Edit: Thu Lệ
Bây giờ là 11 tháng giêng, mặc dù đã bắt đầu đi làm, nhưng người nhà họ Thịnh có vẻ tương đối nhàn rỗi, cho nên khi Thịnh Thế đến, vừa vặn kịp bữa ăn tối.
Khi anh dừng xe trước đại viện nhà họ Thịnh, bảo mẫu của ông cụ Thịnh vừa vặn đang ở trong sân, liền chạy tới: “Tiểu tổ tông, sao hôm nay con lại về, cũng không gọi điện thoại trước, để bà bảo người ta làm món con thích ăn.”
Dĩ nhiên tậm trạng của Thịnh Thế rất tốt, cười cười với bà bảo mẫu, liền theo bà bão mẫu vào gian nhà của ông cụ Thịnh, vào phòng, mới phát hiện bên trong đã dọn cơm, đúng dịp là hôm nay đều có tất cả mọi người.
Bên trong người giúp việc thấy Thịnh Thế trở lại, vội vàng cho xới cơm cho anh, Thịnh Thế rửa tay, ngồi trước bàn ăn.
“Từ sau đêm 30 em liền mất tích, hôm nay ngọn gió nào thổi em về nhà thế?” Thịnh Tiếu ngồi bên cạnh Thịnh Thế, đùa giỡn hỏi.
Thịnh Thế cười ha ha hai tiếng, cầm chiếc đũa gắp chút món ăn mình thích, sau đó thong thả ung dung nhai nhóp nhép, giọng nói hòa hòa khí khí nói: “Không có gió gì cả, đột nhiên hôm nay nghĩ đến mọi người nên về thôi!”“Thôi đi, Nhị Thập miệng con thật là ngọt!” Cô ba của Thịnh Thế giễu cợt Thịnh Thế một cái.
“Cô ba à, không ai nói cho cô biết, gần đây hình như cô lại trẻ thêm vài tuổi sao?” Thịnh Thế được khen miệng ngọt, miệng thật ngọt hơn lên.
Một câu nói, khiến cô ba của anh mặt mày cong cong, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, mới hỏi: “Được rồi, Nhị Thập, con hãy thẳng thắng mà nói đi, lần này về nhà là có chuyện gì phải không?”
Thịnh Thế thành thực nói: “Đúng là có.”
“......” Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng nhìn Thịnh Thế.
Thịnh Thế không nhanh không chậm nhìn quanh mọi người trong phòng một vòng, sau đó, thần thái nghiêm túc, vẻ mặt phớt tỉnh mở miệng nói: “Hôm nay con về, là có hai chuyện muốn tuyên bố với mọi người.”
“Một tin tức tốt, một tin tức xấu, mọi người muốn nghe tin nào trước?”
“Nhị Thập, em đang đóng phim hả, cố ý mê hoặc mọi người?” Anh ba Thịnh Thế cười nói.
“Vậy mọi người có muốn nghe hay không?” Mặt mày Thịnh Thế thế nào cũng không kiềm được cảm giác thần bí.
“Con hãy nói tin tốt trước đi, ông nội của con không chịu được hù dọa đâu!” Mẹ Thịnh nói.
“Thôi, hay là tin xấu trước đi.” Ông nội Thịnh lên tiếng nói: “Nhị Thập, con nói đi, tin xâu là gì.”
“Tin xấu đó là ————” Thịnh Thế dừng một chút, nhìn Thịnh Thủ Trường đang ngồi đối diện mình một cái, thong thả ung dung nói: “Trước khi Cố Lan San ly hôn với con, ba con đã đưa cho cô ấy một tấm chi phiếu bắt cô ấy ly hôn với con, lúc con và Cố Lan San cao chạy xa bay, ba con lại đến sân bay ngăn bọn con lại, còn ép buộc Cố Lan San ký tên ly hôn với con! Sau hai lần ba con xúc phạm Cố Lan San, Cố Lan San vẫn không chịu gả cho con!”
Không sai, mục đích hôm nay anh trở về nhà họ Thịnh, chính là muốn đòi lại công bằng cho Cố Lan San vì đã chịu uất ức trước kia!
Anh không chỉ muốn Cố Lan San trở về nhà họ Thịnh lần nữa, anh còn muốn khiến bậc cha chú như Thịnh Thủ Trường tự mình đi đón cô về nhà họ Thịnh!
Người nhà họ Thịnh cảm thấy chuyện này chưa có gì là xấu, Cố Lan San và Thịnh Thế đã ly hôn, sự thật đã được phơi bày, nếu như muốn ở chung với nhau, bọn họ cũng sẽ không phản đối.
“Vậy còn tin tốt thì sao?” Ông nội Thịnh tin xấu mình cũng chịu nổi, vậy thì tin tốt cũng không có vấn đề gì.
Thịnh Thế cũng không cố làm ra vẻ huyền bí, lưu loát rõ ràng trả lời: “Tin tốt chính là Cố Lan San mang thai.”
Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.
Thịnh Thế làm như không có chuyện gì, tiếp tục mở miệng: “Còn là sinh đôi, khác trứng.”