Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt
U U không hề biết rằng đại ma vương đang đến gần, bé nắm tay Ung Trạch đi một vòng quanh sân băng, thật ra dây thần kinh vận động của Ung Trạch rất tốt, U U dạy cậu vài động tác cơ bản cậu đều có thể làm được, bảo cậu không được đi trên băng thì cậu cũng ngoan ngoãn trượt đi.
Nhưng mà có điều, cậu vẫn giữ chặt lấy lan can, một chút cũng không muốn buông tay.
"Anh đã biết trượt rồi mà, sao lại nắm lan can làm gì?"
Vẻ mặt U U tràn đầy nghi ngờ mà trượt một vòng trước mặt Ung Trạch, bé cảm thấy cái này dễ khống chế hơn trượt patin rất nhiều, bé chỉ cần nhìn động tác của mọi người xung quanh là có thể làm theo được rồi.
Rõ ràng khả năng tiếp thu của Ung Trạch nhanh hơn bé, chắc chắn cậu đã nắm chắc được rồi.
Nhưng Ung Trạch lại bình tĩnh nói: "Buông tay ra không có cảm giác an toàn."
U U:??
Bé thật sự không tin nổi vào tai mình, suy nghĩ một chút, U U thử thăm dò:
"Anh Ung Trạch, anh có cảm thấy, hình như đây là câu mà em hay nói, đúng không?"
Loại lời nói yếu đuối lại tỏ vẻ sợ sệt này không phải là câu mà bé hay nói sao??
Khán giả thì nói huỵch toẹt:
【 Đừng nói là, ngốc nghếch sẽ bị truyền nhiễm nha.】
Nếu không thì làm sao để giải thích rằng người thiếu niên giây trước còn lạnh lùng trầm tĩnh, giây sau liền ôm chặt lấy lan can không chịu buông tay, còn nghiêm trang nói hươu nói vượn nữa chứ?
"Thật sao?" Ung Trạch chẳng chịu thừa nhận: "Được rồi, em tự trượt trước đi, em dạy rất tốt, tiếp theo thì cứ để anh tự khắc phục vấn đề của mình."
U U chớp chớp mắt: "Em... Dạy rất tốt sao?"
Bé lại nhìn về bên kia, có không ít người trượt trên sân băng giống như đang nhảy múa, trên sân có người nghiệp dư đến giải trí cũng có người coi đây là sự nghiệp mà cố gắng tập luyện.
Phóng tầm mắt nhìn quanh đều thấy kĩ thuật của bọn họ rất cao siêu, họ có thể làm các động tác mà U U chẳng thể tưởng tượng được.
Bé cúi đầu, rầu rĩ nói:
"Không tốt chút nào, dù sao tay chân em vụng về, cái gì cũng không học được, người khác trượt băng giống như bươm bướm đang bay lượn, còn em thì như..."
Như con chim cánh cụt ngốc nghếch.
U U không biết rằng, thật ra thì lần đầu tiên trượt băng mà làm được những động tác như bé đã được xem là người rất có thiên phú rồi.
Có lẽ nhiều năm nay mọi người xung quanh đều tỏ vẻ thất vọng, hận sắt không thành thép nên bây giờ trong vô thức bé cũng tự phủ nhận chính mình.
Cho dù bé có giỏi một chút thì bé cũng sẽ cảm thấy mọi người xung quanh sẽ làm tốt hơn bé rất nhiều.
Dù sao thì bé cũng chỉ là đứa nhỏ ngu ngốc, không có chút thiên phú, dù bé có cố gắng thế nào cũng chẳng thể bằng người khác tùy tiện làm.
"Không đúng."
Một bàn tay ấm áp, to rộng đặt lên đỉnh đầu bé.
"Nếu em là người chân tay vụng về thì chẳng phải người không thể trượt nổi vòng nào như anh chính là người vô cùng ngốc hay sao hả."
U U ngẩng đầu: "Không phải, anh Ung Trạch không có ngốc, anh rất thông minh, thông minh hơn em rất nhiều..."
"Anh khen em thông minh không phải là đang dỗ em đâu." Ung Trạch cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Có rất nhiều thứ mà chỉ mình em làm được, chẳng ai có thể làm được, chỉ là em chưa phát hiện ra thôi."
Cậu dừng lại một chút, nhìn vào đôi giày trượt dưới chân mình.
"Giống như em vô cùng can đảm nắm lấy tay anh trong khi chính em vẫn chưa thể tự mình trượt được, em không sợ sẽ bị anh làm liên lụy, còn anh thì đến tận lúc này vẫn chưa dám thả tay ra khỏi lan can, đó chính là chuyện em làm được còn anh thì không thể. Chẳng phải đây là chuyện rất lợi hại hay sao?"
Hai người một cao một thấp im lặng nhìn nhau.
Trong ánh mắt Ung Trạch tản ra một loại sức mạnh vô cùng dịu dàng, ngay cả lời nói của cậu cũng trở nên chân thành tha thiết.
Đôi mi cong vút của U U khẽ rung động, giống như có bàn tay vừa lau sạch màn sương mù bao trùm trong đôi mắt, lại một lần nữa mang về thứ ánh sáng rực rỡ cho bé.
Khán giả mang trong mình tấm lòng của người mẹ hiền vô cùng kích động trước cảnh này:
【 Quả nhiên Ung Trạch ca ca vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, lời nói cũng đẹp như khuôn mặt trời ban của mình vậy!】
【 Hu hu hu! Tôi cũng có cùng suy nghĩ với Ung Trạch! Không phải giỏi hết tất cả mới là người lợi hại! Bên ngoài thì người lớn luôn tỏ vẻ lợi hại, nhưng có mấy người giống U U, dám bày tỏ cảm xúc thật của chính mình trước ống kính và trước nhiều người như vậy chứ?】
【 Ung Trạch ca ca mới là người hiểu rõ U U nhất! Tôi nguyện đẩy thuyền couple thanh mai trúc mã này! Tôi mãi mãi khuất phục dưới sự dịu dàng này!】
"Thật ạ?" Đôi mắt U U sáng lấp lánh, kéo tay Ung Trạch, không ngừng hỏi: "Em rất lợi hại sao? Hóa ra anh Ung Trạch cũng thấy em lợi hại đúng không?"
Cô gái nhỏ không có tâm nhãn gì, bé chỉ đặc biệt tin tưởng Ung Trạch.
Cho nên chỉ cần là lời nói của Ung Trạch, bé đều không hề nghi ngờ.
Ung Trạch vừa định mở miệng, bỗng nhiên thấy có hai người đứng ngay bên cạnh.
"Bạn học Cố U U phải không?"
U U còn đang hưng phấn, bé ngẩng đầu, tươi cười rạng rỡ nhìn Doãn Hạc Ý: "Đúng ạ! Chị biết em sao?"
Doãn Hạc Ý đã ngoài bốn mươi, đã đến cái tuổi mà mấy đứa trẻ đều gọi dì, hơn nữa với địa vị trong giới trượt băng của cô thì chẳng có bé gái nào từ ba, bốn tuổi đến mười bảy, mười tám tuổi dám cư xử lỗ mãng trước mặt cô.
Nhưng mà...
Cô bé nhỏ này lại gọi cô là chị ngọt xớt, còn có vẻ ngây ngô này nữa chứ, giống như đứa bé này không hề cảm nhận được khí tràng đáng sợ của cô vậy.
Có điều, U U không cảm nhận được nhưng khán giả trước màn hình đã bị dọa đến run rẩy:
【 Ôi mẹ ơi!! Kia không phải là đại ma vương sao!!】
【 Chuyện này thật khó tin! Sao cô ấy lại tham gia vào chương trình này vậy??】
【 Hình như là đại ma vương đang huấn luyện cho câu lạc bộ này... Nhưng chuyện này cũng thật là bất ngờ quá đi! Sao tổ chương trình lại dám mời cô ấy đến!】
Thật ra không phải khán giả đang phản ứng quá lố. Lúc trước có một tuyển thủ giành được huy chương vàng sau khi giải nghệ thì tham gia vào một chương trình thực tế, vận động viên đó than thở kể khổ, nào là huấn luyện viên của bọn họ tàn khốc cỡ nào, huấn luyện viên của họ không thích bộ dáng khóc lóc của vận động viên nữ đến mức nào.
Hơn nữa trong giới các tuyển thủ nữ còn truyền nhau một câu: Bạn càng khóc thì đại ma vương càng hưng phấn.
Có thể thấy được các tuyển thủ nữ trong giới trượt băng sợ Doãn Hạc Ý đến mức nào.
Lúc này tổ chương trình lại sắp xếp cho Doãn Hạc Ý xuất hiện trước mặt U U, tám chín phần mười là họ muốn mời huấn luyện viên này đến dạy U U.
Khán giả qua đường đổ mồ hôi thay cho U U, nhưng các anti-fan thấy cảnh này thì càng thêm hăng hái:
【 Đứa nhóc này chân tay vụng về, tôi cá chỉ trong năm phút thôi là nhóc ta òa khóc liền.】
【 Sự nghiệp huấn luyện của đại ma vương chuẩn bị vấp phải vật cản rồi, đứa nhóc này là khối gỗ chẳng thể nào đẽo được.】
【 Đây là con ruột của Cố Khải Châu và Úc Lan nên mới được nâng đỡ đến thế, mời người dạy cho hai anh em thiên tài của nó không phải tốt hơn sao? Bất bình thay cho anh chị của U U.】
【 Không có thiên phú chính là không có, cố gắng nâng đỡ thì cũng bị trời quật thôi.】
Người qua đường thật sự không thể tưởng tượng được tại sao lại có những người có thể nói ra loại lời chua ngoa, cay độc đến thế.
Trong trường hợp bình thường thì tất nhiên là sẽ không như thể.
Nhưng có tiền thì không gì là không thể.
Đám anti-fan và thủy quân thật giả lẫn lộn khiến phòng chat phát sóng trực tiếp bị xào đến chướng khí mù mịt, lại lần nữa khuấy động cuộc tranh cãi của hai bên.
Mà Doãn Hạc Ý đứng ở trung tâm cơn bão chỉ thản nhiên nhìn vẻ ngây ngô của đứa bé trước mặt.
"Cô là huấn luyện viên ở đây, em muốn cô dạy em trượt băng không?"
Giọng điệu của Doãn Hạc Ý nghiêm túc, dù nói chuyện với trẻ con nhưng một chút cũng không ôn nhu nhẹ nhàng.
U U lại không hề biết thân phận của cô, bé chỉ nghĩ là chị gái trước mặt này là huấn luyện viên bình thường ở chỗ này.
Vì thế bé thành thật gật gật đầu: "Muốn ạ, nhưng em có chút ngốc, học gì cũng chậm hết ạ."
Bé chủ động nắm lấy tay áo Doãn Hạc Ý hỏi: "Huấn luyện viên, chị có chê em ngốc không?"
Từ trước đến nay Doãn Hạc Ý chưa từng bị người khác chủ động kéo tay áo:?
"Thật ra em cũng không phải rất ngốc đâu, lúc nãy anh Ung Trạch còn khen em lợi hại nữa đó... Mặc dù em cũng không biết cái đó có gì lợi hại..."
U U vẫn nắm lấy tay áo của cô rồi tự mình nói huyên thiên.
"Nhưng chắc chắn anh Ung Trạch không lừa em, anh ấy nói em lợi hại thì chắc chắn là vậy rồi, huấn luyện viên chị có thể cố gắng một chút không, nhìn xem em có lợi hại như vậy hay không?"
Doãn Hạc Ý: Lợi hại hay không cô còn chưa biết nhưng cô thấy bé có chút ngốc đó.
"Có sức lải nhải không bằng trượt thử một vòng xem."
Doãn Hạc Ý nghiêm mặt, nhẹ nhàng đẩy bé một cái.
"Đi, trượt một vòng cô xem nào."
Đổi lại là đứa nhóc bình thường thì có lẽ đã bị khuôn mặt nghiêm túc của Doãn Hạc Ý dọa sợ đến mức rớt tim ra ngoài rồi.
Nhưng có lẽ vì đã trải qua lễ tẩy rửa của chị An, mười cấp độ mặt nóng dán mông lạnh nên U U hoàn toàn miễn dịch với loại mặt lạnh này.
Thậm chí bé còn giơ lên nắm đấm nhỏ, tự cổ vũ: "Vâng chị huấn luyện viên! Em sẽ cố gắng!"
Doãn Hạc Ý: Làm gì có ai cổ vũ nhóc đâu.
U U không có ưu điểm gì khác ngoài việc rất ngoan ngoãn lại biết nghe lời, Doãn Hạc Ý bảo bé trượt vài vòng, bé liền làm theo, bảo bé học động tác này bé cũng ngoan ngoãn học, cũng hết sức chăm chú nghe giảng, cùng một động tác sẽ không để cho cô lặp lại đến lần thứ hai.
Ung Trạch tựa vào một bên, lẳng lặng nhìn hai người luyện tập.
Dần dần, khán giả đã phát hiện ra điều không thích hợp:
【 U U học... Không phải là bé tiếp thu quá nhanh hay sao?】
Trong số khán giả đang xem có không ít người từng học trượt băng, lần đầu tiên trượt băng họ bị ngã không ít lần, học được vài động tác thì bị ngã nhiều thêm mấy cái là chuyện bình thường.
Mặc dù nói người lớn sợ ngã nên học không nhanh bằng trẻ con, nhưng không té ngã lần nào giống như U U thì hầu như không có ai, vững vàng mà nắm chắc được vài động tác cơ bản...
Đối với đám trẻ con mà nói thì không có bao nhiêu đứa được như vậy đúng không? U U mới học có mấy tiếng thôi mà?
Không chỉ có khán giả nghiệp dư ngồi xem trước màn hình ngạc nhiên mà ngay cả Doãn Hạc Ý, huấn luyện viên của bé cũng rất kinh ngạc.
"Em làm đúng không chị huấn luyện viên? Em có cần trượt thêm lần nữa không ạ?"
U U vô cùng thuần thục phanh lại, đứng ngay ngắn trước mặt cô, ánh mắt thành thật hỏi ý kiến của cô.
Doãn Hạc Ý không thể tin nổi mà nhìn vào đứa bé mũm mĩm đang đứng trước mặt mình.
Bé chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ, thân hình cũng không săn chắc, cũng chưa đến tuổi có thể làm được mấy động tác phức tạp, nhưng trượt băng là bộ môn thể thao cũng là một môn nghệ thuật, mặc kệ là cái nào thì cũng cần phải có thiên phú.
Năng lực điều khiển cơ thể chính là thiên phú.
Khả năng ghi nhớ động tác cũng là thiên phú.
Mỗi năm, Doãn Hạc Ý đều đích thân chọn ra vài tuyển thủ mầm non để đào tạo, nhưng rất khó để tìm ra được những mầm non có thiên phú dị bẩm.
Bởi vì làm vận động viên thì phải luyện tập rất cực khổ.
Làm sao một đứa bé mới lên tiểu học có thể chịu được gian khổ chứ? Không đứa nhỏ nào có thể kiên nhẫn, cố gắng theo kịp động tác và lặp đi lặp lại như U U vừa mới làm.
Còn cô bé đứng trước mặt này thì không một lời than vãn, ngoan ngoãn nghe lời và hoàn thành rất tốt.
Cái này còn đáng quý hơn thiên phú rất nhiều.
Doãn Hạc Ý ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt U U nói: "Em trượt rất tốt."
Đám anti-fan còn đang chờ xem đại ma vương mắng đứa nhỏ này đến mức phát khóc, trợn tròn mắt nhìn.
Gì cơ?
Không phải đại ma vương mới khen con nhóc đó chứ?
Đây là trời đổ mưa đỏ hay là cô ấy bị bắt cóc rồi vậy??
Ý chỉ chuyện lạ khó tin.
Tỷ tỷ! Nếu chị bị tổ chương trình bắt cóc, hãy chớp mắt một cái đi!!
Tất nhiên Doãn Hạc Ý chẳng hề chớp mắt, không chỉ không chớp mắt mà cô còn nghiêm túc vỗ vỗ vai U U:
"Những lời sau đây đều vô cùng nghiêm túc, bạn nhỏ à, em là hạt giống tốt cho môn trượt băng này, cô không biết em là con của người nổi tiếng nào, nhưng nếu em có hứng thú với việc đứng trên bục nhận thưởng, mang vinh quang về cho đất nước, thì có thể đến tìm cô..."
"Cô sẽ mang em đến bục trao giải quốc tế."
Nghe lời này tổ quay phim vô cùng kinh ngạc.
Có người nơm nớp lo sợ mở miệng: "Cái này mà phát sóng... Có lẽ người ta sẽ nghi ngờ chúng ta dàn dựng đó..."
Cũng đúng, có thể khiến cho đại ma vương ít khi nói chuyện lại nói ra một câu như vậy, nhìn thế nào cũng giống như do chương trình sắp đặt, vì muốn giúp U U thu được hảo cảm của người qua đường.
Nhưng có ông trời làm chứng, mặc dù thật sự bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều kịch bản, nhưng chắc chắn không dám viết loại kịch bản công chúa Mary Sue trượt băng như vậy đâu!
Những người khác thì không nói, trong phòng chat phát sóng trực tiếp, các fan mẹ của U U đều bùng nổ:
【 Ha ha ha ha ha, thấy chưa! Còn ai dám nói U U của chúng ta là đồ vô dụng nữa hả!!】
【 Đại ma vương trong làng trượt băng đã chính miệng xác nhận thiên phú của bé! Còn nữa! U U của chúng tôi là tiểu thiên tài đó!!】
【 Mấy anh hùng núp điên cuồng gõ bàn phím kia có muốn nói gì nữa không? Chỉ sợ dù có đầu thai thêm kiếp nữa thì mấy người cũng không có cơ hội được lão đại khen ngợi như vậy đâu!】
【 Hiện tại tôi đã hiểu được cảm giác của người làm cha làm mẹ khi thấy con mình tài giỏi là thế nào, chỉ một chữ thôi: Sảng khoái! 】
【 Ha ha ha. Hóa ra U U của chúng ta rất có tài chỉ là phát hiện hơi muộn mà thôi! Hu hu hu, mama cảm động quá, cuối cùng con gái tôi cũng đã lớn rồi! 】
Cả phòng chat vui như đón tết, nhất là các fans mẹ đã thành công đáp trả.
Đám anti-fan cũng nói vài câu châm chọc linh tinh như "Đều là kịch bản", "Đại ma vương nhận tiền đóng kịch", "Hiệu ứng của chương trình" nhưng tất cả đều bị đè ép đến mức trở thành những tên vô năng đang nổi loạn, còn bị cười nhạo đến nỗi không ngóc đầu lên được.
Nhưng bản thân người trong cuộc lại đang ngây ngốc, có chút không thể tin được: "Dạ?"
Hạt giống tốt là gì? Bục trao giải là gì?
Mấy cái này là đang nói bé sao??
"Dạ cái gì mà dạ?" Doãn Hạc Ý vẫn giữ nguyên dáng vẻ nghiêm túc, đưa cho U U một tấm danh thiếp: "Trở về nhà hỏi ý kiến ba mẹ đi, lúc nào cũng có thể liên lạc với cô, cô chờ tin của em."
Cho đến khi huấn luyện viên đã rời đi, U U vẫn còn sững sờ, quay đầu lại hỏi Ung Trạch: "Ý của chị huấn luyện viên là em rất lợi hại đúng không ạ?"
Ung Trạch mỉm cười gật đầu.
"Đúng vậy."
"Em rất lợi hại? Chị huấn luyện viên cũng cảm thấy em như vậy ư?"
U U luôn bị mọi người ghét bỏ, như rơi vào sương mù mờ mịt, bối ra bối rối.
Fans mẹ vui mừng khen ngợi:
【 Chúng ta đây cũng xem như là fan dưỡng thành ngôi sao nhỉ? Nhìn đứa nhỏ ngây ngô kia nay đã trở thành công chúa của làng trượt băng, có cảm giác quá thành công!】
Đạo diễn Chu cũng không ngờ lại đạt được hiệu quả đến mức này.
Kịch bản giảm cân và kịch bản không ngừng cố gắng của ông liên tục bị đổ bể, bỗng nhiên lại lòi đâu ra kịch bản công chúa nhỏ của làng trượt băng.
Cảm giác này, thật giống như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Ông nhìn bé con nhảy nhót hào hứng trên màn hình, tâm trạng cũng vui lây, cảm giác như đứa con gái của mình đã trưởng thành rồi.
Cô gái nhỏ nay đã trưởng thành, ông cũng vô cùng vui mừng.
Nhưng mà hào hứng chưa được năm giây, đạo diễn Chu đã thấy bên kia có gì đó không đúng.
Ông dùng bộ đàm hỏi: "Làm sao vậy? Sao U U lại ngồi xổm đó không nhúc nhích?"
Nhân viên công tác nhìn cảnh này cũng chỉ biết cạn lời, hồi lâu sau mới nói: "Bé mới vừa thấy con chó Shiba đi ngang qua nên cố gắng nói chuyện với nó qua cái lan can... Kết quả, đầu bé bị mắc kẹt rồi."
Đạo diễn Chu: "..."
Xoẹt...
Kịch bản công chúa nhỏ của giới trượt băng tồn tại chưa được năm phút đã bị đổi thành kịch của sự ngu ngốc.
//