Tác giả có lời muốn nói:
Ân ân ~ ~ ~ đại gia năm mới vui vẻ ha ~ song canh nga, thật sự song canh hơn nga!!! Được rồi ~ ~ lời bên trong ngoặc【】không phải là ngôn ngữ nói chuyện bình thường của nhân vật, phần lớn trong đó là tiếng Ai Cập cổ, nói chung ý không phải là tiếng Anh ~ ~ ~ ~
—oOo—
Imhotep nghe thấy vậy, ngũ quan không thấy rõ thối rữa không chịu được càng thêm mơ hồ, hẳn là đang tức giận, Johnathan yên lặng nghĩ.
Nuốt nuốt nước miếng trong miệng, “【Ngươi muốn làm gì?】” Johnathan áp sát vào tường.
Imhotep chậm rãi nâng cái chi tạm thời được gọi là tay kia lên, “【Không thể tha thứ.】” Cái tay kia ngoan lệ bóp lấy cái cổ yếu ớt của Johnathan.
“John!” Evelyn lo lắng hét lên, nhưng không thể làm gì.
Trong lòng Johnathan rất hoang mang, nhưng trong mắt không hề sợ hãi, hai mắt nhìn thẳng vào đối phương chỉ có tròng mắt không có mí mắt. Ngón tay thối rữa của Imhotep bắt đầu dùng sức, “【Tên ngu xuẩn, tánh mạng của ngươi chính là cái giá mà ngươi phải bỏ ra.】”
Bốn mắt vẫn đối diện nhau như cũ, một người ngoan lệ lạnh lùng, một người lạnh nhạt nhận mệnh. Nào biết, vào lúc Johnathan đang chuẩn bị tiếp nhận việc trò chơi lặp lại lần nữa, Imhotep bỗng nhiên phát ra tiếng hét thảm thiết.
Chỉ thấy cái chi thối rữa miễn cưỡng được xưng là tay kia, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy càng thêm rữa nát gay gắt.
“【Thánh thể? Ngươi là ai?】” Imhotep nhanh chóng thu tay lại, nghi hoặc mà lãnh khốc nhìn Johnathan.
“Khụ khụ… khụ khụ… ông nội ngươi!” Johnathan mặc dù hết sức ngạc nhiên với lời nói của đối phương, nhưng hắn cũng đã biết điều, dù sao Imhotep nếu muốn giết hắn cũng có ngàn vạn phương pháp.
Imhotep liếc nhìn Johnathan thật sâu, cảm giác kia rất rõ, Johnathan vô cùng lo lắng con ngươi của đối phương liệu có thể vì không có mí mắt đỡ lấy mà rớt xuống hay không.
Imhotep bỗng xoay người, không hề để ý đến Johnathan nữa, ngược lại nhích đến gần Evelyn đang ngây người như phỗng. Imhotep theo cảm nhận của mình ưu nhã vươn một cánh tay ra, giọng nói buông nhẹ xuống: “【Đi theo ta, nàng công chúa xinh đẹp, Anck Su Namun…】”
Evelyn sợ hãi từng bước lui về phía sau, mà Johnathan lúc này cũng vô cùng suy yếu.
“A, thì ra cô ở chỗ này, rảnh rỗi chơi trò trốn tìm chắc, chúng ta đi mau lên, mà sao chỉ có mình cô vậy, Johnathan đâu?” Rick đang bỏ mạng chạy như điên cùng đám người Sanders trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng của Evelyn.
“Tôi ở đây… Nhưng đây không phải là trọng điểm…” Johnathan nằm ở góc tường suy yếu nói.
“Làm sao… mà… A, đây là cái gì?” Rick hậu tri hậu giác.
“O’Connell…” Đám người Sanders nghe thấy tiếng kêu cũng đuổi vào.
Nhìn thấy sinh vật đang đứng thẳng đi lại, tất cả mọi người đều bị dọa sợ hết hồn, cây đuốc trên tay cũng rơi xuống mặt đất.
Imhotep uy hiếp nhìn đám người Sanders, sau khi hài lòng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của đám người, lại nhìn về phía Rick và Evelyn, y cũng muốn xem, đám người phàm này chuẩn bị làm cái gì.
“Ta đt, đứng ngốc ở đó làm cái gì, nổ súng nha, xạ kích nha, đỡ ta đứng lên nha!” Johnathan khó chịu hô.
Cho nên Rick cầm lấy khẩu súng trên tay nhắm lấy Imhotep liền nổ súng, mà Handerson cũng vội vàng thừa dịp loạn lạc chạy qua đỡ Johnathan dậy. Mà Imhotep trúng đạn liền ngã xuống.
“Chạy mau!” Rick lớn tiếng hét, bắt lấy tay của Evelyn bắt đầu chạy như điên, Johnathan cũng khôi phục sức lực cùng đám người Handerson theo sát phía sau.
Sau khi mọi người rời đi, Imhotep vừa đứng lên, âm ngoan nhìn về phía bọn họ chạy trốn.
Mọi người điên cuồng chạy về phía cửa huyệt, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Thứ vừa nãy là cái gì?” Rick vừa chạy vừa hỏi.
“Không được bình tĩnh? Chúng tôi thấy nó mới không được bình tĩnh á, vì bề ngoài chúng ta quá hoàn hảo, nó thấy ghen tị với chúng ta nên mới không được bình tĩnh chắc?” Sanders có hơi khó thở nói, “Chúng tôi là đến để tìm kho báu, không phải đến để trải qua nguy hiểm với thứ sinh vật không biết!”
“Vậy để tôi nói cho anh biết vì sao ông ta lại không được bình tĩnh, đầu tiên, ông ta cưỡng hiếp ngài Burns sống chết cũng không muốn, sau đó bị tôi nhục mạ cô bạn gái dấu yêu của ông ta…” Johnathan hơi thở dồn dập nói.
Mọi người đang chạy trối chết hắc tuyến.
Cuối cùng đã thoát khỏi cái hầm mộ khiến người ta sợ hãi, ngay khi đám người Evelyn đang chuẩn bị nhả khí ra, bên ngoài cái hầm, đám người áo đen đội ngũ chỉnh tề, tay cầm súng giáo, lẳng lặng đứng yên đợi bọn họ, chuyên gia Ai Cập ôm lấy « Quyển sách của Anubis » đang ngoan ngoãn ngồi một bên.
“A, mấy người muốn làm gì?” Handerson đối mặt với họng súng, khó chịu hỏi.
“Tôi đã nói rồi, các người không đi sẽ chết, các người không nghe. Bây giờ tất cả mọi người đều phải chết. Hừ, các người vừa mới thả một con quái vật bị canh giữ suốt ba ngàn năm.” Tên áo đen cầm đầu lãnh khốc mà uy nghiêm nói.
Evelyn nghe thấy vậy, có chút chột dạ nhìn về phía Johnathan, hai người tự giác núp phía sau Rick. Rick bất đắc dĩ có chút trở mặt xem thường, đứng ở phía trước, cũng cầm lấy súng, khinh thường nói: “Hừ, không nên chuyện bé xé ra to như vậy, tôi vừa mới giết nó rồi.”
“Vũ khí của loài người không thể giết được nó.” Thủ lĩnh áo đen lạnh lùng nói, “Nó không thuộc về thế giới này.”
Thủ lĩnh áo đen nói xong, đi qua bên cạnh. Mọi người nghi hoặc với động tác của hắn, chỉ thấy hai người áo đen khác đang dắt một người nữa đi đến. Người nọ vừa té trên mặt đất.
“Burns!” Sanders và Handerson lo lắng lớn tiếng gọi. Mọi người liền vây đến xung quanh Burns đang bị thương.
“Khốn kiếp, các người đã làm gì?” Sanders thấy diện mạo của Burns liền muốn liều mạng với người áo đen, Handerson gắt gao tóm lấy gã, không để cho gã vọng động.
“Chúng tôi cứu lấy anh ta từ trong tay con quái vật. Các người nhanh đi đi, bây giờ chúng tôi đi tìm con quái vật đó, trước khi nó còn chưa hoàn toàn khôi phục thì giải quyết nó.” Thủ lĩnh áo đen nói xong, bắt đầu đến gần hầm mộ.
Khi đi ngang qua chỗ của Johnathan, như lơ đãng liếc nhìn hắn, phế sài lúc này cũng không cam chịu yếu thế chọi mắt với đối phương, “Các người hãy đi nhanh đi, con quái vật kia, không phải là thứ các người có thể đối phó.” Người áo đen một lần nữa cảnh cáo.
“Tôi nói rồi, nó đã bị tôi giải quyết.” Rick nghiêng đầu nhìn bóng lưng của thủ lĩnh áo đen.
“Hừ, con quái vật này, nó chính là sứ giả của cái chết. Nó sẽ không đói khát, không mệt mỏi, càng sẽ không ngừng nghỉ.” Thủ lĩnh áo đen nghe vậy, xoay người nghiêm túc nói.
Mọi người đứng yên một chỗ, yên lặng nhìn bóng dáng thủ lĩnh áo đen rời đi.
Một lúc lâu sau, Johnathan nói: “Chúng ta vẫn phải nhanh chóng rời đi thôi. Bị hoa cúc của Anubis hun đúc cả ba ngàn năm, không chừng nó còn nhiều kiểu biến thái hơn nữa đó. Mà ngài Burns hiện giờ cần có bác sĩ.”
Rick trực tiếp quăng đi nửa câu đầu của hắn, thông tin nửa câu sai vẫn tương đối hữu dụng. Cho nên, đoàn người bắt đầu lên đường trở về Cairo.
Barney ở trong hầm mộ không có mắt loanh quanh chạy trốn, giơ cây đuốc cẩn thận chọn lựa đường đi, “Chết tiệt, bọn O’Connell đi đâu rồi?” Barney không phát hiện ra, gã đang đi về phía nơi đào được « Quyển sách của Anubis » kia.
Hầm mộ vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên lại truyền đến âm thanh kỳ quái như có như không, Barney một tay giơ cao cây đuốc, một tay cầm khẩu súng cảnh giác nhìn tứ phía.
Thấy xung quanh trống trải, Barney yên tâm xoay người, vốn là khung cảnh hắc ám, đột nhiên lóe sáng lên, mà gã cũng nhìn thấy rõ cái xác ướp thối rữa chỉ còn con ngươi và hàm răng trước mặt.
“A!” Barney sợ hãi đánh rơi cây đuốc.
Bốn mắt nhìn nhau, ngây người một lúc lâu.
Barney bắt đầu trì hoãn chậm chạp lui về phía sau, không thể không nói, cho dù nguy cơ đang ở trước mặt, dù trong lòng vô cùng căng thẳng, gã vẫn giữ được bản năng cầu sinh cường đại. Barney từ trong lồng ngực móc ra một cái bùa hộ mệnh, bắt đầu hy vọng gặp may trong đống này có một cái có thể làm rung động con quái vật trước mắt.
“Van xin người phù hộ con, tựa như kẻ chăn cừu che chở cho con cừu yếu đuối của hắn.” Barney cầm lấy một cái Thập Tự Giá, nhưng nhìn con quái vật đang từng bước tiến tới, tựa hồ không hề có tác dụng.
Barney lại đổi một cái khác, “【Bảo vệ ta, chấn nhiếp quái vật nguy hiểm này.】” Tiếng Phoenicia, hình như cũng không có tác dụng gì.
“【Van cầu Bồ Tát, bảo vệ ta.】” Barney vừa lấy ra một bức tượng phật Di Lặc, vừa sứt sẹo nói tiếng Trung Quốc, vẫn vô dụng như cũ.
“【Ta nguyện ý trở thành người hầu trung thành nhất của người, cho dù phải bán đi linh hồn của ta.】” Barney dùng tiếng Hittite nói.
Imhotep vươn bàn tay thối rữa của mình ra, trên đó đặt thật nhiều vàng ròng thủ sức.
“Vâng, chủ nhân vĩ đại của ta, vương tử vô song, ta nguyện ý vì người làm bất cứ chuyện gì!” Barney si mê nhìn đám vàng bạc kia, chỉ cần có tiền, không sợ bán đứng linh hồn của mình.
Imhotep tức giận giơ lên một cái bình bị vỡ, thấp thoáng có thể nhìn thấy được trong bình là một khối vàng ròng hình đầu của con vật nào đó, “Nói cho ta biết, những bình thánh khác ở chỗ nào?”
“Không phải cô không tin mấy cái chuyện quái dị thần bí sao?” Rick một tay cầm sách, một tay cầm quần áo của Evelyn nói.
“À, hiện giờ tôi tận mắt nhìn thấy rồi, đương nhiên là tin.” Evelyn trong ngực ôm một con mèo Ba Tư trắng ưu nhã nói.
Rick thô lỗ và tức giận bỏ sách và quần áo của Evelyn vào trong rương hành lí.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Evelyn nhân lúc Rick đi lấy những thứ khác lôi sách và quần áo trong rương hành lý ra.
“Rời khỏi Ai Cập, nơi nào cũng tốt. Đây không phải là chuyện nằm trong phạm vi năng lực của chúng ta.” Rick lại mang theo một ít bộ đồ bỏ vào cái rương hành lí.
“Thế nhưng chuyện này là do chúng ta khơi mào. Cho nên chúng ta cần phải giải quyết nó, chứ không phải là trốn tránh!” Evelyn nghiêm mặt nói.
“Ồ, hay nhỉ, chúng ta? Chúng ta? Là ai nói chỉ là đọc một quyển sách thôi, mà tôi đâu có đọc cái quyển sách li kỳ cổ quái kia!” Rick khó chịu nói, mỗi lần đều phải dọn dẹp mấy thứ lộn xộn cho hai anh em nhà này, anh cũng rất yếu đuối nha.
“Ha? Vậy sao? Tôi chưa từng nghĩ rằng anh có thể lại nói như vậy! Không sai, là lỗi của tôi và anh John. Như vậy, tốt, bắt đầu từ bây giờ, chuyện của tôi, không cần anh nhúng tay vào. Muốn đi thì một mình anh đi, tôi và John sẽ không lâm trận bỏ chạy đâu!” Evelyn sau khi nghe được lời của Rick, chẳng biết tại sao lại tức giận không lựa lời mà nói.
“Cô bảo tôi đi? Cô nói tôi lâm trận bỏ chạy? Hừ, anh trai cô rõ ràng mới là cái người có khả năng lân trận bỏ chạy nhất!” Rick nghe xong, cảm giác lời nói của đối phương cực kỳ gây tổn thương, căm tức nói, “Tốt thôi!”
“Tốt!” Evelyn giận quá thành cười.
“Tốt!” Rick vẫn cười nói như trước.
“Tốt!” Evelyn cũng không thoải mái.
Mà Johnathan gây họa lúc này đang làm gì? Hắn đang u buồn mà nghi hoặc ngồi trong quán rượu, uống chén rượu sầu.
“Tích, hệ thống giọng nói nhắc nhở, người chơi thành công phục sinh xác ướp, phần thưởng, kỹ năng ăn cắp tăng một cấp, kỹ năng ngôn ngữ Ai Cập cổ tăng một cấp.” Giọng nói âm trầm của Anubis vang lên.
“Aizzz, từ từ, Anubis, ta có một vấn đề muốn hỏi người!” Johnathan khó được lúc không thổ tào Anubis.
“Ân, nói đi, hôm này tâm tình của ta rất tốt.” Giọng nói trầm thấp từ tính của Anubis vang lên.
“Ta muốn hỏi, tại sao lúc Imhotep bóp cổ ta, tay của y lại càng thối rữa hơn, giống như, giống như, bản thân y không có cách nào làm ta bị thương!” Johnathan yên lặng nói.