Buổi trưa, Ngôn Phi Ly và Lưu Thất không kịp ăn, đến thẳng mã tràng chọn lựa ba cô ngựa hoàn mĩ.
Ngôn Phi Ly nhớ tới Mặc Tuyết, một chàng ngựa kiêu ngạo y như chủ nhân a! Cô nàng nào mới có thể lọt vào mắt xanh của nó?
Ở trong mã tràng cả buổi, tốn bao nhiêu công phu, Lưu Thất cũng đã chọn ra được ba con, buổi chiều đưa đến vương phủ.
Bất quá Ngôn Phi Ly lại cảm thấy mấy con ngựa này không được. E rằng chúng nó lọt được mắt người, chắc gì đã hợp ý một con ngựa thông minh như Mặc Tuyết.
Chạng vạng, Lưu Nhã trở về cùng mấy đứa trẻ trong thành, trên bàn cơm cứ tíu tít chuyện Úc tướng quân cưới ngựa uy phong ra sao, lại tiếc nuối nói rằng Bắc Đường vương không kỵ mã mà ngồi hoàng niện (), không lộ mặt.
() hoàng niện: đoán là xe hoàng gia ‘___’
“Vì sao không kỵ mã?” Ngôn Phi Ly hỏi.
Lưu Nhã vừa nhai cơm vừa nói: “Nghe bảo Bắc Đường vương bị thương trên chiến trường, Hoàng thượng đích thân ban ngự niện, bảo ngài không cần hạ kiệu, trực tiếp vào cung.” Nàng lắc lắc đầu, nói: “Úc tướng quân rất uy phong, bất quá không bằng Bắc Đường vương rạng ngời. Bắc Đường vương là người giỏi nhất. Lần trước cưới ngựa đen từ Đức quốc trở về, vô cùng oai, lại đẹp lắm a! Tỷ tỷ Trần gia nhìn đến ngây người, còn nói dù có là nha đầu trong phủ vương gia cũng nguyện ý làm.”
“Nha đầu, đừng nói nhảm nữa!” Lưu đại tẩu ở bên huấn nàng. “Con gái con đứa, đừng nói những điều hoang đường vậy”
Lưu Nhã nhăn nhăn mũi, cúi đầu và cơm tiếp.
Lưu Thất nhìn lướt qua Ngôn Phi Ly, thấy thần sắc y u ám, có chút suy nghĩ, không khỏi thầm nhíu mày.
Hai năm trước, Ngôn Phi Ly đột nhiên xuất hiện trước mặt gã. Một thân thanh sam, nhã nhặn cười.
Đã qua bao năm tháng, dường như đã bị cái nụ cười này, nhất tảo nhi không ().
() nhất tảo nhi không: hễ quét là sạch, biến mất hoàn toàn.
Lưu Thất chỉ tiến lại, ôm chặt lấy y.
“Hảo huynh đệ!”
Ngôn Phi Ly ôm lại gã, hai người tách nhau ra, đấm đấm nhau, lại nhìn nhau cười phá lên.
Hai người lúc đó, chẳng cần nói gì nhiều.
Từ đó đến nay, Ngôn Phi Ly ở lại, giúp gã kinh doanh mã tràng, dùng cái tên giả là Phan Ly.
Tin tức cuối cùng mà Lưu Thất nghe được từ y, y đã là đệ nhất võ tướng của Tứ Thiên Môn Bắc môn, tâm phúc của Minh quốc Bắc Đường vương. Nhưng giờ lại cô độc thế này, dùng tên giả, nhất định đã xảy ra chuyện. Lưu Thất gì cũng không hỏi. Bởi vì gã tin Ngôn Phi Ly, giống như Ngôn Phi Ly tin tưởng gã.
“Nếu có một ngày ở giang hồ không chịu nổi nữa, nghìn vạn lần nhớ tới tìm ta a!”
Những lời này, gã vẫn nhớ. Cứ thế nhiều năm, có lúc, gã chờ Ngôn Phi Ly sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nối lại tình huynh đệ với gã; có lúc lại hy vọng, y đừng bao giờ xuất hiện, có một cuộc sống thật tốt của chính mình.
Cuối cùng ngày đó tới, Ngôn Phi Ly xuất hiện, như không phải cái thái độ bức bách, cũng không có gì phiền phức hết, giống như nhàn vân dã hạc (), đạm xuất giang hồ ().
() nhàn vân dã hạc: tự do thoải mái, không bị ràng buộc, câu thúc.
() đạm xuất giang hồ: có lẽ là không liên quan/không chú ý đến (việc) giang hồ (cảm ơn các huynh đài tangthuvien)
Lưu Thất có lẽ về học thức kém y, võ công không bằng, nhân duyên cũng thua thiệt, chắc chẳng có gì bằng được y, nhưng rất hiểu y. Ngôn Phi Ly là kiểu người nhất định không mang đến phiền phức cho ai, bởi vì y đã giữ lại hết ưu tư cho mình rồi.
Có một số việc, y sẽ không buông tay. Có một số việc, trong sâu thẳm lòng y, sẽ luôn cố định, nặng như núi vậy!
“Tiểu Ngôn.” Dùng bữa xong, Lưu Thất gọi y. “Chúng ta đến mã tràng xem xét đi.”
“Hảo.”
Ngôn Phi Ly theo gã phóng ngựa bôn ba trên thảo nguyên, tiếng gió hét gào bên tai.
Dừng lại bên sườn núi, cùng nhìn về phía thái dương hồng hồng, mang đi ánh tà chiều cuối cùng.
“Tiểu Ngôn, ngươi có tâm sự?”
Ngôn Phi Ly không nói gì, chỉ nhĩn về phương xa.
Lưu Thất lại nói: “Vừa mới nghe nha đầu nói Bắc Đường vương bị thương, ngươi lo lắng?”
“Không. Sao phải thế chứ.” Ngôn Phi Ly đáp vội.
Lưu Thất thở dài: “Tiểu Ngôn, ngươi hà tất phải gạt ta. Ngươi là một kẻ trọng tình nghĩa. Phan đầu lĩnh năm ấy nhận ngươi làm đồ đệ, truyền võ công cho ngươi, ngươi liền nguyện ý vì hắn mà gánh vác khơi mào Phan quân, vì nguyện vọng của hắn, vì đông đảo huynh đệ, tân tân khổ khổ bôn ba bao nhiêu năm. Nếu không phải Giản quốc sẽ diệt vong, không biết ngươi sẽ phải nai lưng chống đỡ bao lâu.”
“Sư phụ với ta ân trọng như núi, ta vì hắn cũng là lẽ thường.” Ngôn Phi Ly khẽ vuốt vuốt bờm ngựa, thản nhiên nói.
“Ngươi đúng là… Ta chẳng biết vì sao năm đó ngươi lại vào Thiên Môn. Nhưng ngươi ở đó lâu như vậy, giờ lại ly khai, chắc chắn có cảm tình. Chuyện của ngươi ta không muốn hỏi, chỉ là ngươi có phiền não gì, chớ quên còn có huynh đệ là ta đây.”
Ngôn Phi Ly cảm kích, nói với gã: “Ta biết, hảo huynh đệ!”
Lưu Thất thấy y vẫn nhìn về phương xa, đó là hướng Diêu Kinh, biết có rất nhiều chuyện y không muốn nói, liền đổi chủ đề: “Tẩu tử của ngươi bảo ta hỏi, cô nương lần trước giới thiệu cho thế nào? Ngươi có thích không?”
Ngôn Phi Ly cười khổ: “A Thất, ngươi mau trở về nói với tẩu tử đi, sau này đừng cố mai mối cho ta, ta cả đời này cũng không kết hôn.”
“Ta sao nói thế được!” Lưu Thất trợn trừng mắt. “Hai năm nay, cái bà thích xen vào chuyện của người khác kia cứ lục đục muốn giới thiệu cô nương cho ngươi, đều bị ngươi từ chối, ta chỉ biết ngươi không để tâm thôi. Sao ta quản được nàng. Ngươi không thấy mấy năm trước nàng khóc lóc đòi nạp thiếp cho ta đấy, khổ sở kinh khủng.”
Lão bà của Lưu Thất ngoài nha đầu Lưu Nhã, vốn có sinh một nhi tử () nữa. Nhưng khi nhi tử được ba tuổi thì mắc bệnh, đã chết. Lưu đại tẩu vì khó sinh nên mất khả năng sinh đẻ, sợ không có con nối dõi, mới suy nghĩ để Lưu Thất nạp thiếp. Nhưng Lưu Thất xuất thân cô nhi, với cái chuyện bất hiếu hay không bất hiếu, vô hậu chẳng có vấn đề, không ngại không có nhi tử. Gã và Lưu đại tẩu tình cảm sâu nặng, vô luận thế nào cũng không chịu nạp thiếp. Lưu đại tẩu cảm thấy thẹn với gã, cứ dày vò nhiều năm. Cuối cùng thấy tâm ý Lưu Thất kiên định, mới dần dần thôi, quyết định bồi dưỡng Lưu Nhã, tương lai kế thừa gia nghiệp của cha. Vài năm sau cho Lưu Nhã đến học đường, để nàng học hỏi. Cũng may, Minh quốc rất cởi mở, không câu nệ nam nữ. Lưu Nhã đi học, y như cá gặp nước.
() nhi tử: con trai à nha, con gái gọi là “nhi nữ”.
Ngôn Phi Ly nghe Lưu Thất nói xong, khổ não đáp: “Vậy phải làm sao? Ngươi nghĩ giúp ta đi, lần này có cớ gì khả thi để thoái thác không?”
Lưu Thất lại cười: “Tự nghĩ biện pháp đi, ta không giúp được ngươi đâu. Lần trước ta ra chủ ý, giúp ngươi cự tuyệt con gái nuôi Tam khuê nữ nhà dì Vương Thẩm Thất, đã bị tẩu tử ngươi cho biết mặt, trách mắng một phen. Lần này thế nào chăng nữa cũng không giúp. Tự ngươi nói đi.”
Nói xong vung roi, “Giá” một tiếng, lao xuống sườn dốc.
Ngôn Phi Ly lập tức mặt mày ủ dột vung roi, cười khổ, thúc ngựa, đuổi theo.