Chỉ là tay của cô còn chưa chạm vào ly thủy tinh cao cổ thì đã có một bàn taycầm lấy ly rượu này còn nhanh hơn so với cô.
Sở Bằng cùng Cố Lan San hơi sững sờ, liền quay sang nhìn về phía chủ nhân của cánh tay xuất hiện giữa chừng kia.
Thân hình của Thịnh Thế cao lớn thon dài, gầy mà không yếu, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở một nụ cười yếu ớt, cực kì lưu loát, má trái trắng nõn còn có một má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, không thèm quan tâm tới sự kinh ngạc của một nam một nữ trước mặt, quơ quơ ly rượu vừa mới cướp được với Sở Bằng, âm điệu du du dương dương, nói khoác mà không biết ngượng: "Tổng giám đốc Sở, cảm ơn rượu của ông."
Giọng nói của Thịnh Thế ôn hòa mà êm tai, chỉ là ở âm cuối cùng có mang theo sự lạnh lùng, khi anh nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Cố Lan San, đáy mắt cũng ẩn giấu một sự uy hiếp trắng trợn, lời nói phát ra từ trong miệng cũng mang theo cảm xúc tức đến nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Sở Sở, em, tới, rồi."
Lúc này Cố Lan San mới chậm chạp hiểu được ằng người đàn ông này lại bắt đầu giở tính hẹp hòi, cho nên cô liền tỏ ra hết sức yên tĩnh, chỉ nhẹ nhàng liếc Thịnh Thế một cái, có chút ghét bỏ, thấy Thịnh Thế rất đáng thương.
Ngay sau đó, Cố Lan San liền bỏ qua Thịnh Thế đáng thương mà nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Sở Bằng, khóe môi khẽ nâng lên nở một nụ cười xinh đẹp như hoa phù dung: "Mong chú không để bụng việc vừa rồi."
Cô cười với tên đàn ông già Sở Bằng này nhưng lại không cười với anh… Thịnh Thế đứng bên cạnh Cố Lan San, mặt mày trong nháy mắt trở nên thâm trầm, trong lồng ngực có cảm giác vô cùng chua xót vì ghen tức, tay của anh hung hăng nắm thành nắm đấm, nỗ lực khắc chế sự không thoải mái trong thân thể của chính mình, sợ bản thân không cẩn thận liền bóp chết đôi nam nữ trước mặt!
Sở Bằng sao có thể giận dữ với Cố Lan San. Anh ta dùng bộ mặt cưng chiều cười cười với Cố Lan San, nghiêng đầu nhìn xung quanh một chút, thấy nhân viên phục vụ cách đó không xa liền vẫy vẫy tay, ngay sau đó quay đầu mở miệng nói với Cố Lan San: "Không quan trọng, chú lại giúp cháu lấy một ly."
Nghĩ hay lắm… Đáy lòng Thịnh Thế oán thầm một câu, đôi mắt liền nhìn chằm chằm vào chiếc khay trên tay nhân viên phục vụ. Trên khay có năm ly rượu, khi đi ngang qua có một người cầm đi hai ly, còn dư lại 3 ly, Thịnh Thế đảo tròn mắt, liền giơ ly rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch, sau đó khi nhân viện phục vụ đi, anh liền chắn ở trước mặt Sở Bằng, đặt cái ly rỗng lên khay phục vụ, lại cầm đi một ly rượu đỏ, uống hết sạch giống như vừa rồi. Tới lúc này, anh mới chậm rãu cầm nốt hai ly rượu đỏ con dư lại, quay người qua nhìn Sở Bằng một cái, nở nụ cười, phong thái ung dung giơ tay lên, đưa ly rượu ở tay trái tới trước mặt Cố Lan San: "Vừa rồi tôi hơi khát, hiện tại chỉ còn lại hai này cho nên tôi liền cầm giúp Sở Sở thay ông."
Sở Bằng cầm ly rượu đứng ở một bên, lông mày hơi nhíu lại, cười cười.
Ông quen Thịnh Thế nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu tâm tư của người đàn ông này.
Nhưng Sở Bằng cũng không nói ra, ngược lại rất khiêm tốn mở miệng, nói: "Cảm ơn ngài Thịnh."
"Không cần khách khí." Thịnh Thế nói khoác mà không biết ngượng đáp trả Sở Bằng, sau đó trừng mắt nhìn ly rượu mình vừa lấy khỏi được từ tay Cố Lan San.