Từ trước đến giờ, Cố Lan San chưa bao giờ bị người khác bắt nạt. Tô Kiều Kiều nói những lời này cũng không công kích được cô. Thật ra, cô không thèm để ý tới, vậy mà cô ta vẫn cố tình bắt nạt, Cố Lan San nhớ lại, hai cái tát kia còn hơi ít!
Bàn tay đang gõ máy tính của Cố Lan San hơi dừng lại, nghĩ một chút, rồi chậm rãi cầm điện thoại, nói từng chữ: “Vậy sao? Nếu cô có thể có thể sử dụng sắc đẹp và mị lực của bản thân giữ chặt Thịnh Thế thì tại sao cô gọi cho tôi làm gì?”
Tô Kiều Kiều bị Cố Lan San nói một câu khiến cô ta không còn lời nào để nói.
Cô ta siết chặt di động, mặt đỏ lên, khẽ cắn môi rồi mượn lời thoại kinh điển mà các tiểu Tam hay dùng để nói với vợ cả: “Tôi gọi điện vì muốn lúc nào đó có thể trực tiếp nói chuyện với cô. Bởi vì, tôi mang thai, là con của anh Thịnh!”Mang thai? Ý muốn đuổi cô đi sao?
Cố Lan San không nói gì, vừa nhìn điện thoại và màn hình máy tính suy nghĩ một chút mới mở miệng: “Mấy tháng rồi?”
Tô Kiều Kiều cảm thấy thỏa mãn, rốt cuộc Cố Lan San cũng có phản ứng rồi!
Tô Kiều Kiều cười cười, cảm giác như mình thật sự mang thai, giọng nói làm ra vẻ bối rối: “Ba tháng, là con trai, đã thành hình rồi. Dù sao đó cũng chính là máu thịt của anh Thịnh. Con cái sinh ra không thể không có cha. Cố tiểu thư, không biết khi nào cô có thời gian ra ngoài nói chuyện với tôi một chút không?”
Đột nhiên Tô Kiều Kiều cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục lại bổ sung thêm một câu: “Anh Thịnh nói là anh ấy ngại mở lời với cô cho nên tôi mới gọi điện!”
“Cô chờ một chút!” Đột nhiên Cố Lan San cắt lời Tô Kiều Kiều. Sau đó, để điện thoại ở chế độ tắt tiếng.
Tô Kiều Kiều không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Cô ta thấy điện thoại vẫn không bị ngắt, chỉ chống cằm, kiên nhẫn chờ.
Chừng một phút sau, giọng nói của Cố Lan San ở đầu dây bên kia lại vang lên: “Tô tiểu thư, xin hỏi cô còn đó không?”
Tô Kiều Kiều vội vàng nhỏ giọng đáp một tiếng: “Tôi đây!”
Giọng nói Cố Lan San cực bình tĩnh, chậm rãi nói từng chữ: “Tô tiểu thư, tôi vừa gọi điện thoại liên hệ với bác sĩ khoa phụ sản ở bệnh viện Thành Phố, cũng đã đăng ký cho cô rồi. Cô xem bao giờ có thời gian đến đó bỏ đứa bé đi!”