“Anh.... ... Anh định làm gì?” Thừa dịp Kỷ Ngân Viễn hơi thả lỏng, Yểu Nhiên vội vàng nghiêng mặt sang một bên, “Kỷ...... Kỷ Ngân Viễn, nếu anh dám làm bậy, tôi.... ... Tôi sẽ giận thật đó!”
Mặc dù Yểu Nhiên rất muốn biểu đạt ‘Tôi không hề nói giỡn’, nhưng vẻ mặt ửng đỏ hiện giờ của cô, cộng thêm giọng nói yếu ớt, lại chẳng khác nào làm nũng.
Nhưng Kỷ Ngân Viễn biết rõ, Yểu Nhiên đang rất nghiêm túc. Anh ngồi đàng hoàng lại, cầm lấy tay lái, cười như không cười nói, “Làm bậy? Em nghĩ tôi định làm bậy cái gì?”
“... ...... Không cho phép anh nói nữa!” Chẳng lẽ anh ta không biết xấu hổ chút nào sao ?!
Yểu Nhiên thẹn quá thành giận la lên, lực chú ý đã bị dời đi, nên không còn rối rắm chuyện điện thoại nữa. Kỷ Ngân Viễn đã đạt được mục đích, tâm tình tốt hơn nhiều, “Quyết định đi ăn món đặc sản?”
“... ........” Lại chuyển đề tại nhanh chóng nữa rồi!
Vừa rồi còn đối với mình thế kia, giờ lại thản nhiên thế này, để chỉ một mình mình mất tự nhiên!
“Bò bít tết, tôi cũng muốn!” Yểu Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em ăn hết được không?” Anh nhướng mày, nghi ngờ hỏi.
“Kỷ Ngân Viễn, tôi đặc biệt cảnh cáo anh, không nên tùy tiện hỏi về ‘sức ăn’ của một người con gái!”
Mặt cô hồng hồng, mắt long lanh, khiến tim anh bỗng lỡ một nhịp.
“Nếu như tôi hỏi...... Thì sao?”
“Này này....... Muốn nói thì nói, anh xích gần như vậy làm gì?” Yểu Nhiên thấy khuôn mặt lại gần của Kỷ Ngân Viễn thì rùng mình, dღđ☆L☆qღđ đẩy anh ra, “Tránh ra tránh ra, tốt nhất cách tôi mười mét trở lên!”
Kỷ Ngân Viễn mỉm cười, “Mười mét trở lên......” Anh nghiêng đầu, cố làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, rồi kết luận, “Vậy chẳng khác gì tôi phải xuống xe?”
Câu trả lời rất đúng ý Yểu Nhiên, mắt cô sáng rỡ, nói “Không sao, tôi có bằng lái, cứ để tôi lái, còn anh chạy theo sau xe là được!”
Yểu Nhiên tưởng tượng ra cảnh người nào đó phải vất vả đuổi theo xe hơi thì hưng phấn hẳn lên, cô đẩy đẩy tay anh, sau đó chồm qua người anh định mở cửa xe ra, “Cứ quyết định vậy đi! Kỷ Ngân Viễn, thời khắc tổ chức khảo nghiệm thể lực của anh đã đến!”
Kỷ Ngân Viễn thuận thế ôm lấy vòng eo thon của cô.
Qua lớp áo sơ mi, nhiệt độ nóng rực từ người anh truyền sang, khiến cô giật mình, lúc này mới nhận ra tư thế của hai người mờ ám tới cỡ nào. Cơ hồ là cô vắt cả người lên thân anh.
“Khảo nghiệm thể lực của tôi?” Giọng anh khàn khàn, cảm giác khiến người ta phải trầm luân trong đó, “Thư Yểu Nhiên, lần trước là ai không đủ sức nên ngất đi....... Hả?” Lời nói ẩn ý rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một phương hướng không thuần khiết.
Yểu Nhiên nghe thấy, cơ hồ là nhảy ngay về lại ghế của mình, vuốt vuốt khuôn
Mặt nóng bừng, hận không thể đập đầu bất tỉnh ngay cho rồi.
“.... Kỷ Ngân Viễn, anh.... anh mau xuống xe cho tôi!” Người ngất đi chính là anh ta!
“Thật muốn tôi xuống xe?” Kỷ Ngân Viễn nhìn phản ứng của cô, suýt chút bật cười, “Vậy món đắc sản và cả bò bít tết cũng thôi luôn đó.”
“tại sao?” được rồi, vào thời khắc lien quan đến ‘sống còn’ thì chuyện mặt mũi tạm gác lại vậy.
“Em biết hai tiệm này ở đâu sao?” Kỷ Ngân Viễn thản nhiên nói, khiến Yểu Nhiên hoá đá trong nháy mắt.
“Nhưng....” Kỷ Ngân Viễn sờ sờ cằm, “Em có thể hỏi địa chỉ từ tôi.”
“!!!” Đúng ha, cô lại không nghĩ ra chứ?! Yểu Nhiên lộ vẻ mặt chờ mong nhìn anh, mắt lấp lánh, chỉ còn kém không la to “Nói mau, nói mau, nói xong là tôi có thể đá anh xuống xe!”
Kỷ Ngân Viễn dường như là đọc được suy nghĩ trong lòng Yểu Nhiên, khẽ cười, dịu dàng nhìn cô như đang nhìn vật quý báu nhất thế gian, khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh.
Người đàn ông này.... rất quyến rũ.
“Nhưng... em nghĩ tôi sẽ nói cho em biết sao?”
“............” Cái...... cái gì?
Khoảng cách từ thiên đường xuống địa ngục có xa lắm không? Yểu Nhiên hoàn toàn có thể căn cứ từ kinh nghiệm của chính bản thân mà nói ra đáp án chính xác. Hiện tại cô chỉ có thể ngơ ngác phát ra một tiếng, “Hả?”
“Hay là....” Kỷ Ngân Viễn điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái, mỉm cười nói tiếp, “Em nghĩ tất cả taxi trên đường đều chỉ để trang trí?!” Sau khi bị cô đẩy xuống xe, anh hoàn toàn có thể đón taxi đến nơi, nói không chừng còn nhanh hơn cả cô. Thật ra anh rất nghi ngờ, dù có nói địa chỉ cho cô, thì bằng tốc độ xử lý chậm rì của cái đầu nhỏ của cô.... cô có thể tìm đến nơi được sao?
ừhm.... không nên hỏi câu này ra, mọi việc cần làm đúng mực, nếu quá mức... sẽ khiến mèo con giơ vuốt ra mất.
Nhưng thấy dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của cô, thì cả việc kẹt xe khiến người ta bực mình này cũng trở thành tốt đẹp.
Vì kẹt xe, đi mất hai tiếng mới đến quán ăn đặc sản kia, Kỷ Ngân Viễn kêu Yểu Nhiên đi gọi món trước, còn mình thì tìm chỗ đậu xe.
Nhưng thời điểm này, trong quán khách rất nhiều, căn bản là không tìm được chỗ trống, may mắn có một cặp nam nữ ngồi ở bàn trong gốc thấy cô chạy tới chạy lui kiếm chỗ, bèn đề nghị ngồi chung bàn.
Nghe vậy, Yểu Nhiên nói cảm ơn xong, nhắn tin cho Kỷ Ngân Viễn nói cô đang ngồi ở bàn nào.
“Hừ, tên kia dám không nghe điện thoại?!” Người đàn ông ngồi xéo trước mặt Yểu Nhiên uống một hớp bia xong, đặt mạnh ly xuống bàn, khiến cô phải ngước nhìn thử.
A? Sĩ quan?!
“Cậu ấy rất thông minh, chắc chắn là hiểu ý của mình.” Cô gái vừa kêu Yểu Nhiên ngồi cùng bàn kia cười khổ nói, vẻ mặt cô đơn.
Cô gái này cũng mặc đồng phục sĩ quan, vậy hẳn hai người đều trong quân đội, mà cấp bậc cũng không thấp....
Yểu Nhiên thầm than, ngày thường không thấy mình may mắn, sao mà ra ngoài ăn một bữa cơm lại đụng phải nhiều sĩ quan thế này?!
Người nam kia an ủi cô gái, “Đường Như, cậu đừng suy nghĩ nhiều, năm đó tên kia dám không nói tiếng nào đã chạy đến vùng khác, khiến chúng ta không tìm được người không nói, hiện trở về còn không rên một tiếng, chẳng phải không xem chúng ta là anh em!?”
Tào lao quá, người ta muốn đi đâu còn phải báo cáo trước với cậu sao?” Một sĩ quan khác phản đối.
“Mình không thèm nói với cậu nữa, nói ra cậu đều bênh vực cậu ta!” Người nam tức giận nói xong tiếp tục uống bia, “Chẳng qua, trước đây mấy ngày, mình vừa gặp Cố Thiếu Hoài, cậu ta nói vừa từ Đại đội đặc chủng về, đã gặp Ngân Viễn ở đó.”
Yểu Nhiên bật người dậy, nếu cô không nghe lầm thì hình như là anh ta nói, Cố Thiếu Hoài, Đại đội đặc chủng, Ngân Viễn......
Hành động bất ngờ của Yểu Nhiên khiến mấy người sĩ quan xung quanh chú ý, đều nhìn về phía cô. Yểu Nhiên cười khan hai tiếng, xách túi bước đi.
Không phải như cô nghĩ, tuyệt đối là không phải như cô nghĩ....
Yểu Nhiên thầm lập lại những lời này trong lòng, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, nếu tiếp tục ở lại chỗ này nhất định sẽ có chuyện vô cùng đáng sợ xảy ra! Cho nên, phải trốn ngay!
Yểu Nhiên vừa đi mấy bước, Kỷ Ngân Viễn đã tới. Cô cúi đầu chạy nên thấy trước mặt, đâm thẳng vào lòng anh. Anh buồn cười, giơ tay đỡ lấy eo cô.
Yểu Nhiên nhận thấy là Kỷ Ngân Viễn thì lập tức bắt lấy tay anh kéo ra ngoài tiệm.
“Yểu Nhiên, em gặp quỷ hả?” Tuy ngạc nhiên với phản ứng của cô, nhưng anh vẫn không phản kháng, mặc cô kéo anh đi. Không ngờ ở sau lưng vang lên tiếng chén dĩa vỡ vụn và một tiếng hô to. “Kỷ Ngân Viễn!”
tất cả khách trong tiệm đều nhìn sang. Kỷ Ngân Viễn nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, nụ cười bên môi chợt cứng ngắc. Một lúc sau, anh thở dài bất đắc dĩ xoay người quay đầu lại.
Cả đám sĩ quan vừa rồi con đang uống bia tán gẫu đều đứng lên, vẻ mặt hoặc vui mừng hoặc kinh ngạc.
Quả nhiên là người quen..... những người quen khiến mình phải nhức đầu...
“Hừ, cậu có ý gì đây? Sợ chúng tôi ăn cậu hay sao, vừa thấy đã bỏ chạy ?!” Sĩ quan nóng tính lúc nãy ném chiếc đũa xuống định xông tới, nhưng bị người bên cạnh giữ lại.
“Về lúc nào?” Một sĩ quan khác, có vẻ là thân với Kỷ Ngân Viễn nhất nói. Yểu Nhiên nhớ ra, đây là người vừa nãy đã nói giúp cho Kỷ Ngân Viễn.
“Không lâu.” Kỷ Ngân Viễn thầm thở dài, thật sự không muốn chạm mặt đám người kia trong tình huống này, “Sao các cậu đều ở đây hết?”
“Ăn cơm chứ còn làm gì! Mà di động cậu sao vậy? Không mang theo trong người?” Gọi mười mấy cuộc đều không nghe máy!
“... .......” Kỷ Ngân Viễn trầm mặc.
Yểu Nhiên nghe vậy nhô đầu ra từ sau lưng anh, tò mò nhìn người sĩ quan trẻ trước mặt.
Chẳng lẽ người vừa gọi điện thoại khiến Kỷ Ngân Viễn phải cau mày chính là anh ta?
Sĩ quan trẻ kia thấy Yểu Nhiên, bỗng “A” một tiếng. Anh ta chưa bao giờ thấy bên cạnh Kỷ Ngân Viễn có một người con gái nào nên rất ngạc nhiên, như là ý thức được điều gì đó, quay đầu lại nhìn Đường Như.
Đường Như đang bình tĩnh nhìn chăm chú vào Yểu Nhiên, sắc mặt hơi trắng.
Cô gái này là ai.... .... Sao lại thân mật với Ngân Viễn như vậy?
Yểu Nhiên không hề biết có người đang bình luận về mình, lặng lẽ giật giật ống tay áo Kỷ Ngân Viễn, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.anh phối hợp hơi cúi đầu xuống, cô thì thầm, “Những người này là bạn của anh?”
Kỷ Ngân Viễn khẽ gật đầu.
“Đây là.... ...” Thấy bọn họ tự nhiên nói chuyện riêng với nhau, người sĩ quan trẻ kia nhíu mày nói.
“Thư Yểu Nhiên.” Kỷ Ngân Viễn kéo Yểu Nhiên lên phía trước, một tay ôm lấy eo cô kéo sát vào người anh, “Về phần quan hệ giữa tôi và cô ấy.... ....”
Yểu Nhiên lén nâng khuỷu tay lên đụng anh một cái, tỏ vẻ cảnh cáo.
Không được nói lung tung!
“... ....... Ờ, tạm thời giữ bí mật.”
Nội dung thì có vẻ rất nghiêm chỉnh nhưng từ vẻ mặt và cử chỉ của anh lại có một ý khác. Mấy người kia nhìn chằm chằm Yểu Nhiên vẻ mặt khó hiểu.
“Đây là Lâm Diệu, hàng xóm khi còn bé của tôi.” Kỷ Ngân Viễn bắt đầu giới thiệu lần lượt cho Yểu Nhiên bắt đầu từ người đứng trước mặt.
Đường Như là người cuối cùng. Kỷ Ngân Viễn thản nhiên nhìn Đường Như một cái, vừa định mở miệng, thì Đường Như đã lên tiếng trước, “Tôi là Đường Như, lớn lên với Ngân Viễn từ nhỏ, dĩ nhiên, cũng là một trong những người theo đuổi cậu ấy.” Nét mặt Đường Như hơi nam tính, cộng thêm tính cách rất mạnh mẽ, nên lời nói ra nghe có vẻ như thị uy.
Yểu Nhiên sửng sốt một giây rồi đẩy cánh tay đang ôm eo mình của Kỷ Ngân Viễn ra.
Đường Như khinh thường nhìn Yểu Nhiên.
Còn tưởng là một cô gái lợi hại lắm, không ngờ chỉ mới bị nói một câu đã nhụt chí.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Yểu Nhiên vòng tay ôm lấy cánh tay Kỷ Ngân Viễn, đứng thẳng sống lưng, khí thế nói, “Thư Yểu Nhiên, bạn gái Kỷ Ngân Viễn!”
Muốn thị uy hả ?!
Cô ta quá lắm cũng chỉ là yêu đơn phương thôi, lớn lên với Kỷ Ngân Viễn từ nhỏ thì sao chứ, đường đường chính chính đứng bên cạnh anh là cô đây nè!
Kỷ Ngân Viễn nghe vậy, bật cười nói, “Giờ đã chịu thừa nhận!” Anh không thèm quan tâm đến vẻ mặt khiếp sợ của mấy người xung quanh tiếp tục cười nói, “Lúc nãy trong phòng hiệu trưởng, không phải em làm bộ không biết tôi hay sao?”
Cho dù muốn anh bất ngờ, nhưng thái độ như đối với người lạ kia thì không hay chút nào.
“Này, cứ lôi chuyện cũ ra nói, là hành động rất nhỏ mọn đó!”
“Rốt cuộc, đồng chí Thư muốn ở đây ăn, hay là đi ăn bò bít tết?”
Mấy người xung quanh nghe Kỷ Ngân Viễn nói, vẻ mặt càng thêm khiếp sợ, đặc biệt là Đường Như. Trong ấn tượng của cô, Kỷ Ngân Viễn luôn luôn là lạnh lùng ít nói, còn giọng điệu trêu chọc như hiện giờ.... ... Chẳng khác nào một người xa lạ.
“Đương nhiên là ăn ở đây!” Yểu Nhiên hơi ngạc nhiên nhìn Kỷ Ngân Viễn, “Anh đã lâu không gặp các bạn đúng không, vừa lúc có cơ hội sao không ở?”
Nhưng, bọn họ là bạn bè cũ gặp nhau, cô ở lại có vẻ không hợp cho lắm!
“Hay
là, tôi về trường trước?”
Yểu Nhiên đột nhiên cảm thấy mình quả là vô cùng khéo hiểu lòng người, xa cách thật lâu mới gặp lại, nhưng cô vẫn sẵn sàng nhường anh cho những người khác.... chậc chậc, đúng là một cô gái hoàn mỹ!
“Em đang nghĩ lung tung gì đó?”
“Tôi không có nghĩ lung tung!” vậy mà anh ta không hề biết ơn cho nỗi khổ tâm của mình!
Yểu Nhiên bực mình đập túi xách vào ngực Kỷ Ngân Viễn rồi bước đi. Anh hiểu lầm là cô muốn đổi ý, “Sao? Em muốn đi ăn bò bít tết hả?”
“Tôi đi toilet!” Yểu Nhiên trừng Kỷ Ngân Viễn một cái, sau đó dùng dùng bước đi. Anh nhìn theo bóng cô bật cười.
“Ngân Viễn...” Đường Như nhẹ giọng kêu một tiếng, “Cô ta.... thật sự là.... là....” Đường Như không cách nào thốt ra nổi hai chữ ‘người yêu’, vẻ mặt hoang mang.
Đường Như lớn lên với Kỷ Ngân Viễn từ nhỏ, dù biết anh không thích mình, nhưng cô luôn nghĩ, dù gì mình cũng là cô gái ở bên cạnh cậu ấy lâu nhất, hai nhà lại quen biết nhau từ lâu, quan hệ rất tốt, hai người có thể nói là vô cùng xứng đôi. Cho nên dù Kỷ Ngân Viễn rời khỏi thành phố B, Đường Như vẫn luôn tin tưởng, sẽ có một ngày anh trở về, giờ anh quả thật trở lại nhưng bên cạnh đã có người khác....
Rõ ràng là người đàn ông thuộc về mình, lại đột nhiên bị một cô gái khác cướp mất!
“Đúng.” Kỷ Ngân Viễn khẽ cười, thản nhiên nói, “Đường Như, về sau đừng nói những lời khiến người khác hiểu lầm nữa.” Lúc Yểu Nhiên đẩy tay anh ra, trong lòng anh chợt xẹt qua hốt hoảng, cũng may, cô đã không để anh thất vọng.
Yểu Nhiên rất dũng cảm, và cũng rất tự tin.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Mới đo mà đã nói giúp cô ta rồi sao.... Đường Như hít một hơi thật sâu, đè tâm tình không tốt xuống. Mình không phải là một cô gái yếu đuối, từ nhỏ vẫn luôn cố gắng đuổi theo bước chân cậu ấy, để có một ngày được đứng bên cạnh cậu ấy, làm sao có thể dễ dàng tặng không cho một cô gái bỗng nhiên ở đâu ra như vậy được?!
Đường Như rất kiêu ngoạ, và cũng rất quật cường, “Trừ khi cậu và cô ta kết hôn, còn không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!”
“Cậu phải bỏ cuộc.” Giọng Kỷ Ngân Viễn bình thản, nhưng từng chữ như dao nhọn đâm vào lòng người, “Tôi không muốn làm Yểu Nhiên hiểu lầm.”
“Kỷ Ngân Viễn!” Sĩ quan nóng tính lúc nãy giãy ra khỏi tay của mấy người bạn bên cạnh, la to, “Mẹ nó! Cậu đang nói tiếng người đó hả?!”
Lâm Diệu thấy tình huống không ổn, vội cản người đó lại, “Có gì từ từ nói, hùng hổ làm gì!”
“Từ từ nói con khỉ! Lâm Diệu, cậu không thấy tức sao? Tình cảm của Đường Như với cậu ta thế nao không cần phải nói nữa, ngay cả tôi cũng cảm thấy đau lòng, nhưng tên này lại vì một người ngoài...”
“Thư Yểu Nhiên không phải là người ngoài.” Kỷ Ngân Viễn vẫn thản nhiên nói.
Lần này không chỉ có người sĩ quan kia mà ngay cả những người khác cũng không nhịn được, nhao nhao nói giúp cho Đường Như.
“Ngân Viễn, cậu đúng là hơi quá đáng rồi đó!”
“Tôi cũng thấy vậy, Đường Như và cậu biết nhau đã hai mươi mấy năm, còn không bằng một người ngoài mới quen hay sao?”
“Tôi lặp lại một lần nữa, Thư Yểu Nhiên không phải là người ngoài.”
Đây chính là lý do anh không muốn gặp lại những người bạn cũ này, bọn họ đều đứng về phía Đường Như.
Nhưng dù Đường Như có tốt với anh thế nào, cũng không nhất định anh phải yêu Đường Như. Chuyện tình cảm là do duyên phận, do cảm giác, bọn họ cứ hợp lại nhao nhao như ong vỡ tổ chỉ càng làm anh thêm ghét.
Bỗng điện thoại di động trong túi áo rung lên, Kỷ Ngân Viễn mặc kệ đám người kia, xoay người nhấn nút nghe, “Alo!”
Xen lẫn trong tiếng còi xe huyên náo, là giọng nói như dòng nước mát của Yểu Nhiên, “Kỷ Ngân Viễn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định vẫn là về trước tốt hơn!” không biết có phải do cô qua nhạy cảm hay không, nhưng cô cảm giác bạn của anh hình như không hoan nghênh cô, “Anh cứ chơi vui đi, tối liên lạc sau!”
“Lập tức dừng ngay cái màn tự biên tự diễn của em đi, giờ em đang ở đâu?” Kỷ Ngân Viễn tức giận nói, cô bé này, bản lĩnh khác thì không có, nhưng cải kiểu tự quyết là số một, bình thường không nói, giờ phút này mà cô còn dám trốn!
“Tôi lên taxi rồi.”
“Xạo, túi xách và di động của em đều đnag ở chỗ tôi, ngay cả số đang gọi cũng là số bàn, em làm sao mà lên taxi?”
“.... dùng chân lên chứ làm sao nữa>”
“Bớt nói xàm đi! Giờ em đnag ở đâu, tôi đến đón em.”
“Không thèm nói cho anh biết! Cứ vậy đi, tôi cúp đây!”
Cuối cùng Yểu Nhiên cứng họng, bèn quyết định làm lều, cúp luôn điện thoại. Anh ta thật là dài dòng, để cho đi chơi vui còn không chịu, người khác thì ước gì có được bạn gái biết thông cảm như cô đấy!
Yểu Nhiên vừa lầm bầm vừa đi ra khỏi cửa tiệm, đúng lúc thấy có chiếc taxi dừng lại ở phía trước, một đôi tình nhân trẻ đang xuống xe, mắt cô sáng lên, vội vàng chạy tới.
Sau khi cô rời đi không lâu, điẹn thoại trong cửa tiệm lại vang lên.