Thịnh Thế thốt ra lời này xong, trong lòng mọi người cả nhà họ Thịnh cũng bắt đầu thắt lại, một bên là máu mủ ruột thịt của nhà họ Thịnh, hơn nữa còn là hai, một bên là mặt mũi của Thủ trưởng Thịnh, cũng không ai biết nên làm cái gì, trong nháy mắt cả phòng đều yên tĩnh lại, hoàn toàn mất hết cảm giác Cố Lan San mang thai mới vừa rồi.
Thịnh Thế cảm thấy mình nói tới chỗ này, đã không tệ lắm rồi, điều anh cần làm bây giờ là giữ yên lặng.
Càng im lặng thì càng khiến cho bọn họ hoảng hốt.
Nói nhiều, ngược lại không chừng sẽ lộ ra bí mật.
Thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, Thủ trưởng Thịnh cũng không bày tỏ gì, thật ra thì cũng khó trách, ông thân là cha chồng, thế nhưng có một ngày lại đi nhận lỗi với con dâu, thật là có chút mất mặt.Ông nội Thịnh vừa nghe thấy hai đứa chắt trai đã đến tay còn có thể chạy mất, lập tức căng thẳng, sau đó suy nghĩ một chút, liền đứng lên khỏi ghế, giơ gậy, đặc biệt nghiêm túc chỉ vào Thủ trưởng d.đ;l;q'd Thịnh ra lệnh: "Lão Nhị, ta nói con anh biết, nếu hai đứa chắt trai của ta không về nhà họ Thịnh được thì anh cũng đừng về! Ta cho anh mười ngày, mười ngày sau ta muốn nhìn thấy chắt trai của ta."
"Ông nội...... Lan San sinh được đứa bé, cũng phải sau mười tháng mới có!" Thịnh Tiếu yếu ớt bổ sung thêm một câu.
"Khụ khụ!" Ông nội Thịnh Thế hung hăng ho khan hai tiếng, vẫn giơ gậy chỉ đứa con thứ hai của mình như cũ, giọng nói vang dội, hoàn toàn không có dáng vẻ bị bệnh: "Trong vòng năm ngày ta muốn gặp cháu dâu của ta, anh phải mời về cho tôi!"
Thịnh Thế nhướng nhướng lông mày, khóe môi hơi kéo kéo, sau đó nhanh thu về, dừng nụ cười của mình lại.
Vốn là mười ngày, bây giờ bị đổi thành năm ngày......
Thủ trưởng Thịnh ơi thủ trưởng Thịnh, không phải lúc ba đã nói với con là muốn đơn phương độc mã đấu với con sao?
Co được dãn được, mới gọi là đàn ông đích thực, anh thứa nhận lúc đầu anh có chút uất ức, đó là do anh giữ vững bình thản, anh không dám liều mạng cứng rắn với bọn họ, anh cũng biết anh không d.đ.l'q;d đấu lại, cho dù anh có liều thì Cố Lan San cũng không đấu lại, anh chơi chiến thuật kéo dài với bọn họ, vốn dĩ anh muốn dùng Triệu Lỵ kéo dài một chút, ai biết giữa chừng xuất hiện hai cục bột tròn vo, chuyện tốt tới trước thời hạn!
Cho dù Thủ trưởng Thịnh không muốn vạn lần, nhưng cũng không dám từ chối thân thể xảy ra vấn đề của ông nội Thịnh.
Hơn nữa còn là cha ruột của ông.
Ông chỉ có thể cười cười, gật đầu một cái.
Lúc này, ông nội Thịnh mới yên lòng đứng lên lại, trở về phòng ngủ dưới sự trợ giúp của bảo mẫu, vừa đi, trong đầu của ông vừa nghĩ tới hai đứa chắt của mình.
Ông nội Thịnh đi, bữa cơm này cũng giải tán, tất cả mọi người đều tán dương Thịnh Thế vận khí tốt, có phúc lớn, Thịnh Thế ai đến cũng đều nhận không từ chối, khi đang cười muốn bao nhiêu rực rỡ thì có bấy nhiêu, liếc mắt nhìn sắc mặt trầm muộn của Thủ trưởng Thịnh.
Thủ trưởng Thịnh lúc này vừa vặn cũng đang nhìn anh, ánh mắt hai cha con giao nhau, Thịnh Thế nhíu mày, lộ ra thần thái khoe khoang.
Lúc này, Thịnh Thủ bỗng nhiên tỉnh ngộ, con trai ông đang so tài với ông đây mà, nó đang nói cho ông biết, trận đấu này, là nó thắng!