Thành phố T, Trung Quốc.
Hơn mười giờ đêm, thành phố xa hoa bật nhất Trung Quốc vẫn tấp nập người qua lại như mọi ngày.
Khung cảnh thành phố về đêm vẫn là đẹp nhất, ánh đèn neon đủ màu sắc rực sáng trong đêm càng khiến nơi này trở nên trụy lạc.
Lệ Chấn Giang được Thập Lăng Tiêu đưa đến một sòng bạc nằm ở phía Đông của thành phố.
Sòng bạc này chỉ là một mối nhỏ của Hắc Dạ Môn, do Lệ Hoa cố tình gây dựng nên để đào tạo thêm cho Lệ Chấn Giang, để anh có nhiều kinh nghiệm hơn trong việc kế nghiệp Lệ Hoa sau này.
Bước vào sòng bạc, tiếng ồn ào ầm ĩ không thứ tự liên tục đổ đến tai Lệ Chấn Giang, việc này đã quá quen thuộc với anh nên anh không thấy quá khó chịu.
Những người chơi bài ở đây giới tính nào cũng có, độ tuổi chủ yếu dao động từ mười tám đến sáu mươi.
Họ rất hay đến đây chơi bài, căn bản vui chơi ở Hắc Dạ Môn họ cũng được lợi khá nhiều, cũng không biết việc này có đơn giản như họ nghĩ như vậy hay không.
Lệ Chấn Giang bước đến ghế sofa gần sòng bạc rồi ngồi xuống, anh đưa mắt nhìn bao quát căn phòng.
Từ xa, một người đàn ông trung niên nhìn thấy anh thì nhanh chóng chạy đến, cúi đầu, cười cười chào:"Lệ thiếu gia, tôi không biết hôm nay ngài đến nên chuẩn bị mọi thứ tiếp đón có hơi sơ sài, mong ngài thứ lỗi."
Không thấy Lệ Chấn Giang nói gì, tên đàn ông trung niên đó cũng hiểu chuyện, liền quay sang nháy mắt với đám đàn em của mình.
Hắn ta cầm lấy một sấp tiền mặt từ đàn em của mình rồi nhanh chóng hai tay đưa tới cho Lệ Chấn Giang:"Lệ thiếu, đây là tiền bảo kê tháng này của sòng bạc."
Lệ Chấn Giang ngồi vắt chéo chân, nhìn sấp tiền bằng ánh mắt lãnh đạm, sau đó từ từ vươn tay cầm lấy.
Mặc dù dạo này Hắc Dạ Môn làm ăn rất phát triển, Lệ Chấn Giang cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình và cũng trưởng thành hơn trong con đường đi đến kế nhiệm Hắc Dạ Môn, nhưng anh không cảm thấy vui hay hãnh diện dù chỉ một chút.
Bởi vì trong cuộc đời của anh, cái anh mong muốn, không phải tiền bạc, không phải danh vọng, cũng chẳng phải thân thế mà cái duy nhất anh muốn đó là Đường Hân.
Mặc cho có mất tất cả, anh cũng không thể mất Đường Hân, hay cho dù bất cứ người nào quay mặt với anh đi chăng nữa, anh cũng không quan tâm, chỉ cần có cô là đã quá đủ.
Lệ Chấn Giang siết chặt sấp tiền, sau đó cho tên đàn ông trung niên kia rời khỏi.
"Đường Hân sao rồi?" Lệ Chấn Giang trầm mặc hỏi.
Nghe vậy, Thập Lăng Tiêu có hơi ngỡ ngàng, vì cả tháng nay Lệ Chấn Giang đều hỏi một câu y như vậy, hắn biết nếu hắn không nói thì có thể làm Lệ thiếu tức giận, còn nếu trả lời thì lại làm Lệ thiếu phân tâm.
Do dự một lúc rồi Thập Lăng Tiêu cũng lên tiếng:"Chị Đường vẫn ổn."
Lệ Chấn Giang thở dài, "Chỉ mong rằng chuyện này kết thúc sớm, Đường Hân không thích chịu sự khống chế, Bạch Doanh Thần lại là người khó đối phó, duy trì lâu e là sẽ có chuyện."
_________
Bến cảng Đông Âu, Trung Quốc.
Người dân bản địa nơi này thường rất chăm chỉ, đến giờ này vẫn còn tích cực vận chuyển hàng lên thuyền.
Truyền thống nơi này là sản xuất và vận chuyển nhiều loại trái cây sang các nước.
Thu nhập hằng năm cũng đều vô cùng ổn định.
Nhưng thực chất, vận chuyển trái cây chỉ là trò lừa bịp để qua mắt người, thứ mà bọn người này chủ yếu vận chuyển chính là các chất k1ch thích, gây nghiện.
Anh Cả tức là anh trai của Lệ Hoa chính là chủ của chuyến hàng này, ông ta đứng trên thuyền quan sát đám người đi lên đi xuống một cách vô cùng cẩn trọng, không quên nhắc nhở họ phải cẩn thận.
Người đứng bên ông ta là Chu Tổng, nói về độ đáng tin cậy thì hắn ta tuyệt đối trung thành, bởi vì hắn đã theo anh Cả suốt ba mươi năm, lăn lộn trên giới Hắc Đạo, sống hay chết đều gắn bó.
"Anh Cả, lần này thu nhập của chúng ta khá ổn định."
Nhắc tới đây, anh Cả khẽ thở dài, ông ta đặt tay lên lan can của con tàu, nhìn ra xa xăm, chậm rãi lên tiếng:"Còn nhớ khi xưa Hắc Dạ Môn còn nằm trong tổ chức, thu nhập cũng gấp ba bây giờ, nhưng không ngờ Bạch Doanh Thần sau khi lên làm chủ Hồng Tam Hội, lại đưa ra luật lệ cấm sử dụng hàng cấm khiến thu nhập của chúng ta đi xuống, lại còn bị trục xuất ra khỏi tổ chức...!Haizz, mong rằng lần này Lệ Hoa và A Giang sẽ không mắc sai lầm đó lần nữa."
Thật ra trước đây, Hồng Tam Hội có cái tên khác là Tứ Hồng Trấn thống lĩnh bốn băng đảng xã hội đen lớn nhất nhì giới Hắc Đạo, khi ấy Bạch Doanh Thần chưa lên làm chủ nhưng là người trực tiếp nắm quyền hành, có tiếng nói lớn nhất.
Tuy nhiên, anh không quan tâm việc người trong tổ chức của mình sản xuất hàng cấm, nhưng mà một chuyện xảy ra đã khiến anh thay đổi mọi ý nghĩ, đó là bố mẹ của anh chết vì bị đổ tội là buôn bán chất k1ch thích.
Từ đó trở về sau, Bạch Doanh Thần tuyên bố, một khi người trong tổ chức của anh sản xuất còn sản xuất hàng trắng nữa, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhưng không ngờ Hắc Dạ Môn lại làm trái ý anh, kết quả là bị trục xuất khỏi Tứ Hồng Trấn.
Việc này xảy ra ai nấy cũng đều không dám ngăn cản.
Cho nên, Hắc Dạ Môn đành phải nhẫn nhịn rút khỏi tổ chức.
Chu Tổng nhớ lại chuyện xảy ra, đành cúi đầu tặc lưỡi:"Chuyện cũng đã qua rồi, anh Cả cũng đừng nghĩ nhiều, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
Tuổi tác năm nay của anh Cả cũng đã lớn, nhưng ông vẫn còn ý thức để thu xếp mọi chuyện ổn định.
Tuy nhiên, cũng không vì vậy mà quá chủ quan.
Ông ta cầm theo cây gậy chống đỡ, chậm rãi bước xuống con tàu để tiện việc kiểm tra hàng hoá, sau đó mới yên tâm rời khỏi.
_____________
Trung Đông.....
Bạch Doanh Thần ngồi ở ghế sau, hai tay đặt lên đùi, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía trước.
Hôm nay là ngày anh giao lô hàng vũ khí cho Thổ Phi Thương để đổi lại Thẩm Gia Tuyết.
Lần này cũng chỉ vì an toàn tuyệt đối của cô, cho nên anh mới nhẫn nhịn Thổ Phi Thương hết lần này tới lần khác, mặc cho hắn sỉ nhục hay đe dọa, Bạch Doanh Thần cũng không nói một lời.
Đến địa điểm giao hẹn, Bạch Doanh Thần bước xuống xe, liếc mắt nhìn nơi này một lúc.
Đó là một khu công nghiệp đang được tiến hành xây dựng.
Người của Thổ Phi Thương lập tức bước ra để quan sát tình hình, thấy đã đủ an toàn, tên đó mới mời Bạch Doanh Thần vào.
.....
Bên trong, Thổ Phi Thương ngồi trên một chiếc ghế gỗ, thấy anh đến thì nhoẻn miệng cười:"Bạch thiếu gia, anh đến thật đúng giờ."
Bạch Doanh Thần ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, sau đó trầm giọng nói:"Cô ấy đâu?".