Cố Lan San dừng bước, nhàn nhạt liếc Tô Kiều Kiều một cái, mặt mày an tĩnh, khẽ mở môi mỏng, chậm rãi nói: "Chỉ bằng tôi có Thịnh Thế!"
Nói cô ỷ thế hiếp người cũng tốt, nói cô ngang ngược không hiểu chuyện cũng được, cũng chẳng sao cả, sở dĩ cô có thể diễu võ dương oai như thế, cũng là bởi vì phía sau cô có Thịnh Thế đang đứng!
Ai chọc cô, cô có thể nhảy ra giương nanh múa vuốt, sau khi gây ra tình cảnh hỗn loạn, cô có thể xoay người trở về làm ổ trong ngực anh, nhìn anh cưng chìu hôn lên trán cô, thay cô dọn dẹp tàn cuộc!
Cô chẳng có cái gì cả, nhưng cô có Thịnh Thế.
Cô có Thịnh Thế, cho nên cái gì cô cũng có!
Một người phụ nữ, suốt cả đời, cũng chỉ mong có một người chồng như vậy.Cưng chiều cô lên tận trời cao, thương cô tận xương, dung túng cô điêu ngoa, ủng hộ cô tùy hứng, chấp nhận cô cậy mạnh không nói đạo lý.
Cố Lan San cô, sao lại may mắn, gặp được Thịnh Thế, yêu Thịnh Thế.
Cố Lan San cô, sao lại may mắn, gặp được người đàn ông như thế, gặp được người đàn ông có thể cho cô sống theo ý minh, gặp được người đàn ông có thể khiến cô không cần suy nghĩ, không phải bận tâm quá nhiều, có thể thoải mái đến già như thế.
Cố Lan San dứt khoát nói ra mấy chữ đơn giản xong, liền vòng qua Tô Kiều Kiều, quyết định tránh ra.
Vậy mà Tô Kiều Kiều lại vươn tay, hung hăng tóm cánh tay Cố Lan San, sức Tô Kiều Kiều hơi lớn, đá cẩm thạch trên đất vốn bóng loáng, kéo như vậy khiến Cố Lan San nhất thời không đứng vững, sắp ngã về phía sau.
Tô Kiều Kiều kéo cô rất mạnh, nhưng cô lại không có sức để đứng vững được. Cố Lan San rõ ràng cảm thấy mình đang nhanh chóng ngã xuống phía sau.
Trong lòng Cố Lan San kinh hãi, theo bản năng giơ tay lên, che bụng mình, lòng nghi, nếu cô ngã như vậy, có thể mất đứa nhỏ hay không?
Cố Lan San cảm thấy vừa sợ hãi vừa bất lực, cô chỉ muốn mang vị trí vợ cả đi trị đào góc tường thôi mà, cô chỉ muốn khiến cô ta không phách lối làm trò nữa, chỉ là lần đầu tiên trong đời ỷ thế hiếp người làm chút chuyện ác, tại sao báo ứng lại lập tức tới?
Hơn nữa báo ứng còn nặng như thế?
Cố Lan San nhắm hai mắt lại, lòng không còn hy vọng, cô yên lặng chờ đợi mình rơi xuống đất, sau đó bụng lại đau nhức tiếp.
Cố Lan San cảm thấy toàn bộ thế giới đều tối tăm, cô cảm giác lần này mình chết chắc.
Nhưng vào thời điểm mấu chốt, cô lại cảm nhận được cái gì gọi là kiếp sau sống lại —— hông của cô bị ai đó ôm lấy, sau đó mạnh mẽ kéo cô trở về, cô không kịp phản ứng, liền rơi vào một lồng ngực.
Cái đó ôm trong ngực đó có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Cố Lan San lại tưởng rằng mình đang nằm mơ một lần nữa, di/e/;nd’anl.e/q.uyd.on cô nhắm mắt lại, từ từ đợi trong chốc lát, lại phát hiện vẫn không hề đau đớn, ngược lại bên tai của cô truyền đến một giọng nói dịu dàng quen thuộc: "Lan San, em có khỏe không?"
Giọng nói này rất quen mà Cố Lan San lại không nhớ là ai, cô từ từ giữ nhịp tim của mình trở lại bình thường, sau đó mở mắt, rơi vào trong mắt là khuôn mặt đẹp đẽ như ngọc.
Cố Lan San ngây ngẩn một hồi, mới ý thức được người đứng trước mặt mình là Hàn Thành Trì.
Cô đờ đẫn, ngây ngốc không nói lên lời.
Cô vừa suýt ngã thì được kéo lên, thật sự động thai, khiến cô cảm thấy bụng hơi khó chịu, đau đớn nhè nhẹ, cô theo bản năng giơ tay lên, ôm bụng của mình, thấp giọng nói một câu: "Đau."