Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Cố Lan San nghe được tin Thịnh Thế vẫn an toàn thì liền yên tâm. Cô mơ hồ đoán được chuyện đã xảy ra với anh, sợ là chuyện mà cả hai lo lắng nhất đã tới rồi. Có lẽ người nhà họ Thịnh đã biết quan hệ giữa cô với anh, Thịnh Thế bị nhốt lại ở nhà...
Anh nhắn với cô rằng anh đang nghĩ cách, cũng là để cho cô khoan hãy tới tìm anh.
Cố Lan San suy nghĩ, cô nhất định sẽ nghe theo anh, ngồi yên chờ anh tìm tới.
Vì vậy, nghe xong một tràng nói dài của thư ký, cô chỉ đáp lại một câu, “Giúp tôi nói với anh ấy câu này, tôi yêu anh ấy, tôi chắc chắn sẽ không rời xa anh ấy.”
......
Bị nhốt mới có ba bốn ngày, Thịnh Thế đã cảm thấy mỗi tế bào trên thân thể mình đã bị dày vò đến mức muốn bùng nổ.
Không thể không thừa nhận là ông nội anh quyết đoán đến mức tàn nhẫn, toàn bộ di động lẫn máy bay riêng của anh đều bị người ta lấy đi, chỉ chừa lại cho anh một chiếc điện thoại bàn để ngồi chơi.
Dĩ nhiên, anh cảm thấy rất buồn bực, nhưng rốt cuộc vẫn còn lý trí. Thậm chí, anh từng bước ra ban công lầu ba để nhìn xuống dưới xem, toàn đá với đất, nhảy xuống đó có mà tan xương nát thịt, lành ít dữ nhiều.
Anh định bụng sẽ cùng Cố Lan San cao chạy xa bay, nhưng anh không thể mạo hiểm như vậy. Cách bây giờ để đột phá chính là tìm một đồng minh ở nhà họ Thịnh.
Mà đồng minh kia, sau một hồi chọn tới chọn lui, Thịnh Thế quyết định chọn chị cả của mình, Thịnh Hoan.
Lý do rất đơn giản. Cô ấy là người cực kỳ thông minh, cũng là người duy nhất hiểu được anh.
Tuy rằng không có mười phần chắc chắn, nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, anh nhất định cũng phải thử một lần.
Thịnh Thế đã nghĩ ra đồng minh được nhất, sau đó tiếp tục nghĩ đến con đường lẫn cách thức để cao chạy xa bay của mình.
Anh ngồi trên lầu, hút một điếu thuốc, chầm chậm nhả khói, sau đó nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận về những gì cần làm. Qua hơn một giờ, rốt cuốc thì Thịnh Thế cũng đã nghĩ ra phương án hoàn hảo nhất.
Nhưng mà trước đó, anh phải gạt mẹ mình một phen. Cho nên, anh liền với tay lấy điện thoại.
Và như vậy, anh đã gạt mẹ mình.
Ngay từ lúc đầu, mẹ anh là người thương anh nhất. Tuy ông nội đã lệnh không cho ai tới thăm, mẹ anh vẫn đứng ở ngoài cửa phòng anh mỗi ngày, nói vài ba câu thông qua cánh cửa.
Nhưng Thịnh Thế lại có vẻ gian. Mỗi lần như vậy, anh chờ mẹ mình nói xong rồi mới thấp giọng đáp lại, “Mẹ, đừng tới thăm con nữa. Tạm thời con không chết được đâu, chỉ là con khó chịu thôi.”
Lời anh thốt ra tựa như một cây roi đánh vào trái tim của người mẹ. Suýt chút nữa thì bà Thịnh đã khóc, nhất là nhìn ba bữa ăn được đưa tới mỗi ngày, anh chỉ nếm có một chút, bà càng ăn không ngon ngủ không yên.
Con trai và mẹ cùng nhau chơi trò tâm lý, mẹ dĩ nhiên thất bại. Ngày thứ ba, bà Thịnh bắt đầu chịu không nổi, cứ quấn lấy Thủ trưởng Thịnh, vừa khóc vừa ồn ào, khóc đến mức khiến chồng mình không còn cách nào khác ngoài việc đi tìm ông nội. Ngay sau đó, dĩ nhiên là bà Thịnh đi thẳng vào trong phòng để thăm Thịnh Thế.