Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

chương 65

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi mọi người bình tĩnh lại thì đều quay qua nhìn Vân Mặc, các người chơi nhìn cách ăn mặc của y còn tưởng là ngôi sao trong đoàn phim nào đó bị dịch chuyển trực tiếp vào trong Game chứ, cậu cả Hoắc nhìn y một lần nữa thật kĩ, gật đầu nói ra hai chữ: "Đại sư."

Người chơi trong Game của thế giới tu tiên khác với người bình thường, nếu chỉ so thực lực, Vân Mặc khả năng cao sẽ san bằng hết bọn họ, nhưng thế giới Game cần đến sự động não nhiều hơn.

Kế tiếp đến lượt Tuân Qua đang đứng bên cạnh Vân Mặc biểu diễn, hắn hờ hững nhìn cậu cả Hoắc: "Tôi và Vân Mặc là sư huynh đệ đồng môn, khỏi cần chứng mình nữa nhỉ?"

Cậu cả Hoắc gật đầu: "Đã là đồng môn, đương nhiên không cần chứng minh."

Người chơi khác cũng hiểu ra, hai người này chơi chung đội với nhau.

Nhưng đến lượt ông lão ăn mặc như nông dân kia, lão lại ngập ngừng một hồi: "Đạo cụ của tôi là dùng lần, không được xài."

Trong Game đúng là có vài thứ đạo cụ bảo mệnh này nọ chỉ sử dụng được lần, khó trách lão tiếc của khi phải lấy ra để biểu diễn.

Cậu cả Hoắc đương nhiên là nghe chả hiểu gì, hắn nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Ngại quá, quản gia, đưa vị lão tiên sinh này rời khỏi đây."

Rất nhiều người chơi đều không biết rằng trò chơi có thể tiến hành ở nhiều chỗ khác nhau, nếu không thể, trái lại NPC sẽ ngăn cản bọn họ rời đi.

Cho nên ông lão nghĩ mình chết chắc rồi, vội vàng lắc đầu: "Chờ một chút! Chờ một chút tôi biểu diễn ngay!"

Cậu cả Hoắc lạnh lùng nhìn lão.

Trong tay ông lão xuất hiện một hạt châu màu xanh lá, nước chảy ra ngoài cuồn cuộn không dứt, nước rơi xuống mặt đất phát ra tiếng xè xè, trông chả khác gì thuốc độc của mụ phù thủy.

Khoảng chừng mưởi giây, nước bốc hơi hết, hạt châu màu xanh lá trong tay ông lão cũng biến mất tăm, là đạo cụ sử dụng lần hàng thật giá thật, vẻ mặt lão tiếc hết cả mề.

Cậu cả Hoắc đau đầu day day huyệt thái dương, thấy tuổi tác lão cũng đã lớn, bèn không thèm so đo nữa: "Được rồi, giữ lại."

Lúc đến lượt Khương Hề, cậu không nhúc nhích, trái lại người đàn ông bên cạnh tiến lên lấy ra một cây loan đao khá bự, quay mấy vòng trong tay, nhoáng một cái đã biến mất.

Đây cũng chẳng phải là vật nhỏ nhắn gì, thấy trên người Úy Lam cũng không có chỗ nào để cất giấu, biểu diễn trông cũng tạm.

Sau đó người đàn ông liền ôm lấy Khương Hề mặt không cảm xúc mở miệng: "Người nhà." Ý bảo khỏi cần biểu diễn nữa.

Vân Mặc và Tuân Qua: "?"

Người chơi khác rất là kinh ngạc, nhưng thời đại này nam cặp bồ với nam cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì nữa, còn không gây khiếp sợ bằng việc bọn họ tổ đội vào đây.

Cậu cả Hoắc liếc nhìn Úy Lam và Khương Hề một cái thật sâu, vẫn chưa nói gì thêm.

Chờ mọi người biểu diễn xong, vậy mà không ai phải rời đi, dù sao thì trong lòng mọi người đều nghĩ ai rời đi là người đó chết chắc, có quỳ cũng phải biểu diễn cho bằng được.

Cuối cùng, Cậu cả Hoắc mở miệng nói: "Hoắc mỗ đã nhìn thấy tài năng của các vị, nếu đều có thần thông, thế thì nhà họ Hoắc bèn dựa vào các vị để đuổi đi tà ám, không bằng chúng ta dời bước đến trong phòng khách, đợi tại hạ và quản gia từ từ kể rõ mọi chuyện."

Nhiều người chơi nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không còn chuyện gở nào nữa.

Quản gia làm một tư thế mời, rồi đi lên trước dẫn đường, mọi người lúc này đều đang xét nét lẫn nhau và nhìn ngó xung quanh, chủ yếu là chú ý đến bốn người Vân Mặc, Tuân Qua, Khương Hề và Úy Lam.

Những người khác dù có huênh hoang cỡ nào cũng không đến mức biến ra hòn lửa đốt trụi cục đá kiểng thành tro luôn, mà khí thế và gương mặt kia của Úy Lam khá đặc biệt, còn đồng đội của anh là Khương Hề cũng rất chi là xuất sắc, huống hồ bốn người họ là tổ đội duy nhất trong số người chơi, chỉ tính mỗi thực lực thôi đã ăn đứt gấp đôi người khác.

Sau khi vào tới phòng khách, bởi vì số lượng người chơi quá nhiều, chỉ đành phải lấy thêm ghế, cậu Hoắc ngồi một bên uống trà, lão quản gia kể tóm tắt mọi chuyện, chuyện lạ xảy ra từ sau khi cậu cả Hoắc đính hôn với người khác.

Nhà họ Trang là thanh mai trúc mã từ nhỏ với cậu cả Hoắc, hai người đã sớm tình chàng ý thiếp, nhưng nhà họ Trang có một cô em đã chết, ghen ghét với hạnh phúc của người chị, ngày nào cũng quấy phá, Cậu cả Hoắc bèn đón người đến Hoắc gia, không nghĩ rằng sự quấy phá càng trở nên hung tợn hơn, tính đến nay đã chết mất hai cô nha hoàn, những tôi tớ khác cũng thấy bàng hoàng trong lòng, nghe nói có mấy người kể lại rằng đã tận mắt nhìn thấy ma.

Quản gia kể đến đây rồi thôi, Cậu cả Hoắc buông chén trà trong tay: "Các vị có câu hỏi nào khác không? Hoắc mỗ nhất định biết gì nói nấy."

Cô gái mặc váy lolita lên tiếng trước: "Không biết nguyên nhân qua đời của người em gái đã chết kia là gì?"

Cậu cả Hoắc chậm rãi mở miệng: "Em ấy và Trang Ngư cùng một mẹ sinh ra, từ khi chào đời sức khỏe đã không tốt, bác sĩ nói người chị cướp dinh dưỡng của người em.. thế là mấy tháng trước, em ấy qua đời."

Cô gái mặc váy lolita lại hỏi: "Chỉ là sức khỏe không tốt nên mới xảy ra chuyện?"

Cậu cả họ Hoắc nhìn cô: "Vị cô nương này có ý gì?"

Cô gái váy lolita nói: "Người bình thường tử vong ắt hẳn sẽ không lệ khí ngút ngàn biến thành quỷ dữ làm hại nhân gian như vậy, nếu không thế giới sớm đã bị quỷ xâm chiếm luôn rồi." Đương nhiên nơi này là thế giới Game, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, cô xuất phát từ sự cẩn thận nên mới hỏi một chút.

Cậu cả họ Hoắc: "Tiểu Ngọc em ấy thật sự là do sức khỏe không tốt nên mới qua đời.. Sinh thời mọi người đều cùng nhau lớn lên, sau khi em ấy mất lòng tôi cũng rất đau buồn."

"Nếu chỉ đơn thuần là do ghen ghét với chị gái nên mới giết người.. thế thì con quỷ này cũng xấu xa ghê nhỉ?" Trong số người chơi có kẻ lên tiếng.

Cậu cả họ Hoắc mặt không cảm xúc.

"Cho hỏi, Tiểu Ngọc mà cậu Hoắc nhắc đến chính là em gái đã chết kia sao?" Khương Hề hỏi.

Cậu cả họ Hoắc gật đầu: "Đúng vậy, người chị Trang Ngư là Ngư trong ngư ông đắc lợi, em gái Trang Ngọc là Ngọc trong thương hương tiếc ngọc."

Khương Hề lôi kéo ống tay áo của Úy Lam đang đứng bên cạnh, người sau hơi ngoảnh đầu lại, trầm thấp nói: "Hửm?"

Khương Hề ghé vào bên tai anh: "Cậu cả Hoắc này không đơn giản."

Úy Lam: "Nói nghe xem."

Khương Hề: "Hệ thống phụ trách khu vực này là một đứa nhan khống, khi em chào đời đến lúc lựa chọn giá trị nhan sắc, đều nhờ vào nó chỉ dẫn đấy."

Úy Lam: "Cho nên?"

Hai người này không phát hiện, những người chơi khác đã âm thầm hướng tầm mắt về phía bọn họ, bao gồm cậu Hoắc cũng nhìn lại đây, trước mặt quần chúng anh anh em em..

Hai người Vân Mặc và Tuân Qua liếc nhau, tâm tình phức tạp.

Cho nên tại sao Chủ Thần trong truyền thuyết lại có người iu? Có điều nhìn gương mặt kia của Úy Lam, hình như cũng không khó hiểu gì lắm..

Khương Hề vả anh một cái, y như đang ve vãn đánh yêu: "Anh không rõ sao? Để một đứa nhan khống tuyển NPC, chủ yếu là nhìn mặt để lựa, cậu cả họ Hoắc dáng người thon dài, mặt mũi sáng sủa đoan chính, có vấn đề chắc luôn."

Úy Lam: "..."

"Cho nên em thích cậu cả họ Hoắc dáng người thon dài, mặt mũi sáng sủa đoan chính này?" Người đàn ông hỏi.

Khương Hề phát hiện thấy giọng điệu của anh hơi lạ lạ, vội vã lắc đầu: "Anh nghĩ đi đâu vậy? Hắn đâu cao bằng anh, đâu đẹp trai lai láng như anh, em chỉ đang giải thích rằng hắn tương đối quan trọng anh hỉu hông?"

Úy Lam đã cao hơn m, còn cao hơn anh nữa thì trông chả có mỹ cảm gì sất.

Người đàn ông hờ hững nói: "Vừa nhìn biết ngay hắn là NPC chủ chốt, không cần phải dựa vào khuôn mặt và dáng người để bình phán."

Khương Hề: ".. Em cũng chỉ nói vu vơ thôi mà, vừa rồi bỗng dưng nghĩ đến hệ thống nhan khống."

"Hai vị, có ý tưởng gì đối với chuyện này à?" Cậu cả họ Hoắc bỗng nhiên hỏi Khương Hề và Úy Lam.

Người đàn ông giương mắt nhìn hắn: "Không biết nên xưng hô với cậu Hoắc như thế nào?"

Nhà họ Hoắc không phải giàu có bình thường, tên húy của cậu cả họ Hoắc toàn thành ai cũng biết, hắn không ngờ được rằng tự dưng đối phương lại hỏi họ tên của mình?

Nhưng hắn cũng không buồn bực, mà chỉ nói: "Tên của Hoắc mỗ chỉ có một chữ Uyên."

Người đàn ông: "Vừa nãy cậu Hoắc Uyên gọi vị hôn thê là Trang Ngư, nhưng xưng hô thân mật với cô em gái đã chết kia hơn, Tiểu Ngọc? Không biết có thể giải thích một chút không?"

Hoắc Uyên sắc mặt như thường: "Trước đó đã nói bởi vì sức khỏe của Tiểu Ngọc không tốt, chúng tôi lại cùng nhau lớn lên, bình thường tất cả mọi người đều săn sóc em ấy hơn hẳn người khác, về phần xưng hô cũng là do gọi theo trưởng bối nhà họ Trang."

Úy Lam: "Thế thì tạm thời không có thắc mắc gì nữa, đã sắp xếp chỗ ở chưa? Việc bắt quỷ phải đợi đến buổi tối."

Giọng điệu của người đàn ông lạnh nhạt, sắc mặt nhìn có vẻ không kênh kiệu cũng không tự ti, nhưng bẩm sinh đã mang khí chất của người bề trên, kẻ không biết chắc còn tưởng rằng anh mới là chủ nhân của nơi này ấy chứ, người chơi khác nhìn mà không biết phải nói sao luôn, thời buổi này cũng khá nhiều người gây hấn với NPC, nhưng kiểu người phật ý một cái là đuổi cổ người khác ra khỏi phủ như thế này chẳng phải nên bớt trêu chọc hay sao?

Cũng may cậu cả họ Hoắc vẫn không có vẻ gì là tức giận, căn dặn quản gia: "Chuẩn bị phòng cho mọi người."

Tuy rằng nhà họ Hoắc khá lớn, nhưng có tới - người cư trú, cũng không phải ai cũng được ở riêng một tòa viện, cùng lắm là mỗi người một căn phòng thôi, đồ đạc thiết bị đều đầy đủ, chỉ là trông hơi âm u một chút.

Đối với người hiện đại mà nói, một chút hơi hướm cổ xưa là phong cách, nhưng thiết bị thuần cổ đại, đặc biệt là thời kỳ dân quốc thì dễ sợ thật đấy, cứ cảm thấy như mang vẻ chết chóc âm u vậy.

Không đúng, mọi người cảm thấy chết chóc là có nguyên nhân, ban ngày ban mặt, hoa đua nhau khoe sắc, nhưng ở đây chẳng nghe thấy một tiếng chim hót nào hết, thậm chí ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng chả có.

Khi các người chơi lần lượt ai vào phòng nấy, nghe thấy tiếng động như kiểu tiếng bước chân thì còn đỡ, nhưng những người khác đi rồi, một mình ở trong phòng tự dưng cảm thấy rùng rợn.

Vì thế mọi người vội vàng ra cửa tụ tập lại với nhau, người muốn chia đội thì chia đội, người muốn tìm manh mối thì đi tìm manh mối.

Vân Mặc và Tuân Qua ở sát vách nhau, hai người bọn họ bàn bạc một chút, lặng lẽ tới tìm Khương Hề và Úy Lam, muốn tìm hiểu một chút chuyện gì đang diễn ra.

Kết quả vừa đến cửa, thì nghe thấy bên trong vang lên những thứ âm thanh kì quái.

"Ban ngày ban mặt mà anh làm gì vậy, làm chuyện ấy phải biết xem xét trường hợp chứ? Có tin là em giận thật luôn không hả!"

Cái giá giường cổ đại làm bằng gỗ khắc hoa thoạt nhìn trông y như cái quan tài, không hiểu sao người đàn ông lại hưng phấn được nữa? Khương Hề không lay chuyển được anh, cuối cùng bị đè một phát.

Tuân Qua và Vân Mặc liếc nhau, người trước có hơi xấu hổ, dù sao cũng là người hiện đại, năng lực tiếp thu khá cao, nhưng hắn cũng chưa từng nhìn thấy đàn ông làm chuyện thân mật với đàn ông.

Về phần người sau, đơ hết cả người, hai tai từ từ đỏ lựng, dường như được mở ra một cánh cửa thế giới mới, tui là ai, tui đang ở đâu?

Tuân Qua nhìn thấy Vân Mặc ngây ngốc tại chỗ, tiếng trong phòng càng lúc càng lớn, hắn lo lắng bị Chủ Thần phát hiện rồi giết người diệt khẩu, mau chóng lôi người phắn lẹ.

Đi được một lúc lâu Vân Mặc mới từ từ bình tĩnh trở lại, hơn nữa còn rối rắm mà hỏi: "Vừa rồi Chủ Thần đang.. nam với nam?"

Tuân Qua hơi sượng trân, cũng thấy khá là ngượng ngiụ: "Ừ, mọi người đều là người trưởng thành, đâu cần phải ngạc nhiên như vậy?"

"Đây.. đây không phải vấn đề trưởng thành hay không, từ xưa đều nói âm dương điều hòa, đàn ông và đàn ông sao có thể làm chuyện như thế này được?" Vân Mặc nói.

Tuân Qua xem cách ăn mặc của y, hiểu ra đây là đồ cổ, khuyên giải một câu: "Bớt nghe mấy thứ vô dụng đi, chúng ta chỉ cần tồn tại là được, những việc khác muốn làm gì thì làm."

"Không phải," Vân Mặc lắc đầu: "Ý của tôi là.. cấu tạo của đàn ông và phụ nữ khác nhau, làm chuyện ấy bằng cách nào?"

Truyện Chữ Hay