"Ha ha… Quả thật là con cần một cơ hội. Con không có can đảm để trải qua những ngày tháng nghèo khó cùng với Hàn Thành Trì, nhưng con lại không biết mở miệng nói với anh ấy như thế nào mới đúng, cho nên, khi cơ hội tới, ngay cả thời gian để suy tính đường sống cho mình con cũng không có, dứt khoát vứt bỏ Hàn Thành Trì!"
"Cho nên, mẹ nói rằng tất cả đều là con tự chọn, không sai, quả thật là con tự chọn, nhưng nếu như không phải là tại những chuyện mẹ làm sau lưng con, con cũng sẽ không có cơ hội đưa ra lựa chọn như vậy!"
"Trước kia con không trách mẹ là bởi vì con cũng muốn sống trong giàu có ngày, nhưng bây giờ, mặc dù con đã có được tài sản nhiều không đếm xuể như ý nguyện nhưng con lại không cảm thấy vui vẻ. Con cảm thấy cuộc sống của mình thật kinh khủng, đáy lòng liền bắt đầu oán giận mẹ."
"Từ nhỏ đến lớn, con lựa chọn như vậy, thật ra thì đều là do mẹ quấy nhiễu. Mẹ muốn vinh hoa phú quý, muốn ganh đua so sánh với người khác, vì vậy liềnn khiến con cùng Giai Di trở thành công cụ cho mẹ phân bì với người ta."
"Dù sao con với mẹ cũng là ruột thịt máu mủ, mẹ còn nhớ tới ba phần tình nghĩa đối với con, nhưng Vương Giai Di không phải, em ấy chỉ gọi mẹ là bác. Nếu như có một ngày mẹ cảm thấy cô ấy là đứa trẻ không thể dạy, không thể nâng đỡ được nữa, mẹ cũng sẽ lười để ý tới nó!"
"Cho tới nay, Vương Giai Di chán ghét Cố Lan San như vậy, mẹ dám nói là nó không bị ảnh hưởng bởi mẹ sao?"Cố Ân Ân hỏi xong câu cuối cùng với bà Cố thì cũng không nói thêm câu gì mà xoay người, giày cao gót đi về phía bữa tiệc trong phòng khách.
Bà Cố đứng tại chỗ một lúc lâu mới mang theo vẻ mặt khó coi rời đi.
Trên mặt của Vương Giai Di núp sau cửa cũng mang đầy nước mắt.
Cô ta hoàn toàn không dám tin tưởng tất cả những điều mà mình vừa nghe được. Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới rằng người bác mà bản thân vẫn luôn yêu thích, tin tưởng vậy mà từ đầu đến cuối đều là vì lợi dụng mình!
Thật ra thì cô ta vẫn luôn không phải là một cô gái thông minh, thích là thích, ghét chính là ghét, đơn thuần giống như là một đứa bé, chính là muốn tranh giành một chút.
Cô ta không biết rằng, thì ra là lòng dạ của con người ta còn có thể phức tạp đến như vậy.
Lúc ghét Cố Lan San, cô ta đều biểu hiện rõ ràng như vậy!
Khó trách bản thân đã tìn bác lâu như vậy mà bác đều không để ý mình, khó trách rằng khi cô ta tới nhà họ Cố, bác của cô ta vui mừng đón tiếp Triệu Lỵ như vậy lại xa cách với cô ta.
Vậy mà cô ta còn ngu ngơ cho là chính mình làm hỏng việc của bác, khiến cho bác còn giận mình đến tận bây giờ!
Thì ra là, căn bản cũng không phải là vì chuyện đó!
Thậm chí hôm nay cô ta còn định thành khẩn nhận lỗi với cha và bác mình vì mong bọn họ không giận, còn muốn hứa rằng về sau bản thân sẽ ngoan ngoãn nghe lời!
Hiện tại, cô ta mới biết rằng bản thân buồn cười đến vậy!
Bác của cô ta căn bản không thèm lời xin lỗi này, cho tới nay bác cũng chỉ là coi mình như một công cụ để ganh đua, hiện tại bản thân đã không còn tác dụng gì với bác, bác đã xem mình là một con cờ vô dụng nên chẳng muốn ngó ngàng tới nữa rồi!
Vương Giai Di nghĩ tới đây, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Nghĩ tới cuộc sống của mình hiện tại bi thảm như vậy, lại nghĩ đến bà Cố hại mình trở thành như vậy mà lại không có việc gì, đáy lòng Vương Giai Di cảm thấy cực kỳ bất công.
Cảm giác bất công này khiến cô ta không cam lòng, làm cho trái tim cô ta vô cùng khó chịu, muốn bỏ qua cũng không được.