Bạch Doanh Thần đảo mắt quan sát xung quanh, nơi này cỏ cây rậm rạp, e là nguy hiểm điệp điệp trùng trùng, đôi khi đi đứng cũng nên cẩn thận một chút.
Đột ngột, nghe thấy tiếng hét lớn của Đường Hân, Bạch Doanh Thần biết là đã có chuyện nên liền chạy tới.
Đường Hân cúi người ôm chặt vết thương trên chân, của con vật gây ra thương tích này cho cô đã chạy mất hút.
Vài giây sau, Đường Hân như hít thở không thông, ôm ngực cố gắng thở mạnh.
Bạch Doanh Thần nheo mắt quan sát sắc mặt của Đường Hân, sau đó nhìn xuống vết thương dưới chân của cô.
Quả thật là bị rắn cắn, nhưng là rắn gì, có độc hay không thì hiện giờ chưa xác định được.
Đường Hân được Bạch Doanh Thần bế đi đến một nơi khác trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Anh đặt cô ngồi xuống một bãi cỏ bằng phẳng, sau đó anh cũng ngồi xuống.
Bạch Doanh Thần quỳ một gối, đưa tay kéo chân Đường Hân lại rồi kéo ống quần của cô lên cao, chăm chú quan sát vết cắn.
"Này! Anh định làm gì?" Bờ môi Đường Hân khô rát, vẻ mặt tái nhợt không còn chút máu, muốn thốt lên thành lời cũng rất khó khăn chứ nói đến chi là muốn đẩy Bạch Doanh Thần ra.
Càng lúc, Đường Hân càng thấy co thắt lồ ng ngực.
Cô nhắm chặt mắt, đưa tay ôm chặt ngực mà thở mạnh, đầu óc choáng váng, mơ mơ hồ hồ.
"Ngồi yên, tôi đang cứu cô đó." Biết được Đường Hân đã bị rắn độc cắn, anh không suy nghĩ mà liền thốt lời.
"Nhưng làm như vậy anh cũng sẽ bị liên lụy, tôi không muốn dính dáng gì tới anh nữa." Đường Hân chau mày nói.
"Thế cô muốn chết thêm lần nữa à? Đến lúc này rồi mà cũng còn cứng đầu." Bạch Doanh Thần biết, loại rắn này vô cùng độc và lập dị.
Thường thì bị rắn độc cắn, trong thời gian ngắn chất độc không thể tác động nhanh đến toàn thân thể lẫn hệ thần kinh của Đường Hân như vậy.
Tuy nhiên, Bạch Doanh Thần thừa biết sẽ rất nguy hiểm vẫn chấp nhận cứu cô.
Xem ra, an nguy của Đường Hân có ảnh hưởng rất lớn Bạch Doanh Thần.
Nói rồi, Bạch Doanh Thần nhanh chóng cúi xuống, đặt môi vào vị trí của vết thương của Đường Hân, sau đó hút độc mặc kệ cô có phản ứng gì.
"Phụt!" Bạch Doanh Thần hút xong thì phun máu ra ngoài.
Sau vài lần như thế, ở chỗ vết cắn của cô máu cũng đã chuyển sang màu đỏ, chứng tỏ, độc trên người Đường Hân cũng đã hết.
Sắc khí hồng hào trên mặt cô cũng dần dần hồi phục, cảm giác tức ngực hay khó thở cũng đã hết.
Đường Hân thở phào một hơi sau đó nhìn sang Bạch Doanh Thần:"Cảm ơn anh!"
Bạch Doanh Thần xé một bên tà áo của mình, sau đó quấn quanh vết thương của Đường Hân để không bị nhiễm trùng.
Đường Hân chau mày co chân lại, tuy độc trong người đã hết nhưng chỗ vết thương vẫn rất nhức.
"Lần sau cẩn thận một chút, không hiểu sao người hậu đậu như cô làm sao có thể trở thành sát thủ bậc nhất Châu Á cơ chứ?" Bạch Doanh Thần vừa nói vừa ngồi phệch xuống bãi cỏ.
"Làm sát thủ đâu phải lúc nào cũng phải cẩn thận đâu, vả lại sức khoẻ tôi còn đang yếu, làm sao mà phản xạ kịp loài rắn kia chứ?" Đường Hân bĩu môi.
Trải qua vài phút sau, Đường Hân vì mệt mỏi mà tựa người vào lòng Bạch Doanh Thần để nghỉ ngơi một lát.
"Tôi tựa được không?" Đường Hân ngả đầu vào vai người đàn ông trầm lặng bên cạnh, đối với vẻ ngoài lúc nào cũng đăm đăm sát khí ấy cô không những không lạ mà còn rất hứng thú.
"Ừm." Tiếng trả lời nhẹ nhàng phát bên tai Đường Hân, cô cười nhẹ rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh lại thì mới nhận ra Bạch Doanh Thần đã lên cơn sốt cao.
Bạch Doanh Thần bắt đầu cảm thấy đầu óc của mình quay cuồng, bờ môi nhợt nhạt, khô rát.
Đôi đồng tử bắt đầu giãn ra, tầm nhìn của anh với mọi vật xung quanh cũng bị thu hẹp, thân thể dần mất sức mà bất tỉnh.
"Bạch Doanh Thần, anh có sao không? Bạch Doanh Thần? Tỉnh lại đi!...."
.....
Trịnh Mặc đặt những dụng cụ cần thiết vào trong một chiếc túi mà anh vừa mới làm.
Trong lòng có chút không an tâm về Swan nên đảo mắt để quan sát.
Phía xa, Swan cũng đã chuẩn bị xong đồ dùng của mình, sau đó, Swan lấy chiếc laptop của mình ra, khởi động lên và kiểm tra xem vị trí hiện tại của mình là nơi nào, đồng thời cũng xem xem, cô có liên lạc được với chị của mình hay không.
Tuy nhiên, do một số vấn đề chưa được khắc phục, vì vậy máy tính của Swan vẫn trong tình trạng ngủ đông.
Swan bực bội gõ mạnh trên bàn phím một cái để bày tỏ thái độ của mình.
"Rốt cuộc nơi này là nơi nào vậy?"
Swan chau mày, đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó đóng laptop lại:"Dù thế nào đi nữa mình nhất định phải rời khỏi được nơi này."
Trịnh Mặc khoanh tay đứng tựa người vào một cái cây, nghiêng đầu nhìn Swan, chậm rãi nói:"Thoát khỏi nơi này là điều đương nhiên.
Nhưng theo tôi được biết, đây là vùng đảo Halicate, chỉ vừa được phát hiện cách đây hai năm, số lượng người lui tới chỉ đếm trên đầu ngón tay, nơi này đã từng có một nhà khám phá thế giới đến đây để tìm hiểu nhưng chỉ có đi chứ không có về.
Cho nên hiện tại, mọi thông tin về nơi này vẫn còn là một bí ẩn."
Swan nuốt một ngụm nước bọt e dè, ngẩng đầu mấp máy môi:"Đáng sợ đến thế sao?"
Trịnh Mặc nhướng mày thay cho câu trả lời, Swan nói tiếp:"Thiết bị của tôi chưa có cái nào hoạt động được, vì vậy không thể liên hệ với bên ngoài, cứ kéo dài như thế này mãi e là sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Anh có cách nào không?"
"Bây giờ thì còn cách nào nữa chứ? Không có thiết bị liên lạc với bên ngoài thì chờ người ta phát hiện con du thuyền bị chìm kia thôi."
Swan bĩu môi:"Anh nói nơi này ít người lui tới.
Chờ người phát hiện chắc tôi đã chết lúc nào không hay rồi."
"Cô nản chí vậy sao? Tôi nói ít người chứ không phải là nói không có." Trịnh Mặc nhếch môi:"Cô yên tâm đi, cô không chết sớm như vậy đâu." Nói rồi, Trịnh Mặc vác túi đồ trên vai rồi đi theo những người khác.
"Này đợi tôi với."
Vùng đảo Halicate, nhìn bề ngoài tuy đẹp nhưng địa hình vô cùng hiểm trở, bốn bề đều giáp biển, trung tâm là một khu rừng rậm nhiệt đới, nhiệt độ ẩm thấp, cây cối rậm rạp cao lớn, cành lá xum xoe, khung cảnh u ám, trông vô cùng đáng sợ.
Mặt trời lên cao, mang ánh nắng dịu dàng phủ xuống mặt đất.
Bỗng chốc ánh mặt trời bị mây che khuất, khung cảnh chung quanh đột ngột trở nên xám xịt.
"Trời lại sắp mưa nữa rồi!" Swan thầm nghĩ ngợi.
"Cô theo sát tôi, không khéo lại bị lạc đấy!" Trịnh Mặc vừa đi vừa lên tiếng nhắc nhở.
"Anh lo quá rồi, tôi đâu phải con nít lên ba."
"Tôi chỉ nói vậy thôi.
Làm theo hay không là việc của cô.
Nếu cô có gặp chuyện gì thì tôi lại bị trách là không quan tâm cộng sự."
"Xì...!Anh yên tâm đi, tôi có chuyện gì thì cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới anh đâu." Nói rồi, Swan liếc mắt giận dỗi, nhanh chân bước đi trước.
Nhìn bóng lưng của Swan, Trịnh Mặc khẽ lắc đầu:"Đúng là cô gái ngốc."
"Mọi người nhanh lên một chút, chúng ta không có nhiều thời gian đâu." Thẩm Gia Tuyết quay đầu, nói với những người phía sau rồi quay sang tiếp tục nói với Trịnh Thiên:"Khu rừng này rộng lớn thế, chúng ta sẽ rất dễ bị lạc."
Thẩm Gia Tuyết vừa nói vừa cầm một viên đá, khắc một kí tự lên cái cây gần đó.
Trịnh Mặc thấy vậy liền lên tiếng:"Vậy là nãy giờ cô đang làm kí hiệu sao?"
"Đúng vậy.
Ở đây quanh năm không có người qua lại, cây cối lại rậm rạp, ngay cả con đường mòn cũng không có.
Nên việc lạc đường cũng là điều đương nhiên.
Chúng ta mau đi thôi."
"Được.”
Trở về chiều, Đường Hân dốc sức cõng Bạch Doanh Thần trên lưng, cố gắng tìm đường ra khỏi khu rừng.
Trời càng lúc càng lạnh, Đường Hân đau răng không tả nổi, còn nhớ lúc nhỏ, khi đó cô chắc khoảng chừng mười lăm tuổi, bị đau răng đến mức phát sốt nhưng một mực không chịu đi khám bác sĩ.
Trải qua thời gian dài cảm xác đau đớn cũng không nhiều, cứ hễ thời tiết thay đổi đột ngột cô lại cảm thấy chân răng mình ê buốt, nhưng nỗi đau của những năm đó không thấm như lúc này.
Đường Hân quỳ sạp xuống đất, ôm má mà ch ảy nước mắt, cảm giác như thể ai đó rút từng thớ thịt của mình ra:"Sao lại đau như thế này?"
Bất chợt, cô quay lại đằng sau, nhìn Bạch Doanh Thần đang lim dim trên lưng mình.
Cơ thể Bạch Doanh Thần liên tục run lên, thân nhiệt lúc tăng lúc giảm.
Cảm giác của Đường Hân vô cùng sợ hãi và lo lắng.
Không phải là lo cho bản thân mình mà chính xác là quan tâm đ ến người đàn ông trên lưng.
“Bạch Doanh Thần, anh cố gắng lên một chút…..
Bạch Doanh Thần, anh có nghe tôi nói gì không.
Đừng ngủ mà.”
Cô nhịn cơn đau từ bên má lẫn trên thần kinh, cố gắng phát ra tiếng.
Thân hình Đường Hân nhỏ nhắn, sức lực lại có hạn nên không thể cầm cự được lâu.
Đường Hân càng cố gắng thì càng mất sức, chợt cô nhìn chằm chằm vào sắc mặt nhợt nhạt của anh, động lực không biết từ đâu kéo đến, Đường Hân quên đi cơn đau, đưa bàn tay đã tê cứng của mình chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Doanh Thần, bờ môi khô rát khẽ phát ra tiếng động:”Bạch Doanh Thần, tỉnh lại đi.”
Trong lúc mệt mỏi đến tuyệt vọng, Đường Hân nhìn thấy làn khói bay nghi ngút lên bầu trời.
Với suy nghĩ của Đường Hân hiện tại, thời tiết lạnh lẽo, ẩm thấp như thế này.
Đây không phải là hiện tượng cháy rừng mà là có người đang đốn lửa.
Một tia hi vọng le lói trong mắt Đường Hân, lúc này cô như được tiếp thêm sức lực, Đường Hân chống tay đứng dậy, thở một hơi thật dài rồi nắm lấy tay Bạch Doanh Thần choàng lên vai mình, tay còn lại của cô thì ôm lấy eo anh, thì thầm vào anh:”Cố lên Bạch Doanh Thần, chúng ta được cứu rồi.”
Bạch Doanh Thần vẫn lim dim nhắm mắt, bờ môi dần chuyển màu, tay chân lạnh toát.
Lúc này, sức lực Đường Hân một chút cũng không còn nhưng cô cũng phải cầm cự hết sức có thể.
Giọng nói yếu ớt của Đường Hân vang lên bên tai Bạch Doanh Thần, nước mắt của Đường Hân chợt chảy xuống hai bên gò má đã lấm lem:”Bạch Doanh Thần, anh tỉnh lại đi, tôi không thể mất anh.”
Dường như những lời mà Đường Hân nói, Bạch Doanh Thần đều nghe thấy nhưng anh không thể cử động được tay chân, đành phải bất động để Đường Hân dìu đi.
Đi ra khỏi cánh rừng, những gì mà Đường Hân thấy trước mắt không giống như trong tưởng tượng của cô trước đó.
Hoặc có thể là nước biển mênh mông, hoặc có thể vẫn là cây cối rậm rạp.
Tất cả đều không phải.
Khung cảnh trước mắt là một bản làng rộng lớn, cách nhau một mét là một căn lều nhỏ bằng gỗ được dựng lên thẳng tắp.
Cứ như thế trải dài và xếp thành hình bán nguyệt.
Đường Hân ngơ ngác nhìn một lúc, thân thế yếu dần, cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen dần tiến về phía mình, sau đó thì không biết xảy ra chuyện gì nữa.
……
Đám người của Trịnh Thiên và Trịnh Mặc vẫn lặn lội tiến sâu vào trong khu rừng, tuy nhiên mấy tiếng trôi qua, nơi mà họ đặt chân vẫn là điểm xuất phát ban đầu.
Nói khu rừng này nhỏ, việc tìm Bạch Doanh Thần là dễ dàng, những người này phải nên suy nghĩ kĩ lại.
Thẩm Gia Tuyết chăm chú nhìn vào kí hiệu mà mình đã khắc lên cái cây gần đó, khuôn mặt bỗng trở nên lo âu:”Chúng ta bị lạc rồi!”
Những người khác nghe thấy cũng đoán được tình hình, hiện tại, ai nấy cũng đều chưa có gì lót dạ, e là đi tiếp sẽ không cầm cự được nổi.
“Chúng ta ngồi nghỉ một lát đi, tôi không đi nổi nữa rồi .” Swan phẫy phẫy tay rồi ngồi phệch xuống bãi cỏ.
Thấy thế, Trịnh Mặc cũng nói, “Mọi người chắc cũng mệt rồi, Chúng ta ngồi nghỉ một lát đi.”
Trịnh Mặc nói xong liền ngồi xuống cạnh Swan, những người khác ai nấy cũng đều mệt lả, chỉ duy nhất có Thẩm Gia Tuyết trong lòng vẫn còn sốt ruột, không phải cô không mệt mà là nỗi lo lắng trong lòng đã lấn át hết, một phút không nhìn thấy Bạch Doanh Thần là lúc đó Thẩm Gia Tuyết không thể nào yên ổn nghỉ ngơi..