Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt.
Lòng bàn tay nho nhỏ mở ra, để lộ một chiếc răng sữa màu trắng.
U U vẫn còn đang khiếp sợ nhìn chiếc răng kia, không hề nhúc nhích, chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Ông lão đối diện liếc nhìn cái răng trong tay bé, cảm thấy không quá ngạc nhiên.
"Cháu đã gần sáu tuổi, thay răng là chuyện bình thường." Ông lão thuận miệng liền nói đúng tuổi thật của U U: "Mở miệng cho ông xem thử, có chảy máu không?"
U U nào có khả năng để ý chi tiết về tuổi, bé vô thức gật gật đầu, sau đó lại dùng sức lắc đầu.
Không thể cho xem!
Bé không thể để người khác nhìn thấy răng cửa lọt gió của bé!
U U vừa tủi thân vừa bực tức nhìn trái nhìn phải, hận không thể bắt được kẻ xấu đã đụng bé trong đám người mênh mông kia để đánh một trận!
Về sau bé không dám cười nữa, chuyện này nghĩ thế nào cũng do người kia sai!!
Thư ký phía sau ông lão sửng sốt.
Vị tiểu tiểu thư này có phải là... sắp khóc?
Ông lão khẽ nhíu mày, không rõ hỉ nộ: "Khóc cái gì?"
U U ủy khuất xụ miệng xuống, giống con vịt con: "Phải khóc!"
"Có gì mà phải khóc?"
"Răng cháu không còn! Sẽ bị chê cười!"
U U siêu lớn tiếng lên án xong lại che miệng, bé rưng rưng nước mắt túm lấy ống quần của ông lão, vừa không nói lý vừa sợ hãi nói: "Tuy rằng cháu nhận sai người trước, nhưng mà vì cháu vừa rụng răng, ông nội dẫn cháu đi tìm ba được không?"
Nghe được hai chữ ông nội từ miệng U U, biểu cảm của ông lão cứng đơ, mày khẽ nhíu: "Ai là ông nội của cháu."
Lời này vào tai của thư ký ở phía sau, rất có cảm giác như kiểu mạnh miệng khẩu thị tâm phi.
Nhưng U U lại nghĩ rằng ông ấy đang muốn phủi sạch quan hệ với mình, vội vàng ôm chặt đùi không chịu buông.
"Ông nội, ông nội, ông nội, ông nội, ông nội tốt bụng!" U U nhìn xung quanh toàn những khuôn mặt xa lạ, cùng ánh sáng ảm đạm trong phòng âm nhạc, bé cảm thấy sợ hãi: "Không thì ông gọi điện cho ba mẹ cháu cũng được! Ông nói bọn họ rằng cháu đợi họ ở cửa!"
Nghe âm thanh tẩy não trong trẻo cao vút liên tiếp gọi ông nội như đứa nhóc hồ lô kêu của U U, ông lão có chút đau đầu.
"Số điện thoại bao nhiêu?"
Thư ký bên cạnh lấy điện thoại ra chuẩn bị nghe.
U U: "A... Ai da! Hình như cháu không nhớ kỹ..."
Bé ngượng ngùng gãi gãi đầu, thấy biểu cảm của thư ký và ông lão đều hiện vẻ "có phải cháu có chút ngốc hay không", U U vội vàng lôi một mặt dây chuyền có dây màu hồng từ trong cổ ra.
"Tuy cháu không nhớ được, nhưng nó có viết trên đây!"
Thư ký cầm lấy nhìn thì thấy trên mặt dây chuyền quả nhiên có viết chi chít một chuỗi dãy số.
Đây là một biện pháp đáng tin... nhưng vì sao trông giống như đang chuẩn bị cho một chú chó con dễ dàng đi lạc vậy?
Nhân lúc thư ký đang liên lạc với Cố Khải Châu, U U lại nhìn ông lão thêm vài lần.
Cô gái nhỏ khi nói chuyện có chút lọt gió chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Ông nội ơi, ông thật giống ba của cháu."
Khuôn mặt của ông lão lúc này đã không còn khẩn trương quan tâm như khi muốn gọi xe cứu thương cho U U, trông uy nghiêm khó tiếp cận.
Nhưng U U là ai?
Bé còn chưa từng sợ chị gái dỗi người lúc đầu, sao có thể sẽ sợ một ông lão xa lạ không thích phản ứng lại bé này?
"Hừ." Ông lão nắm U U tới một góc tránh đi đám người lui tới xung quanh: "Có giống cũng là hắn giống ông, cô bé, đừng làm loạn trình tự."
U U cái hiểu cái không gật gật đầu.
"Cố tổng, đã liên hệ, bọn đều đã ở chỗ cửa rồi, vậy... hiện tại tôi đưa tiểu tiểu thư sang sao?"
Ông lão gật đầu, bàn tay dừng ở sau lưng U U, nhẹ nhàng đẩy.
"Đi thôi."
U U tiến lên hai bước, thư ký cười tủm tỉm nói: "Người ở đây quá nhiều, để tôi ôm tiểu tiểu thư đi qua kia."
U U nghiêng đầu, nghi hoặc nói: "Vì sao lại gọi cháu là tiểu tiểu thư? Cháu không phải tiểu tiểu thư, cháu là tiểu công chúa."
Giọng trẻ con mềm mềm mại mại cố nói thật nghiêm túc, khiến người ta buồn cười.
"Được." Thư ký ôm U U lên: "Vậy chú đưa tiểu công chúa đi tìm ba."
"Hì hì~"
U U ngồi trên khuỷu thay của thư ký, trước khi đi thì quay đầu liếc nhìn ông lão một cái: "Ngày mai ông nội sẽ đến tiếp chứ ạ? Chị của cháu rất lợi hại, ngày mai chị ấy nhất định sẽ giành hạng nhất!"
Thân ảnh ông lão đứng trong góc chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, ông không di chuyển, cũng không nói lời nào.
Không ai phản ứng mình thì U U sẽ tự cho bé một bậc thang, bé hỏi ngược lại thư ký: "Ông chắc chắn sẽ đến, đúng không ạ?"
Thư ký chỉ cười không nói.
U U lại bắt đầu lải nhải một mình: "Ông ấy thật sự rất giống ba cháu, tuy cháu không biết ông nội trông như thế nào, nhưng cháu cảm thấy ông nội của cháu hẳn là bộ dạng này..."
Nghe xong lời này, thư ký có chút xúc động, vừa định nói gì đó, thì nghe thấy cô bé nói chuyện lọt gió bổ sung một câu: "Haizz, đáng tiếc ông nội của cháu qua đời đã lâu, cháu vẫn không nên nói chuyện này cho ba."
Miễn cho ba nhớ đến ông nội đã qua đời, trong lòng sẽ lại khổ sở nha.
Thư ký: "..."
Rốt, rốt cuộc là hắn có nên nói chuyện này cho Cố tổng biết không?
Hai người hai suy nghĩ khác nhau đi ra khỏi phòng âm nhạc, sau khi thành công gặp được một nhà Cố Khải Châu đang lo lắng, hoàn thành việc giao lại bạn nhỏ, thư ký uyển chuyển từ chối lòng biết ơn của Cố Khải Châu rồi nhanh chóng vòng về.
Cố Khải Châu rời nhà từ năm tuổi, thư ký bên người cha mình không biết đã thay đổi bao nhiêu, nên ông cũng không nhận ra thân phận của thư ký.
Sự chú ý của ông đều đặt trên người U U vừa trở về.
"Chuyện gì đã xảy ra? Đã nói với con bao nhiêu lần, những lúc nhiều người thì phải nắm chặt tay ba mẹ, tại sao lại không bao giờ nghe lời? Sau này nếu con còn như vậy, ba sẽ mua một cái vòng tay đi lạc giống những phụ huynh khác, vừa ra khỏi cửa lập tức nắm chặt con."
U U nhấp miệng hoảng sợ lắc đầu.
Không muốn không muốn không cần!
Mang cái vòng tay kia giống như chú chó đang được dắt đi dạo!
Cố Khải Châu đanh mặt nghiêm túc chưa được hai phút, thấy U U vẫn luôn ngậm miệng không hé răng, hoàn toàn không giống phong cách ríu rít thường ngày của bé thì lo lắng nói: "Sao lại không nói gì? Tức giận? Ba là đang lo cho con, cũng không có mắng con... Được rồi, chỉ cần sau này con không như vậy nữa, ba sẽ không nói như thế với con..."
U U vẫn không nói chuyện, hơi hơi cúi đầu, dùng một đôi mắt to tròn sáng ngời vô tội nhìn ông.
Thẩm Tịch Xuyên nhìn ra chút manh mối, nhíu mày: "U U, miệng của em bị sao vậy?"
Vừa mới ngã trên nền đá cẩm thạch, môi có sưng một ít.
Thấy không thể nào giấu được, lúc này U U mới miễn cưỡng chậm rì rì đưa bàn tay sau lưng ra, từ từ mở tay: "Con... không cẩn thận ngã một chút, nó liền rơi ra."
Không nói lời nào thì không ai phát hiện, một khi mở miệng, mọi người liền nghe thấy tiếng phổ thông plastic không hề ổn của U U.
"Phụt —"
Úc Lan là người đầu tiên nhịn không được cười ra tiếng, thậm chí bà còn vén váy lên, ngồi xổm xuống muốn nhìn kỹ hơn.
"Rụng răng nào? Sẽ không phải là răng cửa đi?"
Khuôn mặt nhỏ của U U đỏ lên: "Răng, răng cửa thì có sao chứ! Mọi người đều sẽ rụng răng! Anh chị cũng từng rụng mà!"
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên rụng răng là việc của năm trước, thật ra bây giờ vẫn còn ở giai đoạn thay răng, nhưng mà những chỗ sẽ bị lộ đều đã thay xong.
Úc Lan nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, xem thử răng bé có chảy máu hay không, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì vô tình cười nhạo: "Nhưng lúc hai người họ rụng răng đều không cần phải tham gia chương trình."
U U: "..."
Sét! Đánh! Ngang! Tai!
Nghĩ đến việc hai ngày nữa mình còn phải lên chương trình, phải để khán giả cả nước nhìn thấy bộ dạng thiếu chiếc răng cửa của bé, nước mắt của U U lập tức không giữ được.
"Con... Con không muốn lên chương trình..."
U U tủi thân vô cùng, cái miệng nhỏ run run, run thành một làn sóng nhỏ.
Cố Khải Châu nhìn bé đáng thương như vậy, an ủi nói: "Không sao không sao, mọi người đều rất thích con, sao có thể cười con được?"
"Sẽ!" U U đã nhìn thấu bản chất của các fan: "Bọn họ không chỉ cười mà còn cười thật lớn! Bọn họ còn lấy ảnh của con làm meme!"
Bây giờ U U đã không còn là U U ba tuổi, bé đã biết meme là cái gì!
Những ảnh chụp của các bạn nhỏ khác đều là hình xinh đẹp đầy tính nghệ thuật.
Chỉ có bé là ảnh bị ngỗng truy đuổi, bị bồ nông ngoạm đầu, còn có ảnh phì ra bong bóng nước mũi!
Thật quá đáng!
Việc này đối với cô gái nhỏ có tâm hồn yêu cái đẹp là một đả kích lớn thế nào chứ!
U U buồn tủi lau nước mắt, tuy nguyên nhân mỗi lần bé khóc đều rất buồn cười, nhưng cũng khiến người thấy thương tiếc, chẳng qua lúc này có thêm chiếc miệng lọt gió của bé, thật sự là quá buồn cười.
Cố Diệu Diệu là thí sinh nên ở lại với thầy dạy đàn violin của cô, vì thế Cố Khải Châu dở khóc dở cười dắt U U trở về khách sạn, trên đường thấy có bán bánh donut ngọt thì thuận tay đưa bé đi mua một cái.
Quả nhiên, dùng những món này đối phó U U chính là thuốc đến bệnh hết. Nhìn thấy tủ kính với đồ ngọt đủ màu sắc, U U không để bụng vấn đề rụng răng nữa, lau lau nước mắt rồi tập trung lựa chọn bánh donut ngọt bên trong.
Bé nên chọn vị dâu tây, hay vị chocolate, hay là vị sữa bò, vị phô mai, vị thảo mộc,...v...v... nhỉ?
Haizz, nếu lúc này ông nội bé chưa từng gặp rơi từ trên trời xuống, nói rằng cửa tiệm này là của ông, bé muốn ăn gì thì có thể ăn cái đó... Thật tốt.
Đáng tiếc không có ông nội làm chủ cửa hàng bánh ngọt rơi từ trên trời xuống, chỉ có một bà mẹ công chính nghiêm minh: "Lấy cái nhỏ nhất, chia thành bốn phần, cảm ơn."
U U:?
"Con đang bắt đầu thay răng, ăn cái gì cũng phải chú ý, đã giờ nào rồi mà còn muốn ăn một cái bánh donut ngọt lớn như vậy?" Úc Lan không chút lưu tình chia cái bánh vốn lớn bằng bàn tay làm bốn: "Nếm thử vị chút cũng không sao, cho con."
U U cầm miếng bánh donut còn chưa đủ để bé nhét kẽ răng bởi vì rụng răng mà còn trở nên lớn hơn, vừa ăn vừa dùng đôi mắt nhỏ lên án Úc Lan.
Úc Lan còn dặn bé: "Lúc về nhớ phải để cái răng nhỏ của con ở dưới giường, biết chưa?"
"Vì sao ạ?"
"Đồ ngốc." Úc Lan cười nói: "Rụng răng ở trên là phải để dưới giường, còn rụng cái ở dưới là ném lên nóc nhà, như vậy thì răng con mới nhanh mọc cái mới được."
Sau khi trở về khách sạn, U U lập tức vội vàng để cái răng ở dưới giường.
Nhưng thả xong, bé lại nghĩ dưới giường không đủ thấp, vì thế bé lại lôi Thẩm Tịch Xuyên cùng âm thầm sờ đến bồn hoa ở cửa khách sạn, trộm chôn răng của bản thân vào.
Nhà bé ở khách sạn tầng , chôn ở bồn hoa tầng một, hẳn là đã đủ thấp.
U U chắp tay trước ngực, vô cùng thành kính cầu nguyện.
Làm ơn.
Nhanh mọc lên đi.
Tiểu công chúa không thể không có răng cửa!
Bởi vì việc của ban ngày mà giấc mơ đêm nay của U U có chút kỳ quái.
Đầu tiên là bé mơ thấy hàm răng trong bồn hoa có cánh, bay mãi bay mãi đến bầu trời, bé ở phía sau đuổi theo gọi "Cậu đừng bay nữa, cậu bay cao như vậy thì răng mình sẽ không dài ra được".
Sau đó bé lại mơ thấy trên bầu trời có một ông lão bay đến, bắt được cái răng muốn đào tẩu, bay tới trước mặt bé hỏi "Đây có phải là răng của cháu không".
U U tập trung nhìn mới phát hiện ông lão bay từ bầu trời tới hóa ra là người ông bé đã gặp ở đại sảnh âm nhạc.
Cô bé trong mơ chớp chớp mắt, hỏi: "Ông ơi, vì sao ông lại ăn mặc như một ông lão KFC ạ? Cháu không muốn có ông nội KFC, cháu muốn ông nội bánh ngọt."
"..."
Một giấc ngủ dậy, U U liếm hàm răng trống rỗng có chỗ hở, trong lòng buồn bã mất mát.
"Sao còn chưa thay quần áo?" Úc Lan thúc giục: "Hôm nay là vòng chung kết của chị con, nhanh chân lên, không phải con còn muốn cột tóc thật xinh sao?"
U U buồn buồn lắc đầu: "Không cần ạ, răng không có, bánh donut ngọt cũng không, tóc có xinh đẹp thế nào cũng vô dụng."
Úc Lan: "..."
"Nhanh lên đi, mẹ chỉ nói một lần."
U U trượt xuống giường.
Lúc một nhà bốn người đến phòng âm nhạc cách lúc trận chung kết bắt đầu một ít thời gian, bọn họ chuẩn bị đến hậu trường xem sao thì không ngờ thấy Cố Diệu Diệu đi ra.
Vẻ mặt cô cũng hoang mang, nhưng vẫn giải thích: "Hôm qua thí sinh bọn con rút thăm trúng thưởng, hình như là hoạt động của ban tổ chức, tặng cho người nhà của thí sinh một vé ghế vip dành cho khách quý."
"Sau đó con rút trúng."
Cố Diệu Diệu cũng không thể rõ đây là thao tác gì, rút thăm trúng thưởng có thể hiểu, nhưng vì sao chỉ rút được đúng một vé?
"Ừ thì... Mọi người xem thử, ai muốn đi ngồi ghế vip?"
Cố Khải Châu đương nhiên là muốn bồi Úc Lan, còn Thẩm Tịch Xuyên một mình thì không quá tiện, nhìn tới nhìn lui...
"Con con con!!" U U hưng phấn giơ tay.
"Con muốn đi! Con có thể chụp ảnh cho chị!"
Vẻ mặt U U rất vui vẻ, không hề chùn bước mà dẫm vào cái bẫy của ông bé.
//