“Anh.... Sao anh lại ở đây?” Yểu Nhiên ngạc nhiên hỏi.
Vốn lòng cô còn đang rối bời vì lời Kỷ Ngân Viễn ngày hôm qua, nhưng giờ sự xuất hiện của anh lại khiến cô quá ngạc nhiên nên tất cả bối rối đều bị quên mất.
“Hôm nay con trai Chính ủy Thư đính hôn.” Kỷ Ngân Viễn bình thản nói. Yểu Nhiên không kịp phản ứng, chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới nói “Hả?”
Vì vậy, Kỷ Ngân Viễn đành lập lại lần nữa, “Hôm nay, con trai Chính ủy Thư đính hôn.”
“... ...” Cô ngây người.
Đính hôn? Nhưng Thư Yểu Khởi chỉ nói muốn cô về nhà ăn bữa cơm gia đình.... ...
Yểu Nhiên chỉ nghĩ một chút đã hiểu ra. Lại là cái kiểu này! Đã nhiều năm qua mà Thư Yểu Khởi vẫn như vậy. dღđ。l。qღđ Bẫy đã đặt, nhưng cô có chui vào hay không lại là chuyện khác!
“Kỷ Ngân Viễn, chúng ta thương lượng chuyện này tí!” Yểu Nhiên lên xe, đưa mặt lại gần hắn, đáy mắt lóe sáng.
Cười gian như vậy, hẳn là lại có ý xấu gì đây. Kỷ Ngân Viễn thản nhiên, “Gì?”
“Quà của anh, đề thêm tên tôi nữa được không?” cô thấy anh khẽ nhếch lông mày, vội bổ sung, “Tất nhiên, đổi lại tôi sẽ cho anh biết một bí mật.”
Anh cười, “Tại sao tôi phải đồng ý?”
Anh không phải người nhiều chuyện, bí mật mà cô muốn nói....... Không có chút hấp dẫn nào với anh hết.
“... ..... Không đồng ý cũng phải đồng ý, đây là mệnh lệnh!” Không hề suy nghĩ gì đã trực tiếp từ chối, người đàn ông này..... Quả nhiên rất đáng đánh đòn! Cô nén giận siết chặt nắm tay, đưa ra quyết định, “Quà tặng thêm tên tôi, cứ vậy đi!”
Đáng ghét, bí mật này ngay cả Tống Tống cũng không biết, vậy mà anh ta lại không thèm nghe!
Trong lòng anh thầm buồn cười, không ngờ cái gọi là thương lượng chính là tự cô quyết định.
“Vậy bí mật mà em muốn nói......, là gì?”
Cô thản nhiên đeo dây an toàn, “Đã quá giờ, anh không còn cơ hội biết nữa.”
Hừ, vừa rồi còn ung dung, ‘tại sao tôi phải đồng ý’... ... Giờ thấy ngốc chưa? Hối hận rồi sao? Đã muộn!
Có thể do hôm nay tâm tình anh khá tốt, nên cũng không giận, tùy ý cô.
Xe chạy nhanh đến cửa nhà họ Thư, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng người, Kỷ Ngân Viễn lấy quà ra từ trong cốp sau, đi vào nhà với cô.
Đến lúc này, cô mới thấy rõ quà hắn mang tới là gì.
“La Romane Conti.......” Yểu Nhiên nhìn dòng chữ tiếng Anh, mắt tối sầm. Anh hai thích rượu, không phải là chuyện bí mật gì, nhưng thấy nhãn hiệu này, lòng cô có chút khúc mắc.
Kỷ Ngân Viễn thấy cảm xúc của cô không ổn, nhìn cô một cái.
Yểu Nhiên cố ý cúi đầu tránh tầm mắt anh, nhưng vẻ cô đơn chợt lóe trên mặt cô không thể tránh khỏi ánh mắt anh.
Tại sao.......?
“Doanh trưởng Kỷ!”
Anh đang muốn nhìn kỹ cô thì thình lình bị người vỗ vai. Mục Thiếu Liên cười sang sảng, đang định nói lời trêu chọc, thấy người bên cạnh Kỷ Ngân Viễn, bèn kêu to, “Nhiên lừa đảo!”
Mục Thiếu Liên vui mừng định tới gần cô thì bị Kỷ Ngân Viễn cản lại, anh thản nhiên cười nói, “Doanh trưởng Mục.”
Mục Thiếu Liên định nói gì, nhưng Yểu Nhiên đã giành nói trước, “Kỷ Ngân Viễn, hãy nhớ chuyện anh vừa đồng ý với tôi.”
Mục Thiếu Liên cau mày, vẫn biết Yểu Nhiên và Kỷ Ngân Viễn quen nhau, nhưng không nghĩ là hai người lại thân đến mức này.
Kỷ Ngân Viễn tất nhiên biết cô đang ám chỉ điều gì, nhưng trước giờ vốn thích giả ngu nên bèn hỏi, “Chuyện gì?”
Yểu Nhiên giận ghiến răng. Dám giả ngu! Cô muốn nhịn, nhưng không nhịn được nữa, lén vung nắm đấm với anh, đáng tiếc kết quả mỗi lần đều giống nhau, chưa đụng đến người anh đã bị chặn lại.
Cô trừng mắt nhìn anh. Anh cười nhẹ, thả lỏng tay, nhưng dù tỏ vẻ hết sức phối hợp, vẫn bị cô cho một biểu tình xem thường.
Hừ, mặc kệ anh!
Mục Thiếu Liên nhìn theo bóng lưng giận đùng đùng của Yểu Nhiên, lại nhìn nụ cười như có như không của Kỷ Ngân Viễn, lòng hơi nghi ngờ.
Không khí giữa hai người này....... Hình như có gì đó.... ...
Yểu Nhiên vừa vào cửa, lập tức có một thanh niên mặc đồ quản gia tiến lên nói, “Thưa cô, xin cho xem thiệp mời.”
Yểu Nhiên cau mày nhìn anh ta, hồi lâu không nói.
--- nơi này thay quản gia rồi sao?
Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ về vấn đề này. Cô thu hồi suy nghĩ, quét mắt nhìn vào trong, cuối cùng chỉ vào một người đàn ông, “Anh mời anh ta tới đây.”
Quản gia trẻ nhìn theo tay cô, người kia chẳng phải là Thư Yểu Ninh, con thứ hai nhà họ Thư, chủ nhân bữa tiệc đính hôn hôm nay sao?, “Cô là.... ...”
Quản gia trẻ vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu cho mấy cảnh vệ đang đứng trong phòng khách.
Cảnh vệ chậm rãi đến gần.
“Anh cứ gọi anh ta tới đây chẳng phải sẽ biết!” Cô nói cô là người ở đây, anh ta sẽ tin sao?
Khi cô sắp hết kiên nhẫn, thì hai tay đột nhiên bị kìm chặt, chẳng biết từ lúc nào đã có một người đàn ông cao lớn đứng sau lưng cô, hơn nữa còn kéo cô đến góc tối.
“Này...... Ưmh!” Cô bị giật mình, kêu lên theo bản năng, nhưng vừa kêu một tiếng thì đã bị bịt miệng.
---- bọn họ muốn làm gì?!
Cô vừa đá vừa đạp vừa ra sức giãy giụa.
Quản gia trẻ đi trước dẫn đường tránh xa phòng khách náo nhiệt, “Giờ cậu hai đã đính hôn, xin cô đừng tới náo loạn nữa!”
“Ưmh, ưmh!” Người này nói điên khùng gì vậy, xem cô là tình nhân của Thư Yểu Ninh sao? Cô trừng mắt nhìn quản gia.
Quản gia thản nhiên đi tới vườn sau, mới ra hiệu cho cảnh vệ ‘mời’ cô lên một chiếc xe hơi màu đen, “Đã chuẩn bị sẵn xe cho cô về nhà, xin mời!”
Nói là mời, nhưng thật ra chẳng khác gì là trực tiếp nhét người vào xe, sau đó, quản gia đè xuống nút điều khiển trong tay khóa cửa xe lại.
Xe chậm rãi rời khỏi biệt thự.
Yểu Nhiên tức điên lên, thật không tin chính mình sẽ bị đối xử thế này.
----- hoàn toàn không cho cơ hội giải thích, còn cưỡng chế mình đi!
Khốn khiếp, đám người kia muốn gì chứ!
Cô lấy điện thoại ra, nhấn mạnh xuống số điện thoại đã mấy năm không gọi.
Bên trong đại sảnh nhà họ Thư, Thư Yểu Ninh nhìn tên người gọi hiện ra trên màn hình, bỗng nhiên thấy không tốt. Vị hôn thê của anh ta ân cần hỏi, “Yểu Ninh, sao vậy?”
Thư Yểu Ninh lắc đầu, tránh đi tiếp điện thoại, “Sao?”
Mười phút sau, Yểu Nhiên lại được đưa về cửa sau nhà họ Thư.
Thư Yểu Ninh thoải mái đứng dựa bên cửa, phía sau hắn là quản gia trẻ lúc này đang vẻ mặt ngại ngùng.
Yểu Nhiên bước xuống xe, cười lạnh, “Xem ra tôi càng ngày càng không giống người nhà họ Thư, vậy mà cũng có thể bị nhận nhầm thành tình nhân của anh.”
Quản gia trẻ nghe vậy, tự giác tiến về phía trước một bước khom người nói, “Cô ba, thật xin lỗi!”
Cô hừ một tiếng, không nói gì. Rốt cuộc Thư Yểu Ninh lên tiếng, “Anh vào trước đi.”
Quản gia trẻ bước đi. Cửa sau hiện chỉ còn hai người họ.
“Cô chỉ có cái danh con gái thứ ba nhà họ Thư.” di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Quản gia tuy nói mới tới, nhưng cũng đã làm ở đây mấy năm, chính nó không trở về, sao có thể giận người ta không biết?
“Nói cũng đúng, nhưng nếu không có cô con gái thứ ba này thì càng hoàn mỹ rồi.” Gió đêm thổi tung mái tóc của cô, dưới ánh đèn chỉ thấy mặt cô đầy vẻ quật cường và giễu cợt.
“Vậy cô gọi điện cho tôi làm gì?” Giọng Thư Yểu Ninh bình tĩnh lạnh nhạt, không thèm quan tâm ý trào phúng trong câu nói của cô.
Đúng vậy, mặc kệ là anh ta, hay là những người khác trong nhà này, vĩnh viễn đều lạnh lùng như vậy.......
Nên quen rồi mới phải, nhưng tại sao khi thấy ánh mắt coi thường của Thư Yểu Ninh cô vẫn còn khổ sở?
“Đương nhiên là về để diễn trò”, cô cắn răng, nén nhịn đau khổ trong lòng, “Cả nhà tề tựu vui vẻ hòa thuận, không phải là tôn chỉ của nhà họ Thư sao?!”
Thư Yểu Ninh cười nhạt, đáy mắt là lạnh lẽo thấu xương, giống như đang nhìn một kẻ xa lạ, “Diễn trò?”
Thư Yểu Ninh trào phúng lập lại hai chữ này, cảm giác thật hoang đường. Mọi người đã quên mất rồi, nhiều năm như vậy, ai còn nhớ nhà họ Thư có một đứa con gái thứ ba chứ?
Huống chi...... Từ trước tới giờ, cảm giác về sự tồn tại của nó đã thấp đến đáng thương!
“Được rồi, bà nội đang ở trong phòng, chắc cô vẫn còn nhớ đường đi chứ?!” Thư Yểu Ninh thản nhiên xoay người bước đi, “Như vậy, tôi không cần dẫn đường nữa.”
“... .....” Yểu Nhiên nhìn theo bóng lưng Thư Yểu Ninh, từ từ siết chặt nắm tay, móng tay đã đâm thật sâu vào da thịt, dღđ☆L☆qღđ nhưng cô hoàn toàn không hề hay biết.
Bóng lưng này, khiến cô nhớ lại chuyện cũ.
Cũng là một đêm lạnh như thế này, khi đó cô còn chưa rời đi nơi này, nhưng bị người ở đây ép không còn đường lui, “Thư Yểu Ninh, anh thật là anh của tôi sao?!”
Cô vẫn nhớ như in, lúc đó mình tức giận và tuyệt vọng thế nào, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới chợt sụp đổ, mà bộ dáng của Thư Yểu Ninh lúc đó cũng chẳng khác gì lúc này, anh ta nhếch môi giễu cợt, giọng nói lạnh như băng, “Hỏi rất hay, tôi cũng rất muốn biết, rốt cuộc cô có phải em gái tôi hay không.”
Có vài người vĩnh viễn đều không biết, chỉ mấy chữ này thôi đã có thể phá hủy tất cả.
Anh trai?
Từ lúc này trở đi, hai chữ này cũng chỉ đại biểu....... Chẳng qua là một hồi chê cười!
Khi Yểu Nhiên đến sảnh lớn thì Thư Yểu Khởi cũng xuất hiện.
Thư Yểu Khởi mặc một bộ lễ phục trắng viền tơ xung quanh, trên đầu có chiếc vương miện nhỏ càng khiến cô ta nhìn như một cô công chúa cao quý.
Mà thực tế cô ta cũng đúng là cô công chúa của nhà họ Thư. Được hưởng mọi yêu chiều, mọi sự chú ý.
Giớ phút này, Thư Yểu Khởi đang nói gì đó với Thư Yểu Ninh, Thư Yểu Ninh cười một tiếng, dáng vẻ vô cùng cưng chiều.
“Nhiên Nhiên?” Tay cô bị ai đó kéo nhẹ, cô khẽ nghiêng người, trước mắt là gương mặt kinh ngạc của một người đàn ông.
Lòng cô chấn động, giống như bị điện giật, vội gạt tay người đó ra.