Cuối cùng Cố Ân Ân trong trạng thái bất giác, lái xe đến bệnh viện, cô ta suy nghĩ, tìm một chỗ đậu xe, vào bệnh viện, lấy một số ở khoa phụ sản.
Bệnh viện lúc này đã tan làm, chỉ còn lại bác sĩ trực tối nay, cho nên người kiểm tra Cố Ân Ân là một bác sĩ nam thực tập, dung mạo cũng được cho là thanh tú, động tác cũng được tính là thuần thục, sau khi nghiên cứu xong chỉ tiêu các hạng mục, hắn nói cho Cố Ân Ân kết quả với trong tưởng tượng của cô ta giống nhau: Chúc mừng cô Cố, cô đã có bầu được gần một tháng rồi, thân thể của cô cũng không tệ lắm, nhưng đề nghị cô phải chú ý một chút, dù sao trong ghi chép cũng thấy cô từng có hai lần sinh non, để tránh đứa bé này không ổn định, lại bị ra mất.
Sau đó, bác sĩ nam thanh tú cấp cho Cố Ân Ân một ít thuốc dưỡng thai.
Cố Ân Ân giơ những viên thuốc và bảng báo cáo kiểm tra lên, trở lại trong xe của mình, cô cảm thấy mình có chút đói, cố ý tìm một quán ăn có thể nói là thanh đạm, sau đó chọn một ít thức ăn có dinh dưỡng, ăn rất nghiêm túc, sau khi ăn xong, cô ta lên xe tiếp tục đi dạo không có mục đích trên đường, cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền đi dạo đến toà nhà ở trung tâm thành phố của Hàn Thành Trì, đem xe của cô ta lái từ từ chậm lại, sau đó đậu ở cửa chung cư, cô ta nhìn chằm chằm vào cổng chung cư thật lâu, nhưng từ đầu đến cuối đều không xuống xe, đại khoái lúc chín giờ tối, Cố Ân Ân thấy có hai người cùng nhau đi từ bên trong ra, là Hàn Thành Trì và Tô Kiều Kiều.
Quần áo của Tô Kiều Kiều rất đẹp, cũng không biết có chuyện gì tốt, mà nụ cười trên mặt như đoá hoa phù dung.
Tài xế lái một chiếc xe con chờ ở cửa, Hàn Thành Trì tự mình mở cửa xe cho Tô Kiều Kiều, trước khi Tô Kiều Kiều chui vào xe, còn nhón chân lên hôn gò má Hàn Thành Trì một cái, sau đó cũng không biết nói chút gì, Hàn Thành Trì cong môi lên, Tô Kiều Kiều lên xe treo lên nụ cười thoả mãn.
Tô Kiều Kiều ngồi trên xe đi xa, Hàn Thành Trì cũng không xoay người trở về chung cư, ngược lại đứng ở dưới một thân cây, móc từ trong túi ra một điếu thuốc, đốt, từ từ hút.
Anh hút rất chậm, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, nhìn cành cây khô héo trên đỉnh đầu một chút, sau đó lại buông mắt xuống, hít một hơi thuốc lá, rồi từ từ phun khói ra từ đôi mắt của mình.
Cố Ân Ân ngồi trong xe, nhìn Hàn Thành Trì như vậy, trong lòng cô ta suy nghĩ, người đàn ông này rõ ràng so với trước kia cũng không có gì khác nhau cả, tướng mạo thanh tú, khí chất nho nhã, nhưng tại sao vào giờ phút này, cô ta lại cảm thấy hơi thở toàn thân anh, đều đọc được sự không vui?
Anh vì chuyên gì mà không vui?
Cố Ân Ân cách anh rất xa, nhưng lại có thể cảm nhận được thấy mi tâm của anh hình như nhíu lại.
Trong lòng Cố Ân Ân như bị một loại gai đâm làm đau, cô ta muốn xuống xe, muốn đi đến trước mặt của anh, muốn giơ tay lên vuốt ve nhẹ nhàng cái trán của anh, muốn đuổi sự không vui trong đáy lòng của anh đi.
Nhưng, Cố Ân Ân biết, cô ta không thể.
Cuối cùng là vì cô ta không có tư cách, anh đối tốt với cô ta, lại bị cô ta làm tiêu tan từng chút từng chút đến sạch sẽ, cô ta thiếu anh quá nhiều, nhiều lúc cô ta hồi tưởng lại chuyện mình và Hàn Thành Trì đã trải qua hai mươi bảy năm, trong lòng cô ta đều tràn đầy sự áy này.
Hàn Thành Trì hút hết một điếu thuốc, mới đưa tàn thuốc dập tắt, ném vào trong thùng rác, xoay người, hướng vào phía trong chung cư.
Cố Ân Ân trợn mắt nhìn bóng dáng của Hàn Thành Trì biến mất không thấy nữa thật lâu, cô ta mới khe khẽ chuyển con ngươi,