Đoạt Hồn Kỳ

chương 57: thất thủ bị cầm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thượng Quan Linh đang mừng thầm mình thoát cảnh hiểm nghèo, bỗng chàng cảm thấy phía sau đuôi con chim ưng thình lình bị lắc lư mạnh, đồng thời kêu lên một tiếng quá bi thảm. Thượng Quan Linh thất kinh, biết ngay con chim ưng đáng kính đáng mến này đang bị trúng độc thủ của Tả Pháp Thụ, chắc nó lại bị thương thêm và đau khổ vô ngần. Thượng Quan Linh bất giác ứa nước mắt ra than rằng:

- Thần ưng ơi! Thần ưng! Nếu người đã bị thương nặng và khi đã kiệt sức cạn lực, cứ việc quăng thân xác ta xuống cho rồi. Dù cho Thượng Quan Linh ta có bị tan xương nát thịt chăng nữa ta cũng không nỡ lòng nào liên lụy đến người phải hy sinh vì ta.

Nhưng con chim ưng này quả là hùng tráng dũng võ vô ngần. Mặc dù mang vết thương trên mình, nhưng nó vẫn duy trì thế bay của mình, không hề thấy có triệu chứng gì nhào xuống.

Thượng Quan Linh cúi nhìn bên dưới, chàng cảm thấy mỗi lúc mỗi cao hẳn dần, ngọn núi dần dần nằm xa hẳn phía sau, nhưng vẫn còn thấy nhà sư Thiên Trúc Tả Pháp Thụ tôn giả đứng ngay nơi hang núi, giơ chân múa kiếm tru tréo chửi rủa lung tung.

Mặc cho tiếng chửi và ánh kiếm choáng chói vì ánh mặt trời phản chiếu. Thượng Quan Linh và chim ưng vẫn điềm nhiên thoát khỏi cảnh hổ huyệt hiểm nghèo. Thượng Quan Linh sung sướng cầm lòng không nổi, chàng ôm chặt lấy mình chim ưng lớn tiếng reo mừng lên:

- Thần ưng ơi! Thần ưng! Chúng ta đã bình an vô sự rồi. Ráng bay thêm một quãng nữa đi. Tả Pháp Thụ không sao đuổi kịp chúng mình rồi.

Tiếng chim ưng nhẹ kêu, âm thanh nó có vẻ thân mật, hình như nó cũng đang trả lời với Thượng Quan Linh, cũng mừng cho cuộc thoát hiểm này thành công. Thượng Quan Linh phấn khởi quá đỗi. Chàng ôm chặt lấy cổ chim ưng reo lên:

- Thần ưng ơi! Thần ưng! Ngươi thật là... thật là giỏi quá! Chúng mình quen biết nhau trong cảnh hoạn nạn, ra sống vào chết như thế, nguyện sao sau này chúng mình sẽ là bạn thiết với nhau, ngươi có bằng lòng chăng?

Chim ưng như mừng rỡ không kém, chỉ thấy nó gật đầu lia lịa. Thượng Quan Linh quá sung sướng, chàng nghĩ đến bình sinh trong đời mình, ngoài trừ mấy vị trưởng bối sư phụ sư bá ra và từ ngày xuất đạo giang hồ được quen vị hồng phấn tri kỷ nàng Liễu Mi ra, rồi lại quen sư huynh Hầu Hạo... Nay không ngờ mình lại được kết giao với một vị thần ưng tinh khôn thế này và đây cũng là một tình bạn ngoại hạng của chàng, một người bạn khác loài. Chàng sung sướng muôn ngần, chàng lẩm bẩm nói bên tai chim ưng rằng:

- Ưng huynh ơi! Hai chúng mình thành bạn tri kỷ, thì hãy vui lòng cho ta được gọi một tiếng ưng huynh vậy! Nhưng không biết hai chúng mình, thật ra ai lớn hơn ai? Riêng phần tôi năm nay độ tuổi mười chín xuân, chỉ thấy ưng huynh oai hùng lẫm liệt như vậy chắc tuổi phải lớn hơn Thượng Quan Linh chứ?

Chim ưng khẽ tiếng kêu và gật đầu, hình như nó đã ngầm ngầm chấp thuận việc xưng hô ưng huynh với nó.

Thượng Quan Linh cười rằng:

- Nếu vậy hay quá, từ nay trở đi, tôi sẽ gọi bằng ưng huynh vậy. Này ưng huynh ạ. Tôi còn hai người bạn thân nữa, một người là nam tên Hầu Hạo, còn một người là nữ, tên gọi Liễu Mi, sau này nếu gặp họ thế nào tôi cũng giới thiệu cho biết. Tin chắc họ sẽ quí mến ưng huynh lắm.

Chim ưng lúc này kêu lên những tiếng chí chóe nho nhỏ, hình như nó đang muốn biện bạch gì? Đương nhiên Thượng Quan Linh làm sao hiểu được tiếng của nó, chàng chỉ cười rằng:

- Xin lỗi ưng huynh vậy, quả thật là phiền phức, ưng huynh biết nghe tiếng của tiểu đệ, nhưng khốn nỗi tiểu đệ không biết nghe tiếng của ưng huynh, vậy phải chăng ý ưng huynh không muốn giao kết với họ?

Chim ưng lắc đầu Thượng Quan Linh lại hỏi:

- Nếu vậy! Chắc ưng huynh đã quen biết hai người này trước rồi chăng?

Ngoài sự bất ngờ của Thượng Quan Linh, chim ưng gật đầu.

- Thượng Quan Linh trong lòng lấy làm lạ. Sao Hầu Hạo và Liễu Mi lại quen được với chim ưng này kìa? Nhưng không biết chim ưng này gặp họ tại đâu?

Đương nhiên, sau khi thoát hiểm, vấn đề thứ nhất mà chàng trông ngóng là tin tức của thầy mình Gia Cát Dật, Liễu Mi, Hầu Hạo, và cả nàng em ruột của sư huynh là Đông Phương Đình. Chàng càng mong sao được gặp mặt mấy người này, nghĩ vậy chàng bèn vỗ nhẹ vào cổ của chim ưng nói:

- Ưng huynh ơi! Vậy nay họ ở đâu? Ưng huynh có thể đưa tiểu đệ lại gặp họ không?

Chim ưng gật đầu, nhưng ngay trong lúc này, Thượng Quan Linh phát giác ngay một việc, động tác của chim ưng bắt đầu trì độn hẳn. Chàng thất kinh trong lòng, biết chim ưng mang vết thương cùng mình bay một hồi như thế, nay muốn kiệt sức, mỏ chim đã phát ra những tiếng kêu bi thảm, hai cánh lảo đảo muốn nhào xuống. Thượng Quan Linh lên tiếng kêu rằng:

- Ưng huynh ơi! Chúng mình đã thoát xa lắm rồi, nay không còn ngại gì lão Tả Pháp Thụ đuổi tới nữa, nay ưng huynh bị thương nặng như thế, hay là chúng ta hạ ngay xuống đất đã, để tiểu đệ lo băng bó các vết thương cho ưng huynh, nghỉ ngơi cho lại sức rồi chúng mình bay nữa.

Chim ưng chỉ khẽ kêu, hình như nó không chịu đậu xuống, vẫn cố gắng tiếp tục bay. Lúc này đã quá giờ ngọ, chim ưng vẫn bay, nhưng rồi nó cũng đuối sức hẳn, miệng nó khẽ kêu í é và dần dà hạ thấp xuống.

Thượng Quan Linh nhìn xuống núi thấy cạnh bên núi, có một khoảng đất trống cỏ mướt, cạnh đó lại có suối nước, thanh tịnh và vắng bóng người, vội hối ngay chim ưng đáp xuống ngay đó. Chim ưng từ từ hạ cánh đậu xuống, chờ cho Thượng Quan Linh nhảy xuống xong, chỉ thấy nó hả mỏ thở phì phào như mệt nhọc lắm. Và nó từ từ nằm bẹp ngay xuống. Thượng Quan Linh chỉ thấy lông lá tơi bời, trên thân, bộ đuôi, cặp đùi và nhiều chỗ khác, đều có máu me lênh láng, chỉ thấy toàn thân chim ưng nằm thở thoi thóp. Thượng Quan Linh động lòng bi phẫn của mình, chàng khóc sướt mướt rằng:

- Ưng huynh ơi! Huynh hãy chịu khó nằm nghỉ ở đây chờ tiểu đệ đi lấy nước về cho ưng huynh. - Nói xong, chàng hấp tấp chạy ra suối, dùng ngay một lóng tre múc ngay nước suối đến cho chim ưng uống.

Nhưng chim ưng hình như khát quá, với chút nước ít oi như thế, làm sao đã khát được, nó thấy suối cách đó không xa, nó cố gắng bò và lăn mình lại gần suối thò ngay cổ xuống uống một hơi. Hình như nó đã mệt nhừ, sau khi uống xong nước suối, nó nhắm luôn mắt lại và hả mỏ thở.

Thượng Quan Linh vội dùng ngay Lệ thủy tinh kiếm cắt ngay bao phục xuống, và dùng ngay nước suối lo rửa và trị các vết thương cho chim ưng. Chỉ thấy dưới lớp lông, vết thương lung tung, mà nay lại không có thuốc gì chỉ nhớ hồi thầy mình là Gia Cát Dật, từng dạy mình mấy dị thảo dược, chàng bèn lập tức đi hái lá rồi bèn đâm chung với đất rừng, xong rịt ngay vào vết thương để cầm máu lại, và nơi bị thương nặng nhất là phía sau đuôi của chim ưng, lông đuôi bị cụp xuống, da thịt bấy bá. Thượng Quan Linh thương xót vô cùng.

Sau khi rịt xong thuốc rừng, máu được cầm ngay. Nãy giờ chim ưng cố chịu đau để cho Thượng Quan Linh chăm sóc vết thương cho mình, sau khi băng bó hắn hòi, nó mới mở mắt nhìn Thượng Quan Linh, nó khẽ há í é như ngầm cám ơn sự chăm lo của Thượng Quan Linh.

Trời đã gần buổi hoàng hôn, Thượng Quan Linh bèn lên tiếng dặn rằng:

- Ưng huynh hãy chịu khó nằm nghỉ ở đây nhé, để tiểu đệ lo đi kiếm chút gì về lót dạ cho đỡ đói.

Chim ưng nghe nói bèn há miệng ra dấu, Thượng Quan Linh hỏi:

- Ưng huynh muốn uống nước nữa sao?

Thấy chim lắc đầu, nhưng nó vẫn còn thèm khát lắm. Thượng Quan Linh bèn hỏi đùa rằng:

- Hà! Hà? Không lẽ ưng huynh lại đòi uống rượu sao?

Quái lạ! Chim ưng nghe xong gật đầu lia lịa, nó vui mừng kêu lên một tiếng khoái trí. Ngay khi đó nó liền nhắm ngay mắt lại như yên trí sẽ có rượu uống vậy. Thượng Quan Linh không muốn làm buồn lòng chim ưng, nhưng một nơi hoang vắng như thế này, đào đâu ra có rượu đây? Nhưng chàng cũng thả bước chân đi được một chập, bỗng thấy đằng xa xa có khói tỏa.

Thượng Quan Linh vội tìm lên một địa thế cao đứng nhìn, may quá, cách bờ suối nước không xa, chàng phát giác có một ngôi nhà tranh, Thượng Quan Linh vội tăng nhanh bước đi, khi đến gần, chàng bất giác đâm ra băn khoăn lưỡng lự. Thầm nghĩ: công lực của mình chưa hồi phục, sau khi thay mặc bộ đồ tăng y này, trong túi không có lấy đồng chinh dính túi, vậy làm sao mà mua được rượu. Cảnh chiều tà trước mắt chàng quả là nên thơ hữu tình. Chỉ thấy ba ngôi nhà tranh nho nhỏ, trước là một sân xinh xinh, thóc lúa cao thành đống lù lù, gà vịt cả đàn xúm quanh, chó chạy tung tăng, dăm ba trẻ nít nô đùa. Quả là một bức tranh linh động. Thậm chí Thượng Quan Linh còn ngửi thấy mùi thóc lúa của đồng quê. Chàng lại ngừng bước. Cảnh nên thơ này hình như chàng đã từng gặp ở đâu một lần? Quen mắt lắm! Sao mình không nhớ kìa? Thượng Quan Linh cố suy nghĩ, chợt chàng nhớ ra. Thôi đúng rồi, đó là một cảnh ảo mà khi chàng cùng đi bên cạnh người yêu Liễu Mi đã bàn tới, một mộng đẹp và sống thần tiên của hai người mong ước. Thượng Quan Linh nghĩ và nghĩ... Chàng bất giác mỉm cười với ý nghĩ mơ hồ và viển vông của mình.

Chàng quay về với hiện thực của mình, cất bước đến ngay ngôi nhà tranh ấy. Chàng gặp trước tiên là đám trẻ nô đùa, vì lối ăn mặc của Thượng Quan Linh lúc này toàn là đồ của Hữu Duy Na tôn giả, từ mũ, áo cà sa, giày và tất (vớ) hầu hết lại được thêu chỉ kim tuyến và những chữ Phạn, và dưới chiếc cà sa chàng đã cắt ra để cuốn bó vết thương của chim ưng, để lộ hẳn áo bên trong ra, và trong suốt hai mươi ngày ấy, râu tóc Thượng Quan Linh mọc lung tung, và một ngọn kiếm tòng teng bên cạnh mình, hình dáng của Thượng Quan Linh lúc này trông quái gở vô cùng, tăng chẳng tăng, mà đạo không ra hồn đạo, tục cũng chẳng ra tục.

Đám trẻ nhỏ sau khi thấy người ăn mặc dị hợm như một quái nhân trên trời rơi xuống ấy, cả đám kinh rú lên chạy tọt hết vào trong nhà tranh. Chó bắt đầu bu quanh chàng sủa dữ dội, Thượng Quan Linh lúc này chợt như tỉnh cơn mộng, mùi thơm cơm rượu trong nhà tỏa ra, khiến chàng cảm thấy đói bụng thêm, đồng thời chàng nghĩ đến rượu của chim ưng, thì ra trong ngôi nhà tranh đây đã có rượu. Thời kỳ còn ở trong động thất, sau khi Thượng Quan Linh ăn Tuyết bi tiên hoa, lập tức cảm thấy hết đói, đương nhiên là công hiệu của Tiên hoa nhưng một nữa cũng nhờ tác dụng quái dị của động thất, nay ra khỏi động, chàng đần dần cảm thấy mình thèm ăn uống như người thường. Lúc này chàng đứng cố đợi, chờ cho người trong nhà bước ra, chàng sẽ hạ mình giả làm người phiên tăng, lỡ bước đi đến đây, cầu xin bố thí. Chỉ nghe trong ngôi nhà tranh ấy đang lục đục rối loạn rồi cửa của gian nhà giữa hé mở, có ba người bước ra. Thượng Quan Linh chưa kịp nhìn rõ vội chấp chưởng cung thân xuống hỏi ngay. Nhưng khi ngẩn đầu lên, Thượng Quan Linh bất giác kinh ngạc, thì ra ba người này không có vẻ gì của những tá điền miền quê cả cách thức ăn mặc họ theo lối tráng sĩ thì đúng hơn, mình mang binh đao, trông người nào cũng khỏe mạnh vạm vỡ, hiển nhiên là ba nhân vật trong giang hồ. Nhưng sao họ lại đến một nơi hoang vắng như đây kìa? Mà trông có vẻ là chủ nhân ngôi nhà đây là khác.

Trái lại, trong mắt Thượng Quan Linh, chàng cũng nhận ra ba người này cũng đang kinh ngạc về sự xuất hiện của mình ở đây. Nhưng lạ cái là trong sự kinh ngạc ấy, họ còn có vẻ hớn hở vui mừng là khác. Thượng Quan Linh đoán sắc mặt họ, trong lòng đâm ra nghi ngại, không hiểu sao họ lại có nét thần sắc lạ lùng đến thế? Ba người này thuộc về môn phái nào trong giang hồ? Một trong ba người ấy lập tức đưa mắt cho hai người kia, thình lình bước ngay lên cất tiếng hỏi ngay Thượng Quan Linh rằng:

- Kính đại sư! Nếu tôi không lầm, thì hình như ngài không phải là vị tăng lữ của miền Trung Thổ đây?

- Thượng Quan Linh đành phải nói dối, chàng bèn chấp chưởng cung thân rằng:

- Kính chào ba thí chủ, tiểu tăng tuy là người gốc miền Trung Thổ, nhưng quả thật gần đây mới từ Thiên Trúc về đây?

Sau câu nói của Thượng Quan Linh, chỉ thấy ba đại hán lập tức tươi cười vui vẻ, nhưng một trong ba đại hán này lại cất tiếng cười dữ dội.

Khiến cho Thượng Quan Linh cảm thấy vô cùng lạ trống ngực đánh thình thịch. Tên đại hán đứng giữa cười xong quay lại nhìn hai đồng bạn của mình rồi noi:

- Trần hiền đệ và Vương hiền đệ, thế này mới đúng là câu Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ nhé! Ha Ha Ha!...

Tên đại hán bên trái lập tức tiếp lời rằng:

- Đây toàn nhờ hồng phúc của Kim đại ca nên mới may mắn gặp được vị tăng nhân của miền Thiên Trúc này, chuyến này về, thế nào bang chủ lại không ban thưởng cho xứng đáng.

Tên đại hán được gọi là Kim đại ca ấy nhoẻn miệng cười rằng:

- Ha! Ha! Ha... Trần hiền đệ và Vương hiền đệ, chuyến này ba anh em chúng mình may mắn quả là không thể nào tả được? Thế mới đúng với câu “Có nạn cùng đương, có phúc cùng hưởng” chứ! May mắn khiến cho bang chủ vừa ý, ba anh em chúng mình lo gì mà không được khao thưởng cho xứng đáng.

Ba đại hán bàn nói cười thích thú như thế, khiến cho Thượng Quan Linh thất kinh trong lòng, tính bỏ đi nhưng lại không chịu cam tâm về tay không cho đành, nghĩ vậy chàng bèn chấp chưởng rằng:

- Thưa quí vị thí chủ, tiểu tăng còn có bạn bị ốm nặng trên núi gần đây. Mong thí chủ nhủ lòng thương bố thí chút cơm rượu để cứu mạng, được vậy tiểu tăng đội ơn vô cùng.

Tên đại hán được gọi Kim đại ca mặt lộ vẻ vui tươi rằng: - Được! Được! Được xin đại sứ cứ yên trí, đại sư muốn gì cũng được. ấy chết! Quên mời đại sư vào trong tệ xá ngồi nghỉ cái đã rồi chúng mình trò chuyện chút cho vui.

Dứt lời, cả ba đại hán lo áp ngay Thượng Quan Linh vào trong nhà trưng bày rất đơn giản, nhưng trên bàn thì la liệt rượu thịt, một cặp vợ chồng nông dân, tuổi tác đã cao, nhưng đối với ba đại hán này thì có vẻ cung kính lắm, nay thấy Thượng Quan Linh ăn mặc kỳ dị như thế, họ lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng. Kim đại ca lo mời khách vào bàn, hai vợ chồng lão nông phu lo thêm chén bát, Thượng Quan Linh thấy trên bàn có bình rượu lớn, nghĩ ngay đó là món thích nhất của ưng huynh, làm sao xin họ cho để mau mau đem về cho chim ưng, chàng rối lên khi nghĩ đến chim ưng đang quằn quại, chờ đợi mình đem rượu về. Chàng không chịu nổi cảnh chờ đợi nữa. Vừa tính mở miệng, nhưng Kim đại ca đã cướp quyền ưu tiên lên tiếng rằng:

- Tôi xin tự giới thiệu với đại sư, tôi họ Kim tên Hổ còn vị này là Trần Khôi hiền đệ, và vị này là Vương Đại Phát hiền đệ, vậy dám thỉnh giáo pháp hiệu của đại sư xưng hô ra sao?

Thượng Quan Linh khai bừa một tên:

- Tiểu tăng Hằng Nguyệt, không dám quấy quả nhã hứng của quí vị thí chủ, nay tiểu tăng chỉ xin quí vị ban cho tiểu tăng hũ rượu ở trên bàn đây để tiểu tăng còn lo đi cứu mạng bạn, được vậy công đức quí vị thật là vô lượng.

Tên đại hán họ Vương lẩm bẩm tự nhủ:

- Xưa nay tôi chưa hề nghe nói người xuất gia mà lại nghiện rượu như vậy.

Thượng Quan Linh bị lộ tẩy nói dối, bất giác mặt đỏ lên. May mà tên đại hán Kim Hổ đã gắt ngay rằng:

- Đại Phát! Hiền đệ đâu có biết gì? Hằng Nguyệt đại sư đây người ta đâu phải những người tu theo lối Trung Thổ của chúng mình, đương nhiên phong tục khác hẳn, hiền đệ chớ nên mất lòng đại sư mà đắc tội đường đột.

Thượng Quan Linh nghe vậy, khiêm tốn tạ ơn, chàng nói:

- Mong quí vị thí chủ thông cảm cho, bạn tiểu tăng còn đang mắc bệnh nặng, tiểu tăng không thể chần chờ ở đây mãi được.

Kim Hổ vội rằng:

- Đáng chết! Đáng chết... Vậy chắc bạn của đại sư cũng là một vị cao tăng miền Thiên Trúc! Đối với những vị cao tăng miền Tây Vực, anh em chúng tôi vô cùng kính trọng, kính xin đại sư cứ an tâm tọa đây và chỉ cần dại sư cho biết rõ vị trí hiện nay của vị bạn quí ở đâu? Kim Hổ này lập tức cho Trần hiền đệ và Vương hiền đệ đi đón ngay về.

Thượng Quan Linh vội chối từ ngay lòng tốt của Kim Hổ, bụng chàng nghĩ, ưng huynh khổng lồ của mình đâu có thể đến đây thế được. Nghĩ vậy chàng đứng ngay dậy cảm ơn, và đưa tay xách ngay bầu rượu trên bàn tính cáo biệt đi ngay.

Kim Hổ vội ngăn ngay lại rằng:

- Kính thưa Hằng Nguyệt đại sư, xin ngài cứ tin cậy chúng tôi, nếu bạn ngài mắc bệnh, chúng tôi có thể lo chữa chạy ngay, như thế có gì bất tiện đâu. Nhưng sao đại sư lại khăng khăng từ chối mỹ ý của chúng tôi như thế.

Thượng Quan Linh cuống lên, lúng túng rằng:

- Bạn của tôi... khổ quá! Nào ba vị thí chủ đâu có rõ... Bạn tôi vốn là... là... vốn là không phải loài người!...

Ba đại hán nghe nói như vậy giật mình hết hồn vía!

Kim Hổ hỏi rằng:

- Nếu không phải loài người thì loài gì?

- Là một loài chim ưng khổng lồ. - Thượng Quan Linh trả lời xong xách luôn bầu rượu bước đi.

Kim Hổ đưa mắt ra dấu, Trần Khôi và Vương Đại Phát nhảy tung ngay ra chặn ngay lối đi của Thượng Quan Linh lại.

Thượng Quan Linh hoảng lên rằng:

- Ba vị thí chủ muốn chỉ giáo gì?

Kim Hổ cười rằng:

- Kính thưa đại sư! Cũng chẳng giấu gì ngài, mục đích ba anh em chúng tôi đến đây là cốt để tìm cho ra một nhà tăng xứ Thiên Trúc, không ngờ nay trời xui thần khiến khéo léo sao mới gặp ngài tại đây... Bởi vậy nên đâu có thể để ngài ra đi được? Nay biết bạn của ngài là loài chim ưng mà không phải là tăng nhân của Xứ Thiên Trúc, vậy chúng tôi khỏi phải phiền phức mất thêm thì giờ trông nom cho nó làm gì. Vậy xin đại sư hãy vui lòng theo ngay chúng tôi về. Miễn sao ngài đừng có chống cự hay phản kháng, chúng tôi cam đoan sẽ có những sự hữu ích cho ngài.

Thượng Quan Linh quýnh lên, chàng tính đoạt đường để chạy.

Trần Khôi, Vương Đại Phát đưa nhanh tay xuống rờ chuôi kiếm soạt! soạt hai tiếng vang lên, song kiếm của hai người chặn luôn lối thoát của Thượng Quan Linh.

Lúc này Thượng Quan Linh bực mình vì công lực của mình đã bị mất, nếu thường ngày, đám tay chân quèn này đâu có nghĩa lý gì với chàng. Nhưng đáng hận trong lúc này công lực lại mất hết, yếu đến nỗi thua cả người phàm thường, chẳng khác nào như kẻ mang bệnh hoạn trong người, tha hồ mặc sức cho người ta ăn hiếp.

Thượng Quan Linh đâu chịu cam tâm, chàng rút phắt ngay cây Lệ thủy tinh kiếm ra, tay bầu rượu, tay xách kiếm để mở đường đi, ánh kiếm vung lên một đường bạch quang, Trần Khôi và Vương Phát vội giơ ngay kiếm lên đỡ.

Cheng leng! một tiếng vang lên. Binh khí của hai người đều đứt ngang hết, cả hai xanh mặt tái mày, hai ống quần của Vương Đại Phát ướt sũng ngay vì vãi nước tiểu, vội cố né tránh. Nhưng ngay lúc ấy thì Kim Hổ lén lại phía sau, giang ngay hai tay ôm ghì lấy Thượng Quan Linh. Lẽ đương nhiên Kim Hổ đã dồn hết lực trong người ra để khóa chặt đối phương. Thượng Quan Linh lúc này chỉ cảm thấy toàn thân mình như đang bị loài trăn siết vậy. Không sao cự lại nổi. Toàn thân mềm như bún, thanh Lệ thủy tinh kiếm rớt ngay xuống đất.

Lúc này Kim Hổ mới hống hách quát tháo nhắng lên với hai tên đại hán:

- Rõ hai thằng toi cơm bị thịt. Còn không nhặt ngay kiếm và lấy dây trói nó sao mà đứng ì cả đó?

Nghe tiếng quát tháo của Kim Hổ, Trần Khôi và Vương Đại Phát mới hoàn hồn tỉnh vía lại, hai người chia nhau lo việc, đứa lo lượm kiếm, kẻ chạy đi lấy dây. Chẳng mấy chốc, Thượng Quan Linh bị trói như đòn bánh tét.

Bực mình! Tức giận. Lo quýnh và cộng thêm sự rối trí, nên đã khiến cho Thượng Quan Linh ngất đi. Tai chàng vẫn lơ mơ còn nghe tiếng cười vui mừng của ba người, nhất là tên Kim Hổ, bô bô chê bai hai đàn em sợ chết và vô dụng trước địch thủ. Lẽ đương nhiên Trần Khôi và Vương Đại Phát cố tâng bốc vị đàn anh của mình nào võ nghệ siêu quần, cơ trí tài ba, đảm lược kinh thiên... khiến cho tên Kim Hổ khoái chí cười ngất ngưởng trong cuộc nhậu say sưa để tự thưởng chiến công cho mình.

Đêm đã khuya, tiếng tên Kim Hổ lè nhè rằng:

- Chuyến này Kim Hổ ta đã gặp vận may rồi. Ông bà ta đã linh thiêng phù hộ cho ta. Không những đã bắt được nhà sư bên Thiên Trúc mà lại còn được cây bảo kiếm, chuyến này đem dâng lên, thế nào lão bang chủ chẳng mãn ý hài lòng... ừ! Hự!... Ờ... Nhưng ta không muốn bang chủ thưởng tiền cho ta, ta chỉ muốn, chỉ muốn...

Trần Khôi như rõ thâm ý của Kim Hổ, hắn vội đỡ lời rằng:

- Đại ca! Em biết rõ ý Kim đại ca lắm. Kim đại ca chỉ muốn đại cô nương để ý đến đại ca chứ gì. Và làm sao thu ngay đại ca vào làm thị vệ cho đại cô nương. Có đúng thế không nào?

Tên Kim Hổ nhoẻn miệng híp mắt cười bắn cả nước ra rằng:

- Trần hiền đệ! Em chẳng khác nào như loài giun sán trong bụng của ta cả. Biết rõ cả đến tim đen của ta đến thế thì thôi... Nói thật ra, quả thật anh có ý như thế, một người đẹp như đại cô nương như thế, nếu nàng chịu để ý đến Kim Hổ ta, dẫu anh có chết cũng bằng lòng ngay.

Vương Đại Phát đứng cạnh lạnh lùng rằng:

- Đại cô nương có gì đáng quí đâu. Nàng chẳng mỗi ngày mỗi thay đổi một đàn ông sao? Bất luận người trong cốc hay ngoài cốc, miễn sao kẻ ấy phải trẻ và đẹp trai, được thế muốn gần nàng ta không khó gì, nhưng có một điều là ai cũng yêu nàng trong sự sợ hãi và khủng hoảng của tinh thần, khi nàng hiền như trừu non, nhưng khi nàng nổi cơn oai lên, quả là đại ma vương giết người không chớp mắt. Vô phúc cho anh nào khi gần nàng mà khiến cho nàng thất vọng, lập tức chiếc đầu dính trên thân bị dọn ngay bằng cách lăn lóc dưới đất.

Trần Khôi cũng phụ họa theo rằng:

- Lão Vương nói đúng lắm. Chính tôi cũng cảm thấy đại cô nương là người đáng sợ lắm. So với nhị cô nương quả là một trời một vực, nhị cô nương không những vừa đẹp lại vừa thông minh, võ công thì khỏi chê, thanh danh lại trong sạch, thật là một người đẹp thập toàn thập mỹ trong thời gian này. Ai thấy cũng phải yêu thích và nể nang.

Kim Hổ gắt lên rằng:

- Này Trần Khôi! Chớ có mơ mộng hão như thế. Nhị cô nương người ta làm sao đem so bì với đại cô nương được. Dẫu cho mặt trời mọc từ hướng Tây lên đi nữa, đời nào nhị cô nương lại đi ngó ngàng đến những hạng người như bọn mình đây. Đối với nhị cô nương, ta quả thật không dám yêu liều như ngươi đâu. Trong lòng ta chỉ biết nể nang mà thôi.

Trần Khôi rằng:

- Đại ca! Em xin bày cho anh một cách, hễ mà khi đại cô nương đã để ý đến anh, và chừng nào anh ôm được người đẹp trong lòng mình, Anh cứ việc tưởng tượng đó là nhị cô nương là yêu rồi:.. Lại nữa chị em họ vốn giống nhau như hai giọt nước. Có gì khác đâu?

Vương Đại Phát cũng lên tiếng rằng:

- Đúng! Đúng! Đúng! Đại ca ạ! Nếu đại ca quả thật có vận may như thế, thật là đáng mừng cho đại ca lắm. Vì em nghe đồn rằng: Đại cô nương lợi hại lắm, tuy đêm nào nàng cũng có bạn trai chung gối, nhưng nàng có phương pháp bí mật là luôn luôn khiến người ta nghĩ rằng nàng vẫn còn tân. Chuyện này đại ca lấy làm lạ không?

Kim Hổ nghe nói vậy chỉ nuốt khan nước miếng, nhưng hắn vội đưa tay lên xua lia lịa rằng:

- Thôi im ngay! Im ngay! Nghe khó chịu quá! À này, Vương hiền đệ, hãy ra thăm chừng vị sư Thiên Trúc ấy, cũng nên cho y ăn uống tí gì, nếu y bị đói, lỡ nói với bang chủ, tội đó không phải đùa đâu nhá?

Lúc này, Thượng Quan Linh đã hôn mê ngủ mất! Nhưng Trần Khôi và Vương Đại Phát cố mớm cho chàng ăn, Thượng Quan Linh cũng đành nuốt cho qua loa.

Đêm đó, Thượng Quan Linh đành phải ngủ lại ngôi nhà tranh, ba người lo trách nhiệm canh chừng Thượng Quan Linh.

Khí hậu càng lạnh dần khi về khuya, Thượng Quan Linh bị trói chặt, phần lại có người canh chừng bên cạnh, nghĩ đến chim ưng ngoài khu núi, vừa bị thương vừa đói không biết sống chết ra sao? Nay mình bị lỡ bước như thế này, nếu vào ngày thường xưa kia, đối với những dây thừng lăng nhăng này, và mấy tên hạng tứ, ngũ lưu như thế, làm gì mà uy hiếp nổi mình? Nhưng bây giờ, rõ đúng là cá chậu chim lồng! Gió đêm trường thoảng từng cơn, Thượng Quan Linh thấy buồn thảm thê lương khi nghĩ đến thần ưng, chàng không sao chớp mắt được, hai mắt cứ thao láo thức suốt canh trường.

Khi trời sáng, ba người lo áp Thượng Quan Linh lên ngựa khi đến quan lộ, không biết ba người đã từ đâu tìm ra một cỗ xe lừa, họ khiêng ngay Thượng Quan Linh vào xe, rồi hấp tấp khởi trình lên đường, Thượng Quan Linh cũng chẳng biết thân mình đang ở địa phận nào, nhưng những phong cảnh và thời tiết lướt ngang qua cửa sổ của xe, chàng đoán ra mình đang đi từ hướng Nam ngược Bắc.

Suốt dọc đường, ba người đều đối đãi tử tế với Thượng Quan Linh, những khi đến chỗ quan lộ đông người, sợ chàng lên tiếng gọi cứu, nên luôn luôn có người dí đao vào ngực chàng để canh chừng mọi biến đổi thình lình, tối đến, Thượng Quan Linh phải ngủ trong xe, có khi khởi trình cả về đêm. Nhưng vấn đề ăn uống của Thượng Quan Linh, ba người đều lo chu đáo tươm tất, và toàn là những thức ăn ngon, hình như ba người chỉ sợ mình tiếp đãi không đến nơi đến chốn vậy Cứ thế, cuộc hành trình ròng rã được tám chín ngày, đến một chiều hoàng hôn nọ, xe bắt đầu chậm lại hình như đã đến nơi mà ba người đã dự tính.

Thượng Quan Linh muốn biết đây là đâu, nhưng ác nỗi rèm xe bị buông kín mít, không làm sao thấy nỗi cảnh sắc bên ngoài. Tay chân vẫn bị trói. Chàng chỉ nghe bên ngoài tiếng người ồn ào nhộn nhịp, hình như rất nhiều người lại hoan nghênh thì phải, và nghe tiếng Kim Hổ nói gì không rõ, nhưng khi âm thanh của y chấm dứt thì những tràng pháo tay vang lên như sấm rền, tiếng hoan hô không dứt. Thượng Quan Linh bàng hoàng không hiểu là chuyện gì, chàng đoán biết sơ là chắc họ đã coi mình đây là loại vật quí báu chăng? Bắt mình đến đây, rồi thiên hạ hoan hô ăn mừng, ý nghĩa gì kìa?

Bỗng có người lớn tiếng rằng:

- Bang chủ giá lâm!... - Âm thanh vô cùng trịnh trọng.

Mọi tiếng ồn ào mất hết! Tứ bề im phăng phắc!

Thượng Quan Linh nghĩ thầm, không biết bang phái nào trong võ lâm đây? Chàng nghe rõ tiếng Kim Hổ bẩm rõ tự sự, tiếp đó nghe một giọng già nua lên tiếng rằng:

- Kim Hổ! Công lao chuyến này của ngươi không nhỏ. Còn Trần Khôi và Vương Đại Phát cũng có công lao, nay hãy về nghỉ cho khỏe đã, mai đây ta sẽ có trọng thưởng ban cho.

Âm thanh hùng dũng, chứng tỏ nội lực của người này đã đến mức tuyệt đỉnh, chỉ nghe ba tên vâng lệnh lui ngay.

Cũng trong lúc đó, một giọng con gái vang lên rằng:

- Thưa cha! Cứ giao ngay vị tăng nhân xứ Thiên Trúc này để con lo liệu cho. Con sẽ có cách bắt hắn phải phục tùng. Thượng Quan Linh cảm thấy âm thanh này quen lắm, chính là tiếng nói của nàng Liễu Mi, chàng vừa hoảng vừa mừng.

Lại nghe tiếng người già, chắc là thân phụ của Liễu Mi, tức Thanh Thông bang chủ Liễu Khải. Chỉ nghe tiếng người cười ha hả rằng:

- Con gái cưng của cha! Vị tăng nhân Thiên Trúc này sẽ làm việc cho cha, vậy con muốn giữ người ta làm gì. Bộ con gái muốn đùa vui với cha hả. Dứt lời lại một tiếng cười hiền hòa nổi lên.

Tiếng Liễu Mi làm nũng với cha già rằng:

- Ứ!. Cha kỳ quá!... Con tính giúp sức cho cha, nếu cha giao cho con lo liệu, thế nào con cũng có cách khuyên hắn giải thích thiên văn tự trên cây Tiểu Đoạt Hồn Kỳ ấy. Như vậy không tiện lợi hơn cha miễn ép người ta sao? Nay cha đã trách con phá rầy... Con không biết!... Cha đền danh dự cho con... Con không biết!...

Thượng Quan Linh bây giờ mới vỡ lẽ, thì ra mãi đến nay, Thanh Thông Bang hội vẫn chưa khám phá ra những ý nghĩa của mấy chữ trên Tiểu Đoạt Hồn Kỳ, và họ đã bủa lười để bắt một vị tăng nhân của miền Thiên Trúc để về giảng giải, nhưng nào rủi ro cho họ mà cũng xui cả mình như thế này, Thượng Quan Linh vừa bực vừa tức cười, nhưng chàng như kẻ ngậm phải bồ hòn, không dám hé miệng kêu, càng cảm thấy thẹn lòng.

Người ta đồn rằng Thanh Thông bang chủ rất nuông chiều con gái, bất luận việc gì cũng chiều theo hai tiểu thư của mình, nay nghe vậy quả nhiên không sai, chuyến này chỉ nghe Liễu lão bang chủ quay trở lại nói như năn nỉ với con gái của mình rằng:

- È! Con gái cha ngoan lắm! Cha nghe ý con vậy! Thôi nín đi! Nín đi!... Cha đã trách nhầm con gái! Thôi cha giao tăng nhân ấy cho con! À! Cả cây kiếm báu áy cha cũng giao luôn cho con đấy! Như thế con bằng lòng rồi chứ?

Tiếng Liễu Mi phì cười, Thượng Quan Linh tuy không thấy mặt Liễu Mi trong lúc này, nhưng chàng cũng hình dung rõ được bộ mặt nghịch ngợm của người yêu trong lòng không khỏi thích thú lây. Nhưng chàng lại nổi lên một niềm băn khoăn buồn rầu. Sao Liễu Mi lại có thể vui vẻ hồn nhiên như thế! Không lý nàng quên mất mình rồi sao? Hay nàng lại tìm được nguồn vui mới khác trong Thanh Thông Hội rồi? Thượng Quan Linh càng nghĩ càng buồn rầu. Chàng thở dài. Nếu quả thật Liễu Mi đã thay đổi lòng? Tốt hơn hết là mình không nên gặp lại nàng làm gì. Nay công lực chưa khôi phục, khiến nỗi phải chịu bao tủi nhục thế này, thà chết cho người ta khỏi chê cười.

Đang lúc chàng suy nghĩ miên man, bổng rèm xe bị người ta vén lên, Thượng Quan Linh chỉ cảm thấy một bàn tay mềm mại đỡ thân mình lên. Trong cảnh chập choạng, Thượng Quan Linh bị đặt lên một chiếc sàn êm ái và được khiêng ngay vào nhà, chàng nhắm mắt vờ như kẻ hôn mê, chàng hé mắt nhìn lén xung quanh. Ngoài trừ một số thủ hạ của bang hội ra, có cả một đám thị nữ yểu điệu, nhưng trong đám người này có hai người xuất sắc, một người tóc trắng chải thành búi trên đầu, áo màu vàng sậm và có bông chữ thọ, Thượng Quan Linh biết ngay đây là vị bang chủ Thanh Thông Hội Liễu Khải. Một nữa là vị Hồng y thiếu nữ, tuy trong cảnh trời nhá nhem tối ấy, Thượng Quan Linh cũng nhận ra được nét cười và tướng mạo ấy, không phải Liễu Mi thì còn ai vào đó nữa?

Ồ! Đời này thay đổi chóng thật! Sao nàng có thể biến đổi nhanh thế? Xưa kia thích ăn mặc đồ trắng như tuyết, nay lại mặc màu hồng như vậy? Mới cách nhau có gần tháng trời, dẫu cho nàng không biết mình gieo mình tự tử đi nữa, bộ nàng không hề nhớ hay lo lắng đến tin tức của mình hay sao? Trái lại, nàng vần vui hồn nhiên như thế, không có vẻ gì bi ai cả. Thế là Thượng Quan Linh cảm thấy những ý niệm tương tư nhớ thương của mình trong bấy lâu đều hoài công hết.

Các thị nữ vẫn lo khiêng sàng và đã tạt ngang qua nàng Liễu Mi, Thượng Quan Linh lúc này ngầm cảm thấy mắt của Liễu Mi đang nhìn khắp vào người mình, và đôi mắt ấy chắc vừa háo kỳ vừa có vẻ nghịch ngợm. Lẽ đương nhiên nàng không hề làm sao biết được người đang bị trói nằm trên sàng đây lại là Thượng Quan Linh, chẳng qua nàng cảm thấy bộ áo cà sa lạ lùng của mình đang mặc đây kỳ dị, nên mới nói với cha rằng giữ mình lại. Chắc cái tiếng Tăng nhân Thiên Trúc đã gợi lên lòng tò mò của nàng. Thượng Quan Linh lúc này cảm thấy bị tổn thương đến lòng tự ái vô cùng. Lúc này chàng muốn chết ngay cho rảnh nợ. Đám thị nữ khiêng ngay chàng vào một gian nhà rộng lớn, lập tức chàng cảm thấy ánh sáng chói mắt, không sao mở mắt được. Hình như chiếc sàng của mình đã được đặt xuống, Thượng Quan Linh khẽ hé mắt nhìn, chàng giật nảy mình. Chỉ thấy đây là một đại sảnh, trang trí huy hoàng, xa xỉ vô cùng, nhưng những cảnh này Thượng Quan Linh đã tưởng tượng được từ trước, như có điều lạ nhất đang hiện ra trước mắt chàng.

Trong sảnh này thỉnh thoảng có những nam nữ xuất hiện, mà cách thức ăn mặc không khác gì những người rừng nguyên thủy (ăn lông ở lỗ). Thân trên trần trùng trục. Đám đàn ông chỉ đóng khố, phần đông đều cường tráng mạnh khỏe, còn các cô chỉ quấn sơ tấm vải từ bụng trở xuống. Hầu hết đều khỏa hết từ nửa thân trên, họ qua lại trong sảnh đường, cười nói huyên thuyên. Thượng Quan Linh thấy vậy, chàng không thể nào tưởng tượng nổi, lại càng không dám tin đây là nơi cư ngụ của nàng Liễu Mi, sao nàng lại có thể sống chung với đám trai tráng thế này?

Thượng Quan Linh cảm thấy khó chịu vô cùng. Liễu Mi không đời nào có lối sống kỳ dị này. Không chừng đây là nơi cư ngụ của cô chị nàng cũng nên, Thượng Quan Linh nghĩ đến người con gái trưởng của Liễu Khải bang chủ, nàng vốn là người dâm dật nổi tiếng trong giang hồ, hẳn đại sảnh đây là nơi cư ngụ của nàng. Nhưng sao nàng Liễu Mi cũng vào đây, không lý nàng cũng bắt chước theo cô chị mình? Không còn nghĩ đến danh dự tiết hạnh của mình? Thượng Quan Linh cho rằng: chắc là mình đã khiến nàng tuyệt vọng, và trong cơn khủng hoảng của tâm hồn, nàng đã thay đổi hết tính tình xưa kia. Chàng Thượng Quan Linh suy nghĩ liên miên, thì đằng kia, một đám thị nữ lo đi cạnh bên Liễu Mi, chỉ thấy Liễu Mi và toàn đám thị nữ ấy đang đon đả bước sang phía mình. Tiếng cười ai nấy lả lơi, có đứa nói:

- Thưa tiểu thư, tăng nhân Thiên Trúc này, hình như là loại giả mạo, vì tiện nữ thấy bộ tóc dài mà y đã giấu bằng cách chụp mũ nhà sư lên trên.

Lại một tiếng khác cười rằng:

- Hình như tăng nhân lâu lắm không tắm gội, người đâu mà lại hôi như cú vậy, nhất là bộ áo cà sa của y, sặc nồng một mùi mốc khó chịu.

Thượng Quan Linh biết mình hôi thật, vì cả hơn tháng nay có tắm gội gì đâu, làm sao tránh khỏi mùi hôi, còn chiếc áo cà sa của Hữu Duy Na, vốn là một chiếc áo đã cất trong rương sắt đến ba mươi năm trời, như thế làm sao mà không có mùi mốc.

Trong tiếng cười lẳng lơ của đám thị nữ, Thượng Quan Linh tự cảm thấy mặt mình nóng bỏng lên, chàng không dám ngẩng đầu cũng như mở mắt. Mà đám thị nữ cũng nghịch ngợm không thua gì Liễu Mi có đứa nói:

- Ê này, xem tên khéo giả vờ chết thật. Rõ ràng hắn đang nghe lén chuyện của chị em chúng mình, vừa rồi tôi còn thấy mí mắt hắn động đậy cơ đấy.

Một thiếu nữ khác cười khanh khách rằng:

- Để em lại chọc cho hắn tỉnh lại. Chúng mình hãy lấy giấy vo thành một que tăm, rồi thọc vào lỗ mũi hắn, nếu hắn không chịu nổi sự nhột ấy, lẽ dĩ nhiên chân tướng bị lòi ngay.

Kiến nghị này lập tức được mọi người phụ họa ngay, và đám thị nữ lo đi sửa soạn trò đùa tai quái củ chúng.

Đằng này Thượng Quan Linh ức hận, nay bị mất công lực, ai cũng bắt nạt được mình, giờ đây trước mặt nàng Liễu Mi như thế, mình đâu có thể để mất mặt được chẳng thà nhân lúc nàng còn chưa phát giác được chân tướng, mình cắn lưỡi chết cho khỏe thân.

Đang lúc đám thị nữ nhao nhao cười giỡn, bỗng nghe Liễu Mi phát lệnh rằng:

- Cấm ồn ào! Và các ngươi đem hắn đi tắm gội sạch, thay quần áo xong bảo hắn dùng cơm, xong xuôi đưa hắn lại phòng ta. Nhưng phải coi chừng những hành động của hắn. Đám thị nữ tuân lệnh, tiếp theo có người nhét ngay vào một hột đào lớn vào miệng chàng, Thượng Quan Linh vừa thẹn vừa tức, mình đã muốn chết mà cũng không được toại ý, bị nhục thế này, ai mà chịu cho nổi. Chợt chàng tức giận, theo lời Liễu Mi vừa nói, tí nữa mình sẽ đưa vào phòng nàng, như thế chẳng hóa ra nàng đã thay đổi thành một con người dâm dật như cô chị rồi sao? Thôi, không còn nghi ngờ gì nữa, người ta đã thay lòng đổi dạ rồi. Thượng Quan Linh thầm tính, trong số bốn mươi chín ngày bị mất công lực ấy, mình đã trải qua hơn hai mươi ngày rồi, chẳng thà cứ nhẫn nhục chịu đựng chờ đến khi khôi phục lại công lực khi ấy mình sẽ ra tay hỏi tội phản bội của con người dâm bôn sau.

Khi chàng nghĩ đến đây, thì đám thị nữ đã năm tay sáu cẳng xúm lại lôi quách ngay chàng tắm. Từ thuở có trí khôn đến nay, nào Thượng Quan Linh đã bị con gái đàn bà ăn hiếp như thế này đâu, chàng vừa thẹn vừa tức, cố sức vùng vẫy, nhưng càng như thế đám thị nữ càng thấy vui thích, bảy tám đôi tay trắng nõn tha hồ tung hoành để lột tung áo mũ của chàng, xô đại ngay xuống hồ tắm. Lúc này Thượng Quan Linh không khác nào một trẻ nít lớn mà bị các vú em đè cổ ra tắm gội. Kẻ kỳ lưng, người lo chải đầu, người lo cạo râu cho chàng, họ hì hục cố đùa cả đời rồi mới lấy quần áo tới cho chàng thay, sau khi sửa soạn đâu đấy, đám thị nữ bất giác kinh ngạc ngẩn người thẫn thờ!

Thì ra Thượng Quan Linh lúc này đã biến dạng thành một người khác, họ chỉ thấy vị tăng nhân Thiên Trúc này: môi hồng, răng trắng, mặt tựa quán ngọc, tuy lộ vẻ giận dữ, nhưng vẫn ung dung khí khái, một khuôn mặt đẹp và hấp dẫn nhưng lại uy nghiêm, đám thị nữ không khỏi lòng kính trọng ngay, bộ quần áo Hữu Duy Na tôn giả, không biết họ đã quăng đâu mất tiêu, nay Thượng Quan Linh mặc bộ đồ nho phục, khi chàng đứng ngay lên, trông chẳng khác nào Phan An tái thế, Tử Đô tái sinh. Bảy tám thị nữ nhìn chàng quên cả nháy mắt luôn. Có nàng lên tiếng nói:

- Hắn ta quả là không phải tăng nhân thật, mà lại là một vị công tử điển trai đến thế. Rõ là Phật yếu kim trang, nhân yếu y trang (Tượng Phật có phải vàng mới nổi bật, con người ta có quần áo mới hiện được những vẻ oai vệ và hấp dẫn).

Sau khi tắm gội chỉnh tề, Thượng Quan Linh cũng cảm thấy khuây khỏa trong người, chàng nghĩ bụng: chuyến này mình đã khôi phục hẳn bộ mặt Thượng Quan Linh, thế nào mà Liễu Mi chẳng nhận ra mình. Để xem nàng ăn nói biện bạch với mình sao cho biết. Và sự thẹn thùng kỳ này không phải là mình nữa. Tuy mình không rầy mắng gì nàng, nhưng trong lương tâm của nàng cũng phải biết ân hận chứ?

Nhưng từ khi Thượng Quan Linh đến Thanh Thông Hội, tất cả những hành vi của con gái lớn Liễu bang chủ đều thay đổi hẳn, khiến cho chàng Thượng Quan Linh vẫn tưởng là nàng Liễu Mi của mình, mặt sức chàng tỏ lộ tâm tình của những khi xa nhau, vô tình gây một dịp tốt cho cô trường nữ của Thanh Thông Hội mạo xưng là Liễu Mi luôn.

Tám ngày sau mà Thượng Quan Linh đến Thanh Thông Hội. Liễu Văn - chị của Liễu Mi - bèn dắt Thượng Quan Linh đi gặp cha già. Hình như trước đây, Liễu Văn cũng cho cha già hay biết tự sự, Thượng Quan Linh không phải là tăng nhân miền Thiên Trúc, mà chỉ là một sự ngẫu nhiên gặp gỡ trong lúc chàng gieo mình xuống Đại Ngũ Trì để tự tử. Thậm chí nàng cũng nói thẳng với cha già về mối tình vụng lén của mình với Thượng Quan Linh. Vì thế, khi vị bang chủ của Thanh Thông Hội thấy một thiếu niên công tử hiên ngang lẫm liệt này, mặt lộ vẻ vui mừng phấn khởi, liền xưng hô ngay với chàng Thượng Quan Linh: Hiền tế! Thượng Quan Linh cũng đành cải xưng hô với bang chủ Liễu Khải là Nhạc phụ!

Lão thê (vợ già) của Liễu bang chủ đã sớm qua đời nên trong Thanh Thông Cốc này, Thượng Quan Linh chỉ có Thái sơn mà không có Thái thủy (có một bố vợ chứ không có mẹ vợ). Liễu Khải chuyện vãn một hồi với chàng, xong lão bang chủ vuốt hàm râu trắng cười rằng:

- Mừng cho hiền tế (con rể) gặp đại nạn mà thoát chết, quả là người hiền gặp lành, sau này phúc đức sẽ vô cùng tận, nghe tiểu nữ nói, hiền tế còn may mắn ăn được tiên hoa. Khi công lực hiền tế khôi phục lại, thế nào cũng nổi bật hẳn trong làng võ lâm đương kim, nay tiểu nữ may mắn được gặp kẻ quân tử. Lão phu cũng thật cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Ha! Ha! Ha....

Thượng Quan Linh khiêm tốn cảm tạ ý nhạc phụ. Liễu Khải lại rằng:

- Nhưng còn điều... Theo ý lão phu, danh phận của hiền tế và tiểu nữ đã định rồi, hay là cử hành ngay hỉ sự tại Thanh Thông Cốc này cho xong việc trăm năm của tiểu nữ...

Thượng Quan Linh nghe vậy quấn lên rằng:

- Kính thưa nhạc phụ! Tiểu tế đại thù còn chưa báo, hơn nữa việc hôn lễ đại sự này nên chờ gia sư Gia Cát Dật tiên sinh đứng ra làm chủ, nhưng nay gia sư lại không có mặt tại đây...

Không chờ cho Thượng Quan Linh hết lời, Thanh Thông bang chủ đã lắc đầu ngay rằng:

- Ồ! Gì đâu mà hiền tế phải lo ngại! Không sao! Không sao! Những nhân vật giang hồ như chúng mình, càng thành thật càng hay. Cần gì phải câu nệ với lễ giáo cho quá phiền phức, Gia Cát Dật tiên sinh cũng là người hiệp nghĩa như chúng mình, tin chắc thế nào ông ta cũng không phản đối ý lão phu đâu.

Trưởng nữ của Thanh Thông bang chủ liếc nhìn Thượng Quan Linh xong nói với cha già:

- Nay cha đặt đâu con ngồi đó... Thanh Thông bang chủ cất tiếng cười vang:

- Hay lắm! Hay lắm! Cũng chẳng cần vẽ vời phải lựa chọn ngày tốt gì cho lôi thôi, vậy ngày kia cử hành hôn lễ, hiền tế tính sao?

Thượng Quan Linh trong lòng phiền bực ông nhạc phụ này sao chuyên chế quá, ác cái nàng Liễu Mi không chịu giúp mình, nếu mình phản đối, còn gì là thể diện của người ta, nhất là sẽ bị tổn thương đến lòng tự ái của Liễu Mi. Còn như không từ chối, lập tức thành hôn nay mai, sau này chuyện đồn đãi ra cuộc hôn nhân này không hợp lễ, và sao tránh sự trách mắng cửa sư phụ. Đó là còn chưa kể đến sự đàm tiếu trong thiên hạ. Trong khi chàng Thượng Quan Linh lo quýnh lên, thì đằng này Thanh Thông bang chủ truyền ngay lệnh xuống, tuyên bố ngày đại hôn lễ, phân phối công việc mọi người đi lo. Thế là một cảnh náo nhiệt tưng bừng lập tức bao trùm hết trong Thanh Thông Cốc và tất cả nhân lực, vật lực, tài lực của Thanh Thông Bang đều được sử dụng. Tuy thời gian quá ngắn, nhưng trong sự cố gắng vượt bực của đám thủ hạ cả ngàn người trong bang hội ấy, mọi công việc đều tiến triển một cách nhanh chóng.

Trong cốc tưng bừng nhộn nhịp, kẻ trưng đèn kết hoa, đám người lo quần áo cô dâu chú rể, đám lo kế hoạch tiệc tùng. Nghĩa là tất cả cho ngày cưới của trưởng nữ Thanh Thông Hội.

Lẽ đương nhiên trong hai ngày này, đôi vợ chồng chưa cưới phải ở riêng biệt hẳn. Thượng Quan Linh nhờ vậy mà cảm thấy tạm được thanh nhàn an thân. Và ngày hôm sau, và cũng là ngày còn cách đại lễ một hôm mà thôi, Thượng Quan Linh không biết làm gì, chàng bèn lững thững thả bước đi long dong vu vơ. Bỗng thấy một thiếu niên tráng sĩ, dẫn theo một đám thủ hạ tạt ngang qua. Thượng Quan Linh nhận ra đó là Phích lịch nhị lang Sở Canh, trong lòng mừng rỡ, vội lên tiếng gọi rằng:

- Sở hương chủ! Sở hương chủ!

Sở Canh quay lại, bốn mắt gặp nhau, nhưng Thượng Quan Linh nhận ra trong ánh mắt của Sở Canh kỳ dị vô cùng, bỗng Sở Canh quay người nhanh bỏ đi ngay.

Thượng Quan Linh lấy làm lạ, hấp tấp đuổi ngay sau lên tiếng rằng:

- Kìa! Sở hương chủ, bộ không nhận ra tôi sao? Tôi là Thượng Quan Linh đây mà.

Sở Canh lại thình lình quay vọt mình lại, hai bên nhìn nhau, Thượng Quan Linh chưa khôi phục công lực, vừa thu thế về đã cảm thấy mệt nhọc, nhưng cũng lên tiếng rằng:

- Sở hương chủ, hương chủ đã quên mất người mà từng đánh nhau với hương chủ tại Thanh Thông Bang cốc rồi sao. Trận đó thật là sướng tay lạ.

Thượng Quan Linh nghĩ đến cảnh đánh hồi ấy, mình đã dùng đến Đinh Giáp Khai Sơn toàn những đòn đánh nặng nề với Sở Canh, đôi bên đã bất phân thắng bại, trận đánh đó thật là đã tay quá.

Lúc này trên nét mặt Phích lịch nhị lang Sở Canh quả nhiên mỉm nụ cười nói:

- Đúng rồi! Tôi còn nhớ trận đánh thích thú ấy.

Tiếng nói của Sở Canh vẫn không thay đổi gì, âm thanh vẫn oang oang chắc tai người nghe, quả không hổ danh Phích Lịch Nhị Lang. Thượng Quan Linh rất thích tính cương trực của Sở Canh, tính đưa tay ra nắm tay Sở Canh trò chuyện cho thân mật, bỗng chàng thấy tay Sở Canh cuốn bó vải trắng, hình như bị thương gì, nhưng chàng không tiện hỏi, chỉ vui cười nói:

- Sở huynh ạ. Kỳ đó thật tôi bận việc gấp trong mình, nên đã không chờ huynh dậy để cáo biệt. Chắc khi huynh tỉnh dậy, thế nào chả mắng tôi là kẻ thất tín. Vậy tiện đây, tôi xin lỗi Sở huynh vậy, sau này, nếu Sở huynh còn thích, chúng ta sẽ nghiên cứu chưởng và quyền với nhau cho hả dạ. Vậy Sở huynh nghĩ sao?

Nhưng Sở Canh không trả lời, đôi mắt chăm chú nhìn và khẽ gật đầu, thần sắc có vẻ lạ lùng.

Thượng Quan Linh cảm thấy ngạc nhiên, bèn cố hỏi rằng:

- Tôi đến đây đã gần mười hôm rồi, tính tìm Sở huynh để trò chuyện cho vui, nhưng không làm sao gặp được huynh, thế huynh có biết tôi đến đây bấy lâu không?

Sở Canh bỗng lên tiếng nói:

- Có tôi biết anh đến đây đã lâu, và càng biết anh sắp sửa thành đại cô gia (ông rể lớn), chính tôi cũng muốn tìm anh để nói chuyện. Nhưng mà...

Bỗng Sở Canh ngừng bặt khuôn mặt không nói,

Thượng Quan Linh càng cảm thấy lạ lùng bèn hỏi:

- Nhưng mà cái gì nữa?

Sở Canh muốn nói rõ, nhưng ngập ngừng mãi, thần sắc có vẻ miễn cưỡng lắm. Sau cùng Sở Canh bỗng thở tiếng khẽ dài rồi nói:

- Này! Thượng Quan Linh, bộ anh không hối tiếc ân hận sao?

Thượng Quan Linh càng ngớ ngẩn không hiểu chuyện gì, vội rằng:

- Ơ hay, chuyện gì mà Sở huynh nói là hối tiếc và ân hận?

Sở Canh lăm lăm nhìn chàng Thượng Quan Linh, giọng nói có vẻ hờn giận:

- Bộ còn vờ không biết sao? Tôi muốn nói là nhị tiểu thơ của chúng tôi.

Thượng Quan Linh thản nhiên rằng:

- À em Liễu Mi ư! Mai đây tôi chả thành thân với nàng ta còn là gì? Chuyện mừng như thế có gì mà hối tiếc và ân hận đâu?

Chuyến này luân phiên đến Sở Canh kinh ngạc ngẩn người, chỉ thấy Sở Canh trố mắt há hốc miệng, bước lên một bước, tính mở miệng lớn nói gì. Thượng Quan Linh cũng cảm thấy trong này có gì lạ, cũng chờ xem Sở Canh sẽ nói gì? Trong lúc Sở Canh còn chưa thốt ra tiếng nào, bỗng phía sau Thượng Quan Linh vang lên một tiếng trong như chuông ngân, âm thanh lanh lảnh rằng: á tôi tưởng là ai? Thì ra Sở hương chủ, chắc là người đã quen nhau từ trước, nên mới trò chuyện thân với nhau thế?

Thượng Quan Linh quay đầu nhìn lại thì ra chính là con gái sắp lấy chồng của Thanh Thông Hội.

Sở Canh thấy nàng, sắc mặt bỗng biến ngay, không nói thêm câu gì, hấp tấp quay mình bỏ đi ngay.

Liễu Văn gọi giật ngay lại rằng:

- Kìa, Sở hương chủ đã vội đi thế sao?

Sở Canh ngập ngùng rằng:

Thưa đại... đại cô nương... nếu không có chuyện gì cần nói... tôi xin kiếu vậy.

Tiếng Đại cô nương lọt ngay vào tai Thượng Quan Linh, chàng hết hồn vía, trong óc lập tức nghi ngờ...

Thượng Quan Linh chỉ thấy Liễu Văn đưa tay ra dấu, Sở Canh thui thủi đi luôn một mạch không quay đầu.

Liễu Văn trầm tư ngó Thượng Quan Linh một lúc, bỗng nàng cười ngay rằng:

- Anh... em biết anh lại đang nghĩ bậy về em rồi, tên Sở Canh vốn là tên ngốc, và xưa nay thường xưng hô với em cũng như chị của em là Đại cô nương. Vì y ngốc quá nên không thể nào phân biệt giữa chị và em. Phần y lại sợ oai của chị, nên phải kêu bằng Đại cô nương cho chắc chắn. Em có tức cũng phải chịu... kể lắm lúc bực mình quá...

Tuy Liễu Văn khéo giải thích như thế, nhưng Thượng Quan Linh đã bắt đầu nghỉ ngờ.

Mai đây là ngày thành hôn, đem đó Thượng Quan Linh thao thức mãi trong thư phòng, chàng không sao ngủ được. Thượng Quan Linh dậy, lén ra ngoài tản bộ.

Đêm trăng sáng, khí trời mát lạnh. Các tên canh gác khuyên vị tân cô gia nên an nghỉ. Nhưng Thượng Quan Linh mặc, và chàng ra lệnh mọi người khỏi theo hầu, cho đi ngủ hết.

Trong Thanh Thông Cốc, chẳng còn ai lạ gì vị khách quí và cũng là chú rể tương lai của Thanh Thông Bang như Thượng Quan Linh đây, lẽ đương nhiên lời nói của chàng có hiệu lực không kém gì chủ bang. Mấy tên gác lo cung thân rút lui hết.

Thượng Quan Linh thả bước đến vườn hoa. Bỗng phía sau cây ẩn hiện có tiếng người, mà lại, lại có tiếng khóc của thiếu nữ. Thượng Quan Linh giật mình, nghĩ lạ. Sao đêm hôm khuya thế này, sao lại người mất ngủ như mình mà mò ra vườn hoa này khóc thút thít như thế? Tính háo kỳ, chàng nhẹ chân bước lần tới, nghe xem chuyện gì. Nhưng chàng nghe một giọng đàn ông khẽ lên tiếng rằng:

- Em Quyên, em chớ khóc như thế? Hễ em khóc là anh rối loạn tinh thần ngay... Làm sao mà tỉnh trí...

Tiếng nói khá quen tai, à đúng rồi, đúng giọng của Sở Canh đây mà. Tuy đã nói nhỏ, nhưng âm thanh vẫn rền như chuông ngân.

Truyện Chữ Hay