Cố Khải Châu lấy điện thoại di động ra, mở lại lịch sử cuộc gọi cách quãng với người nhà kể từ lúc ông quen biết Úc Lan.
Thẳng thắn kể chuyện bắt đầu từ lúc còn đái dầm thì hơi không thực tế.
Nhưng từ khi ông quen Úc Lan, trong sáu bảy năm này, ông đã giấu bà đi đâu, làm gì trong lúc bà thường xuyên về nhà mẹ thì ông đều có thể kể bà nghe hết.
Ông mở lịch sử cuộc gọi và nhật ký ghi âm, từng cái một đều được liệt kê ra giấy, ở phía sau còn ghi chú từng cái một tương ứng.
Đây là cả quá trình tẻ nhạt và chẳng có gì để quay hết, đạo diễn Cố biết cả tổ chương trình sẽ không thể dành hết cả buổi trưa để ngồi xem ông ngồi viết thế nào nên ông nói U U ra ngoài chơi trước.
Ông còn cố ý tiết lộ cho U U biết ở căn tầng hầm kia, nếu như đồ chơi lúc bé của ông chưa bị vứt đi thì chắc chắn có hẳn một tòa lâu đài lego, to đến nỗi U U có thể chui vào trong đó chơi được luôn.
U U hồn nhiên vui vẻ đi tìm anh chị mình chơi cùng.
Cameraman cũng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại vài máy quay được đặt cố định.
Tuy rằng đã phòng livestream đã chuyển đến phần các bạn nhỏ vui vẻ chơi đùa cùng nhau trong căn biệt thự lớn này, nhưng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn dư chấn từ chuyện của "bạn nhỏ" Cố Khải Châu.
【 Năm phút trước còn cười ầm khi theo dõi U U, năm phút sau tui đã bật khóc. 】
【 Mẹ nó ai mà ngờ được, sao đạo diễn Cố bất thình lình bán thảm mà nó thảm thê ghê vậy trời! Rõ ràng từ nhỏ đạo diễn Cố đã sống trong nhung lụa, không lo thiếu ăn thiếu mặc mà sao nghe chua xót quá vậy...】
【 Hôm nay tôi khóc thương cho tuổi thơ của vị thiếu gia nhà hào môn, vậy ngày mai có tỷ muội nào nguyện khóc cho sự nghèo khổ của tôi không? 】
【 Tôi bành trướng, tôi thế mà lại bắt đầu thấy đau lòng cho gia tài bạc triệu của người giàu! 】
【 Huhuhuhuhu, tôi thật sự thấy cảm động đến rơi lệ, nhưng nghe mọi người nhắc đến tiền, tôi lại càng khóc lớn hơn được không! 】
Lúc Cố Khải Châu còn đang chuyên tâm vào việc viết thư của mình thì Úc Lan đang cùng Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên chơi trò đụng xe trong phòng giải trí ở tầng một của biệt thự.
Nghe người giúp việc nói phòng giải trí này được đặc biệt xây ra cho mấy đứa trẻ trong nhà, nhưng các bạn nhỏ đều có vẻ sợ Cố Hồng Quân nên chỉ có ngày lễ hay tết thì mới đến, còn bình thường thì căn phòng này trống không.
Lúc U U đi qua thì thấy mẹ và hai anh chị đang có cuộc tranh đấu vô cùng kịch liệt, vốn bé nghĩ rằng mẹ và chị là lợi hại nhất nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng trên sân thì U U cảm thấy không giống với những gì mình tưởng tượng lắm.
Úc Lan và Cố Diệu Diệu liên minh với nhau, đồng lòng nhất trí muốn dùng hết lực mình có để lật xe của Thẩm Tịch Xuyên.
"Mẹ ơi, chị ơi! Hai người không được bắt tay bắt nạt anh chứ!"
U U không rõ đầu đuôi, chỉ biết trượng nghĩa hành hiệp.
Giây tiếp theo, bé thấy Thẩm Tịch Xuyên bình tĩnh từ từ mà phá vòng vây của Úc Lan, vô cùng nhanh bay đến đánh vào xe của Cố Diệu Diệu, làm chiếc xe trượt một đường dài đến dải phân cách trước mặt U U.
Cố Diệu Diệu nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại, vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào U U, vẻ mặt kiểu "em nhìn xem, là ai bắt nạt ai chứ".
U U rụt cổ, coi như trước đó mình chưa nói gì, lại một lần nữa trượng nghĩa hành hiệp: "Anh, sao anh lại bắt nạt mẹ và chị vậy!"
Thẩm Tịch Xuyên: "Anh đây là tự bảo vệ mình."
Vừa rồi chắc bé không thấy hai người đằng đằng sát khí, giống như yêu nữ muốn ăn tươi nuốt sống cậu, hận không thể đè bẹp chết cậu.
"Đến đây!" Úc Lan còn chưa nuốt cơn tức, bà nén giận, nhất định phải kiếm chỗ trút bỏ hết: "Đừng nói mẹ bắt nạt anh con, U U con và anh một đội đi, chúng ta hai chọi hai, vậy là công bằng rồi."
Úc Lan xếp U U vào đội của Thẩm Tịch Xuyên mới là không công bằng cho cậu đấy chứ...
Trong lòng Cố Diệu Diệu muốn phun trào, quay đầu lại nói với U U:
"Em đừng chơi, chỉ với cánh tay nhỏ bé và bắp chân yếu ớt của em thì làm được gì, tâm trạng dì Úc đang không tốt, chị với anh chơi cùng bà ấy là được rồi, em ra ngoài chơi với Miên Miên đi."
U U chớp chớp mắt: "Mẹ vẫn còn giận sao ạ?"
"Còn một chút." Cố Diệu Diệu liếc nhìn khuôn mặt tối sầm của Úc Lan, nhỏ giọng hỏi: "Ba không đến à?"
"Dạ đến rồi! Ba đang ngồi viết bản kiểm điểm đó ạ!"
"Bản kiểm điểm?"
"Vâng! Lúc nãy, sau khi ba nói chuyện với ông nội xong thì ba có cảm hứng nên em nghĩ chắc ba sẽ viết được một bản kiểm điểm rất tốt!"
"...Nói chuyện với ông nội sao?"
"Dạ, ông nội gọi điện thoại đến."
Lúc này Cố Diệu Diệu mới yên tâm gật đầu.
Nói sao nhỉ, lúc trước thái độ của người lớn là không muốn công khai mối quan hệ hai người, hơn nữa quan hệ của Cố Khải Châu và Cố Hồng Quân còn đang lạnh nhạt, nếu công khai thì cánh báo chí sẽ chẳng chịu bỏ qua, bằng mọi cách viết bài thổi phồng, làm xôn xao dư luận.
Không xuất hiện là được rồi.
"Các con đang nói gì vậy? Chuẩn bị ván tiếp theo nào!"
Từ xa Úc Lan gọi to tên Cố Diệu Diệu, U U đứng bên xem màn đấu xe đụng hệt như một chiến trường hung tàn La Mã cổ đại, bé chợt run rẩy một cái.
Bé, bé vẫn nên đi chơi nhặt bóng cùng Miên Miên...
Bởi vì trận chiến đụng xe này dự là sẽ có lượt xem rất cao nên đạo diễn Chu cũng không màng chuẩn bị hoạt động gì cho U U, để bé đi chơi một mình với Miên Miên.
Bãi cỏ lớn rộng chẳng có chút vật cản, U U tìm người giúp việc mượn một quả bóng chuyền, bình thường ở nhà, bé cũng hay chơi bóng chuyền với Miên Miên.
Bé dùng tay phát bóng, còn Miên Miên sẽ dùng đầu để đỡ, bé cừu trắng muốt nhảy lên nhảy xuống linh hoạt trên bãi cỏ, giống như một viên kẹo hình viên đạn.
Tuy nhiên cũng có lúc Miên Miên thất thủ, không cẩn thận mà dùng lực quá lớn, quả bóng bay một đường cong xẹt giữa không trung, kẹt vào giữ cành cây.
Miên Miên thấy có lỗi mà cụp hai tai xuống, chớp chớp mắt.
"Không sao!" U U xoa xoa tai Miên Miên, ưỡn ngực nói: "Mình trèo lên cây lấy về là được!"
Bé hoàn toàn quên mất mình từng trèo cây mà lại không xuống được, thế mà bé cũng chẳng đợi người giúp việc đem thang đến đã tự mình leo lên trên.
"Cao quá..."
Cái cây này cao hơn cái lần trước nhiều.
U U ngồi trên cành cây, nhìn xuyên qua từng lớp lá, hình như bé thấy cách đó không xa còn có một ngọn núi nữa, ở đó còn có thêm một tòa nhà nữa.
Hóa ra xung quanh đây còn có một ngôi nhà nữa sao?
Thị lực của trẻ nhỏ rất tốt, ngoại trừ căn nhà lớn đó, bé còn thấy động vật bốn chân đang đi bộ trên mặt đất, một con, hai con,...
A.
Còn có thú bốn chân màu vàng lóng lánh.
Thoạt nhìn, có vẻ giống sư tử?
"U U...!"
Trên lầu truyền đến âm thanh của Cố Hồng Quân.
"Con làm gì vậy? Mau đi xuống nào!"
Cố Hồng Quân chỉ ra ban công ngắm cảnh thôi mà bỗng nhiên thấy trên cây sao lại có một đứa trẻ nhỏ.
Chỗ bé ngồi cách mặt đất đến năm sáu thước, nếu ngã xuống thì gãy chân chớ chẳng chơi, đứa nhỏ này tuổi khỉ sao? Sao con bé lại trèo lên tới đó??
U U thấy ánh mắt Cố Hồng Quân lạnh lùng sắc bén, ngoan ngoãn dạ một tiếng, bé cũng muốn đi xuống nhưng vừa quay đầu lại thấy...
"Ông ơi, con sợ."
Bé chớp chớp mắt, ôm quả bóng mới nhặt, vông cùng kinh sợ.
"Hình như con không xuống được đâu."
Cố Hồng Quân:...Không dám xuống sao con lại trèo lên cao làm gì chứ!
Vì lòng quan tâm nên Cố Hồng Quân nhất thời khá bối rối, ông quên rằng mình có thể liên lạc với người giúp việc dưới nhà mà tự mình đẩy cửa và chạy xuống lầu, xuống tầng hai thì ông vô tình chạm mặt Cố Khải Châu đang chạy ra ngoài vì nghe có tiếng ồn.
Hai cha con nhìn nhau.
"Cái kia..." Cố Khải Châu ngại ngùng giải thích: "Hình như U U đang bị mắc kẹt trên cây, con đang đi đến giúp, ngài..."
Cố Hồng Quân đứng im tại chỗ.
Đi một bước nữa, phía trước chính là khu vực mà camera có thể quay, mặc dù Cố Khải Châu có thể nói tổ chương trình cắt đoạn có ông ấy, nhưng Cố Khải Châu và ông ấy đều biết ý nghĩa của một bước đi nữa.
Ông ấy muốn công khai mối quan hệ cha con này sao?
Che giấu gần hai mươi năm, Cố Khải Châu muốn thừa nhận rằng ba mình còn sống sao?
Từ trước đến giờ, Cố Hồng Quân chưa từng cho Cố Khải Châu lựa chọn nào, ông ấy khống chế Cố Khải Châu phải học gì, làm gì, làm bạn với ai, thậm chí đến cả thức ăn cũng phải qua quyết định của ông ấy.
Thế nên sau khi sửa nguyện vọng đại học của Cố Khải Châu, hai cha con đã có trận chiến kịch liệt.
Ông ấy chưa từng cho ông được lựa chọn.
Nhưng ngay lúc này...
"Ta có thể không đi." Cố Hồng Quân nhìn chăm chăm vào hai mắt Cố Khải Châu: "Nếu con không muốn thì chúng ta sẽ duy trì như bây giờ."
Cố Khải Châu im lặng một chút.
Đây là lần đầu tiên Cố Hồng Quân hỏi ý kiến của ông.
Hơn nữa đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.
"...Đây là nhà ngài, ngài muốn đi đâu thì đi."
Cố Khải Châu nhấp môi, không biết là do không dám đối diện với ba hay là đang vội vàng đi cứu con gái.
Cố Hồng Quân nhìn bóng dáng Cố Khải Châu vội vàng rời đi, mắt ông có chút nhòe, rất nhanh ông chớp mắt, cuối cùng ông nhấc chân và bước tiếp.
Trong lúc khán giả cười vui khi thấy cảnh U U đang bị mắc kẹt trên cành cây, thì họ cũng thấy từ màn ảnh có một hình dáng quen thuộc.
"Nếu cái thang này không đủ dài thì vào kho đem đệm hơi nước ra đây, ai thiết kế cái cây này vậy? Ngày mai gọi người tới cưa liền đi."
Người đàn ông cao tuổi đứng dưới gốc cây điềm nhiên ra lệnh, ông ấy nhíu nhíu mày nhìn cô bé ở trên cây.
"Ngồi yên đó, lần sau còn dám trèo cây nữa không?"
U U ngoan ngoãn nói: "Ông nội, con sai rồi!" Lần sau con cũng dám!
Từ lúc Cố Hồng Quân xuất hiện trên màn ảnh, khán giả đã đặt dấu chấm hỏi to đùng trong đầu, rồi đến lúc U U gọi hai tiếng "ông nội".
【 Ông nội!????? 】
【 Đây là bước đột phá kỳ diệu gì vậy!?? 】
【 Người giàu nhất Cố!?? Đạo diễn Cố??? Cha ông ấy???? 】
【 Con trai của người đàn ông giàu nhất là điều không tưởng đối với người đàn ông trung niên? Tiêu đề người hùng của Mary Sue cũng không dám viết nữa, đúng không??? Con trai người giàu nhất, tôi không biết nói sao nữa. 】
【 Oh!!! Chuyện này như điều kỳ diệu trong cuộc sống, nói vậy thì U U của chúng ta chính là cháu gái người giàu nhất à? 】
【 Đây chắc là phúc của người ngốc đó, hotsearch đạo diễn Cố còn chưa hạ thì mọi người lại chuẩn bị bùng nổ với chủ đề đạo diễn Cố là con trai của người giàu nhất.】
【 Ha ha ha ha ha ông nội! Ông nội Cố! Ngài xem con có giống với đứa cháu gái thất lạc khác của ông không ạ! 】
Lượt người xem trong phòng trực tiếp đột nhiên bùng nổ, tăng chóng mặt, đạt kỷ lục cao nhất từ trước đến giờ.
Chỉ ba giờ sau, Cố Khải Châu là con trai của Cố Hồng Quân bay thẳng lên top hotsearch, mười phút sau server bị sập, lập trình viên phải tăng ca khẩn cấp, sử dụng hết trí tuệ để duy trì độ ổn định cho quần chúng ăn dưa.
Mọi người kích động như vậy đều là có nguyên do.
Mặc dù Cố Khải Châu và Cố Hồng Quân đều là người nổi tiếng, nhưng chẳng có ai nghĩ rằng hai người này lại có mối quan hệ như vậy, nhìn hai người khác biệt như trời với đất.
Nên khi tin này vừa tung ra đã gây sốc cho mọi người.
Đạo diễn nổi tiếng lại là con của người giàu nhất?
Tiểu thiếu gia mơ mộng đóng phim?
Ai mà có ngờ đến chứ!
Cố Khải Châu cũng đoán trước được rằng trên mạng sẽ xảy ra trận bàn luận ác liệt, nhưng mà dù sao ông cũng chẳng cẩm thấy gì không có một chút gánh nặng tâm lý nào.
Sau khi ông nhảy lên đệm bế U U xuống thì còn có một chuyện quan trọng cần làm nữa.
"Đi thôi."
Không biết từ lúc nào mà Cố Hồng Quân gọi người đem bản kiểm điểm mà Cố Khải Châu viết đưa đến, tự tay đưa cho ông.
"Biết sai thì sửa, không đáng tiếc chút nào."
Giống như nói cho Cố Khải Châu.
Mà cũng như nói với chính mình.
Cố Khải Châu trịnh trọng cầm lấy tờ giấy, rồi vội đi theo U U đến phòng giải trí, nơi có Úc Lan và hai đứa nhỏ khác.
"Chính là nơi này ạ." U U chắc chắn mà chỉ vào cửa: "Chúng ta đi vào hòa giải với mẹ đi!"
"Được... Chờ, chờ một chút!"
Cố Khải Châu có chút lo lắng.
"Ba cảm thấy đứng đây đọc cũng được, ba đọc to một xíu, vậy là được rồi đúng không?"
U U:?
Thật ra là Cố Khải Châu sợ gặp mặt trực tiếp, Úc Lan chưa đợi ông nói xong đã trợn mắt bỏ đi, đứng ở ngoài cửa... Ít nhất ông có thể nói được nhiều hơn.
Vì thế ở trong ánh mắt của mọi người, Cố Khải Châu khàn giọng rồi bắt đầu đọc:
"Bản kiểm điểm, tôi, Cố Khải Châu, và vợ Úc Lan kết hôn nhiều năm, nhưng tôi lại giấu giếm cô ấy nhiều điều nên cảm thấy rất hổ thẹn, nay bắt đầu từ năm XX, tôi sẽ sám hối, bình tĩnh giải bày,..."
Tiếp đến, Cố Khải Châu đọc to thời gian và địa điểm gặp mặt gia đình mà mình giấu Úc Lan.
Đương nhiên, Cố Khải Châu mạnh bạo, tổ chương trình vẫn không đến mức hùa theo ông, thông tin quan trọng đều sẽ bị tắt âm đúng lúc, khán giả nghe không nghe được mấy chuyện riêng tư.
"Còn gì nữa thì anh chưa rõ, nhưng nếu nhớ ra, nhất định anh sẽ kịp thời giải thích..."
Cố Khải Châu mới vừa đọc đến dòng cuối cùng, thì thấy ở cửa có động tĩnh.
Nhưng mà... đó không phải tiếng của cửa phòng trước mặt ông mà phát ra từ cánh cửa ở cuối hành lang.
"Anh đang làm gì vậy?"
Ngoài cửa, Úc Lan giãn cơ cổ, tựa đầu vào khung cửa và nhìn chằm chằm vào ông.
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đứng bên cạnh bà, nhìn ông như một tên ngốc.
Cố Khải Châu kinh ngạc há hốc mồm, cúi đầu tức giận chất vấn: "U U! Không phải con nói ở bên này sao!"
U U cũng vô cùng kinh ngạc khi biết mình vô ý chỉ sai đường, nhưng bé lại vô cùng lý lẽ phản bác: "Con, con không giỏi xác định phương hướng! Thì lạc đường là chuyện bình thường! Nhà ba mà ba còn đi sai hướng thì nói gì con!"
"..."
Thôi được, chuyện này để sau này lại tính sổ.
Cố Khải Châu nhìn ánh mắt lạnh lùng của Úc Lan, định đọc lại thì đã thấy bà giơ tay: "Được rồi."
Động tác Cố Khải Châu cứng đờ, có chút khẩn trương.
Bà quả nhiên không muốn nghe ông nói...
"Giọng anh to như vậy, em ở trong phòng nghe hết rồi."
Úc Lan liếc mắt quét ông một cái.
Mặc dù ánh mắt lãnh đạm, nhưng không buồn rầu thất vọng như lúc chơi trò đụng xe ban nãy.
"Nếu còn có lần sau thì anh bị đuổi ra khỏi nhà đó, biết chưa?"
Cố Khải Châu bị cảnh cáo đuổi khỏi nhà chợt mừng rỡ.
U U vui vẻ nói: "Yay! Mẹ nói lần sau ba mới bị đuổi khỏi nhà kìa!"
"Yeah! Lần sau mới phải dọn ra khỏi nhà!!"
Hai cha con vô cùng kích động, vỗ tay ăn mừng.
Khán giả đang xem đặt dấu chấm hỏi to đùng: Bị đuổi khỏi nhà mà vui vậy sao??
//