Khi cửa phòng cấp cứu được đẩy ra, ông nội Thịnh nằm ở trên giường bệnh di động, được người khác đẩy về phía phòng chăm sóc đặc biệt, mấy người đàn ông nhà họ Thịnh vững vàng di chuyển ông nội Thịnh đến trên giường bệnh.
Người giúp ông nội Thịnh làm cấp cứu là Tôn Thanh Dương, lấy khẩu trang trên mặt xuống, nhanh chóng mở miệng nói với một phòng đầy nhười nhà họ Thịnh: "Tình huống ông cụ Thịnh không tốt lắm, hiện tại chưa thoát khỏi tình huống nguy hiểm, tuổi ông khá cao, thêm việc bị kích động, cho nên tôi đã cố gắng làm hết sức đến đây, hi vọng mọi người trước tiên chuẩn bị tâm lí thật tốt, nếu ông cụ Thịnh một lần nữa bị kích động, rất có khả năng không qua khỏi."
Thịnh Thế đứng ở đầu, nhìn ông nội nằm ở nơi đó, vẫn như cũ rơi vào hôn mê sâu, môi giật giật, trên mặt xuất hiện một tầng chán nản cùng ân hận.
Cộng thêm mọi người ở đây, không có bất kỳ một ai lên tiếng trách mắng cùng oán giận anh, làm cho trong lòng anh càng lúc càng hối hận.
......
Đêm nay đối với nhà họ Thịnh mà nói là một đêm không ngủ.
Ông nội Thịnh cho đến sáng sớm cũng không có tỉnh lại, vẫn dựa vào việc thở ô - xi mà duy trì mạng sống, từ đầu đến cuối cũng không có ngừng lại việc truyền nước biển.
Thịnh Thế ngồi một bên giường bệnh của ông nội, một tấc cũng không rời, thậm chí đến lúc ăn cơm anh cũng không có chút khẩu vị.
Cứ như vậy kéo dài đến tận 3 ngày, đến lúc cận tết âm lịch, thời điểm ngày xưa, nhà họ Thịnh lúc này là náo nhiệt nhất, nhưng bây giờ, mọi người đều trải qua trong bệnh viện, ngay cả 5 người anh họ của Thịnh Thế, cũng đều bị gọi từ trong quân đội trở về.
Tất cả mọi người đều không có nói đến tình hình ông nội Thịnh, nhưng trong lòng mọi người đều đã ngầm hiểu lẫn nhau không nói công bằng đồng cảm.
Vào ngày thứ tư, khi Tôn Thanh Dương đến đổi thuốc cho ông nội Thịnh, thuận tiện kiểm tra một phen, khi kiểm tra hyết áp ông nội Thịnh, đột nhiên mí mắt ông nội Thịnh giật giật, liền mở mắt ra.
Ánh mắt của ông không giống như lúc xưa có thần, lại có chút đờ đẫn, nhìn người trong phòng một vòng, sau đó liền dừng trước mặt Thịnh Thế, hương về phía Thịnh Thế hơi nhấc tay lên.
Thịnh Thế hiểu ý cua ông nội, liền vươn tay ra cầm tay của ông nội trở về.
Vài ngày ngắn ngủn, ông nội đã gầy xuống mười cân, trên cánh tay không có một chút thịt, gân xanh nỏi lên, thoạt nhìn cực kì dọa người.
Ông nội Thịnh há miệng, nói ra lời, có chút không rõ ràng: "Nhị Thập, ông nội không phải không hiểu tình cảm, mọi chuyện ông nội đều đồng ý với con, từ nhỏ con cũng biết thương con nhất, con muốn làm gì, ông nội đều đồng ý... Nhưng mà, con nghe ông nội một lần này, có được hay không?"
Thịnh Thế biết trong miệng ông nội lần này, rốt cuộc là cái gì, anh không có gật đầu cũng không có lắc đầu, chỉ nhìn ông cụ gần sát bờ sinh tử.
Ông lão khó nhọc mở miệng, tiếp tục nói chuyện, như là sợ hiện tại nếu mình không nói chuyện, về sau sẽ không có cơ hội nói: "Nhị Thập, nghe lời của ông nội, chọn một cô gái nhà đàng hoàng mà kết hôn... ông biết thời gian ông không còn nhiều lắm, ông nghĩ trước lúc chết, nhìn thấy con kết hôn, như vậy ta có thể ăn nói với bà nội của con... khụ khụ..."