"Đường tiểu thư quả là giảo hoạt.
Cô là người thông minh nên tôi không thích vòng vo, tôi hẹn cô đến đây là muốn đề nghị hợp tác với cô.
Ý cô thế nào?"
Nhìn vẻ mặt vênh váo, đắc ý của Thổ Phi Thương, Đường Hân nhếch môi:"Tại sao tôi phải hợp tác với anh? Nếu hợp tác với anh tôi có lợi gì?"
"Đương nhiên hợp tác với tôi cô sẽ có lợi.
Cô cứ yên tâm.
Nhưng vấn đề trước mắt, là cô quyết định đồng ý hay không?" Thổ Phi Thương từ tốn nói.
Đường Hân không nói, cô tựa lưng vào ghế, nhướng mày nhìn Thổ Phi Thương.
Hiểu được ý, hắn mỉm cười hài lòng:"Tôi muốn cô lấy dữ liệu mật liên quan đến vấn đề địa bàn ở Trung Đông từ tay Bạch Doanh Thần."
"Dữ liệu mật?" Đường Hân khẽ nhíu mày, thì ra hắn vẫn ôm ý đồ độc chiếm cả Trung Đông.
"Đúng vậy."
"Anh vẫn muốn chiếm lấy đại bàn của anh ta sao? Bạch Doanh Thần trước giờ là người có thế lực lớn nhất nhì Hắc Đạo, còn anh chỉ như là một hạt cát ở sa mạc, nếu tôi đem chuyện này nói cho anh ta nghe, không tính đến chuyện địa bàn, chỉ tính đến việc anh cho người bắt tôi thôi thì anh đã đủ chết rồi."
Đúng thật, thế lực của Thổ Phi Thương hiện tại rất nhỏ, hắn phải leo từ từ lên cao, phải nắm trong tay nhiều mối quan hệ rộng rãi, chứ nếu không hắn đã làm chủ cả Hồng Tam Hội khi có Thẩm Gia Tuyết ở trong tay rồi.
Còn Đường Hân, xem thường hắn như vậy hắn rất tức giận nhưng nhịn việc nhỏ mới làm được việc lớn, cho nên hắn cho qua tai lời nói của cô.
"Cô nghĩ cô đủ quan trọng với hắn?" Thổ Phi Thương chậm rãi nói tiếp:"Theo tôi được biết thì cô là sát thủ đứng đầu Hắc Dạ Môn, nhưng vì lý do nào đó nhất thời phải làm việc cho Bạch Doanh Thần.
Tôi đoán là hắn dùng tổ chức của cô để uy hiếp."
"Anh biết cũng không ít đấy."
Thổ Phi Thương cười cười:"Nếu bây giờ cô giúp tôi lấy được dữ liệu mật trong tay Bạch Doanh Thần, tôi sẽ đưa cô ra khỏi Hồng Tam Hội."
"Làm thế nào tôi tin anh.
Nếu anh đủ bản lĩnh đưa tôi ra khỏi Hồng Tam Hội thì tại sao còn nhờ tôi giúp?"
"Chắc cô không biết trong tay tôi đang nắm giữ một thứ mà Bạch Doanh Thần rất coi trọng.
Cô nghĩ tôi giúp được cô không?"
Đường Hân khẽ chau mày, thầm nghĩ:"Hắn có trong tay thứ mà Bạch Doanh Thần coi trọng việc." Nhớ lại những lần trước đây, những hành động mất suy nghĩ của Bạch Doanh Thần nguyên nhân chỉ do một cô gái, anh ta cũng đã từng khẳng định, nhất định sẽ cứu được Thẩm Gia Tuyết, "Chẳng lẽ là Thẩm Gia Tuyết?...!Tên Thổ Phi Thương này quá tham lam, muốn dùng Thẩm Gia Tuyết để lấy lô vũ khí tối tân, như vậy thôi đã đành, hắn còn muốn độc chiếm luôn cả Hồng Tam Hội, đúng là không biết trời cao đất dày!"
Đường Hân cười khinh bỉ, nhưng chốc sau lại có ý tán thành.
Bạch Doanh Thần chơi xấu cô, dám không giữ lời hứa, vậy thì lần này cô sẽ không nhân nhượng nữa.
"Tôi đồng ý! Nhưng nói trước cho anh biết, nếu sau khi tôi lấy được dữ liệu mật mà anh vẫn không đảm bảo mạng sống và đưa tôi ra khỏi Hồng Tam Hội, thì con mồi tiếp theo của tôi sẽ là anh." Đường Hân đứng dậy, kiên định nói, sau đó muốn rời khỏi.
Giữa lúc ấy, Thổ Phi Thương đứng lên:"Khoan đã.
Tôi rất hài lòng vì cô đã chấp nhận đề nghị hợp tác của tôi.
Bây giờ đã hơn hai giờ, hay là tối nay cô ở lại đây đi.
Bây giờ về, Bạch Doanh Thần đó nhất định sẽ nghi ngờ."
"Được.
Nếu Thổ thiếu có ý tốt như vậy thì Đường Hân tôi không ngại nữa."
Thổ Phi Thương sau khi đã đạt được mục đích thì trong lòng vui khôn xiết, hắn quay mặt hướng cửa, cất tiếng gọi:"Long!"
Ngay sau đó, tên đàn ông vừa nãy bước vào, hắn cúi đầu cất giọng tôn kính:"Thổ gia!"
"Đưa Đường tiểu thư về phòng, chuẩn bị mọi thứ cho thật kỹ, nhớ đừng làm phiền tới cô ấy nghĩ ngơi."
"Tôi hiểu rồi!" Long lễ phép nói, sau đó nhìn Đường Hân:"Đường tiểu thư, mời bên này."
Đường Hân đi theo Long, hắn ta đưa cô đến một căn phòng nằm trên tầng ba, sau đó thì hắn rời khỏi.
Cô không mấy quan tâm đ ến việc lặt vặt xung quanh, nhưng vừa nãy khi đi ngang qua hành lang, cô nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước một căn phòng, tư thế nghiêm túc vô cùng, giống như đang canh gác ai đó, điều này khiến cô rất nghi hoặc.
Đường Hân biết, Thổ Phi Thương để cô ở lại đây không có nghĩa là hắn buông lỏng cảnh giác.
Nhất định hắn đang theo dõi từng cử chỉ nhất động của cô.
Gác sang chuyện này một bên, Đường Hân không quan tâm nữa, trong người cô đang nóng dần lên do cồn gây ra, hiện giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi một lát.
Đường Hân bước tới bên giường, chậm rãi ngả người xuống, sau đó suy nghĩ lại mọi chuyện.
"Bạch Doanh Thần là anh phản bội tôi trước, lần này đừng có trách tôi."
......
Qua ngày hôm sau, Đường Hân trở về trụ sở thì trở về phòng rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Thấy vậy, Swan hơi lo lắng và cũng rất thắc mắc, tối qua không biết Đường Hân đã đi đâu mà cả Bạch Doanh Thần cũng tìm không ra.
Nhưng nhìn Đường Hân khá mệt mỏi nên cô không làm phiền thêm nữa.
Lát sau, Bạch Doanh Thần làm xong việc thì trở về.
Hay tin Đường Hân đã về thì lập tức gọi cô xuống.
Bước ra khỏi thang máy, Đường Hân ngáp ngắn ngáp dài rồi đi đến ghế.
Thái độ của Đường Hân vẫn tỏ ra bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra cả, ánh mắt của Bạch Doanh Thần nhìn cô lạnh lẽo hơn trước rất nhiều, cơ hồ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Thấy thế, Đường Hân lên tiếng:"Nhìn tôi như thế làm gì, tôi làm gì anh à?"
Bạch Doanh Thần im lặng một lát, sau đó mới lên tiếng:"Trông cô có vẻ rất tự nhiên nhỉ?...!Tôi không quan tâm đ ến việc cô đã làm những gì hay sắp làm những gì, nhưng nếu một ngày cô bỏ trốn hay làm những việc gây tổn hại tới Hồng Tam Hội, tôi nhất định sẽ không tha cho cô."
Đường Hân biết Bạch Doanh Thần đã nghi ngờ mình gì đó, cho nên việc ăn nói cũng phải thận trọng:"Anh nói như vậy là đang nghi ngờ tôi sao? Haizz....!Tối qua tôi uống hơi nhiều, khi đó không biết Swan ở đâu nên đã đến khách sạn gần đó để nghi ngơi.
Nếu anh không tin có thể điều tra."
Trước khi trở về đây, Thổ Phi Thương đã giải quyết hết cho cô trừ trường hợp Bạch Doanh Thần tìm hiểu sâu.
"Tạm thời tôi tin cô, nhưng không có nghĩa là tôi buông lỏng cảnh giác với cô.
Bây giờ có nhiệm vụ mới cho cô đây." Bạch Doanh Thần thản nhiên nói, sau đó đặt lên bàn một tấm hình, sau đó đẩy về phía cô.
"Hắn ta là J@vin, người nước Pháp, hai mươi tám tuổi, là một tay sát thủ vô cùng tinh vi.
Trong tay hắn đang nắm giữ chiếc USB mà tôi nói.
Tối nay hai mươi ba giờ sẽ có mặt ở quán bar.
Cô biết mình nên làm gì rồi chứ?"
Đường Hân mở tròn mắt, cầm tấm hình lên nhìn người trong hình một lát, sau đó búng tay đứng dậy:"Yên tâm, tôi hiểu rồi." Đi vài bước, cô quay người nói:"Nhưng tôi nói trước, đây sẽ là lần cuối tôi làm việc cho anh.
Mong rằng anh sẽ giữ lời hứa."
Nói xong, Đường Hân quay người bỏ về phòng.
.