Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

chương 56

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu là newbie vào Game, mới đầu rất có khả năng sẽ tự giới thiệu bản thân một chút, nhưng những oldbie ở đây lại chẳng ai nói năng gì, cho dù là một người khá nhiệt tình như gã Chất Phác, cũng chưa tự xưng tên mình.

Thứ nhất, người chơi lão làng đều biết, mọi người đều đang trong tình trạng cạnh tranh, hợp tác như bình thường thì cũng được, nhưng ngay cả đồng đội thì cũng phải đề phòng, huống chi ở đây nhiều người như vậy, lại không phải ai cũng là đồng đội.

Thứ hai, tỷ lệ tử vong của người chơi quá cao, bây giờ biết tên, có khi lát sau đã ngỏm luôn rồi, không những làm tăng thêm sự thương cảm, còn dễ gây áp lực tâm lý lớn nữa chứ.

Cho nên lúc này trừ Khương Hề và Úy Lam thủ thỉ với nhau, người chơi khác xét nét lẫn nhau muốn lựa chọn đồng đội, không một người nào nói chuyện

Nhưng không bao lâu sau, liền có người sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, mỗi người một phòng, trừ Phong Hàn đã rời đi, có chín căn phòng.

Tuy được ở phòng đơn, nhưng dù sao nơi này cũng đang là trên thuyền, phòng nhỏ chút cũng chả sao, nhưng chiếc giường kia thật sự chỉ là giường đơn, nhỏ xíu y như giường tầng ở ký túc xá trường học vậy.

Khương Hề nhìn lướt qua, ngủ một mình thì còn được, hai người nằm thì chật chội hết sức, Úy Lam lại còn hơn m lận.

Úy Lam dường như đã đọc được suy nghĩ của cậu, ngữ khí hờ hững nói: "Đêm nay chúng ta sẽ ngủ chung với nhau, yên tâm đi."

Khương Hề: "Vậy chắc một trong hai chúng ta có một người phải dính cứng ngắc vô tường, thì họa may mới ngủ chung với nhau được."

Úy Lam: "..."

Người đàn ông dường như còn muốn nói gì đó, nhưng người sắp xếp phòng cho bọn họ đã chuẩn bị đồ ăn thức uống, yêu cầu mọi người dời bước đến nhà ăn.

Như thế, Úy Lam đành phải tạm thời không giải thích gì thêm.

Không ngoài dự đoán, bữa tối là cá, đủ loại món cá, chiên xào nấu nướng đều có đủ cả, một bữa tiệc toàn là cá.

Các người chơi ngồi lại với nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn chị, không ai có ý định động đũa trước, bởi vì nhiều khi đồ ăn trong map không thể ăn được.

Úy Lam kéo ghế ra cho Khương Hề, nhìn cậu ngồi xuống xong thì mình mới là người ngồi cuối cùng, không chút do dự gắp miếng cá kho bỏ vào trong chén Khương Hề: "Nếu khoái ăn ngọt, thích món cá chua ngọt này không?"

Người chơi khác thấy một màn này đều mang ánh mắt vi diệu, anh chàng kia định để người yêu mình thử độc hở?

Khương Hề cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, há miệng ăn luôn, sau đó trả lời: "Thích, mùi vị cũng được lắm, xem ra người trên thuyền chắc là thường xuyên làm món này."

Thấy người dẫn bọn họ đến nhà ăn sắp sửa rời đi, Giang Sơ Hạ đành phải mở miệng hỏi: "Đợi chút, không biết là chúng tôi phải ở trên thuyền bao lâu?" Ngay cả một vấn đề nhỏ xíu này vậy mà cũng không có ai hỏi! Do quá sơ ý, hay là quá mức cẩn thận?

Người nọ lập tức đưa ra câu trả lời: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng đến ngày là tới."

Giang Sơ Hạ: "Chuyện bất ngờ mà anh nói là?"

Người nọ cười tủm tỉm: "Ví dụ như gặp phải mấy thứ đại loại như vòi rồng gì đấy, nhưng chúng tôi thường xuyên ra biển, loại tình huống này thường sẽ không gặp phải đâu."

Nếu không phải đối phương là NPC, thì Giang Sơ Hạ đã muốn bịt ngay cái miệng hắn lại luôn rồi, lập Flag làm gì!

Đợi người nọ rời đi, trên bàn vẫn chỉ có Khương Hề và Úy Lam ngồi ăn, nhưng rất nhanh, người chơi khác cũng bắt đầu động đũa, mọi người cho rằng hai người trước mặt này trông sao cũng thấy rất có bản lĩnh, ' thử độc ' đến bây giờ, chắc chắn là ăn được.

Kết quả chờ mọi người nuốt hết xong, Khương Hề bỗng nhiên che yết hầu lại: "Ưm!" Vẻ mặt trông rất đau khổ.

Trái tim những người khác như muốn vọt tới tận họng luôn!

"Làm sao vậy? Đồ ăn có vấn đề à?" Có người hỏi.

Úy Lam vội vàng giúp cậu vỗ lưng để thuận khí, hơn nửa ngày trời Khương Hề mới bình thường lại: "Ăn nhanh quá, bị nghẹn."

Các người chơi bị làm cho hú hồn: "..."

Tóc Vàng vốn đã hoảng sẵn rồi, lúc này cứ cảm thấy như bản thân bị Khương Hề bày trò chơi khăm vậy, lẩm bẩm một câu dữ dằn: "Sao không nghẹn chết mày luôn đi!" Tiếng nói cũng không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy, sau đó bàn ăn liền trở nên lặng ngắt như tờ.

Khương Hề cũng không biểu hiện tức giận giống như những gì mọi người tưởng tượng, ngược lại nở một nụ cười quyến rũ, sau đó gắp mấy miếng cá chua ngọt vào trong chén của mình và Úy Lam, rồi bưng tô cá chua ngọt lên, một phát ụp nguyên cái tô vào mặt Tóc Vàng!

Động tác ụp tô kia quá nhanh, ai cũng không ngờ tới mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, nước cá còn rất nóng, Tóc Vàng ré lên một tiếng thảm thiết, lập tức có một người từ bên ngoài đi vào: "Sao lại thế này?"

Khương Hề chậm rãi nói: "Ngại quá xảy ra xích mích tí thôi, không có gì to tát đâu."

Người đi tới là nhân viên công tác trên thuyền, hắn nhìn bộ dạng thê thảm của Tóc Vàng, bỗng nhiên nhếch khóe miệng nói một cách sâu xa: "Cá chua ngọt, ăn ngon lắm."

Tóc Vàng trước tiên là chạy đi tìm nước, mặt thì bị bỏng, trên người thì dính nhớp, rất khó chịu.

Khương Hề dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tiếp tục từ tốn ăn cơm, sau khi ăn xong thì Tóc Vàng mới trở về, nhìn cậu với ánh mắt như muốn giết người, lại chần chừ chả dám ra tay.

Cậu cười lạnh một tiếng: "Không cần đôi mắt nữa hử?"

Tóc Vàng tái mét cả mặt: "Mày vậy mà dám ra tay? Mày không biết đây là thế giới Game sao?"

Rất nhiều người chơi đều có một suy nghĩ, trong Game tốt nhất là đừng nên gây xung đột một cách lộ liễu, sau lưng thì ngấm ngầm dùng thủ đoạn người khác không biết, giả bộ như 'hợp bầy' với mọi người cùng nhau vượt qua khó khăn.

Nhưng Khương Hề thì ngoại lệ chắc rồi, cậu khoanh tay trước ngực nói một cách thờ ơ: "Biết, thế thì sao? Miệng mồm không sạch sẽ, tao không ngại giết mày trước rồi mới tìm manh mối."

Úy Lam từ đầu đến cuối vẫn chưa nói gì, hơi thở cũng kìm giữ rất tốt, ít nhất nhìn bề ngoài thì anh chính là một chàng đẹp trai hơi lạnh lùng, thậm chí có cô gái đứng ngoài cùng khi nhìn anh, cảm thấy có phải người này tầm thường vô dụng lắm không? Cấu kết với Khương Hề chỉ vì muốn ôm đùi.

Chơi qua mấy màn chơi là biết, vĩnh viễn đừng nên trông mặt mà bắt hình dong khinh thường người khác, tuy rằng Khương Hề chỉ cao cỡ m, Úy Lam ít nhất cũng từ m trở lên, nhưng người trước ra tay rất lợi hại, người sau lại chả được cái tích sự gì.

Nếu Khương Hề biết ý nghĩ trong đầu cô ta, nhất định sẽ giơ tay phát biểu: Câu này mị biết! Úy Lam mà ra tay là người kia ngỏm củ tỏi trong một nốt nhạc liền! Hơn nữa nơi này là vũ trụ của Khương Hề, nếu Úy Lam giết người, sẽ nuốt nguồn năng lượng ở vũ trụ của cậu.

Tóc Vàng chả dám hó hé gì thêm nữa, gã tuy hay gây chuyện, nhưng cũng chỉ bắt nạt kẻ yếu, như thế, mọi người liền tự động chia nhóm cùng nhau tìm manh mối, Khương Hề đi ra boong tàu để tiêu hóa.

Úy Lam đứng bên cạnh nhìn màn đêm ở xa xăm, tối nay bầu trời không trăng.

"Vì sao tự dưng lại đi vào thế giới của mình, xảy ra chuyện gì à?" Người đàn ông mở miệng hỏi.

Khương Hề xoa cái bụng nhỏ của mình: "Mang thai rồi."

Úy Lam: ".. Hử?" Anh cũng duỗi tay chạm lên để cảm nhận thử, một lúc sau mới nói: "Không có dấu hiệu sinh mệnh."

Khương Hề lấy cánh tay thụi anh một cái: "Nghĩ gì vậy, em nói là như mang thai một tháng ấy, căng quá," sau đó mặt mày giận dữ kể lể: "Có người xâm nhập vũ trụ của em cướp nguồn năng lượng, hệ thống không ngăn được, ngược lại còn bị phá hoại mấy thế giới Game, lần này em chuyên môn đến bắt kẻ xâm lược."

Úy Lam duỗi tay ôm Khương Hề, hôn một cái bên tai cậu: "Tôi đền bù cho em nguồn năng lượng gấp một trăm lần."

Khương Hề cười, nhào vào trong lòng ngực người đàn ông: "Được á, đúng rồi anh có thấy ai trong số đám người chơi này khác thường hay không? Cái anh chàng đi rừng rậm kia thì chắc chắn loại trừ rồi, kẻ xâm lược sẽ đi theo đám đông, giết người cướp nguồn năng lượng."

Úy Lam nói ba cái tên: "Thiết Tử, Điền Mật Nhi, Đỗ Tường Vi."

Khương Hề: ".. Ơ, anh nói chút về đặc điểm nhận dạng đi, em không nhớ tên bọn họ."

Tuy rằng người chơi không giới thiệu lẫn nhau, nhưng lúc nãy bọn họ chia đội đi tìm manh mối thì trò chuyện không đề phòng gì nhau, chỉ cần cẩn thận một chút là nghe được.

Úy Lam: "Thiết Tử tướng mạo tương đối chất phác thật thà, trông khá hòa thuận, Điền Mật Nhi tóc búi lên, Đỗ Tường Vi tóc quăn."

Khương Hề cau mày: "Vì sao bọn họ đáng nghi?"

Người đàn ông: "Ở bờ cát em công kích Tóc Vàng, Thiết Tử chờ sau khi mọi chuyện kết thúc mới đứng ra nói phải ở chung hòa bình, hắn nhìn thì như nhiệt tình có lòng tốt muốn mọi người không gây gổ với nhau, thật ra là đang căn thời gian đắp nặn hình tượng bản thân để ngụy trang."

Khương Hề: "..."

Đúng là cậu không chú ý mấy điểm này!

"Còn Điền Mật Nhi, vẫn luôn biểu hiện nhát gan, trên bờ cát lúc chàng trai kia lựa chọn đi rừng rậm, cô ta là người đầu tiên đứng bên cạnh cậu ta, không phù hợp với tính cách nhát gan, hơn nữa lúc nãy em xích mích với Tóc Vàng, cô ta thoáng có biểu hiện tỏ ra khinh bỉ Tóc Vàng, chứ không phải là sợ hãi."

Khương Hề: "..."

"Về phần Đỗ Tường Vi, lá gan khá là lớn, cho dù không phải kẻ xâm lược, thì cũng tương đối nguy hiểm."

Khương Hề: "Sao lại nói vậy?"

Úy Lam một đốn: ".. Lúc ăn cơm, cô ta vẫn luôn đá mắt với tôi suốt."

Khương Hề: "!"

"Đá mắt? Ả dụ dỗ anh! Hai người tòm tèm với nhau từ khi nào!" Khương Hề trừng mắt Úy Lam nói với vẻ tức giận.

Úy Lam bất đắc dĩ: "Không có, khi ả biết chúng ta có thẻ team, hơn nữa em lại rất lợi hại mà còn dám có ý đồ với tôi, rõ ràng là to gan lắm, hơn nữa nhất định là có bản lĩnh phần nào, phải đề phòng, nhưng người có thể trở thành Thần đi xâm nhập vũ trụ khác, bản lĩnh đều không nhỏ, thông thường thì sẽ không có trường hợp hai người cùng vào một Game."

Ý của anh là trong số ba người đó, chỉ có một người là kẻ xâm lược thật sự.

Khương Hề: "Đỗ Tường Vi, nhất định là ả, nếu có khác thường, cứ coi như kẻ xâm lược mà đánh, đợi lát nữa liền ám sát ả đi!" Dám tơ tưởng đến người đàn ông của cậu? Chán sống!

Dù cho tình cảm trong lòng Khương Hề đối với Úy Lam vẫn chưa đạt tới mức độ rất rất yêu thích, nhưng vẫn được coi là yêu thích, hơn nữa lòng chiếm hữu của cậu rất mạnh, đồ của mị, mấy đứa khác nghĩ thôi cũng đừng hòng.

Người đàn ông cúi đầu gặm một cái bên tai Khương Hề: "Ngoan, đừng hành động theo cảm tính, cho dù muốn giết ả thật, cũng phải đợi đến khi biết rõ thân phận của kẻ xâm lược thật sự đã, phòng ngừa đối phương chạy thoát."

Khương Hề hừ một tiếng: "Em biết, dù sao em cũng chán ghét ả, giống thằng Tóc Vàng kia ấy."

Nói đến đây, đúng lúc Đỗ Tường Vi từ xa đi tới, có lẽ đang đi tìm manh mối thì thăm dò qua đây, hơn nữa người đứng bên cạnh cô ta là Điền Mật Nhi, hai người thành một nhóm.

Úy Lam còn chưa trả lời, Khương Hề bỗng nhiên treo trên người anh, cùng người đàn ông làm một nụ hôn nóng bỏng, đồng thời tay cũng không nhàn rỗi, nhìn như sắp sửa chơi dã chiến tới nơi.

Đỗ Tường Vi và Điền Mật Nhi: "..."

Nơi này là boong tàu đấy! Người đến người đi, hai người đàn ông tình chàng ý thiếp, thậm chí còn cởi áo tháo nịt, không được hay lắm thì phải?

Người đàn ông bắt lấy cái tay Khương Hề đang thăm dò ở vùng phía dưới của mình, ý bảo tém tém lại đi, có nứng thì đợi về phòng đã, anh không muốn bất kì dáng vẻ quyến rũ nào của người trong lòng bị kẻ khác nhìn thấy.

Khương Hề trừng mắt lườm anh một cái: "Tại sao không phối hợp với em? Bây giờ em muốn chịt ở bên ngoài đấy, lộ thiên, trên boong tàu." Tới công chuyện. Jpg

Truyện Chữ Hay