Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đây là một chương đầy rẫy tình tiết “Hoa cúc” ~ thận trọng khẩu vị, đại gia hãy cẩn thận khi đi vào ~ ~ ~ khụ khụ ~ ~ ~ lạp lạp lạp ~ ~ ~ ~ đội nồi đào tẩu ~ ~ ~
—oOo—
Rick bắt đầu chậm rãi bước về phía trước, thay vì ở tại chỗ chờ chết, Rick càng tin vào việc đối đầu chính diện hơn, liều mạng, nói không chừng còn có một đường sống! Ba người phía sau cũng đánh phải đuổi theo, Johnathan tính toán, khẩu súng này cứ xem nó như tảng đá là được, gặp phải nguy hiểm, cứ nện xuống!
Tiếng động càng lúc càng gần, càng lúc càng mạnh mẽ, không khí càng trở nên khẩn trương. Trưởng ngục lấy khẩu súng của mình ra, mọi người che che dấu dấu bám lên vách tường, ẩn nấp rất tốt.
Ba, hai, một! Bốn người đột nhiên lao tới.
Bốn người Mĩ hai mặt nhìn nhau, chỉ súng vào nhau!
Sau khi mọi người thấy rõ được người đối diện, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Thì ra là tụi mày, giả thần giả quỷ, hù chết bọn tao!” Burns nói.
“Đây cũng vậy!” Rick cười nói.
Mọi người rút súng về.
“Này, đấy là dụng cụ của tôi!” Burns nhìn cái túi trong tay Evelyn.
“Tôi không cho là vậy.” Rick nói, mọi người đồng thời giơ súng lên.
“A, thật xin lỗi ha ~ quán tính, quán tính, lỡ tay… Ha hả…” Johnathan ngượng ngùng cười, không khí trở nên hòa hoãn hơn một chút.
Burns tính cách ôn hòa, nhìn người đối diện cảm thấy không nên dùng vũ lực động chạm nên nói: “Được rồi, không có chuyện gì, tôi nhìn nhầm, nhìn nhầm thôi!”
“Ân, các vị, hôm nay là một ngày đẹp trời, xin lỗi không thể tiếp đãi, bởi vì chúng tôi còn có công việc cần làm!” Evelyn mở miệng nói.
“Cút ngay! Đây là địa bàn của bọn ta!” Chuyên gia Ai Cập nói.
“Chúng tôi đến trước!” Evelyn nghiến răng nghiến lời nói.
Vừa dứt lời, mọi người vừa giơ súng lên!
“A!” Lần này là chuyên gia Ai Cập bị nện.
“Ai nha, thật xin lỗi, lỡ tay! Nhưng mà tôi hy vọng mọi người biết, bọn tôi không dễ bị ăn hiếp, nếu như vừa rồi là một bả đao, anh đã sớm mất mạng rồi! Muốn biết phi đao họ gì, hừ, Tiểu Lý Phi Đao, đao kiếm không có mắt!” Johnathan lại bắt đầu rồi.
Rick nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, xem nhẹ đối phương.
“Đây là pho tượng của chúng tôi!” Tên Tony mở miệng nói.
“Vậy sao phía trên không thấy khắc tên của mày vậy?” Rick nói.
Anubis không cách nào bình tĩnh được nữa rồi… Hoa cúc… Kho báu trong hoa cúc… Mẹ nó… Ta là thần… Cúc hoa của thần ai cho phép các ngươi nhớ thương hả!! Ai? Ta đt, loạn hết rồi sao!
Từng trận âm phong đột nhiên thổi qua, cây đuốc lúc sáng lúc tối, tất cả mọi người rất căng thẳng.
“Có điều, mấy người chỉ có bốn người, bọn ta có đến mười lăm người, quá tự tin không phải là tốt, O’Connell…” Barney nói.
Lúc này, Evelyn tỉ mỉ phát hiện dưới chân Anubis tựa hồ còn có một tầng nữa, có lẽ nơi đó cũng có thể đào ra! Trong lòng có quyết định.
Rick quen thuộc điều chỉnh một khẩu súng nhắm ngay vào Barney, thấp giọng nói: “Đừng có mà hù dọa tao!”
“Tôi cũng vậy!” Johnathan nói.
Rick quay đầu nhìn về phía Johnathan, Johnathan không có chút áp lực nào nhìn lại anh: “Sao nào, tôi đâu có nói ngoa() [hăm dọa()], anh có ý kiến gì chắc.”
() Trong bản raw ghi là 厦大的 ‘hạ đại đích’ (ngôi nhà lớn) đọc là ‘xià dà de’; còn () nguyên văn là 吓大的 ‘hách đại đích’ (hăm dọa lớn) cũng đọc là ‘xià dà de’. Ta ko hiểu nó nghĩa là gì nên chém bậy
Rick sáng suốt nghiêng đầu đi, không để ý đến hắn nữa.
“Aizzz, hãy nghe tôi nói đã, các anh bạn à, anh bạn không nên làm ầm lên như vậy, nếu như muốn chơi, anh bạn phải học cách chia sẻ, nơi này để cho mấy người đấy!” Evelyn mở miệng: “Còn có nhiều nơi khác để đào!” Evelyn nhìn về phía Rick, đặt tay lên cánh tay đang căng thẳng của đối phương, khẽ gật đầu, dùng ánh mắt truyền tin.
Rick bỏ súng xuống.
“Căn cứ theo những chữ tượng hình này, chúng ta đang ở phía dưới pho tượng, chúng ta hẳn nên đào lên từ giữa hai chân của nó, Quyển sách của Amun – Ra ở chỗ này!” Evelyn chỉ huy nói.
“Thật xin lỗi, Anubis, không phải là ta muốn đề xuất đến việc nhớ thương cúc hoa của ngươi! Có lẽ là bên trong bắp đùi của ngươi nói không chừng!” Johnathan ở trong lòng thổ tào.
“Chúng ta hẳn nên chờ mấy tên người Mĩ thối đi ngủ, xin lỗi nha, không phải nói anh, Rick!” Johnathan mở miệng.
“Không sao, tôi không để ý!” Rick nói.
“Chờ bọn họ ngủ rồi, chúng ta đào lên từ giữa hai chân, thẳng đến đảo Hoàng Long, không cần tiền, đt, trực tiếp trộm quyển sách kia!” Johnathan âm hiểm nói.
“Tích, nhân viên quản lý nhắc nhở, cấm có sự xuất hiện của lời nói không lịch sự, nếu không trò chơi bắt đầu một lần nữa!” Giọng nói của Anubis truyền đến.
“Anh khẳng định chúng ta sẽ tìm được sao?” Rick nhét cái xẻng vào trong tay Johnathan hỏi.
“Không khẳng định, nhưng tôi chắc chắn chỉ cần bọn người Mĩ chết tiệt kia tìm được trước, à, không phải nói anh, đừng để ý!” Evelyn cũng gia nhập.
“Không sao cả!” Rick nói.
“Nè, anh bạn trưởng ngục của chúng ta đi đâu rồi?” Johnathan hỏi.
Hai người kia cũng không biết, lắc đầu.
Đồng chí trưởng ngục thì đang tự mình tiến hành chuyến thám hiểm.
□ đột ngột, một viên bảo thạch hình con bọ bỗng nhiên rơi trên mặt đất vỡ ra, thánh giáp trùng phá kén chui ra, trực tiếp chạy vào trong cơ thể của trưởng ngục.
Thánh giáp trùng có chân trước vô cùng bén nhọn phát triển, trong nháy mắt máu thịt theo bước chân của nó bị phá đi, bò đến đầu trưởng ngục, chạy về phía bộ phận não bộ.
Cái loại cảm giác sống không bằng chết này trong nháy mắt ép trưởng ngục đến phát điên rồi.
Thét chói tai, gãi cào.
Mà ba người kia còn đang kiên nhẫn đào bới, khụ khụ, hoa cúc của Anubis.
Ở bên kia vị học giả Ai Cập cũng đang tích cực, khụ khụ, thăm dò.
Sanders cầm lấy một cái xẻng nhắm ngay lên pho tượng: “Chúng ta bắt đầu thôi!” Rồi muốn bắt tay cạy lên.
“Đợi đã,” chuyên gia Ai Cập ngăn cản gã, “Seti Đệ nhất không ngốc đâu, tôi cảm thấy, ân, hẳn là nên để các công nhân mở ra trước!”
Mấy người gật đầu.
Chuyên gia Ai Cập dùng tiếng Ai Cập thúc dục công nhân đến trước cạy mở cơ quan. Các công nhân cầm lấy dụng cụ bắt đầu làm việc, ngay khi cơ quan cuối cùng đã có hơi bật ra, bỗng nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, trên vách tường bị cạy mở đột nhiên phun, bắn, thổi ra acid clohydric dạng nén, mấy công nhân đều bị ăn mòn.
Thi thể giống như hóa thành nước.
“A… … …” Mọi người thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, kinh hãi hét lên chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, đám người bên Johnathan.
“Ân, cô nói là, bọn họ lôi nội tạng ra ngoài, cất vào trong mấy cái bình.” Rick vừa nói vừa liếc nhìn Johnathan đang sợ run cả người.
“Ừ, còn trái tim của anh nữa! Ha hả ~ đúng rồi, anh có biết bọn họ dùng cách gì để lôi não của anh ra không?” Evelyn hưng phấn nói.
“Em gái à, anh không nghĩ rằng chúng ta nhất thiết phải nói đến mấy thứ này, ân, chúng ta hẳn nên đối với người chết có một chút, ừm, tôn trọng.” Johnathan nói.
“Nga, John, đây là lịch sử, là khoa học đó. Bọn họ dùng một thanh sắt gắp than bị nung lên còn đang là màu đỏ tươi, cắm, vào mũi anh. Quấy bộ não lên, dùng sức lôi ra…” Evelyn càng nói càng hưng phấn, lại còn vừa hoa tay múa chân.
“Ọe…” Johnathan không nhịn được, trong dạ dày sông cuộn biển gầm.
“Vậy chắc là đau lắm!” Rick sờ sờ cái mũi của mình.
“Ha ha, đừng có lo, lúc đó anh đã chết rồi!” Evelyn vui vẻ nói.
“Cám ơn ha…” Johnathan vô lực thổ tào.
“Aizzz, nói trước nha, nếu đến lúc đó tôi không ra được, tôi cũng không muốn làm xác ướp đâu!” Rick nói.
“Tôi cũng không muốn.” Johnathan suy yếu nói.
Nhưng ngay lúc đó, tựa hồ muốn đáp trả lại lời nói của họ, một tiếng “Rầm…” vang lên thật lớn, trên nóc mật thất bỗng nhiên rơi xuống một chiếc quan tài.
Johnathan nhìn chiếc quan tài xa lạ kia, bỗng nhiên tim đập thật nhanh. Thế nhưng, thoáng qua rồi biến mất.
“Chúa ơi, là một chiếc quan tài, chôn ngay dưới chân của Anubis.” Evelyn nói.
“Ôi, Anubis đáng thương, hoa cúc bị xem nhiều năm như vậy!” Johnathan suy yếu nói như vậy, còn muốn thổ tào Anubis.
“Nếu như, nếu như không phải là thân phận vô cùng tôn quý, vậy thì, đó chính là phạm phải tội ác tày trời.” Evelyn tiếp tục nói.
“Aizzz, phạm phải tội ác, hoặc là thân phận hiển hách đều bị bắt dính lên hoa cúc của Anubis để “đi ngủ”, vậy cũng quá tàn nhẫn rồi!” Johnathan lại tiếp tục nói.
“Rốt cuộc là ai vậy?” Rick không để ý đến Johnathan đang thổ tào, hỏi.
Evelyn dùng bàn chải nhỏ nhẹ nhàng quét đi bụi đất trên quan tài, phiên dịch văn tự ở phía trên nói: “Người này không xứng được lưu lại tên họ.”
“Phù…” Rick hít một ngụm khí, thở mạnh ra, tro bụi bay đi lưu lại một góc đồ án tám cánh, ở phía giữa bị san phẳng lõm xuống.
“Cái này, hình như là ổ khóa!” Rick nói.
“Nếu như không có chìa khóa, chúng ta phải mất rất lâu mới có thể mở ra!” Evelyn giải thích.
“A, từ từ, Evelyn, em có nhớ hình dáng của cái hộp tám cạnh sau khi mở ra hay không, rất giống với cái này, liệu có phải là…” Johnathan nói.
“A, đúng vậy, đúng vậy, Johnathan, mau lấy ra, đó chính là chìa khóa!” Evelyn phấn chấn nói.
Ngã xuống đất mà chết.
“Ân, quán tính quá lớn, nên không dừng lại được? Đây gọi là thương tổn ngoài ý muốn sao, hình như có hơi ngu xuẩn, nhất định là đau lắm.” Johnathan sờ sờ cằm, đưa ra kết luận, “Hai người nhìn tôi làm gì?”
Rick đi về phía trưởng ngục, dò xét hơi thở, nhìn về phía hai người kia.
Lắc đầu, “Không còn thở nữa.”
Ba người một hồi yên lặng.
Hamunaptra này thật là quỷ dị.
Johnathan lâm vào trầm tư, trái tim đập nhanh kỳ dị, âm thanh kỳ dị, quan tài kỳ dị, trưởng ngục kỳ dị chết đi, Anubis, ngươi rốt cuộc muốn chơi cái gì?!
Không có câu trả lời.
Dưới sự hướng dẫn của Rick, ba người rời khỏi căn phòng dưới đất, đi ra ngoài điều chỉnh tâm tình. Johnathan không quên cầm lấy cái chìa khóa.
Hai anh em ngồi xuống quanh đống lửa, Evelyn u buồn nói: “Anh nói xem, vì sao gã ta lại chết vậy?”
“Ân, có thể là do quán tính quá lớn nên không dừng lại được, vừa lúc đụng phải bức tường, cái loại chết kiểu này thật là tức cười. Thật xót xa, haizzz, phải giảm cân, ngàn vạn không thể mập như vậy!” Johnathan tùy tiện nói.
“John, đừng nói như vậy!” Evelyn nghiêm túc nói.
“Xem ra, mấy anh bạn người Mĩ vận số cũng không được tốt cho lắm.” Lúc này Rick đi tới, ngồi bên cạnh Evelyn.
“Hử, sao vậy? Trong cúc hoa không có bảo tàng, không có Quyển sách của Amun – Ra sao? Mà là một số, ân, mấy thứ đặc biệt khác?” Johnathan nhướn mày.
“Ba công nhân khai quật… tan chảy.” Rick trầm giọng nói.
Anubis, hoa cúc của ngươi, ân, quả nhiên không giống người thường.
“Tan chảy?” Evelyn kinh ngạc hỏi.
“Thi thể chảy thành nước như vậy, Evelyn, đại kinh tiểu quái! Đây chính là lời nguyền của Pharaoh sao?” Johnathan nói.
“Acid clohydric, acid clohydric dạng nén! Kiểu bẫy cổ xưa.” Rick nói.
“…” Evelyn.
“…” Johnathan.
Nhưng suy nghĩ trong đầu hai người thì lại không giống nhau.
“Thật là đáng sợ… cái bẫy cổ xưa.” Đây là Evelyn.
“Chậc, từ trong hoa cúc phun, bắn, thổi ra acid clohydric, Anubis, ngươi đã phải nhịn bao lâu rồi vậy? Ba ngàn năm? Lại là acid clohydric nha, cấu tạo thân thể thật kỳ quái nha, cần phải được nghiên cứu.” Đây là phế sài Johnathan.
Johnathan bỗng nhiên thần bí nói: “Có lẽ nơi này, thật sự bị nguyền rủa!”
Cực kỳ phối hợp chính là, một cơn gió âm u vừa lúc thổi đến, đống lửa thiếu chút nữa bị dập tắt.
Nội tâm của Johnathan nói: “Làm tốt lắm, Anubis, rất biết cách tạo không khí nha!”
“Tích, hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ mới, người chơi phải mở chiếc quan tài không biết đó, hơn nữa phải đích thân giúp vật thể trong quan tài sống lại!” Giọng nói của Anubis truyền đến.
“…” Johnathan.
“Mẹ nó, đích thân làm sống lại, sống lại kiểu gì? Bộ đó là công chúa ngủ trong rừng chắc? Một nụ hôn đánh thức nàng từ giấc ngủ ngàn năm? Ngươi đùa chắc, đó là xác ướp, là thây khô nha, ngươi muốn ta đi hôn thây khô?! Anubis, miệng của ngươi có thể nặng mùi hơn nữa được à?” Nội tâm Johnathan gào thét.
“Đây chính là kết quả cho việc ngươi nhớ thương hoa cúc của ta! Đúng vậy, đích thân, hôn. Ngươi rõ chưa! Ha hả, phải thật chân thành!” Giọng nói âm hiểm của Anubis truyền đến.