Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

chương 169-2: chê bẩn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Em đã cướp kẹo của con bé?"

Hơi thở tự nhiên của chúa sơn lâm rất có lực uy hiếp với các yêu quái khác, huống chi Hầu Thời Việt có lợi hại hơn cũng chỉ là một con khỉ nhỏ chưa trưởng thành, lập tức bị dọa sợ đến mức không thể di chuyển.

"Là... Là em..."

"Lúc tới sở thú, hẳn là Lộc tiên sinh đã nói với từng tiểu yêu quái rằng trong thành phố không giống trên núi, bọn em tới đây thì phải học tập và tuân thủ những mẫu mực của xã hội loài người đi?"

Khỉ con đáng thương bị dọa đến mức sau lưng chảy ròng mồ hôi lạnh.

Quá kinh khủng!

Hơi thở của người này quá kinh khủng! Rốt cuộc sư tử có ăn thịt khỉ không vậy?

"Buổi tối hôm nay không cần ăn chuối, tự kiểm điểm một chút đi."

Hầu Thời Việt vừa cho rằng chuyện này cứ như vậy qua đi, nào ngờ giây tiếp theo Ung Trạch đã vươn tay tới, tiến về phía trán của hắn chính là một—

[Đọc full tại link dưới bình luận]

Vì thế sau khi U U ngơ ngác nhìn hắn dậm chân tại chỗ một lát thì a ô một ngụm, ăn viên kẹo kia trong tay hắn.

"Còn tức giận không?"

Gấu trúc con ăn kẹo nhóp nhép chớp chớp mắt, đôi mắt tròn xoe đen như mực nhìn hắn.

"Cậu xem, mình không chê cậu."

Hầu Thời Việt nhìn tay hắn đầy nước miếng: "..."+

Có phải nếu bây giờ hắn nói mình ghét bỏ bé thì sẽ có sư tử từ trên trời rơi xuống, búng hắn một cái hay không?

//

Truyện Chữ Hay