Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: AmiLee

Mộ Dung Lam và Tư Thần Diệu thương lượng xong, liền tới chỗ Hạ Lan Giác thuyết minh an bài kế tiếp. Đương nhiên trên thực tế là tới giúp Tư Thần Diệu lừa dối người.

Chuyện lừa dối người này kỳ thật hắn đã làm rất nhiều lần.

Nhưng không biết vì sao lần này hắn luôn có loại cảm giác hoang đường, còn có điểm khó mở miệng.

Không biết có phải bởi vì Hạ Lan Giác thoạt nhìn thật sự quá vô hại hay là Tư Thần Diệu thật sự quá súc sinh.

Hạ Lan Giác nghe Mộ Dung Lam nói tính toán chuyện kế tiếp của bọn họ muốn làm, y tự nhiên gật đầu đáp ứng.

Chỉ là thấy Tư Thần Diệu không có tới, hơi nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại không khỏi có điểm thất vọng.

Rốt cuộc vừa mới gặp mặt, hơn nữa Tư Thần Diệu thoạt nhìn còn có điểm dọa người, Hạ Lan Giác tạm thời còn không dám chủ động đi thân cận anh ta.

Nhưng cùng lúc đó, cố tình y lại rất hâm mộ cảm giác có thể cùng người thân mật hỗ động.

Bởi vậy đối với Tư Thần Diệu làm đủ loại động tác cũng không có cự tuyệt, thậm chí còn có điểm hưởng thụ.

Suy nghĩ của Hạ Lan Giác thật sự rất dễ biết, Mộ Dung Lam thấy thế lập tức đã hiểu, cười giải thích nói:

"Phế tích căn cứ ngầm bên kia có phát hiện, lão đại đi xem tình huống, không phải không coi trọng ngài."

Suy nghĩ trong lòng bị người khác liếc mắt một cái đã nhìn ra, Hạ Lan Giác tức khắc hơi xấu hổ, gật gật đầu, nói sang chuyện khác:

"Các anh nói các anh là lính đánh thuê tư nhân, chuyện kế tiếp là muốn giao cho tông phái quản lý nơi này hả? Bọn họ về sau sẽ thế nào?"

Hạ Lan Giác nhìn những người y cứu.

Mộ Dung Lam cảm thấy suy nghĩ của Hạ Lan Giác theo chân bọn họ phương thức có rất nhiều bất đồng, tựa hồ là bối cảnh xã hội tạo thành.

Ví dụ như quản lý một chỗ đương nhiên hẳn là quốc gia hoặc chính phủ, nhưng Hạ Lan Giác phản ứng lại là tông phái.

Từ tông phái nắm hết quyền hành địa phương, vậy chẳng phải là không người quản lý tinh cầu đen hỗn loạn sao?

Nhưng Hạ Lan Giác thoạt nhìn hoàn toàn không giống như là người ở cái loại địa phương phức tạp này lớn lên.

Mộ Dung Lam trong lòng xoay không ít ý niệm, mặt ngoài như cũ thản nhiên đáp:

"Về sau hẳn là phải đem tình huống báo cáo cho các cấp tương quan."

Đương nhiên là sau khi bọn họ lấy hết những đồ vật cần tìm đã.

"Còn những người này theo trình tự mà nói sẽ được an bài đến viện phúc lợi, tiếp thu trị liệu và chữa trị tâm lý, đến lúc hồi phục thì có thể đi ra ngoài tìm làm việc và tự sinh hoạt."

Quy định là như thế này, nhưng trên thực tế những người này rất có thể bị chủ nhân của tòa căn cứ ngầm này chân chính nghĩ cách diệt khẩu, cho dù bọn họ có thể biết được bí mật này tính rất là nhỏ.

"Hả? Không phải tôi đã chữa trị cho bọn họ hết rồi sao?"

Hạ Lan Giác nghe vậy kỳ quái hỏi.

Mộ Dung Lam ôn hòa mà cười cười:

"Vấn đề trên thân thể đã trị hết nhưng mà tâm lý của bọn họ đã gặp tổn thương rất lớn, muốn trở về sinh hoạt bình thường nhất định là phải chữa trị tâm lý. Hơn nữa.. Ngài đem bọn họ trị liệu đến thật tốt quá, loại trạng thái này hiển nhiên không phù hợp với tình huống nô lệ bị đạo tặc tinh tế tra tấn. Nếu bọn họ muốn được chính phủ cứu trợ để vào viện phúc lợi, vậy khẳng định sẽ bị hoài nghi và chất vấn, rất có thể sẽ bại lộ ra sự thật là ngài chữa khỏi cho bọn họ."

Hạ Lan Giác còn chưa có phản ứng lại:

"Cái này không thể bại lộ sao?"

Y biết đạo lý hoài bích có tội nhưng một là y trong lúc nhất thời còn chưa có nghĩ đến chút linh dược này được coi như trân quý.

Hai là y từ khi tấn giai đến Đại Thừa thì đã không còn ý thức sợ bị người khác tới giết người đoạt bảo nữa.

Bởi vì tu sĩ cấp cao phần lớn tung tích mờ mịt khó tìm, cũng không dễ dàng bị người bắt được, hơn nữa loại cấp bậc tu sĩ này một khi đánh nhau thì chính là long trời lở đất.

Trừ phi là có bảo bối có thể làm người ta trực tiếp phi thăng, nếu không vì một chút vật chết mà cùng người ta tranh đua ngươi chết ta sống hoàn toàn là mất nhiều hơn được.

Mộ Dung Lam thấy bộ dạng y hồn vía lên mây không thèm để ý, nhịn không được nghĩ thầm thuốc trân quý như vậy Hạ Lan Giác đều phảng phất không để ở trong mắt, không biết trừ cái này bên ngoài còn có bao nhiêu thủ đoạn thần dị.

Nội tâm Mộ Dung Lam đang suy nghĩ tùm lum nhưng ngoài mặt vẫn nỗ lực duy trì bình tĩnh, nói cho Hạ Lan Giác:

"Ngài cho bọn họ dùng thuốc kia, vô cùng vô cùng hiếm có, nhất định sẽ đưa tới rất nhiều người."

Hạ Lan Giác ngẩn ra, Mộ Dung Lam tiếp tục nói:

"Nếu tin tức ngài có thuốc tốt như vậy bị nhiều người biết, phỏng chừng sau này ngài cũng chưa chắc có biện pháp an ổn. Tôi nghĩ bọn họ khẳng định là không muốn liên lụy ngài. Hơn nữa.. Nếu không chiếm được thuốc từ ngài, có một số người khả năng sẽ tìm tới bọn họ, có lẽ sẽ trực tiếp lấy bọn họ làm thực nghiệm, mong tìm và lấy được thuốc huyền bí."

Thần sắc Hạ Lan Giác ngay lập tức trịnh trọng hơn rất nhiều:

"Vậy không được, tôi cố ý cứu bọn họ, không phải để cho những người khác giết. Không đi viện phúc lợi do quan phủ an bài thì còn có lựa chọn nào khác không?"

"Có thì có nhưng.."

Mộ Dung Lam nói:

"Chúng tôi có thể nghĩ cách giúp bọn họ đổi thân phận, sau đó tận lực an bài công việc thích hợp cho bọn họ, về sau cũng có thể sinh hoạt bình thường, chỉ cần bọn họ không lỡ miệng nói ra là được.

Nhưng cái này không thể để những người khác phát hiện phải đem bọn họ đều ngụy trang thành người chết, sau đó chúng ta trộm dẫn người đi."

Hạ Lan Giác hỏi:

"Cái này có được không?"

Nếu quá phiền toái thì nói không chừng y còn thiếu một cái nhân tình của đội lính đánh thuê này.

"Còn được, an bài tốt cũng sẽ không quá khó khăn, cẩn thận một chút là được."

Mộ Dung Lam nói.

Hạ Lan Giác cũng không hoài nghi mục đích của Mộ Dung Lam.

Đối với lính đánh thuê mà nói, những người này hoàn toàn là trói buộc, lấy tu vi của bọn Mộ Dung Lam là Nguyên Anh kỳ, tùy tay tiêu diệt một đống tiểu nhân vật Luyện Khí và Trúc Cơ đã mạo phạm bọn họ thì một chút chớp mắt cũng không có.

Đặt ở đại lục Cửu Linh sẽ không tính là giết người, cường giả cao giai nhiều ít cũng sẽ cho đối phương một chút giáo huấn. Nhưng bọn Tư Thần Diệu cũng không có.

Hơn nữa những người này là bị đạo tặc tinh tế bắt làm nô lệ, trải qua cái gì nghĩ một chút là biết.

Tuy rằng bọn họ là bị bắt, nhưng luôn có không ít người sẽ cảm thấy bọn họ dơ bẩn không trong sạch, dùng ánh mắt chán ghét và khinh thường nhìn bọn họ.

Nhưng bọn Tư Thần Diệu lại không có.

Cho dù Tư Thần Diệu xem những người này không thuận mắt, nhưng chỉ đơn thuần là không thích, cùng cái loại vũ nhục nhân cách không giống nhau.

Có thể làm được điểm này, Hạ Lan Giác cảm thấy bọn họ không mang ác ý.

Y tâm tư đơn thuần, suy nghĩ cũng rất đơn giản, nhưng đồng thời trực giác lại rất chuẩn, thường xuyên có thể cảm nhận được tâm tư tốt xấu của những người khác.

Nếu đã cảm thấy người của đoàn lính đánh thuê này không tồi, Hạ Lan Giác sẽ không hoài nghi những vấn đề khác.

Mộ Dung Lam lại dò hỏi một chút những người này ý của chính mình, quả nhiên vì không muốn liên lụy đến Hạ Lan Giác, những người này đều lựa chọn nghe đoàn lính đánh thuê an bài.

Vì thế Mộ Dung Lam giải quyết xong chuyện của bọn họ, liền quay đầu chân chính lừa dối Hạ Lan Giác.

"Bọn họ đều đáp ứng rồi, chúng tôi sẽ giúp bọn họ an bài tốt cái thân phận mới, dùng phi thuyền dẫn bọn họ cùng đi, sau đó lại thông báo cho chính phủ."

Mộ Dung Lam nhắc lên tinh thần để hỏi:

"Ngài về sau có tính toán gì không? Có cần chúng tôi mang ngài một đoạn đường hay không?"

Hạ Lan Giác nghe vậy thì ngẩn ngơ, một lát sau lắc lắc đầu:

"Không có."

Lần này Mộ Dung Lam không thể từ trên mặt Hạ Lan Giác nhìn ra tâm tư cụ thể gì, chỉ biết y tựa hồ không rất cao hứng.

Vì sao khi nghe thấy vấn đề này lại không cao hứng?

Mộ Dung Lam trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra được nguyên nhân, chỉ có thể suy đoán có lẽ là không muốn để lộ ra hành tung của mình cho bọn họ biết.

Nhưng Tư Thần Diệu còn muốn hắn đem người ta lừa dối ở lại đây này. Chuyện này rất là xấu hổ đó.

Mộ Dung Lam chỉ có thể căng da đầu đối diện với Hạ Lan Giác đang rất không cao hứng nói:

"Nếu ngài không có chỗ để đi, không bằng đi cùng chúng tôi? Có thể đi tinh cầu phụ cận nhìn xem, nếu thích thì ngài có thể lưu lại."

Hạ Lan Giác sắc mặt có vẻ càng không cao hứng, nhưng vẫn gật gật đầu:

"Được."

Mộ Dung Lam: "..."

Cách nói khách khí như vậy, rốt cuộc là nói sai ở chỗ nào?

Mộ Dung Lam cũng không có nghĩ đến, kỳ thật Hạ Lan Giác cảm thấy hắn hỏi như vậy là ở mịt mà khuyên chính mình đi, nhưng Hạ Lan Giác kỳ thật không muốn cùng Tư Thần Diệu tách ra.

Ở một thế giới mới hoàn toàn xa lạ, ngoài ý muốn gặp được một người có cảm giác vô cùng thân cận, ở trong lòng y địa vị đã gần bằng Đại Hoàng.

Thứ y để ý không nhiều lắm, bởi vậy mỗi một cái đều rất quý trọng, mà Tư Thần Diệu vừa hay lại là một thứ yêu thích mới thu hoạch được, cho nên ngay cả cảm thấy mới lạ còn chưa hết, không nghĩ mới vừa ở chung đã tách ra như vậy.

Nhưng Hạ Lan Giác cũng không có ý chủ động nói ra, thấy Tư Thần Diệu tựa hồ không cái ý tưởng này, tự nhiên có chút thất vọng rồi.

Mộ Dung Lam cho rằng Hạ Lan Giác sẽ không nguyện ý bị một người xa lạ trói định, cho nên muốn muốn từ từ mưu tính, trước dùng lý do đường hoàng lừa dối Hạ Lan Giác lên phi thuyền của bọn họ.

Lúc sau lại nghĩ cách chậm rãi lôi kéo y ở lại lâu dài, giúp Tư Thần Diệu chữa bệnh.

Chỉ là cách nói của hắn quá khách khí, ngược lại làm Hạ Lan Giác cho rằng chính mình không được ưa thích.

Mộ Dung Lam lại cùng Hạ Lan Giác nói hai câu theo chân bọn họ cùng nhau đi cũng tốt, Hạ Lan Giác vẫn như cũ cảm xúc hơi trùng xuống, thần sắc uể oải.

Mộ Dung Lam cũng không biết chính mình xem như đã trong giai đoạn thắng lợi, vẫn là hoang mang mà về, đang ở tự hỏi rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể dụ Hạ Lan Giác cao hứng một chút, lại cảm thấy chính mình sờ không tới điểm cao hứng của Hạ Lan Giác.

"Ách, nếu không tôi nói một chút với lão đại, mang các người đi lên trên phi thuyền trước nha?"

Mộ Dung Lam cuối cùng chỉ có thể quyết định kết thúc đề tài, thuận miệng lại nói một câu với Hạ Lan Giác:

"Đúng rồi, lão đại kêu tôi chuẩn bị phòng riêng cho ngài."

Mộ Dung Lam chỉ là thuận miệng nói, lại phát hiện Hạ Lan Giác một đôi mắt vừa to lại vừa xinh đẹp, đột nhiên vụt sáng, trên mặt cũng mang ý cười, uể oải trở thành hư không.

Mộ Dung Lam: "?"

Tôi đã nói cái gì?

Sao đột nhiên lại cao hứng như vậy?

Nghe được Mộ Dung Lam nói, Hạ Lan Giác nhịn không được nghĩ đến:

Anh ta an bài phòng riêng cho mình, vậy khẳng định là lúc trước đã tính toán cho mình đi cùng với anh ta?

Nếu anh ta nguyện ý cho mình đi theo cùng, dù sao mình cũng không có nơi để đi, vậy không đi cái tinh cầu mình không thích nữa, sẽ tiếp tục ở bên cạnh anh ta, hẳn là cũng không thành vấn đề đi?

Hạ Lan Giác đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác được Tư Thần Diệu đi lại đây, tự giác thiếu niên lòng dạ hẹp hòi tức khắc ngượng ngùng lên, vội vàng thu hồi ý tưởng trong đầu, làm bộ chính mình cái gì cũng chưa từng tính kế.

"Bên kia đào ra mấy người sống, cậu đưa lên trên phi thuyền đi, cứu lại nửa cái mạng rồi tái thẩm."

Tư Thần Diệu trực tiếp chỉ thị cho Mộ Dung Lam, ngữ khí lạnh băng.

Chính hắn không có gì cảm giác, Mộ Dung Lam lại là nghe được trong lòng căng thẳng, lo lắng thoạt nhìn Hạ Lan Giác vừa ngoan ngoãn lại vừa ngọt không tiếp thu được.

Mộ Dung Lam không hy vọng Tư Thần Diệu đối với Hạ Lan Giác có cái gì cảm tình lỗi thời, nhưng lại vô cùng lo lắng Hạ Lan Giác sẽ có ấn tượng không tốt lắm với Tư Thần Diệu, cho nên lúc trước lừa dối cũng rất bó tay bó chân, cực kỳ bảo thủ.

Cũng may Tư Thần Diệu nói gì Hạ Lan Giác nghe không hiểu. Mộ Dung Lam trong lòng may mắn.

"Đã biết, tôi lập tức đi ngay."

Mộ Dung Lam đáp.

Tư Thần Diệu nhìn về phía Hạ Lan Giác, thấy y tránh đi tầm mắt của mình, nhưng cũng không có mất hứng, lại hỏi Mộ Dung Lam:

"Mọi chuyện đã làm tốt chưa?"

Mộ Dung Lam:

"Ách.. Y đã đáp ứng đi cùng chúng ta rồi, bước tiếp theo phỏng chừng sẽ đồng ý trực tiếp gia nhập."

Mộ Dung Lam phỏng chừng câu trả lời này của hắn sẽ bị mắng, quả nhiên đã thấy ánh mắt Tư Thần Diệu ngay lập tức trầm xuống.

"Sao ta lại không biết cậu làm việc có hiệu suất thấp như vậy nhỉ?"

"..."

Mộ Dung Lam ngượng ngùng trả lời:

"Có thể là bởi vì tôi cảm thấy lương tâm của mình có điểm chịu đựng không nổi kiểm tra.."

Tư Thần Diệu không kiên nhẫn mà "À" một tiếng, ngược lại cũng không tức giận với Mộ Dung Lam.

"Được rồi, cậu vẫn nên đi kiểm tra lương tâm người khác đi, nếu hiệu suất lại thấp như vậy nữa, ta sẽ chia sẻ cái video cậu đã múa và hát bài rong biển xanh."

Thần sắc Mộ Dung Lam ngay lập tức thay đổi, giống như ăn phải hoàng liên:

"Lần này khẳng định sẽ không.."

Mộ Dung Lam đi rồi, Tư Thần Diệu lại không đi, Hạ Lan Giác thấy thế có chút mờ mịt.

Ngược lại không phải y không muốn ở cùng với Tư Thần Diệu, chỉ là Tư Thần Diệu với y hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, hai người bọn họ ngốc tại nơi này có khả năng sao?

Truyện Chữ Hay