Edit: Thu Lệ
Cố Lan San vô cùng có kiên nhẫn xưa nay chưa từng thấy, cũng không có vẻ gì là không nhịn được, thời gian từ từ trôi qua như dòng nước, cuối cùng Vương Giai Di cũng nín khóc mà bật cười ra tiếng, sau đó giơ tay lên đưa về phía tay của Cố Lan San.
Hai cô gái cùng trang lứa, hai bàn tay mềm mại nhẹ nhàng giao lại với nhau, Vương Giai Di nhìn Cố Lan San, suy nghĩ trong chốc lát, liếc đầu, nói: “Thành thật mà nói, Cố Lan San à, tôi cảm thấy tính tình của cô cũng tạm được......”
Vốn dĩ, Cố Lan San đang nhàn nhã đứng trước mặt Vương Giai Di, bỗng nhiên thân thể nhẹ nhàng lắc lư, sau đó cả người mềm nhũn như không có hơi sức, ngã xuống.
Cũng may Vương Giai Di đã kéo tay Cố Lan San, cố gắng hết sức kéo lên vai mình, chống đỡ toàn bộ sức nặng của Cố Lan San: “Này, Cố Lan San, cô đừng làm tôi sợ nha, tôi chỉ mới khen cô một câu, cô đừng để chỉ số ấn tượng của tôi với cô rơi xuống nhanh chóng!”
“Này này này, Cố Lan San, cô đừng nhắm mắt......” Vốn cho là Cố Lan San đang giả bộ, Vương Giai Di càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, trong lúc bất chợt liền lắc lắc thân thể Cố Lan San, nhẹ nhàng lắc lư, sau đó phát hiện cô thật sự ngất đi, cô ta cũng có chút khẩn trương nhìn mọi người xung quanh, lên giọng hô: “Này này này, ở đây có người ngất xỉu...... Các người đừng chỉ lo uống rượu, nhanh tới đây xem một chút đi......” Vương Giai Di la hét, giống như là nghĩ tới điều gì đó, lại tiếp tục lên giọng hô: “Thịnh Thế, Thịnh Thế, Thịnh Thế ————”
“Thịnh Thế, người phụ nữ của anh ngất xỉu ————”
Vương Giai Di cảm giác thân thể Cố Lan San trong ngực mình mềm nhũn giống như đã chết vậy, hoàn toàn không có sức chống đỡ nào, cô ta giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má của Cố Lan San một cái, phát hiện hô hấp của cô cũng có chút suy yếu, toàn thân cô ta cũng không nhịn được mà mất hơi sức theo, trời ạ, cô ấy sẽ không cứ như vậy mà chết trong ngực cô ta chứ, “Thịnh Thế, anh còn không mau cút ra ngoài, người phụ nữ của anh sắp chết ————”
Vương Giai Di còn chưa nói hết câu sau, cô ta đã cảm thấy sức lực trên người mình chợt nhẹ, giọng nói lo âu và hấp tấp của Thịnh Thế truyền tới: “Sở Sở, em làm sao vậy?”
Thịnh Thế ôm Cố Lan San vào trong ngực, thấy cô gái hôn mê bất tỉnh, máu nóng toàn thân anh nháy mắt đảo ngược, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má của Cố Lan San: “Sở Sở? Sở Sở?”
Người chung quanh, đã sớm bị tiếng gào của Vương Giai Di kinh động.
Trong nháy mắt cũng xúm lại.
Người đầu tiên vọt tới bên cạnh Thịnh Thế là Sở Bằng, mặt nóng nảy thế nào cũng không thể che hết, bắt lấy cánh tay của Cố Lan San nhẹ nhàng lắc lắc, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thịnh Thế, hung hăng hỏi: “Cô ấy thế nào?”
“Tôi TM làm sao biết!” Thịnh Thế tức giận gào với Sở Bằng một câu, sau đó giơ tay lên, nhẫn tâm gỡ tay Sở Bằng trên cánh tay Cố Lan San ra.
“Gào cái!” Tôn Thanh Dương đã chạy đến trực tiếp giơ tay lên, hung hăng vỗ lên đầu Thịnh Thế một cái, tên nhóc thối này, đây là lần thứ hai cậu ta bất kính với chồng bà rồi đấy, cậu ta xong chưa!
Sở Bằng thấy Tôn Thanh Dương tới, vội vàng nhường chỗ ngồi, Tôn Thanh Dương nâng mắt, nhìn Thịnh Thế ôm Cố Lan San lo lắng mất hết hồn vía một cái, dứt khoát lanh lẹ ra lệnh: “Cậu để cô ấy nằm ngang ra đất, tôi xem đã xảy ra chuyện gì!”