Sau lần này, ai nấy đều cũng đã kiệt sức, mỗi người tự tìm cho mình một góc để nghỉ ngơi.
Cơn bão đến ngày một lớn, gió mạnh thổi từ biển vào, cộng thêm nước mưa khiến đám người trong này khó mà chịu nổi.
"Tôi không có ý đó." Vẻ mặt của Trịnh Mặc trở nên uất ức, trông rất đáng thương.
Swan nghe thấy vậy thì không nói gì thêm nữa, nhẹ tay đẩy anh ra rồi đứng dậy.
Người đầu tiên Swan muốn tìm là Đường Hân, nhưng quan sát được một lúc, cô vẫn không thấy chị của mình ở đâu cả.
Trong lòng Swan liền cảm thấy bất an, quay sang Trịnh hỏi:"Trịnh Mặc, chị Hân Hân đâu rồi?"
"Tôi...!tôi không biết, chẳng phải cô ấy đi với những người kia sao?"
"Không ổn rồi!"
....
Bạch Doanh Thần lo cho Thẩm Gia Tuyết xong thì đi kiểm tra những người xung quanh.
Anh đứng ở một gốc cây, đảo mắt nhìn bao quát rồi tặc lưỡi:"Đường Hân đi đâu rồi?"
Vừa mới nghĩ xong, Swan đã xuất hiện trước mặt anh với vẻ mặt hốt hoảng, "Bạch thiếu, chị Hân Hân, chị Hân Hân...!vẫn còn ở dưới đó, chị ấy không biết bơi..."
"Cô nói cái gì?"
Nghe Swan nói vậy, Bạch Doanh Thần hướng mắt nhìn ra mặt biển rộng lớn, không chút suy nghĩ mà chạy thẳng xuống đó, bất chấp sự ngăn cản của mọi người.
"Thần, đừng mà, nguy hiểm lắm!"
Vừa kịp, Thẩm Gia Tuyết nắm lấy tay anh, mọi người tưởng chừng như cô có thể làm anh thay đổi ý định dại dột, nhưng không ngờ vẫn không có tác dụng.
Bạch Doanh Thần phũ phàng hất tay Thẩm Gia Tuyết ra, vô tình làm cô ngã xuống, nhưng thật sự trong lúc cấp bách anh không cố ý.
Ngồi nhìn bóng lưng Bạch Doanh Thần nhỏ dần, Thẩm Gia Tuyết cảm thấy trong lòng vô cùng hoang mang, chần chừ một lúc, cô quyết định chạy theo anh, lập tức bị Trịnh Thiên cản lại:"Thẩm tiểu thư, cô đừng xuống đó! Nguy hiểm lắm!"
Việc Bạch Doanh Thần có hành động như vậy khiến ai trên đây cũng sợ hãi, tuy nhiên lời anh đã căn dặn, không một ai dám làm trái.
Swan đứng nép trong lòng Trịnh Mặc, nhìn Bạch Doanh Thần nhảy xuống biển, cô bật khóc:"Tất cả là lỗi của tôi, là do tôi không để ý chị ấy mới dẫn tới việc chị ấy gặp nguy hiểm.
Nếu chị ấy xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm sao đây, tôi chỉ một người thân duy nhất là chị Hân Hân...!Trịnh Mặc làm sao đây?"
Trịnh Mặc nhìn cô khóc như vậy trong lòng anh cũng không dám vui vẻ, cảm giác này của cô anh vừa mới trải qua nên hiểu rất rõ.
Tuy nhiên, bản thân mình không biết dùng cách nào để an ủi, để làm cho cô giảm đi sự hoang mang.
Trịnh Mặc ôm cô vào lòng, hạ giọng an ủi:"Không sao đâu, chị cô và lão đại nhất định sẽ an toàn."
...
Thẩm Gia Tuyết rưng rưng nước mắt, đứng bất động dưới trời mưa trong sự dè chừng của Trịnh Thiên, "Bạch Doanh Thần, sao anh lại ngốc như vậy, làm ra chuyện dại dột như thế, anh thừa biết lặn xuống biển trong trạng thái này rất nguy hiểm, nhưng tại sao anh vẫn làm, Đường Hân kia rốt cuộc có ý nghĩa gì với anh mà khiến anh hết lần này tới lần khác hi sinh mạng sống vì cô ấy? Anh có từng nghĩ tới cảm giác của em không, nếu như anh có mệnh hệ gì thì em biết phải sống thế nào đây?"
....
Bạch Doanh Thần lặn một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm thấy Đường Hân, không hiểu sao lúc này anh lại có cảm giác sợ hãi tột độ.
Bầu trời âm u vì bị mây đen che khuất, cho nên tầm nhìn của Bạch Doanh Thần lúc này vô cùng hạn hẹp, nhưng anh vẫn cố gắng quan sát.
Phía xa kia hình như có một bóng người, Bạch Doanh Thần đoán chắc đó là Đường Hân, anh liền bơi tới đó.
Nhìn thấy Đường Hân trôi lơ lửng trong lòng biển, trái tim Bạch Doanh Thần như bị bóp nát, đau đớn vô cùng.
"Đường Hân, Đường Hân! Tỉnh lại đi!" Anh gọi cô trong tiềm thức, bàn tay ôm lấy mặt Đường Hân để nâng đỡ cơ thể cô.
Ngay lúc này, cả anh cũng không còn chút khí để thở nữa, nếu cứ tiếp tục thế này, anh và Đường Hân sẽ chết ở đây mất.
Bạch Doanh Thần vốn không nghĩ nhiều, anh nhắm mắt lại, chậm rãi đưa môi mình nhẹ nhàng chạm lấy môi cô.
Thật may mắn, môi cô ấy vẫn còn rất ấm.
Sóng biển đưa Đường Hân và Bạch Doanh Thần đến một nơi khác.
Nơi này khác hẳn với nơi ban đầu mà Bạch Doanh Thần đặt chân đến.
Bạch Doanh Thần tỏ ra không quan tâm, anh bế Đường Hân đi vào bờ, đôi chân anh nặng trĩu không còn chút sức nhưng vẫn cố gắng bế cô bước đi tiếp.
Anh đặt Đường Hân nằm xuống bãi cát, sau đó bắt đầu sơ cứu cho cô.
Qua vài lần ấn ngực vẫn không có tác dụng, Bạch Doanh Thần chuyển qua hô hấp nhân tạo, trải qua nhiều lần như vậy, cuối cùng Đường Hân cũng có chút phản ứng.
Đường Hân mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó ho ra vài ngụm nước, nhưng sức lực hiện tại của cô đã cạn kiệt, chỉ có thể nhìn mọi thứ một cách mờ nhạt.
Hình ảnh Bạch Doanh Thần với ánh mắt đỏ ngầu, mái tóc ướt sủng đang cúi nhìn cô một cách trìu mến.
Sau đó, Đường Hân không còn biết gì nữa.
Cứu được Đường Hân, Bạch Doanh Thần đã ăn tâm được vài phần, anh trút một tiếng thở dài thật nặng nhọc, sau đó ngã người xuống nghỉ một lát.
Nước mưa liên tục bắn vào mặt mình, gây cảm giác rất khó chịu và đau đớn, nhưng lúc này, Bạch Doanh Thần đã quá mệt mỏi, không còn chút sức để đi xa hơn, nên anh mặc kệ mà chịu đựng.
Biết được Đường Hân sẽ có cảm giác giống mình, anh dang tay ôm lấy cô, nép người cô vào người mình, làm như vậy, Đường Hân sẽ không thấy đau.
Qua vài tiếng sau, trời tạm thời tạnh mưa, khung cảnh chung quanh đã trở lại yên bình nhưng không thể chắc chắn một trăm phần trăm là đã an toàn tuyệt đối.
Bạch Doanh Thần nghiêng đầu nhìn sang Đường Hân, thấy cô vẫn còn ngủ, anh không muốn làm phiền cô.
Bản thân anh cũng chưa hết mệt, nên cũng không muốn hoạt động sớm, thế là anh nằm đó thêm một lát nữa.
....
Trời sập tối, mọi vật xung quanh trở nên mờ mịt, ánh trăng đêm mưa bị mây đen che kín, cho nên Bạch Doanh Thần khó có thể quan sát rõ được mọi thứ.
Bạch Doanh Thần là người từng trải, cho nên đã học qua cách sinh tồn trong rừng, cách để sống sót chỉ nằm vắn tắt trong lòng bàn tay, nhưng thật sự mà nói, không thể xem nhẹ khu rừng này được.
Bạch Doanh Thần để Đường Hân nằm đó, còn bản thân thì đi xung quanh kiếm một ít củi để sưởi ấm.
Y phục trên người Bạch Doanh Thần và Đường Hân đã được gió hong khô.
Lúc này, Đường Hân đã tỉnh, khuôn mặt vì lạnh mà trở nên tái nhợt, bờ môi thì trở nên khô rát.
"Cô mặc cái này vào đi!"
Bạch Doanh Thần vừa đẩy củi, vừa ném chiếc áo khoác của mình đến cho Đường Hân.
Cầm chiếc áo khoác trên tay, khoé môi Đường Hân giật giật nói:"Còn anh thì sao?"
"Tôi không lạnh." Bạch Doanh Thần vẫn ung dung ngồi thổi lửa.
Thấy Đường Hân ngồi nhìn mình một lúc lâu mà không nói gì, anh cau mày:"Còn không mau mặc vào!"
"Oh, tôi biết rồi!"
Đường Hân vẩn vơ, ngồi nhìn Bạch Doanh Thần như một điểm xuất phát, sau đó mới suy ngẫm.
Bản thân cô cũng chẳng làm được gì nhiều cho Bạch Doanh Thần, đa phần là kiếm chuyện, hết kiếm chuyện rồi lại gây tai họa.
Thế mà, Bạch Doanh Thần không những không truy cứu, ngược lại còn hết lần này tới lần khác cứu sống mình, thậm chí anh có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
"Qua đây!"
Nghe giọng nói Bạch Doanh Thần có chút khàn đặc, Đường Hân hơi giật mình.
Cô ngoan ngoãn nghe theo, sau đó nhích người tới gần đống lửa, ngồi bên cạnh Bạch Doanh Thần.
"Tự sưởi ấm đi!"
"Ừm." Đường Hân khẽ gật đầu, sau đó đưa tay tới gần đống lửa.
Ngồi cạnh anh, một lúc lâu, Đường Hân bỗng cất tiếng nói:"Cảm ơn anh đã cứu tôi, ơn cứu mạng lần này nhất định tôi sẽ trả lại."
"Cô lo cho bản thân mình trước đi." Bạch Doanh Thần liếc mắt.
"Đường Hân tôi rất ghét việc nợ ơn người khác, nên anh đừng từ chối."
Nhìn Đường Hân quyết tâm như vậy, Bạch Doanh Thần thở dài, "Vậy được, tôi đợi cô trả ơn."
Đường Hân quay đầu, khoé môi nhếch nhẹ như đang cười, sau đó thì nói:"Còn những người khác đâu rồi, chúng ta lạc họ rồi sao?"
"Đúng vậy." Bạch Doanh Thần gật đầu:"Lúc đưa cô lên bờ thì mới phát hiện ra nơi này không phải là nơi ban đầu mà tôi đến.
Nhưng tính ra cũng may mắn vì hai chúng ta đều sống.
Cô yên tâm nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta sẽ tính tiếp."
Đường Hân gật gật đầu cho qua chuyện, sau đó chau mày hỏi hang với giọng điệu mệt mỏi.
"Bạch Doanh Thần, có gì để ăn không?"
Bạch Doanh Thần khẽ nhướng mày nhìn Đường Hân:"Cô cũng thấy rồi đấy, với hoàn cảnh của chúng ta hiện tại thì lấy gì để cho cô ăn chứ? Nhịn một bữa không chết được."
Đường Hân xùy một hơi, tay sờ sờ phần bụng.
Thế là hôm nay phải nhịn đói à, vậy thì chiếc bụng nhỏ này của cô phải sao đây?.