Thịnh Thế cũng đợi sau khi hai người nói chuyện được một chút, mới làm bộ gõ cửa, đợi đến khi Cố Lan San lên tiếng "Mời vào", anh mới đi vào.
Thủ trưởng Thịnh thấy Thịnh Thế đi vào, liền nhìn về phía Thịnh Thế bắt đầu dặn dò phụ nữ có thai cần chú ý đến những gì.
Rốt cuộc là người cha của năm đứa con, ông nói rất chu đáo, Thịnh Thế và Cố Lan San nghe được ích lợi không nhỏ, giống như là lên lớp học chú ý của của phụ nữ có thai.
Khi ba người ba nói chuyện khí thế bừng bừng, lại truyền tới một tràng tiếng gõ cửa, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, đi tới là Sở Bằng cũng đang cầm túi lớn túi nhỏ thực phẩm bổ dưỡng.
Thịnh Thế vừa thấy Sở Bằng, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, anh đúng lên khỏi giường, chắn trước mặt Cố Lan San, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười chào hỏi Sở Bằng: "Sở tổng."
Sở Bằng khí chất ôn hòa đứng ở bên giường, nhìn về phía Thịnh Thế gật đầu một cái, mới nhìn sang thủ trưởng Thịnh: "Thủ trưởng Thịnh, hân hạnh, hân hạnh."
Lúc này, Thủ trưởng Thịnh đã thu lại vẻ thư giãn lúc này, khôi phục tác phong nghiêm chỉnh trước sau như một, đứng lên, nhìn về phía Sở Bằng lộ ra nụ cười, giơ tay lên, bắt tay Sở Bằng một cái: "Anh Sở, chào anh."
Lúc này, Sở Bằng mới nhìn về phía Cố Lan San, "Cảm giác như thế nào rồi?"
"Rất tốt." Cố Lan San cười cười, thấy túi lớn túi nhỏ trong tay Sở, định đưa tay ra nhận, Thịnh Thế nhanh tay lẹ mắt đã vươn tay ra trước một bước, nhận lấy đồ vật trong tay Sở Bằng, trực tiếp để lên bàn.
Cố Lan San hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, có chút không muồn để ý đến người đàn ông hở một chút là hẹp hòi, nhìn về phía Sở Bằng nở một nụ cười, thấy trong phòng VIP không có chỗ ngồi, liền xê dịch thân thể mình vào trong giữa giường, sau đó chỉ chỗ ngồi trống ra nói: "Mời chú ngồi."
Sắc mặt Thịnh Thế lập tức trở nên tối sầm, anh tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm Sở Bằng, con ngươi đảo vòng, liền đi tới ngồi trước một bước.
Nhưng anh vừa mới đi tới bên cạnh Sở Bằng, Cố Lan San đang nằm trên giường liền mở miệng: "Ba, Nhị Thập, đúng lúc hai người đều ở đây, nên con có chuyện muốn nói với hai người, cũng không có cơ hội gì, bây giờ dứt khoát nói cho hai người biết luôn, thật ra thì, “Ông ấy ——" Cố Lan San giơ tay lên, chỉ chỉ Sở Bằng, sau đó thả xuống, nói tiếp: "Sở Tổng trong miệng hai người chính là của ba ruột của con."
Động tác muốn cướp chỗ ngồi của Thịnh Thế lập tức dừng lại giữa không trung, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Cố Lan San, mặt trợn mắt hốc mồm.
Cố Lan San kéo kéo khóe môi, thấy trên mặt thủ trưởng Thịnh đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn lúc này cũng lộ vẻ kinh ngạc không dễ phát hiện, lúc này cô mới tiếp tục giải thích: "Con cũng vừa mới vừa biết không lâu, trong thời gian rất dài cũng không thể nào tin được, nhưng mà kết quả giám định DNA, xác thực nói cho con biết, ông ấy là ba ruột của con."
Cố Lan San nhìn Sở Bằng một cái, cười cười, nói: "Ngày đó chú hỏi con, con nghĩ như thế nào, đáp án của con là “Dạ!”, con muốn cho ba một cơ hội, để ba có thể làm người ba tốt của con, con cũng muốn cho bản thân mình một cơ hội, để con có thể làm một đứa con gái tốt của ba. Dù sao, máu mủ tình thâm, lúc này không cách nào ngăn cách."
Cuối cùng, Cố Lan San mới nhìn về phía Thịnh Thế, nói: "Nhị Thập, đó là ba của em, ba vợ của anh."