Vương Dương lưu số điện thoại của Cố Lan San, thấy Cố Lan San chủ động nhắn tin cho mình, cực kỳ vui vẻ, lập tức trả lời: "Ở đây, chị Cố, có chuyện gì sao?"
Trong lòng Thịnh Thế âm thầm mắng một câu, trả lời tin nhắn nhanh như vậy em gái ngươi a... Sau đó tiện tay nhanh chóng nhắn lại một tin nhắn: "Cũng không có gì, chính là đột nhiên muốn nghe cậu hát thôi."
Lần này không phải là trả lời tin nhắn mà là gọi điện tới.
Thịnh Thế không nghe máy, trực tiếp tắt, sau đó nhận một tin nhắn gửi đến: "Chị Cố, chị không nghe điện thoại, em hát cho chị nghe như thế nào?"
"Tôi muốn nghe trực tiếp." Thịnh Thế trả lời.
Vương Dương: "Rất không tiện đi?"Thịnh Thế chớp mắt, suy nghĩ một hồi, liền gửi lại một tin nhắn: "Không có gì bất tiện, chông tôi đêm nay không có nhà, cậu có thể đến dưới lầu nhà tôi hát cho tôi nghe."
Qua một lúc, Vương Dương vẫn chưa gửi tin nhắn lại.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm màn hình điện thoại suy nghĩ một chút, tiếp tục gõ mấy chữ, gửi đi: "Tôi cảm thấy người đai diện Hạ Tuế Phiên của tập đoàn Bắc Dương, rất phù hợp với cậu."
Tin nhắn này của Thịnh Thế gửi đi, Vương Dương lập tức trả lời: "Chị Cố, em hiện tại liền chạy qua, chị chờ."
"Được, cậu đến, đứng ở dưới lầu phía sau hậu viện của nhà tôi, trong phòng ngủ tôi có thể nghe được, đợi đến khi người giúp việc trong nhà ngủ hết, tôi sẽ đi xuống tìm cậu."
Sau khi Thịnh Thế gửi tin nhắn này đi không quá mấy giây, anh liền nhận được một tin nhắn: "Được, không thành vấn đề."
Thịnh Thế nhếch môi, bộ dạng lười biếng cười cười, cũng không có trả lời, trực tiếp xáo bỏ tin nhắn không còn một mảnh, sau đó để điện thoại của Cố Lan San duwodi gói nằm của mình.
...
...
Thời điểm Thịnh Thế đi ra từ trong phòng tắm, Cố Lan San đã tắm rửa sách sẽ, đang ngồi xem trước máy tính, Thịnh Thế vừa lau tóc, vừa đi đến phía sau lưng Cố Lan San: "Xem cái gì a?"
Mắt Cố Lan San cũng không dời khỏi màn hình máy tính, không tập trung trả lời: "Tiểu thuyết."
Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi nghỉ ngơi sớm một chút." Thịnh Thế ném khăn long lên trên ghế sofa, sau đó liền cúi đầu, hôn một cái lên cổ của Cố Lan San.
"Chờ em xem xong nội dung chương mới hôm nay." Cố Lan San liếc Thịnh Thế một cái, liền giơ tay đẩy Thịnh Thế ra, tiếp tục cầm lấy chuột bấm trang kế tiếp, miệng có chút bất mãn than thở nói: "Tác giả này ngày càng đáng ghét rồi, thời điểm bắt đầu làm truyện, mỗi ngày có chương vào ban ngày, hiện tại đổi thành hơn nửa đêm, làm hại em mỗi ngày hơn nữa đêm đợi đọc!'
Thịnh Thế tiếp tục hôn lên môi của Cố Lan San một lượt, nghe cô gái oán giận cười ha ha: "Vậy bây giờ chúng ta không đợi nữa, làm chuyện khác trước, ngày mai lại xem cũng vậy."
"Em không muốn." Cố Lan San lắc đầu một cái: "Em không xem chương mới hôm nay, trong lòng liền không thoải mái."
"Truyện gì a, lại có sức hấp dẫn như vậy?" Thịnh Thế men theo vành tai của Cố Lan San hôn một đường xuống, tay cũng không thành thật mò mẫn về phía đùi của Cố Lan San, từ từ hướng lên.
Hơi thở Cố Lan San trở nên bất thường, giọng nói nhẹ nhàng ru rẩy, nói: "Ưm... Diệp Phỉ Dạ, đoạt hôn 101 lần, rất hay."