lốt Thiên Hậu Nương Nương này, không phải là ai xa lạ chính là thứ nữ của Thanh Thông Bang Liễu Khai tên Liễu Mi, và cũng là vợ chưa cưới của ái đồ Thượng Quan Linh, như vậy chứng tỏ sự mạo hiểm của Thượng Quan Linh không những chưa cứu được người, mà trái lại rất có thể ái đồ đã gặp nạn cũng nên.
Xem tình trạng đã quá nguy cấp, sư huynh đệ ba người lo âm thầm thương lượng để cứu người. Các Lạt ma sau khi dứt tiếng đọc kinh, tay cầm pháp khí, bốn mươi chín người cùng đứng ngay dậy một lượt. Lúc này trên thượng đài của tế đàn thị nữ, Lạt ma và ba vị sứ giả đều lui hết ngay xuống, các tăng lữ bắt đầu đi xung quanh tụng kinh.
Hiển nhiên đã sắp đến giờ khắc kinh hoàng nhất. Lam y sứ giả Lân vương Cô Thái Huyền đã thò tay vào người lấy hỏa đạn chuẩn bị ném lửa thiêu đàn. Mọi người đều cảm thấy không khí ngột ngạt khẩn trương...
Lân vương Cổ Thái Huyền đang lăm le tính ném hỏa đạn. Nhưng thực ra chỉ huy trương thanh thế dụng ý chẳng qua muốn cho thiên hạ để ý đến Liễu Mi, mà cố nhử cho các tay muốn cứu Liễu Mi lộ ngay nguyên hình, như thế Thanh y sứ giả và Lục y sứ giả có thể thẳng tay tàn sát ngay những ai dám ngang nhiên cướp lễ tế thần này để tận diệt những phần tử dị kỷ.
Thanh sứ giả và Lục y sứ giả, lúc này chú ý quan sát động tĩnh của mọi người. Quả nhiên kẻ thứ nhất không chịu nổi là Liễu Văn, thình lình nàng đứng phắt dậy, tay đã sẵn ám khí, nàng tính phát ra để đánh bật viên đạn lửa của Cổ Thái Huyền, nào ngờ ám khí của nàng còn chưa tung ra, chợt dưới nách bị tê, khẽ nấc lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh nhào ngay vào lòng Thiên Trúc ác tăng Tả Pháp Thụ. Hóa ra là Tả Pháp Thụ đã chuẩn bị sẵn, y không muốn để cho người yêu quá mạo hiểm như thế, nên đã kịp thời điểm trúng huyệt hôn mê của nàng. Lúc này Tả Pháp Thụ thở dài, ôm ngay thân Liễu Văn vào lòng, sắc mặt buồn thảm.
Thanh y sứ giả và Lục y sứ giả mỉm cười lạnh lùng. Đằng kia Tây Đạo, Đông Tăng, Nam Bút đã chuẩn bị ra tay nhưng Thiên Si nhanh mắt, phát giác ngay cái nhìn của sư huynh Bắc kiếm Phổ Côn, đầy vẻ ngầm cảnh báo.
Chứng tỏ rõ Phổ Côn Bắc Kiếm nay tuy đứng về phe địch, nhưng đối với ba sư đệ vẫn còn tình hương hỏa, nên có ý ngăn trở ba người để miễn bị hy sinh. Nhưng ba nhân vật của Càn Khôn Ngũ Tuyệt không thể nào đứng khoanh tay nhìn Liễu Mi bị chết thảm thiết như thế, và đã quyết tâm liều mạng, phó thác thành bại cho trời định, đối với ý cảnh cáo của Bắc Kiếm, ba người đều vờ như không biết.
Tây Đạo trong tay đã cầm sẵn ám khí. Nam Bút rờ sẵn chuôi kiểm bên mình, cách thức cứu người của họ có vẻ chu đáo hơn Liễu Văn nhiều, nghĩa là họ chờ cho Lân vương Cổ Thái Huyền ra tay trước rồi mới hành động sau theo kế hoạch là Tây Đạo, Đông Tăng cố ngăn chặn địch, Nam Bút phụ trách giúp người, nếu thuận lợi, sẽ cùng với Liễu Mi đột vây thoát trước.
Nhưng vỏ quít dày thường gặp móng tay nhọn! Bắc kiếm Phổ Côn thấy mình tỏ ý cảnh cáo mà không được kết quả gì, đành thở dài đứng dậy. Tiếp theo Dực Đông Biện Trang Hổ, cha con Lỗ Bắc Chung Thu Tử, Giang Nam Kê Vĩ bang chủ cũng nối đuôi nhau đứng dậy, ai nấy lo canh chừng hành động của ba vị sư đệ. Đông tăng Túy Đầu Đà khẽ tiếng rằng:
- Chúng mình đã bị lộ tẩy, nay họ đang xiết chặt vòng vây.
Tây đạo Thiên Si ung dung rằng:
- Cứ tùy cơ mà ứng biến, chớ có sửa đổi làm gì!
Ba người xưa nay vốn là hiệp sĩ nhiệt huyết, sau khi ba người đã quyết định mạo hiểm, chẳng ai còn để ý đến sự sống chết của mình nữa.
Về phía Thượng Quan Linh thiệt và Pháp Sơn lạt ma đang trố mắt ngắm nhìn chăm chú, Pháp Sơn thấy hành động của Bắc kiếm Phổ Côn kỳ lạ, bèn nhắc tỉnh ngay với Thượng Quan Linh. Thấy hai sư bá và sư phụ mình đang chuẩn bị ra tay cứu Liễu Mi trên tế đàn,
Thượng Quan Linh bối rối tự lẩm bầm: Trời ơi! Sư bá và sư phụ ơi! Các ngài chớ có ra tay trong lúc này! Vì đệ tử đây đã an bài sẵn kế hoạch rồi... Thượng Quan Linh vội nói với Pháp Sơn lo tìm cách để báo tin cho sư bá và thầy biết, Pháp Sơn trịnh trọng tỏ ý lắc đầu không làm sao báo tin được trong tình trạng quá gay go này, vì ba nhân vật này đã bị chúng canh chừng cẩn mật, nếu mình báo tin, thế nào cũng bị bại lộ, mà kế hoạch trù liệu sẽ bị tan theo mây khói hết.
Thượng Quan Linh biết, bây giờ phải nghĩ đến đại cuộc, lỡ ra sẽ nguy hết đến tình mạng của ba vị tiền bối, chàng chỉ còn cách âm thầm khấn vái thần linh phù hộ. Mắt chăm chăm theo dõi các động tĩnh đang diễn biến bên ngoài, thế là sự thể khiến ai nấy lo ngại nhất đã không thể nào tránh, các tăng lữ đã qui vị, Lam y sứ giả cười lạnh lùng rồi vung tay ném ngay hỏa đạn ra! Ám khí của Tây đạo Thiên Si bay vèo ra khỏi tay cheng một tiếng, đan xéo nhau với hỏa đạn của Lân vương Cổ Thái Huyền, chỉ thấy hỏa đạn bay ngay về phía Thanh y sứ giả nếu hỏa đạn nổ, thế nào cũng chết người của bọn chúng.
Nhưng, chuyện lạ lại bắt đầu xảy ra, hỏa đạn sau khi trúng vào thân Thanh y sứ giả lại không nổ tung, Lân vương Cổ Thái Huyền chỉ cười nhạt. Ba vị phía Càn Khôn Ngũ Tuyệt biết bị mắc mưu, đồng thanh quát lớn, rút ngay binh khí nhảy vọt ra cứu người, các tay cao thủ lập tức ngăn chặn ngay hành động của họ lại. Đồng thời lúc đó, Lân vương Cổ Thái Huyền lấy ra một hỏa đạn ném ngay lên tế đàn, lửa phất lên ùn ùn.
Nam Bút tiên sinh kinh hoảng, hét lên một tiếng lớn, vung ngay kiếm chém bung ra. Đông tăng Túy Đầu Đà thấy ánh lửa trên tế đàn, cuống lên lo cứu người, ai nấy tung hết các ngọn đánh tuyệt kỹ của mình ra, quả là: nhất phu biện mạng, vạn phu mạc địch (một người liều mạng, vạn người khó đỡ), huống hồ cả ba người đều là nhân vật nổi tiếng đương thời, thuộc đệ nhất lưu của làng võ lâm, trận xung đột này lập tức thấy rõ oai thế ngay, cha con Chung Thiên Thu đã không sao chống đỡ cuộc tấn công dũng mãnh như cọp rừng này. Ba vị sứ giả vẫn không hề ra tay. Thanh y sứ giả chỉ đứng mỉm cười. Lam y sứ giả Lân vương Cổ Thái Huyền vốn có ám khí hỏa đạn, nhưng vì cảnh hỗn chiến có bạn có địch, không thể nào đem xử sự trong lúc rối ren này.
Ba người nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt đã áp tới dần, Lục y sứ giả Âm ty tú tài Trần Thân hạ lệnh quát ngay rằng:
- Nay Thanh y sứ giả đại diện Chúa Công truyền lệnh, hôm nay thế nào cũng bắt cho kỳ được ba người này.
Tiếng tuyên bố vừa dứt, quần hào xôn xao, trừ Thiên Trúc phiên tăng Tả Pháp Thụ đang lo cho nàng Liễu Văn ra, hầu hết mọi quần hào đều đã tuốt hết binh khí, lo chen vào trợ chiến. Đám ma đầu này, toàn là những tay khét tiếng trên giang hồ, nay họ dốc toàn lực ra công hãm, dẫu cho cho người có công lực tuyệt giỏi đến đâu đi nữa, tục ngữ có câu: song quyền nan địch tứ thủ (hai tay đấm khó lợi với bốn tay) dưới tình thế địch đông mình yếu như thế, lập tức họ bị sa hẳn vào cuộc khổ chiến, bị vây và đần dà phải lùi hẳn, và chỉ còn nước đỡ đòn để báo vệ.
Cuộc kịch chiến vẫn tiến hành, Thanh y sứ giả liếc nhìn về phía tế đàn, ngọn lửa đã liếm dần sang phía Thiên Hậu Nương Nương. Thanh y sứ giả nói thầm với Âm ty tú tài Trần Thân, lập tức thấy vị Lam y sứ giả này tung mình nhoáng ngay gần đến Thánh kham. Trong Thánh kham lúc này có bốn con mắt đang chăm chú theo dõi cuộc kịch chiến bên ngoài. Thượng Quan Linh rối quýnh như kiến phải bỏng, thấy ân sư và hai vị sư bá đang xông ra bị quân ma đầu vây hãm tới tấp, chàng ức mình vì không thể nào ứng chiến trong lúc này, chàng lẩm bẩm tự hỏi:
- Trời ơi? Sư bá và sư phụ ơi! Nếu có thiêng xin ba ngài mau mau rời khỏi ngay đây đi. Khổ quá! xem chừng tôi phải xông ra liều chết với chúng luôn...
Pháp Sơn nghe vậy kinh hoảng rằng:
- Ấy chết Thiếu hiệp chớ có nông nổi thế, phải chiếu theo kế hoạch đã vạch sẵn mà tiến hành, nếu sai một ly đi một dặm, chúng ta sẽ hoàn toàn thất bại hết, không những thế mà hầu hết tính mạng của mọi người đều bị hy sinh hết, xin thiếu hiệp hãy thận trọng suy xét.
Thượng Quan Linh đã mất bình tĩnh, chàng run lên rằng:
- Đại sư nói đúng, nhưng các vị tiền bối ấy đang lâm nguy như thế, tôi đâu có thể ngồi yên cho được, nếu lỡ có bề gì, suốt đời tôi phải ân hận và sẽ trở thành một kẻ tội nhân lớn lắm sao?
Pháp Sơn lạnh lùng như nhắc tỉnh lại:
- Nhưng thiếu hiệp không thể nào rời khỏi nơi đây, vì tí nữa đây, sau khi áo sáp của Liễu cô nương bị cháy tan, thân cô nương sẽ từ trên tấm thạch bán ấy trút xuống đây, đồng thời Tỉ Vương sẽ thân hành xuất hiện tại đây để ép liễu vùi hoa, nếu lúc ấy không có thiếu hiệp ở đây thử hỏi ai là người cứu nguy cho Liễu cô nương?
Nghe câu nói này, Thượng Quan Linh vẫn bàng hoàng chưa quyết định dứt khoát, Pháp Sơn lại lên tiếng rằng:
- Ba vị tiền bối đều là bực cao thủ đương thời, nay tuy bị vây hãm như thế, nhưng vẫn dư sức để tự vệ, lại nữa Tỉ Vương cũng chưa muốn giết ba vị, nếu có thua chắc cũng bị bắt sống mà thôi.
Thượng Quan Linh lúc này đã như lục thần vô chủ mắt vẫn ghé nhìn trận chiến ác liệt bên ngoài, đồng thời chàng cũng thấy ánh lửa đốt lan đến chân Liễu Mi, nhìn những ngọn lửa xanh lè ấy, tinh thần Thượng Quan Linh càng kinh hoàng căng thẳng tột độ. Chàng đã có triệu chứng suýt ngất. Pháp Sơn thấy vậy khẽ ý lên một tiếng vội nhắc tỉnh ngay chàng, chỉ thấy Thanh y sứ giả đang đứng ra để che cho Lục y sứ giả Trần Thân, mà hình như Trần Thân đang chờ đợi cơ hội để hành động vậy.
Pháp Sơn lúc này trấn tĩnh nhất, và biết ngay đây là gian mưu của Tỉ Vương, khẽ tiếng nói với Thượng Quan Linh rằng:
- Xem kế hoạch của chúng đã thay đổi hẳn, khi tấm thạch bản lộn ngược xuống ấy, Tỉ Vương Thanh y sứ giả thế nào cũng thân hành lại đây, nhưng nay có lẽ vì trận chiến kịch đấu đang xảy ra, nên Tỉ Vương không sao rút thân ra được, nên sai Âm Ty Tú Tài đến đây lo liệu cũng nên.
Thượng Quan Linh thất kinh hấp tấp hỏi:
- Vậy kế hoạch của chúng ta có cần thay đổi để đối phó với họ không?
Pháp Sơn chẳng cần suy nghĩ:
- Quá trễ rồi! Nay sư huynh Pháp Đô đang bận bên ngoài, sự liên lạc đã bị gián đoạn, nếu chúng mình thay đổi kế hoạch, trong tình trạng không liên lạc với nhau ấy thế nào cũng rước lấy những sự không may vào người. Nay chúng mình nên theo kế hoạch cũ mà tiến hành, vậy xin thiếu hiệp hãy mau mau chuẩn bị, vì tên Trần Thân sắp vào đến nơi đây. Chúng mình lo nấp kỹ trước đã.
Dứt lời kéo Thượng Quan Linh nấp ngay vào một nơi mật huyệt của Thánh kham.
Bên ngoài hỗn chiến vẫn diễn ra sôi nổi, quần hào chỉ lo vây kín ba nhân vật của Càn Khôn Ngũ Tuyệt, nhưng mọi người không ai muốn hạ độc thủ Tây Đạo, Đông Tăng, Nam Bút, ba nhân vật khét tiếng một thời xưa, vẫn oai dũng chống trả kịch hệt, thình lình Biện Trang Hổ trúng kiếm của Nam Bút, bị thương nặng, máu chảy thành vòi. Biện Trang Hổ vừa lùi lập tức vòng chiến bị khuyết, Nam Bút cố xông bừa ra. Thầy trò Độc Ma cười ha hả thế ngay vào lỗ hổng đó, Nam Bút lại bị vây như cũ.
Lúc này, ngọn lửa xanh đã thiêu đốt toàn thân Thiên Hậu Nương Nương, tất cả số người dự hội tại đây đều mục kích vị tuyết đại giai nhân này đang bị rước đi bằng ngọn lửa tai ác của Lân vương Cổ Thái Huyền. Tiếng cười điên cuồng của Cổ Thái Huyền vang lên khắp trong điện, tiếp theo hắn lại ném thêm hai hỏa đạn nữa, lập tức trên tế đàn và dưới Thánh kham tỏa lên một đám khói mờ mịt, cũng nhân đám khói để làm bình phong yểm hộ này, thạch bản của tế đàn khởi sự lộn ngược và trút ngay thân Thiên Hậu Nương Nương xuống dưới mật huyệt của Thánh kham còn tên Âm Ty Tú Tài lúc này cũng nhanh chân lướt ngay vào đường hầm bí mật.
Khi tiếng chuông vang lên, khói đã tan hết, ngọn lửa xanh lè đã tắt hẳn, tung tích của Thiên Hậu Nương Nương đã mất biệt. Tên ty nghi tuyên bố, cuộc lễ đã hoàn tất pháp thể của Thiên Hậu đã được thánh hỏa rước về trời. Những tiếng than tiếc ngấm ngầm trong lòng mọi quần hào.
Nam Bút tiên sinh đứng nhìn ngẩn về phía tế đài, rối rít kêu:
- Liễu Mi!...Liễu Mi ơi! - Sau tiếng kêu ông ta lăn ra bất tỉnh luôn.
Biện Trang Hổ chỉ chờ dịp để trả thù vừa rồi, nay gặp dịp ngàn năm một thuở này, đâu chịu bỏ qua. Vác ngay ngọn đao của mình bửa bừa ngay xuống. Mắt thấy Nam Bút thế nào cũng chấm dứt mạng sống oanh liệt một thời, trong thời gian tóe lửa ấy, thình lình nghe choang một tiếng vang lên, đao kiếm đụng nhau, và ngọn kiếm đã gạt phắt ngay đao của Biện Trang Hổ, khiến cho cánh tay của Biện Trang Hổ tê buốt hẳn. Khi Biện Trang Hổ định thần nhìn xem ai, hóa ra là Bắc kiếm Phổ Côn.. đã ra tay cứu Nam Bút, lập tức nổi giận đùng đùng:
- Lão già chết toi này! Bộ tính làm phản sao?
Bắc Kiếm trợn mắt tính nổi cơn thịnh nộ nhưng lập tức lại bừng tỉnh ngay và ôn hòa rằng:
- Người ta đã bất tỉnh như thế, hà tất phải hạ độc thủ làm gì?
Biện Trang Hổ nổi giận, vung đao chém bừa lại, ngay lúc này một tiếng lạnh lùng vang lên rằng:
- Chính ta cũng gai mắt tên già này rồi!
Thì ra kẻ nói tiếng này là một trong Thái Hành Ngũ Khấu, lão tứ Phi ngô tiêu Lỗ Tiến, dứt câu nói vung tay phóng luôn ám khí đánh thẳng sang Bắc kiếm Phổ Côn, Bắc Kiếm né tránh không kịp. Thiên Si, Đông Tăng vốn vẫn kính mến sư huynh, nay thấy sư huynh lại ra tay cứu Nam Bút tứ đệ như thế, càng cảm động. Thấy sư huynh đang lâm nguy, tính ra tay cứu nhưng đã trễ.
Thiên Si cảm thấy mắt tối sầm lại, điên cuồng xông bừa sang. Túy Đầu Đà miệng phun máu uất ra, bắn đầy mặt cha con Chung Thiên Thu, khiến hai cha con này không sao mở mắt kịp, hai nhân vật Càn Khôn lập tức bay toàn thân sang, cứu sư huynh.
Đằng này Thái Hành Lục Khấu, phái Điểm Thương Hoàng Kha đều bổ ra vây kín lại. Bên kia ám khí đã bay sát gần sau lưng Bắc Kiếm, bỗng Tư Đồ Cống hét lên một tiếng như điên, toàn thân nhoáng vèo lại hứng chịu hết những ám khí, chỉ nghe những tiếng chịch! chịch! chịch! liên tiếp, ba ngọn phi ngô tiêu (hình tiêu con rết) đã trúng hết vào nơi trọng yếu của Tư Đồ Cống, chết không kêu được một tiếng nào. Sự biến đổi quá đột ngột này đã gây kinh ngạc cho khắp quần hào về cử chỉ nghĩa bộc cứu chủ này, ai nấy thì thào bàn tán xôn xao, tất cả những tay ma quân giết người không gớm tay lúc nào đều đã tự động ngừng chiến. Bắc kiếm Phổ Côn mếu máo chảy nước mắt, ôm ngay xác Tư Đồ Cống để khám nghiệm, thấy ba mũi tiêu đều vào các nơi trọng huyệt, khiến cho nghĩa bộc già của mình thiệt mạng.
Đang khi mọi người còn xúc động về sự kiện xảy ra trước mắt ấy, thì Tây Đạo, Đông Tăng lo bước ngay lại phía Nam Bút vội vàng ôm ngay sư đệ lên tính hấp tấp rời ngay vòng vây. Thình lình Lam y sứ giả Lân vương Cổ Thái Huyền vèo nhoáng thân ra, nhẹ xòe bàn tay, một hỏa đạn nằm gọn ngay lòng bàn tay, cười nham hiểm trầm tiếng lạnh lùng rằng:
- Trò vui đã diễn hết đâu! Sao vội đi ngay thế - Dứt tiếng y tính ném ngay hỏa đạn trên tay ra, Tây Đạo, Đông Tăng biết lợi hại, vội vàng đề phòng.
Lại có chuyện kinh người tiếp diễn trong đại điện, chỉ thấy Thanh y sứ giả tà áo bay uyển chuyển, lướt ngay tới Bắc kiếm Phổ Côn, thình lình ra tay vung chưởng, chỉ cách thiên linh cái của Bắc Kiếm ước chừng hai tấc, rồi lạnh lùng cười rằng:
- Càn Khôn Ngũ Tuyệt kết nghĩa kim lan, nay Bắc Kiếm đã ở đây, không lý Tây Đạo, Đông Tăng, Nam Bút lại không ở chung với sư huynh sao?
Chỉ cần bản chưởng của Thanh y sứ giả ép thêm xuống, dẫu cho chiếc đầu của Bắc Kiếm có làm bằng sắt đi nữa, ắt cũng bị bể vỡ ngay. Đang lúc Tây Đạo, Đông Tăng đang ôm Nam Bút để đột thoát vòng vây ấy, không ngờ Tỉ Vương ma quân lại dùng thủ đoạn lấy tính mạng của sư huynh để ép chẹt, lúc này cả hai người đều kinh hãi! Thanh y sứ giả mỉm cười lạnh lùng rằng:
- Tả hữu đâu? Còn không mau mau chuẩn bị tịnh thất để chiêu đãi quí khách sao?
Quần hào bỗng ào hết lên một lượt, áp giải luôn nhóm Càn Khôn.
Đại điện khôi phục ngay sự trật tự, lúc này nghi thức lại bắt đầu.
Nay xin quay đầu bút thuật lại Thiên Hậu Nương Nương từ trên tế đàn cao ấy rớt xuống một đường hầm bí mật của Thánh kham.
Chỉ thấy một thân hình lõa thể từ trên trút xuống và rớt ngay vào một nha sàng đã đặt sẵn. Sau khi nằm trong sàng, không thấy thiếu nữ nhúc nhích gì. Thượng Quan Linh tính vọt ra ngay để xem sao. Vừa chực động thân, Pháp Sơn đã nhanh hơn chàng, lập tức ngăn trở lại và khẽ tiếng nói bên tai chàng:
- Tên âm Ty Tú Tài đã đến, chớ nên nông nổi mà hỏng kế hoạch.
Thượng Quan Linh nhìn kỹ, quả nhiên công lực của vị Lục y sứ giả cừ khôi lắm, hành động nhanh nhẹ như con chồn mướp, không gây một tiếng động nào, hai mắt hắn sáng quắt. Chỉ thấy tên Trần Thân này sau khi ngó quanh ngó quất một hồi, sau chót ngừng ngay tia nhìn lại chiếc giường ngà... Thượng Quan Linh nổi tức đùng đùng trong tâm thần, ngầm quyết định thế nào cũng thủ tiêu tên gian ác này.
Nhưng chàng nghĩ ngay: nếu mình ra khiêu chiến đường hoàng với danh nghĩa của bản thân mình, chưa chắc gì đã là địch thủ của âm ty tú tài Trần Thân, còn mình xuất hiện với bộ dáng Thanh y sứ giả tên Trần
Thân sẽ ngộ nhận là đồng đạo, khi ấy mình sẽ thẳng tay hạ độc thủ đẽ tiêu diệt y. Khéo ngẫu nhiên là Tỉ Vương đang đội lốt của Thượng Quan Linh để xuất hiện với chức Thanh y sứ giả, nay Thượng Quan Linh thiệt đâu cần gì phải hóa trang mà càng dễ đánh lừa Trần Thân, đồng thời nhóm của Pháp Đô lạt ma đã chuẩn bị sẵn từ trước quần áo của Thượng Quan Linh lúc này, hoàn toàn phục sức đúng hệt theo lối ăn mặc của Thanh y sứ giả Tỉ Vương. Chỉ cần hiện thân ra, thế nào tên âm Ty Tú Tài cũng ngỡ là Chúa Công mình đã đến. Và hắn tuyệt nhiên không thể nào nghi ngờ được. Thượng Quan Linh và Pháp Sơn lúc này đâu dám lên tiếng, đôi bên đều trao đổi ý kiến bằng lối viết vào bàn tay của nhau, sau khi hai người đồng ý. Thượng Quan Linh hồi hộp chờ đợi.
Chỉ thấy tên Âm ty tú tài Trần Thân lẩm bẩm một mình:
- Đã nghe đồn vế sắc đẹp của thứ nữ Thanh Thông Bang, nay được thấy quả là trang tuyệt sắc giai nhân...
Lòng dục đã thúc tên âm ty sứ giả bạo phổi chiếm đoạt người đẹp trước mắt... Sau khi thẫn thờ nhìn ngắm ngây ngất, hắn từ từ cúi mình xuống để ôm thân người đẹp. Thình lình một giọng cười lạnh lùng vang lên, Trần Thân vội quay phắt ngay mình lại, Thanh y sứ giả xuất hiện đột ngột phía sau, khiến cho âm Ty Tú Tài hồn bay vía lạc, tay chân gần muốn rụng rời. Trong bộ óc bén nhạy của hắn còn nghĩ cá tính khắt khe của Tỉ Vương, một khi Chúa Công đã phát giác nội vụ có dã tâm phản nghịch như thế, không làm sao tránh khỏi một sự tàn sát ghê gớm sẽ xảy ra.
Trần Thân chợt thoáng nghĩ nhanh Tỉ Vương đang bận chủ trì cuộc lễ bên ngoài diện, sao lại xuất hiện thình lình nơi đây kìa? Nhưng vì muốn giữ mạng sống, hắn không cần tìm hiểu nguyên do, hấp tấp quay mình dồn hết toàn lực bình sinh vào song chưởng đẩy bung ra ngay.
Thượng Quan Linh cũng thừa biết hắn sẽ liều mạng chết mạo hiểm, nên chàng đã chuẩn bị sẵn không cần đắn đo gì, vung ngay chướng nghênh địch. Bùng một tiếng dữ dội, hai luồng kình phong đụng độ vì Thượng Quan Linh sợ bị lộ tẩy trước mắt tên Trần Thân, nên lúc ra tay chàng đã vận dụng đến chín mười phần công lực, công hiệu của Tuyết bi tiên hoa đâu phải vừa gì, khi chưởng phong đôi bên tiếp giao, dù cho tên Trần Thân giỏi đến đâu đi nữa, cũng không làm sao chịu đựng nổi, lúc này chỉ thấy toàn thân hắn lảo đảo.