: Trở thành tham quan
Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt
Thời gian đi học ngày này qua ngày khác, trong nháy mắt đã khai giảng được một tháng.
Từ khi học mẫu giáo U U đã rất được các cô giáo yêu quý, chẳng mấy chốc đã trở thành bạn nhỏ có nhiều ngôi sao nhất trong lớp, đến cuối tháng khi cô giáo trao giải, phần thưởng của bé là một túi kẹo sữa thật to.
U U vô cùng vui vẻ, hào phóng bắt đầu chia kẹo cho các bạn:
"Đường Đường một viên, Sở Sở một viên, Lâm Hành một viên, Thư Thư một viên, tớ một viên..."
Sau khi phát kẹo cho các bạn nhỏ chơi thân với mình trong thời gian qua giống như một ông già Noel, U U hài lòng ôm lấy tất cả số kẹo còn lại vào lòng.
"Còn dư tám viên, đều là của tớ!"
Khương Đường: ...
Thấy Khương Đường đang nhìn mình với vẻ mặt kì quái, U U nhìn nhìn xung quanh, sau đó nói nhỏ vào tai cô:
"Hai chúng mình chơi thân với nhau, tớ cho cậu thêm một viên nữa, đừng để mọi người nhìn thấy nha."
Viên kẹo được tính theo việc tư này được đưa qua vô cùng lén lút, lòng bàn tay cô gái nhỏ hơi hạ xuống, ngay lập tức viên kẹo vẫn còn mang hơi nóng được nhét vào tay Khương Đường.
Vốn dĩ cho rằng Khương Đường vẫn muốn ăn kẹo, nhưng sau khi đưa thêm một viên, U U phát hiện Khương Đường vẫn đang nhìn chằm chằm bé.
Bé hơi do dự, lại lấy thêm một viên từ trong lòng:
"Cậu, nếu cậu vẫn muốn nữa thì tớ có thể cho cậu thêm một viên... Nhưng, nhưng không thể nhiều hơn nữa..."
Dáng vẻ U U trông giống như "Tớ muốn xử lý mọi chuyện một cách công bằng, cậu mà như vậy thì tớ rất khó xử đó."
Khương Đường không nói chuyện, trả lại cả ba viên kẹo U U vừa cho cô, sau đó tiếp tục làm đề Olympic Toán học của mình.
Cô cũng không phải thật sự là một đứa trẻ, cô không giành kẹo với trẻ con.
U U lại nghĩ rằng cô đang giận, đầu tóc cọ cọ vào khuỷu tay bên cạnh, kéo mép bàn nhìn sang bên cô.
"Đường Đường, cậu giận sao?"
"Không."
"Đừng giận mà, cậu là bạn tốt của tớ, cậu không thể làm lơ tớ."
"Tớ không có lơ cậu."
U U chớp chớp mắt: "Vậy tại sao lúc đi vệ sinh cậu lại không rủ tớ đi cùng?"
Mỗi khi U U muốn đi tiểu, không cần phải nói, tất nhiên Khương Đường sẽ đi cùng bé.
Còn cô thì chỉ đi vệ sinh một mình chứ không muốn làm phiền bất kỳ ai để họ đi với cô.
"Bởi vì tớ có thể đi một mình." Khương Đường không ngẩng đầu đáp.
U U nhỏ giọng ồ một tiếng: "Đường Đường, cậu thật lợi hại, cậu lợi hại giống như chị gái tớ vậy."
Trong mắt đứa trẻ như U U, nếu ai có thể đi vệ sinh một mình mà không cần người khác đi cùng thì chắc chắn đó là một người rất rất dũng cảm!
Có thể làm được những điều mà bé không làm được, ở trong mắt bé người đó vô cùng lợi hại!
Khương Đường rất khó để lý giải định nghĩa lợi hại trong đầu của một đứa bé năm tuổi rưỡi là như thế nào, nhưng sau khi tiếp xúc với nhau từ lúc khai giảng đến giờ, cô phát hiện U U định nghĩa sự lợi hại và thông minh rất đơn giản.
Giống với chị gái bé, đó chính là lợi hại.
Giống với anh hai bé, đó chính là thông minh.
Nếu như giống với bé...
"U U, đây là những cái móc khoá tớ mang về lúc đi sở thú vào cuối tuần trước, cậu thích cái nào?"
Tống Sở Hàm mang tới một đống móc khoá có hình động vật cho U U chọn.
"Vậy tớ lấy móc khoá gấu mèo!"
"Ồ, tớ tưởng rằng chắc chắn cậu sẽ thích gấu trúc, cậu không thích gấu trúc sao?"
"Gấu trúc ngu ngơ."
"Ha ha, nhưng mà tớ thấy cậu và gấu trúc rất giống nhau, đều rất đáng yêu!"
U U lắc đầu nguầy nguậy:
"Không, không, không, không giống! Tớ không ngốc!"
Khương Đường: Nhìn bộ dáng nghiêm túc từ chối này trông cậu càng ngốc hơn.
Những người khác cũng có cảm giác giống Khương Đường, mấy bạn nữ thấy dáng vẻ U U lắc đầu từ chối, nhịn không được duỗi tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ mềm mại của U U.
Oa.
Hôm nay U U cũng mềm mại không kém nha!
Sau khi học chung gần một tháng, kính lọc người nổi tiếng của mọi người dành cho U U đã dần dần suy yếu, có lẽ bố mẹ của các bạn nhỏ vẫn còn cố kỵ cũng dặn dò nhiều thứ, tuy nhiên mấy đứa trẻ đều có tâm tư đơn giản, chỉ mới năm sáu tuổi, những người tiếp cận U U bởi vì hào quang người nổi tiếng chỉ là số ít.
Sau khi phát hiện ra sự ngây thơ và dễ thương sau ánh hào quang của U U, hầu hết các bạn nhỏ đều rất muốn chơi cùng bé.
Rất đơn giản, những bạn nhỏ lớn lên trong điều kiện giàu có thì rất dễ đối xử rộng lượng và hào phóng với người khác, bởi vì chưa bao giờ thiếu thốn về vật chất nên chúng sẽ không so đo đến chuyện được mất trong những việc nhỏ nhặt.
Không ai là không thích chơi cùng với một bạn nhỏ nhiệt tình và hào phóng.
Ngay cả giáo viên cũng rất dễ dàng mà thích U U, một cô bé luôn nhìn họ với đôi mắt sáng lấp lánh trong giờ học.
Vì vậy, trong buổi họp lớp, khi giáo viên chủ nhiệm đề xuất ứng cử ban cán sự và lớp trưởng, cô giáo không thể không dùng ánh mắt ra hiệu cho U U...
Em có muốn thử ứng cử vào vị trí lớp trưởng không?
Chắc chắn có rất nhiều bạn học sẵn sàng bỏ phiếu cho em!
"Đường Đường, ban cán sự là gì vậy?"
"Là làm quan."
U U ôm má, nhớ tới lần ra ngoài lúc trước với bà ngoại La Bích Anh, tình cờ gặp được một ông thầy bói già.
Hình như ông cụ đó nói là trong tương lai bé sẽ kết hôn với một quan chức nhà nước rất giàu có.
Bà ngoại nói những quan chức nhà nước giàu có đều là tham quan.
Nghe có vẻ không phải là từ hay ho gì.
Dù cô giáo chủ nhiệm liên tục cổ vũ và khích lệ, nhưng các bạn nhỏ lại thẹn thùng, rất ít bạn chủ động cạnh tranh vào ban cán sự lớp, trong lúc rơi vào đường cùng, cô đành phải chủ động nói với U U:
"Bạn học Cố U U, em có muốn cạnh tranh vị trí lớp trưởng không?"
U U lắc đầu, nhanh chóng trả lời:
"Dạ không!"
"Tại sao vậy? Cô nghĩ em có thể trở thành một lớp trưởng giỏi." Cô giáo từng bước hướng dẫn: "Làm lớp trưởng có rất nhiều lợi ích. Nếu em trở thành lớp trưởng, tất cả học sinh trong lớp đều phải nghe theo sự chỉ huy của em..."
Cô giáo giảo hoạt bắt đầu sử dụng quyền lợi để dụ dỗ, U U hơi bị lung lay một chút.
"Ngoài ra còn được chuẩn bị cơm trưa và sữa bò, buổi chiều được phát bánh quy và kẹo, mỗi tuần còn có thể nhận nhiều hơn các bạn khác một ngôi sao nhỏ..."
Quyết tâm của U U đã bị chấn động bởi sữa bò, bánh quy và kẹo.
Thảo nào bà ngoại nói làm công chức thì sướng!
Hóa ra làm công nhân viên chức còn được quản cả sữa, kẹo và bánh quy nhỏ sao?
Giãy giụa hồi lâu, cuối cùng U U vẫn từ chối.
Cô giáo ngạc nhiên: "Tại sao?"
U U nói với vẻ mặt khốn khổ: "Em sợ mình sẽ biến thành tham quan khóc"
//
: Đáp ứng mọi mong muốn
Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt
U U nói với vẻ mặt khốn khổ: "Em sợ mình sẽ biến thành tham quan khóc"
Cô giáo đã quá xem trọng em rồi!
Đặt kẹo, sữa và bánh quy nhỏ trước mặt em, chắc chắn em sẽ trộm ăn hết!
Tất cả mọi người trong lớp đều bị bé chọc cười, cô chủ nhiệm cũng không thể nhịn được mà cất tiếng cười.
Cuối cùng cô cũng không ép, lại có thêm vài bạn mạnh dạn dơ tay, cứ vậy sau khi trôi qua một tiết học, hầu như các chức vụ trong ban cán sự đã được lấp đầy.
Chỉ là U U vốn không muốn làm chức vụ gì lại không nghĩ đến, bé vừa tránh được sự bổ nhiệm của giáo viên chủ nhiệm thì lại bị giáo viên dạy toán để ý.
"Bây giờ chúng ta sẽ sớm bắt đầu giao bài tập toán. Ngoài việc các em nhớ mua sách bài tập, cô còn cần một bạn làm cán bộ môn toán, mỗi ngày giúp cô thu bài tập về nhà..."
Nói xong, cô giáo dạy toán giả bộ ngập ngừng vài giây, cuối cùng chỉ vào U U nói:
"Vậy chọn bạn học Cố U U đi."
U U còn đang suy nghĩ xem tại sao trong sách giáo khoa toán của Tiểu Minh lại có nhiều câu hỏi như vậy thì bỗng nhiên bị gọi tên, bé ngây ngốc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ân cần và hiền từ của giáo viên dạy toán.
"Môn toán của U U rất tốt. Sau này Cố U U sẽ là cán bộ môn toán của lớp chúng ta!"
Cô đã cướp được một cán bộ môn vô cùng đáng yêu trước giáo viên ngữ văn!
Bước chân cô giáo dạy toán nhẹ nhàng, rời khỏi lớp.
U U còn chưa hồi phục tinh thần: ???
Sau khi tan học, Cố Diệu Diệu đã rất sốc khi nghe tin này.
U U cũng có thể làm cán bộ môn toán của lớp, trình độ toán của lớp này đã tệ đến mức nào rồi!
Như thể cảm nhận được sự chế giễu trong mắt chị gái, U U bĩu môi.
Ngược lại Thẩm Tịch Xuyên lại thay U U nói một lời công bằng:
"Cũng không có gì lạ, dù sao trong kỳ nghỉ hè Việt Minh đã dạy xong môn toán lớp một cho em rồi."
U U đắc ý ngẩng cao đầu nhỏ, dụi dụi vào người chị gái giống như một chú cún đang chờ khích lệ.
Cố Diệu Diệu nghĩ nghĩ, cái này có thể gọi là...
Người chậm cần bắt đầu sớm?
------
Nhưng mà có phải người chậm cần bắt đầu sớm hay không thì không biết, tóm lại bởi vì được giáo viên toán chỉ định làm cán bộ môn toán, người luôn chịu đả kích từ toán học như U U bỗng nhiên bùng lên một chút lòng tin.
Vốn dĩ vẫn luôn nghiêm túc khi đi học, U U lại càng trở nên tích cực hơn trong giờ toán.
Không có hứng thú thì không có hứng thú nhưng thái độ của bé vẫn rất nghiêm túc!
Buổi sáng, khi bé ôm một chồng sách bài tập đến văn phòng, các thầy cô đang ngồi trong văn phòng uống trà và nói chuyện phiếm, chủ đề là chuyến đi chơi mùa thu được sắp xếp vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Khi U U bước vào, bọn họ đang thảo luận về địa điểm của chuyến đi chơi mùa thu.
"Cô Quý..."
Cán bộ môn nhỏ nhắn ôm chồng sách bài tập thở hổn hà hổn hển, trịnh trọng đặt sách bài tập lên bàn.
Trong văn phòng cũng có giáo viên của lớp khác, trong đó có nhiều người đã xem 'Bé con đi xa' và trở thành fan của U U.
Các giáo viên cầm bình giữ nhiệt, ánh mắt hiền lành nhìn cô bé đang nghiêm túc báo cáo công việc:
"Phương Minh Vũ không nộp sách bài tập ạ."
Cô Quý dạy toán nhẹ nhàng gật đầu hỏi: "Bạn ấy có nói lý do tại sao không nộp bài không?"
"Hôm qua sách bài tập của bạn ấy bị chó trong nhà cắn hỏng." Hiển nhiên U U vô cùng tin tưởng lời thoái thác của đối phương, còn giải thích giúp bạn: "Cậu ấy nói cậu ấy đã làm bài tập rồi, cô Quý, cô sẽ phạt bạn ấy ạ?"
Cô Quý đã làm giáo viên nhiều năm, là người từng gặp qua nhiều sóng to gió lớn.
Có lúc thì sách bài tập bị rơi vào biển khi đi biển nghỉ mát, có nguyên nhân là vì dùng bài tập của mình làm giấy lau cho bà lão nôn mửa ở bên đường, có người còn lấy lý do bài tập bị bố ăn mất rồi, cô đã từng nghe qua kiểu chết của sách bài tập.
Lý do bị vật nuôi trong nhà cắn là chuyện quá bình thường.
Cô giáo Quý cười nói: "Làm sao có thể."
Chắc chắn là do không làm bài tập.
Đợi lát nữa tới tiết thể dục sẽ gọi bạn đó tới văn phòng làm cho xong.
U U ngây thơ tin đó là sự thật, lúc đang muốn xoay người rời đi, thầy hiệu trưởng gọi bé lại.
"Đây là bạn học Cố U U đúng không?"
Thầy hiệu trưởng khoảng bốn mươi tuổi, đầu hơi hói, nhưng vẫn cẩn thận kéo phần tóc một bên vào giữa, dùng chiếc lược nhỏ chải thành từng đường.
Khi thầy hiệu trưởng nghiêng người nói chuyện với bé, đôi mắt nhỏ của U U không khỏi liếc nhìn lên đỉnh đầu của ông ấy vài lần.
"Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, trường chúng ta sẽ tổ chức một chuyến du lịch mùa thu, thầy muốn hỏi xem ý kiến của học sinh các em như thế nào, muốn đi công viên quốc gia, hay là đi cắm trại dã ngoại ở núi lá phong thành phố A, hay là..."
Thầy hiệu trưởng liên tục kể ra vài sự lựa chọn.
Thật ra U U cảm thấy nghe cái nào cũng chơi rất vui, nhưng thích nhất vẫn là đi cắm trại dã ngoại.
Tuy nhiên khi bé vừa định mở miệng, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó.
"Thầy ơi, phải nộp bao nhiêu tiền cho chuyến cắm trại dã ngoại ạ?"
Thầy hiệu trưởng không ngờ U U lại hỏi vấn đề này. Với hoàn cảnh gia đình của bé thì bé không phải là bạn nhỏ cần quan tâm đến vấn đề này.
"Nếu mà muốn tham gia thì... Mỗi người khoảng chừng năm nghìn tệ."
Những bạn nhỏ học trong trường tư thục này ít nhất cũng là tầng lớp tư sản. Đối với các gia đình trung lưu thì năm nghìn nhân dân tệ không phải là nhiều, thậm chí đối với những gia đình như U U thì từng đó cũng không là gì.
Nhưng U U biết rằng đối với gia đình của Khương Đường thì năm nghìn nhân dân tệ cũng không phải là một số tiền nhỏ.
"Chúng ta đi sở thú được không ạ?" U U kéo tay áo của thầy: "Thầy có biết sở thú động vật nhỏ không ạ? Ở đó có động vật nhỏ rất đáng yêu, cũng rất thú vị..."
Thầy hiệu trưởng cũng từng nghe nói về sở thú này.
Mặc dù nghe có vẻ không hấp dẫn bằng cắm trại dã ngoại và công viên quốc gia, nhưng đây cũng là một sở thú nổi tiếng trên mạng, cũng rất khó để hẹn trước.
"Nhưng mà... Sở thú này thường xuyên đóng cửa để tu bổ, hình như cũng không nhận các đoàn tham quan giống kiểu trường học thế này..."
U U nhảy cẫng lên:
"Em, em có thể hỏi thử! Em có thể!"
Bé có cách!
Cách của riêng bé!!
Sau khi được hiệu trưởng đồng ý, đêm đó U U về nhà, đứng ngoài ban công gọi Ung Trạch.
"Vậy, tại sao em không gọi điện thoại cho anh?"
Ung Trạch vừa mới tắm xong đi ra, cậu cũng không biết U U đã nhảy nhót một mình ở ban công bao lâu.
"Vì chơi rất vui!"
Ống nghe bên kia truyền đến giọng cười khanh khách của bé gái.
"Anh đã nghe nói về chuyến đi chơi mùa thu. Lượng khách mỗi ngày sở thú tiếp nhận đều có giới hạn, nếu toàn bộ trường của em đều đến..."
Ung Trạch nhà có mỏ vàng bình tĩnh nói:
"Vậy dứt khoát đặt bao hết đi."
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh chính là cơ hội tốt để tiếp đón một lượng lớn khách du lịch.
U U không hề biết quyết định này của Ung Trạch sẽ làm cậu tổn thất bao nhiêu tiền trong một ngày.
"Vâng ạ!"
Bé chỉ biết là, anh Ung Trạch sẽ đáp ứng mọi mong muốn của bé, không có gì là không làm được.+
//