Edit & Beta by team Thiên Bách Nguyệt
Đám khỉ nhỏ đang xếp hàng ngồi trên cây bị tảng đá của Thẩm Tịnh Xuyên doạ sợ tới mức bỏ chạy tán loạn.
U U đặt cằm lên đỉnh đầu Ung Trạch, nhìn Thẩm Tịch Xuyên nói:
"Anh hai, cái này ném trúng người sẽ đau lắm đấy."
Thẩm Tịch Xuyên yên lặng ném viên đá vào bồn hoa, mặt không chút biểu cảm, nhẹ nhàng nói:
"Đau càng tốt, ai bảo chúng nó ném em trước."
Cậu ghét nhất là hành động ném đồ vào người khác, có lẽ bởi vì chuyện lúc bé đã để lại bóng ma trong lòng cậu, khi thấy tình huống như vậy cậu không thể nén giận nổi, càng chịu đựng chỉ càng làm người khác muốn bắt nạt bạn hơn.
Nghĩ đến đây, cậu dặn dò U U:
"Sau này nếu gặp chuyện như vậy, nhất định phải ném lại, có biết chưa?"
[Đọc full tại dembuon.vn]
"Cho cậu nè! Cái này ăn ngon lắm đó!"
Đứng ở bên cạnh, Ung Trạch đang nhìn chằm chằm. Lúc đầu gấu trúc nhỏ còn đang băn khoăn không biết có nên thử một chút trước khi bị Ung Trạch đánh chết hay không, ví dụ như cắn vào cái tay mềm mại của cô bé này để có cơ hội giành lấy quyền được đi xăm mình.
Nhưng không ngờ cô bé này lại có nghĩa khí như vậy, còn chia kẹo cho nó nữa, nó chưa bao giờ được ăn loại kẹo này cả.
Cô gái nhỏ này thật biết điều! Nó quyết định sẽ tha cho bé!
Gấu trúc nhỏ nhận lấy kẹo dẻo, rồi vô thức nhúng vào cái hồ nhỏ bên cạnh để rửa sạch như thường lệ.
Nhưng mà, không nghĩ đến, ngay sau khi cho kẹo dẻo vào nước, nó lập tức cảm thấy móng vuốt đã trở nên trống rỗng.
Kẹo dẻo của nó đâu! Sao lại biến mất rồi!
U U cũng rất ngạc nhiên, vì thế tiếp tục đưa cho gấu trúc nhỏ một viên kẹo dẻo khác, nhìn nó bỏ vào trong nước để rửa.
Tại sao viên kẹo này cũng biến mất rồi!
Gấu trúc nhỏ mờ mịt dùng móng vuốt thò vào nước vớt rồi lại vớt.
Như đang vớt nỗi cô đơn của chính nó vậy.
//