Trong lúc Bạch Doanh Thần và Thẩm Gia Tuyết đang tiếp chuyện với chủ nhân của buổi tiệc, Đường Hân có hơi chán nên rời đi chỗ khác, vừa hay đụng phải một người đàn ông.
Cô có hơi giật mình, sau đó ngẩn đầu lên, sắc mặt dần thay đổi:"Xin lỗi....Twice."
....
"Có phải cô đã quên cô đã hứa với tôi những gì rồi không?" Thái độ của Twice có vẻ khá bình thản, hắn cười nói tiếp:"Thôi bỏ qua đi, dù gì hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây ắt hẳn cũng có duyên."
"Anh cũng dự tiệc ở đây nữa à?" Đường Hân đi tới đặt tay lên lan can, nhìn xuống thành phố rộng lớn.
"Tôi đến đây vì có nhiệm vụ mới thôi, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không nhận nhiệm vụ nào ảnh hưởng đến cô và những mối quan hệ xung quanh cô."
Đường Hân nheo mắt nhìn hắn.
“Tại sao anh lại dành sự ưu ái cho tôi như vậy, trong khi đó tôi và anh không có thân thiết gì, thậm chí còn gặp nhau đúng một lần?”
Twice nghe xong thì nhếch môi cười nhẹ, sau đó quay lưng tựa vào lan can, nhìn Đường Hân bằng ánh mắt triều mến, đối với Đường Hân, cô quá hiểu ý đồ của Twice nên lập tức quay mặt sang hướng khác.
“Là vì tôi yêu thích và rất ngưỡng mộ cô.”
“Twice à, tôi thật sự rất cảm kích anh, lần cứu mạng lúc trước tôi chắc chắn sẽ tìm cách báo đáp, anh ngưỡng mộ tôi cũng được nhưng tuyệt đối đừng yêu tôi, bởi vì tôi bây giờ là của người khác rồi.”
Hắn biết nói ra những lời này sẽ nhận hậu quả không tốt, bởi vì đụng tới người phụ nữ của Bạch Doanh Thần là hoàn toàn sai trái, thậm chí có thể mất mạng như chơi.
Nhưng đó là tất cả những tình cảm hắn giữ trong lòng, nếu không nói ra hắn sẽ không tài nào chịu được.
Nếu vì điều này mà Bạch Doanh Thần giết hắn thì hắn cũng mãn nguyện.
Chết vì người đẹp, xứng đáng mà.
Hiểu ra câu nói của Đường Hân, Twice mỉm cười xoay xoay ly rượu vang trắng trên tay, sau đó ngửa cổ uống cạn.
“Tôi hiểu rồi, xem như tôi xin lỗi vì đã mạo phạm cô.”
“Không sao.
Tôi cũng không để tâm.”
Twice gật đầu sau đó nói: “Cô cuối cùng cùng cũng chọn ở bên hắn.
Thôi thì tôi chúc cô hạnh phúc.
À mà tôi không cần cô trả ơn đâu, bởi vì cô không tìm được tôi nữa đâu, có duyên sẽ gặp.” Hắn vừa nói vừa mỉm cười, nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ, sau đó hắn phóng đi như một cơn gió, chớp mắt cái đã không thấy nữa.
Đường Hân muốn cảm ơn hắn một lần nữa nhưng chắc sẽ không còn cơ hội nữa...
Bỗng nhiên, đằng sau Đường Hân có tiếng động, một cánh tay ấm áp chợt choàng lấy người cô, giọng nói quen thuộc pha chút trầm lặng chậm rãi rót vào tai Đường Hân.
“Anh tìm em nãy giờ, thì ra em ở đây.
Mới không để ý một chút mà để em chạy mất rồi.”
Bạch Doanh Thần xuất hiện như vậy khiến Đường Hân vừa giật mình vừa lo lắng, nhưng sau đó lại bĩnh tĩnh trở lại, cũng may Bạch Doanh Thần chưa phát hiện ra Twice.
Đường Hân xoay người lại, mỉm cười: “Ở dưới hơi chật chội, em hơi khó chịu nên mới lên đây để hít thở một chút, anh nói chuyện với mọi người xong rồi à?”
“Cũng chỉ là vài câu giao tiếp bình thường thôi, anh không cần cũng được.
Mà hôm nay mọi người rất hiếu kỳ về em đấy.”
“Em thấy rồi nhưng chắc là vì đi với anh.”
“Sao em lại nghĩ vậy?”
Đường Hân chợt cười: “Là do anh thay đổi phụ nữ hay là do đây là lần đầu anh dẫn theo phụ nữ?”
Bạch Doanh Thần vô cùng tự hào về trí thông minh của Đường Hân, “Anh là lần đầu tiên đưa theo bạn gái.
Vì vậy nên họ mới kinh ngạc như vậy, vừa nãy anh tính giới thiệu em với vài người nhưng quay đi quay lại lại không thấy em đâu cả.”
Nhận được sự ưu ái như vậy của Bạch Doanh Thần, Đường Hân không trông mông gì hơn, cô chậm rãi tựa đầu vào lòng Bạch Doanh Thần, nắm lấy tay anh.
Nhìn chiếc chuỗi tràng hạc mà Bạch Doanh Thần đang đeo, Đường Hân cười hạnh phúc, đó là chiếc vòng mà cô tự làm để tặng anh.
Chất liệu hay kết cấu đều không hài hòa, tinh xảo gì mấy, vả lại hình hài không mấy bắt mắt, nói thẳng ra là rất quê mùa, nhưng đó là tất cả tấm chân tình của cô.
Một buổi tiệc sang trọng như thế này, những người phía dưới đều dùng những trang sức sang trọng, quý giá và xa xỉ.
Nhưng riêng Bạch Doanh Thần lại đeo duy nhất một chiếc vòng này, bỏ qua những lời đàm tiếu, dị nghị từ người khác thì cũng đủ hiểu nó quan trọng như thế nào đối với anh.
Trong lòng Đường Hân chợt lắng đọng lại một cảm xúc khó diễn tả: “Anh có mệt không?”
Bạch Doanh Thần nhắm mắt đặt cằm lên đầu Đường Hân: “Lúc nãy thì có nhưng giờ hết rồi.”
Bất giác cả hai đều im lặng, âm thầm nhìn xuống thành phố.
Màn đêm vừa bao trùm lấy thành phố thì chốc lát đã có những ánh đèn rực rỡ sắc màu xuất hiện.
Đứng từ trên cao quan sát thì đây chẳng khác gì đang chiêm ngưỡng một bức họa tuyệt đẹp.
Bạch Doanh Thần chưa từng nghĩ sẽ cùng một cô gái vẽ nên một bức tranh đầy thơ mộng như thế này, chắc hẳn là một giấc mơ, hay anh đang đơn phương, u muội mơ tưởng.
Nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng can tâm tình nguyện, chỉ cần được ở cạnh Đường Hân.
“Đường Hân.” Giọng nói anh từ tốn vang lên trong đêm, vừa nhẹ nhàng lại vừa sâu sắc.
“Vâng.”
“Có ai từng khen đôi mắt của em rất đẹp không?”
Ngay từ lúc đầu thấy cô, Bạch Doanh Thần tựa như đã bị con sóng nuốt chửng, dồn ép không có lối thoát, bởi vì đôi mắt kia quá đẹp, xanh biếc tựa như Đại Dương vậy.
Đây là lần đầu nghe thấy người khác nhắc đến đôi mắt này, Đường Hân bất giác mỉm cười, lắc đầu: “Không, anh là người đầu tiên.”
Nghe vậy, trong lòng anh rất thỏa mãn, nếu vậy sau này kẻ nào dám khen anh sẽ cắt lưỡi hắn.
Nghĩ xong, anh lại xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của Đường Hân: “Em là người gốc Pháp sao?”
“Không ba mẹ em đều là người Trung Quốc, tuy em không phải là người Pháp nhưng em biết nói một vài câu, anh có muốn nghe không?”
Bạch Doanh Thần gật đầu.
Đường Hân ừ hưm suy nghĩ rồi lát sau mới cất tiếng: “Je t’aime”
Đương nhiên là phát âm của Đường Hân không chuẩn mấy, nhưng Bạch Doanh Thần thừa sức hiểu, nhìn vào ánh mắt sâu lắng cùng với nụ cười hồn nhiên kia, anh không tài nào thoát được.
Mặc dù hiểu ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng anh vẫn cố tình nói không hiểu để hỏi lại.
“Nghĩa là gì vậy?”
“Là… Em yêu anh.”
Khóe môi của Bạch Doanh Thần cong lên, dứt khoát nói: “Anh cũng yêu em.”.