Chỉ còn vài ngày nữa là đến ca hội mừng năm thành lập xã đoàn. Hứa Qua thân là ma mới chân ướt chân ráo gia nhập xã đoàn, hoàn toàn không biết mình có thể làm gì, đành yên lặng gia nhập biệt đội vây xem.
Có điều không trùng hợp thì đã chẳng thành truyện, người trang trí của xã đoàn không biết vì sao, không thể tham gia ca hội, thậm chí đến poster lúc trước đã hứa lên hứa xuống sẽ hoàn thành cũng theo người bay về nơi xa lắm. Thế là bạn nhỏ Hứa Tiểu Qua bị kéo ra làm chân thay thế.
Một tấm poster ca hội mà phải hoàn thành chỉ vỏn vẹn trong một ngày, đây dường như là nhiệm vụ bất khả thi. Càng vội thì càng chẳng nghĩ được gì, Hứa Qua ngồi trước máy tính mà trong lòng chỉ ước có thể đâm đầu vào màn hình chết đi cho xong. Thực sự không có chút linh cảm, cậu đành tắt máy tính đi, ôm mp nghe nhạc.
Phần lớn nhạc trong mp của cậu đều là mấy bài ED mà Tần Vị hát trong kịch truyền thanh. Bi thương, hoan thoát, bán manh, hình như phong cách nào anh cũng đều đã thử qua, thực sự đa dạng.
Nghe nghe một lúc, trong đầu cậu liền chậm rãi phác họa ra một bức ảnh. Nhanh nhẹn bật dậy, đứng lên, mở máy tính, và sau đó là một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời lấp ló, tuyết đọng ngoài cửa sổ cũng dần tan, poster rốt cục đã hoàn thành.
Gửi cho người quả lý xong, Hứa Qua thở phào nhẹ nhõm, đang định tắt máy, lại nhận được tin nhắn QQ của đại thần.
[Tương lai]: Dậy sớm thế?
[Qua Qua rất thích vẽ]: Em còn chưa ngủ có được không = =
[Tương lai]: …
[Tương lai]: Vậy em mau đi nghỉ đi, tối mai còn có một trận chiến ác liệt (o ̄ω ̄)ノxoa xoa đầu
[Qua Qua rất thích vẽ]: Làm như em đi oánh nhau thật vậy.
[Tương lai]: Cũng không khác là bao, mau đi ngủ đi ~ ngoan ~
Hứa Qua tắm rửa xong liền bò lên giường nằm, chỉ một lát sau liền lăn ra ngủ.
Lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều, vừa cảm thấy có chút đói bụng, di động đã vang lên, Hứa Qua nghe máy.
Tần Vị nói tẹo nữa sẽ đến ký túc xá đem đồ ăn cho cậu, sau đó liền ngắt máy. Hứa Qua có chút ngơ ngác dụi dụi mắt, đứng lên dọn dẹp phòng. Thực ra một phòng ký túc xá là hai người ở, có điều bạn cùng phòng với cậu cũng thuộc loại ăn chơi, rất ít khi về ký túc xá, thường xuyên ở bên ngoài chơi bời thâu đêm. Nhờ vậy Hứa Qua cũng thanh thản tự do hơn nhiều.
Đột nhiên nghe tiếng gõ nhẹ hai cái ngoài cửa phòng, cậu liền ra mở.
Nhìn thấy Tần Vị bước vào, Hứa Qua liếc mắt nhìn anh một cái, “Em còn chưa mời anh vào anh đã vào rồi, còn gõ cửa làm gì phí công.”
Tần Vị một bên kiếm cà mèn lấy cơm ra cho cậu, một bên trả lời: “Em còn khách khí với anh nữa cơ à.”
Hứa Qua nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, “Đại thần, anh thật là giống hiền thê lương mẫu.”
Tần Vị không nói, thu xếp xong mới quay lại ôm lấy cậu, đưa tay xoa đầu cậu rồi dịu dàng bảo: “Mau ăn đi, một ngày chưa ăn gì chắc là em đói lắm rồi.”
Hứa Qua ngoan ngoãn buông tay, ngồi xuống ăn cơm. Đã bên nhau nhiều ngày, lần nào Đại thần đến đây cũng bận rộn giúp cậu dọn dẹp cái này cái kia. Hứa Qua mỉm cười, nếu như có thể bình yên cùng anh sống cả đời này thì thật không sai.
Tần Vị nhìn chậu hoa đặt bên cửa sổ, hoa đã héo rũ ra thành thế này rồi, còn bày ở đây làm gì nữa, “Vợ à, để hôm nào mua cho em một cây xương rồng, vứt cái chậu hoa héo này đi thôi.”
Hứa Qua bận ăn cơm, tùy tiện ừ một tiếng, chờ đến khi cậu kịp phản ứng lại thì người kia đã giống như mèo trộm được cá cười đến gập cả người, “Nè, anh vừa gọi em là gì đó!”
Thấy Hứa Qua tỏ vẻ muốn xắn tay áo chạy ra đây oánh mình, Tần Vị ngay lập tức tỏ vẻ đáng thương: “Chồng à, tha cho người ta lần này đi.” Nói rồi còn vứt cho cậu một cái mị nhãn.
Hứa Qua bị anh dọa cho da gà da vịt nổi lên đầy mình, làm gì còn tâm trạng đánh anh nữa, “Tần Vị, hôm nay anh chưa uống đã ra đường phải không? Chưa uống thì mau về nhà uống thuốc đi, đừng ở đây làm em ghê tởm.”
Người nào đó không vui, nhanh nhẹn đè Hứa Qua xuống giường, khoé miệng nhếch lên, học theo mấy tên ác thiếu thời xưa mà nói, “Mỹ nhân, cưng theo gia đi thôi!”
Hứa Qua cũng phối hợp với anh, nhướng mi, cười, “Vậy nếu không theo đâu?”
“Không theo cũng phải theo, dù cưng có kêu đến rách họng cũng không có ai tới cứu cưng đâu!”
“Vậy sao? Vậy anh cứ chuẩn bị tinh thần kêu rách họng đi!” Nói xong, thừa dịp Tần Vị chưa kịp phản ứng đã xoay người đè anh xuống.
Tần Vị chỉ thấy xoẹt một cái, chờ anh kịp định thần, đã thấy đôi mắt trong suốt của người nọ gần trong gang tấc, tiếp theo là cảm giác mềm mại ấm áp trên khóe môi. Ngẩn người một chút, Tần Vị đưa tay lên ôm chặt lấy cậu, làm nụ hôn càng trở sâu hơn.
Tầm sáu giờ tối hôm sau, trên kênh xã đoàn đã bắt đầu bận rộn, tràng khống, phụ đề, chủ trì các loại tất cả đều đâu vào đấy. Hứa Qua cũng đã phục sẵn trên mạng từ sớm. Lần đầu tiên tham gia ca hội, hồi hộp nhất định là phải có.
Nhưng chưa kịp hồi hộp được bao lâu đã bị Tần Vị đánh phá, cứ chốc chốc lại thấy gửi đến một cái icon xinh tươi, khiến cậu cảm thấy trên đầu tựa như mọc ra hai dải hắc tuyến vừa thô vừa to. Bề ngoài rõ ràng là một người tao nhã mà…
Cứ thế, Hứa Qua cũng không hồi hộp nữa. Bên tai nghe thấy tiếng người chủ trì lặp đi lặp lại hồi lâu, cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra, mải mê ngồi đấu võ mồm với Tần Vị, thậm chí khi bị người chủ trì gọi tên cậu cũng không nghe thấy, cuối cùng còn phải để Tần Vị nhắc cho.
Hứa Qua lật đật mở micro, vội vàng hô một tiếng, “Chào mọi người!!!!!!”
“Qua Qua cưng rút cục xuất hiện, chị đây gọi cưng sắp cháy cả cổ rồi.” Lời trêu đùa ngay lập tức làm bầu không khí ban nãy còn tẻ ngắt trở nên sinh động. Người chủ trí lần này là một trong những nguyên lão lâu đời nhất ở xã đoàn, đủ loại ca hội lớn nhỏ mấy năm qua hắn đều giữ chức chủ trì, trình độ điều chỉnh không khí đã đến hàng cao thủ.bg-ssp-{height:px}
“Thật sự xin lỗi, ban nãy tôi có việc nên không để ý.” Hứa Qua miệng nói, trong lòng lại không ngừng mắng Tần Vị, tất cả là tại cái tên cà chớn kia!
“Chỉ xin lỗi thôi thiệt không có thành ý nha, mau nằm xuống cho mọi người chà đạp chà đạp đi!”
Hứa Qua nhìn chằm chằm một dàn yêu cầu nằm xuống bò khắp màn hình, trong lòng cảm giác bất lực, còn chưa kịp nói gì, từ tai nghe đã truyền ra một giọng nói, “Ông đừng bắt nạt Qua Qua nhà tôi, tại ông suốt ngày bắt nạt người khác nên đến bây giờ vẫn chỉ có thể làm “trụ trì”.”
“Uầy, đại thần Tương Lai đó sao, đau lòng tiểu thụ chứ gì? Vậy ông cũng nằm xuống luôn đi!”
“Đương nhiên, nhà tôi tôi không đau lòng vậy chả lẽ để cho ông đau lòng hộ? Nằm thì nằm, dù sao tôi cũng da dày thịt béo, không sợ.”
Bao nhiêu fan với người vào vây xem đều YY đến Đại Tây Dương đến nơi rồi, cái này % là JQ luôn! JQ đến không thế JQ hơn được nữa!!!
Hứa Qua giật giật khéo miệng, cảm thấy thái dương của mình cũng giật giật theo, cái tên chết dẫm anh không có chút tự giác nào của đại thần sao???
Hai kẻ kia vẫn còn đang trêu chọc đấu đá nhau, nhân vật chính thì bị bỏ rơi lúc nào không biết, Hứa Qua đương nhiên chẳng dại gì nhắc nhở bọn họ, còn hưng trí cực kỳ mà xếp hàng vây xem hai kẻ dở hơi này.
Tần Vị rất tốt, tốt đến mức cậu cũng không hiểu vì sao anh lại để mắt đến mình. Tuy rằng cậu không phải tồi tệ không ra cái gì, nhưng người như cậu, ra đường quơ tay được cả bó, vậy mà anh lại thích cậu.
Nghĩ ngợi một lúc, lại để đầu óc bay đi đâu mất. Mọi người trên mạng đã bắt đầu tiến vào phần chính: ca hát. Giọng hát trong sáng, mỗi một câu ca đều như gửi gắm biết bao tâm tình của người hát, cảm động vô cùng.
Bài hát vừa kết thúc, Tần Vị dừng một chút, “Bài hát này tặng cho tiểu trang trí nhà chúng ta, mong em ấy vĩnh viễn hạnh phúc.”
Một lời này làm cho tất cả mọi người chấn kinh, đương nhiên trong đó bao gồm cả Hứa Qua. Đại thần tính cách ôn hòa, lại thích trêu chọc mọi người, chuyện xấu này nọ có cả rổ, nhưng đây là lần đầu anh chính miệng thừa nhận.
Mặc kệ đủ loại comment đang ào ạt nhảy ra trên trang web, Hứa Qua cầm lấy di động, gọi vào số điện thoại đã nhớ đến nằm lòng, nghe tín hiệu nhấc máy liền nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn.”
Người kia cười vui vẻ vô cùng, Hứa Qua nhắm mắt cũng có thể vẽ ra hình dáng người kia lúc mỉm cười, nhất định rất đẹp.
Kỳ thực, hạnh phúc của em là có thể gặp được anh trong cuộc đời này.
Quả nhiên, sáng hôm sau chuyện đã được lan truyền và phát sinh ra thành vô số bản sao, Hứa Qua lướt qua mấy page đầu trên trang web, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trái lại, Tần Vị lại cảm thấy thích thú vô cùng, vừa nằm trên giường Hứa Qua vừa cười, “Qua Qua, lại đây.”
Hứa Qua khó hiểu ngoái đầu lại, “Sao vậy?”
“Em xem thử cái này đi.” Tần Vị chỉ trang web cho cậu rồi ung dung đứng dậy đi uống nước.
Hứa Qua vừa mở ra, nhìn một lát sau đó giương mắt lên trừng Tần Vị, trên má có hai vệt đỏ hồng nhè nhẹ, “Tần Vị, anh là đồ không biết xấu hổ.”
Tần Vị trêu tức nhìn cậu, “Sao anh lại không biết xấu hổ cơ chứ?”
“Sao anh có thể xem mấy cái như thế này được hả!”
“Đây là ý tốt của fan, chúng ta có nên học theo mặt trên thực hành một chút hay không?”
“Sắc lang!… Anh đứng lên cho em!”
Khụ, mọi người đều biết là chuyện gì xảy ra mà, phải không?
“Này, di động anh kêu kìa, đừng lộn xộn!”
“Từ từ…”
“Từ từ cái em gái anh ấy, mau nghe điện thoại đi!”
Tần Vị ghé vào người Hứa Qua không chịu đứng lên, một bàn tay cầm lấy di động, một tay lại mân mê bên hông Hứa Qua, “A lô?”
Hứa Qua không dám nói lời nào, sợ người trong điện thoại nghe được, nâng chân đạp Tần Vị một cái, ý bảo anh rất nặng, đừng đè lên người cậu nữa.
Tần Vị dùng khẩu hình dỗ cậu một tiếng, lại cúi xuống hôn hôn má cậu, rồi mới tiếp tục nói điện thoại.
Cuối cùng nói xong, Tần Vị kéo cậu đứng lên, vẻ mặt nhìn có vẻ thất vọng, thịt đến miệng còn bay, “Qua Qua, tẹo nữa anh đến sân bay đón cô em gái cùng lớn lên, chúng ta cùng đi đi.”
Hứa Qua đấu tranh tư tưởng trước việc nên hay không nên rời khỏi căn phòng ấm áp để ra đường chịu rét căm căm, cuối cùng gật gật đầu, mặc áo, ngoan ngoãn theo Tần Vị đến sân bay.
—–End Part —–