: Cuộc chiến hotsearch
Edit & Beta by team Thiên Bách Nguyệt
Công việc của Úc Lan và Cố Khải Châu kết thúc vào tháng mười hai, trước sinh nhật bốn tuổi của U U.
Buổi sáng ngày sinh nhật, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, cả thành phố bị bao phủ bởi một màu trắng tinh.
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đang ngủ ngon lành trong phòng mỗi người, bỗng nhiên cảm thấy trong chăn lạnh ngắt, một bé gái cả người lạnh lẽo chui vào chăn.
"Chị ơi! Tuyết rơi rồi!"
"Anh hai! Chúng ta đi làm người tuyết nhé!"
Mùa đông năm nay cũng là lần đầu tiên U U được thấy tuyết rơi dày đặc như vậy, không phải năm nào thành phố này cũng có tuyết rơi, chỉ có tháng mười hai năm nay bé mới có thể nhìn thấy khung cảnh này.
Vì vậy, mới bảy tám giờ sáng U U đã bắt đầu ồn ào, muốn mọi người mang bé đi ra công viên của khu biệt thự chơi ném tuyết.
"Chơi ném tuyết à? Được nha, ba cũng muốn đi. Chờ ba làm xong việc..."
Đang ngồi trên cây thang để gắn những bông hoa trang trí, Cố Khải Châu nói.
"Anh muốn đi đâu vậy?" Úc Lan đứng dưới cây thang, lạnh lùng nhìn ông nói: "Cây thông noel tự đi vào nhà được à? Mấy thùng chuyển phát nhanh chất đống ở đó đã dọn chưa? Nhờ anh giúp trang trí nhà cửa mà anh lại cứ kiếm cớ trốn đi?"
Cố Khải Châu: "Vậy nên anh đã nói với em là nhờ người bán cây thông noel đến giúp đi..."
Úc Lan hỏi: "Người ta giúp chúng ta không tốn tiền sao? Cũng phải tốn thêm gần trăm ngàn."
Cố Khải Châu: "Nhưng ngày hôm qua em mới mua hai chiếc túi Hermes..."
Úc Lan: "Đó là bản giới hạn, sao lại không mua được chứ. Anh thì biết cái gì."
Cố Khải Châu: "..."
Được rồi, dù sao thì chính là như vậy, Úc Lan có thể bỏ ra số tiền lên đến sáu con số để mua túi xách, còn ông thì phải làm việc mà chỉ mấy người cu li mới làm.
Đứng bên cạnh, U U cảm thấy hơi đau lòng cho bố, bé nhẹ giọng nói:
"Mẹ đừng bắt nạt ba nữa có được không?"
Cố Khải Châu được chiếc áo bông nhỏ tri kỉ quan tâm nên rất vui vẻ nhưng ngay sau đó đã nghe thấy Úc Lan đúng lý hợp tình nói:
"U U, đây không gọi là bắt nạt, đây chính là công dụng của việc lấy chồng đó!"
U U chớp chớp mắt: "Thật ạ?"
Úc Lan: "Đúng vậy, nếu không thể làm việc nặng thì mẹ gả cho ba con làm gì chứ? Mẹ và chị Minh Anh của con sống với nhau là được rồi, đúng không?"
U U bỗng nhiên bừng tỉnh, hình như bé đã tiếp thu được một chút kiến thức kỳ lạ về vấn đề hôn nhân.
Chờ anh hai và chị gái rửa mặt, thay đồ xong, ba anh em quấn chặt áo khoác và khăn quàng cổ, dắt theo Miên Miên đang mặc áo len màu hồng, cùng nhau lên đường đến công viên nhỏ ở trung tâm khu biệt thự.
Vì đêm qua tuyết rơi rất dày nên từ sáng sớm đã có rất nhiều bố mẹ đưa con đến công viên nhỏ đắp người tuyết.
Mặc dù đông người nhưng khi ba anh em nhà họ Cố xuất hiện vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác.
"Cậu tên là Cố U U đúng không?"
Vài đứa trẻ tụ tập xung quanh, chỉ vào U U và Cố Diệu Diệu nói:
"Mình đã từng thấy cậu!"
"Các cậu là em gái nhỏ trên ti vi!"
"Mẹ, là cậu ấy! Cậu ấy là đứa nhỏ ngốc bị con ngỗng đuổi theo!"
U U: ?
"Chị ơi, cậu ấy mắng em." U U lập tức méc chị.
Cố Diệu Diệu thản nhiên lấy một nắm tuyết trên mặt đất, nặn thành một quả bóng nhỏ ném vào gáy cậu nhóc đang chuẩn bị gọi mẹ qua đây xem náo nhiệt.
"Nhóc nói ai là đứa ngốc?"
Quả cầu tuyết lạnh lẽo đập vào cổ rồi nhanh chóng tan thành những mảnh tuyết vụn.
Cậu nhóc bị lạnh nên nhảy cẫng lên.
"Cậu ném tôi!"
Không chịu thua, cậu bé khỏe mạnh bướng bỉnh kia cũng hốt một mớ tuyết, còn chưa bóp chặt thành quả cầu tuyết đã ném qua bên kia.
Nhưng lại không đủ lực, cuối cùng rơi trúng người U U.
Miên Miên đang đứng một bên quan sát đã phản ứng rất nhanh, nó cắn mũ áo khoác lông vũ của U U rồi kéo bé qua một bên, giúp bé chặn được quả cầu tuyết lạnh lẽo.
"Cậu dám ném Miên Miên!"
U U nhìn thấy bạn bé bị ném, lập tức nóng nảy, bé ngồi xổm xuống mặt đất giống như một con chó nhỏ điên cuồng đào tuyết, vừa bới tuyết, vừa lẩm bẩm "Ai ném Miên Miên tôi sẽ ném người đó", vừa muốn lăn được một quả cầu tuyết khổng lồ.
Ở bên kia Cố Diệu Diệu và cậu bé đã ném qua ném lại vài lần.
"Cậu, cậu là con gái! Mà sao hung dữ quá vậy!" Cậu bé bị ném đến nỗi choáng váng, tức giận gọi thêm những người bạn khác: "Các cậu mau giúp tớ trả thù!"
Những đứa trẻ khác không biết nguyên nhân nên chỉ nghĩ rằng đó là một trận ném bóng tuyết. Nghe cậu bé hét lên thì tranh nhau ném loạn xạ, đến nỗi không phân biệt được ai là địch ai là bạn.
"Cậu ném tớ làm gì? Ném Cố Diệu Diệu kia kìa!"
"Ha ha ha, Tưởng Hạo Nhiên, thế mà cậu lại bị một bé gái học lớp hai bắt nạt, cậu thật yếu ớt!"
"Cậu, cậu, các cậu cũng giống vậy, cũng không đánh lại cậu ấy!"
"Ai nói chúng tớ đánh không lại? Chúng tớ không giống cậu!"
Những cậu bé háo thắng sôi nổi vực dậy tinh thần chiến đấu, như thể Cố Diệu Diệu chính là một boss lớn trong trò chơi, đánh bại cô là có thể chứng tỏ được sự lợi hại của mình.
U U nghe bọn họ nói chuyện, kéo tay áo chị gái:
"Chị ơi, bọn họ biết chị hả?"
Cố Diệu Diệu vội vàng nặn một quả cầu tuyết siêu lớn, thuận miệng nói:
"Có lẽ vậy. Trẻ em trong khu biệt thự của chúng ta đều học cùng một trường tiểu học."
Cùng một trường tiểu học...
U U chỉ học nhà trẻ chưa đến một năm nên bé không còn nhớ rõ trường học có dáng vẻ như thế nào.
"Có điều bọn họ biết chị, nhưng chị lại không biết bọn họ."
Cách đây không lâu Cố Diệu Diệu cũng đã bảy tuổi, so với khuôn mặt nhỏ phúng phính như trẻ con của U U thì mặt cô ốm hơn, cũng là một đôi mắt hạnh giống nhau, nhưng đuôi mắt của cô lại dài hơn, làm lộ ra một chút lạnh lùng, sắc bén.
Không phải kiểu dễ thương cho lắm nhưng đã lộ rõ dáng vẻ của một mỹ nhân tương lai.
Đặc biệt, cô và gia đình đã tham gia chương trình thực tế nổi tiếng kia nên cô cũng trở thành một ngôi sao nhí, vì vậy ở trường học cô cũng rất nổi tiếng.
U U ngây ngốc một lúc, sau khi lấy lại tinh thần thì quy mô của trận ném tuyết kia càng ngày càng lớn. Trong công viên nhỏ ven hồ, hầu như tất cả các bạn nhỏ đều tham gia vào trận chiến này.
Bởi vì bên địch người đông thế mạnh nên Cố Diệu Diệu rơi vào tình huống bất lợi. Lúc này không biết Thẩm Tịch Xuyên lấy từ đâu ra một cái kẹp quả cầu tuyết lớn đưa cho cô:
"Dùng cái này."
Đám nhỏ phía đối diện: Ôi trời...!
Cậu ta có một cái kẹp quả cầu tuyết rất lớn! Sẽ chắc chắn hơn quả cầu tuyết mà bọn họ nắn bằng tay!
Hai anh em nhà này có còn là con người hay không!
Sau khi đại ma vương Cố Diệu Diệu có được vũ khí trong tay, vui vẻ cười ha ha, mỗi lần giơ tay ném xuống chính là một đống quả cầu tuyết lớn, ném đến mức khiến đám trẻ con cuống quýt chạy trốn.
Bởi vì cảnh tượng quá nổi bật cho nên có vài người bạn học của Thẩm Tịch Xuyên đi ngang qua nhìn thấy bèn lại đây tò mò hỏi:
"Người đang bị đuổi đánh kia không phải là học sinh lớp , chuyên đi bắt nạt người khác sao?"
"Người đuổi theo họ là ai vậy? Con gái sao? Có sức chiến đấu như vậy lẽ nào là khỉ đột thành tinh?"
Ở bên cạnh, U U tức giận ngắt lời bọn họ:
"Không phải khỉ đột! Là chị gái xinh đẹp của em!"
Thẩm Tịch Xuyên cũng lạnh nhạt liếc mắt nhìn bọn họ:
"Là em gái tôi, các cậu vừa nói cái gì?"
Đám bạn: "..."
Mặc dù Thẩm Tịch Xuyên nhảy đến lớp , dù tuổi còn nhỏ nhưng các nam sinh trong lớp vẫn rất xem trọng và kính nể cậu bởi vì khí chất thiên tài bậc nhất của cậu. Kỳ nghỉ đông cũng sắp hết rồi, bọn họ con đang tính chép bài tập của cậu.
"Không có, không có, tôi nói Quý Minh Ngạn giống con khỉ đột!"
"Này...?"
"Đây là em gái của cậu đúng không? Tôi có gói biểu tượng cảm xúc của em gái cậu đấy!"
Ngạc nhiên không! Bất ngờ không!
U U vốn đang tức giận nhìn chằm chằm bạn học của anh trai nhưng vừa nghe thấy 'Biểu tượng cảm xúc' - danh từ mà bé chưa từng nghe bao giờ, bé lập tức bày ra bộ dạng nghiêm túc, còn cơ thể lại lặng lẽ ghé sát vào tai của Thẩm Tịch Xuyên hỏi:
"Anh ơi, gói biểu tượng cảm xúc là cái gì vậy ạ?"
Thẩm Tịch Xuyên: Anh cảm thấy em không nên biết thì hơn...
Cuối cùng, mấy cậu nhóc tám chín tuổi nói thêm vài câu để đánh lạc hướng sang chủ đề khác. Trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở Thẩm Tịch Xuyên:
"Tuần sau ủy viên học tập nhớ châm chước một chút nha!"
"Chúng ta đi chơi bóng đi! Thứ hai lúc dò bài nhớ cho chúng tớ một con đường sống nha!"
Đám bạn vừa cười vừa sánh vai rời đi.
U U nhìn bóng lưng bọn họ hồi lâu rồi nói:
"Anh hai, ủy viên học tập là cái gì vậy?"
U U giống như một đứa trẻ thất học, ngơ ngác mở to mắt nhìn cậu.
Cuối cùng, khi Cố Diệu Diệu dẫn đầu một nhóm các bé gái trong công viên đẩy từng cậu bé xuống xe trượt tuyết, khi quay trở lại, cô phát hiện ra tâm trạng của U U không còn vui vẻ như lúc mới đến.
Nhưng hỏi bé thì bé cũng không nói lí do khiến Cố Diệu Diệu bối rối không biết làm sao.
Về đến nhà, buổi tiệc sinh nhật của U U cũng đã sẵn sàng.
Vì gần đến lễ giáng sinh nên nhà họ Cố trang trí cây thông Noel, trong sảnh lớn dùng bóng bay xếp thành dòng chữ "Happy Birthday", trên mặt đất thì chất đầy những món quà được đóng gói tinh tế và đẹp mắt.
Tiệc sinh nhật hôm nay cũng chỉ có năm người trong gia đình bọn họ.
Sau khi hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật và được mọi người tặng quà, Cố Khải Châu ôn nhu nói:
"U U bốn tuổi có thể ước một điều ước."
Bốn ngọn nến trên bánh sinh nhật chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của U U.
Bé trịnh trọng nhắm mắt lại, lặng lẽ cầu nguyện...
Bé hy vọng mình có thể giống như anh chị của bé.
Một ngày nào đó, bé sẽ có thật nhiều bạn học, nếu được như vậy thì bé sẽ không bao giờ bắt nạt các bạn ấy.
-----
Sau sinh nhật của U U, cuối cùng《 The last Altyn》đã được công chiếu vào mùa xuân.
Bộ phim này là bộ điện ảnh đầu tiên của Úc Lan sau khi bà trở lại giới giải trí, tất nhiên, người đại diện của bà và cả nhà họ Cố đều hy vọng bà sẽ có một khởi đầu thuận lợi.
Cố Khải Châu cũng hoàn toàn vứt bỏ thành kiến của ông và Phí Quân, tự mình đặt bao một rạp chiếu phim và mời tất cả các thành viên trong đoàn đội của ông đến xem tác phẩm của vợ và con gái.
Sau khi nhận được tin này, đám phóng viên giải trí giống như được tiêm máu gà, nhanh chóng viết bản thảo gửi đi, chủ đề Cố Khải Châu đặt bao cả rạp phim mới của Phí Quân thẳng tiến leo lên đứng đầu bảng hot search.
Tiêu đề giật tít có hơi bốc mùi "Gay" này đã thu hút đông đảo quần chúng thích ăn dưa, ai cũng hóng hớt kiểu 'mau cho tôi xem' mà lao vào hot search, vài giây sau lại hùng hổ mắng lớn 'Đây hả? Chỉ thế này thôi hả?' rồi thoát khỏi chủ đề.
Sau đó lại vào xem trailer được trang chủ của bộ phim tung ra.
Trong trailer, cảnh quay của U U chỉ vỏn vẹn có một giây, hơn nữa còn là góc quay từ xa.
Vào ngày đầu tiên công chiếu, trang chủ lại tung ra cảnh quay hậu trường của bộ phim, trong đó là cảnh một bé gái đang chải lông cho sư tử, chính là hình ảnh quay được khi U U nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương của sư tử vào lần đầu tiên nhìn thấy nó.
Mặc dù hậu trường của phim điện ảnh đều có chuyên gia phụ trách quay chụp, cắt ghép, nhưng có thể đặc sắc giống như một cảnh tượng thần kì thế này thì không một người nào có thể ngờ được.
Không ai có thể nghĩ rằng, sẽ có một đứa bé sẵn sàng đến gần một con sư tử hung dữ.
Mọi người cũng chưa bao giờ nghĩ con sư tử này lại ngoan ngoãn để cho cô bé đến gần và chải lông cho nó, nó hiền lành như một chú chó có bộ lông dài màu vàng vậy.
Trong cảnh quay hậu trường hoành tráng này lại có một sự hoà hợp kỳ lạ giữa con người và thiên nhiên, ngoài ra còn có một đoạn phỏng vấn ngắn của Phí Quân.
Ông giải thích cặn kẽ nguồn gốc của con sư tử, các biện pháp bảo vệ an toàn trên phim trường và lí do vì sao ông muốn quay cảnh phim này.
"Nếu không có phương thức giải trí méo mó như xiếc thú thì con sư tử này đã được tự do chạy nhảy trong thiên nhiên, trong thế giới của riêng nó..."
"Tôi hy vọng khi mọi người xem từng cảnh quay của U U và sư tử, đặc biệt là đoạn sư tử chạy giữa một cánh đồng hoang vu sẽ chạm vào cảm xúc của mọi người..."
"Mỗi một vết thương trên người nó, đều là tội ác của con người..."
Không mất nhiều thời gian để đoạn phim hậu trường này xuất hiện trên bảng hot search, rất nhanh chóng nó đã đứng ngang hàng với hot search của Cố Khải Châu.
Sau đó vượt qua và trở thành top hot search.
Phía dưới bình luận, bùng nổ một cơn sóng tình thương của mẹ:
【Bảo bối U U của tôi quá can đảm hu hu hu】
【Tuy rằng được áp dụng các biện pháp an toàn nhưng bé vẫn phải cẩn thận nha!】
【Ôi. U U của chúng ta đang cưỡi trên lưng sư tử và chạy trên một cánh đồng hoang vu, đây là cảnh quay cổ tích gì vậy? U U của chúng ta chính là công chúa Disney đang lẩn trốn đúng không? 】
【Ha ha ha ha. Tôi đã thấy hot search của đạo diễn Cố. U U, bảo bối mau xông lên! Áp đảo hot search của ba em luôn!】
Cố Diệu Diệu chỉ vào hot search Cố U U cưỡi sư tử, không có ý tốt nói với Cố Khải Châu:
"Ba xem kìa, ba cũng không hot bằng U U."
"Ba có tức không?"
Cố Khải Châu bị Cố Diệu Diệu đâm vào tim: "..."
..
: Vào lớp một
Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt
Những bộ phim nghệ thuật do Phí Quân sản xuất luôn thuộc nhóm tác phẩm có chất lượng hàng đầu. Mặc dù trước kia chúng đều được các nhà phê bình trong giới hết lời khen ngợi, nhưng số người mua vé xem phim lại rất ít, thế nhưng không biết vì sao mà bộ phim lần này lại bán vé rất tốt.
Phim nghệ thuật là những bộ phim chọn lọc khán giả (kén người xem), thường sẽ nâng cao nhận thức, chú trọng đến giáo dục và bồi dưỡng thẩm mỹ cho người xem; Khác với phim thương mại thường đáp ứng nhu cầu và thị hiếu của công chúng.
Trong giới có người nói đùa, nhờ có vợ và con gái của ông trùm phòng vé Cố Khải Châu tham gia cho nên doanh thu phòng vé mới được cải thiện như vậy.
Vốn tưởng rằng nghe được lời này thì Phí Quân sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ ông lại bình tĩnh nói:
"Lần này đúng là hai mẹ con họ có công rất lớn."
Tất nhiên nhân vật quan trọng nhất vẫn là U U, nếu không phải bé dám quay phim với sư tử thì chắc chắn đoạn phim tinh hoa nhất, huyền ảo nhất của cả bộ phim đã bị cắt bỏ, bởi vì ông không muốn dùng kỹ xảo để thay thế.
Hơn nữa, Úc Lan lại diễn rất tròn vai nữ hai của mình.
Một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp vừa mang tính cách loại A vừa dịu dàng như làn gió nhẹ, trên người mặc áo da, lái xe việt dã chạy thẳng vào khu vực vắng vẻ không người. Một nữ diễn viên vừa có ngoại hình vừa có kỹ thuật diễn tốt như vậy, ngoại trừ Úc Lan thì ông không thể tìm ra người thứ hai.
Tính cách loại A chỉ những người có ý thức địa vị, tham vọng cao, cứng nhắc, là người mạnh mẽ, luôn căng thẳng, áp lực.
Tất nhiên vai diễn luôn mang đến thành tựu cho diễn viên.
Đến khi bộ phim《The last Atlyn》được công chiếu, người hưởng lợi nhiều nhất không phải là đạo diễn Phí Quân, cũng không phải là Hạ Ngữ Nhiên - người vừa ra mắt đã được đóng vai nữ chính của một bộ phim đạt doanh thu . tỷ, mà chính là Úc Lan, người dựa vào bộ điện ảnh này để đánh dấu sự trở lại vô cùng thành công của bà.
Nếu không thì sao người ta lại nói diễn viên phải nhờ vào tác phẩm chứ. Lúc trước trong chương trình thực tế kia, mặc dù người sáng suốt đều biết Úc Lan không phải là tiểu tam, bà cũng không ngược đãi con riêng của chồng nhưng vẫn có người ác ý nói ra nói vào.
Có điều sau khi bà dựa vào bộ phim này để trở mình thì những người trộn lẫn trong đám thủy quân, chuyên môn đi nói xấu bà đã không thể nhảy nhót lung tung được nữa.
Dù cho có người cố ý bới móc, gây sự thì ngay lập tức sẽ bị người qua đường và fans nghiền áp.
Bát nước bẩn từng hắt lên người Úc Lan đã hoàn toàn được rửa sạch.
Các loại kịch bản và hợp đồng quảng cáo thay phiên nhau kéo đến chỗ Úc Lan khiến Hạ Ngữ Nhiên ghen tị đỏ mắt.
Cuối năm, trên thảm đỏ của buổi lễ trao giải, đám phóng viên hỏi cô ta một câu: "Mọi người đều cảm thấy Úc Lan mới là nữ chính trong bộ điện ảnh này. Cô có suy nghĩ gì? "
Nghe vậy cô ta lập tức nhập vai tiểu bạch hoa bán thảm:
"Lan tỷ diễn rất xuất sắc. Tôi chỉ là người mới, không dám so sánh với tiền bối đã xuất đạo nhiều năm như vậy, nhưng tôi nghĩ rằng tôi vẫn còn trẻ, tôi sẽ luôn nỗ lực, cố gắng mỗi ngày để xứng đáng với vai nữ chính mà đạo diễn Phí giao cho."
Tiểu bạch hoa, hoa sen trắng: ở đây dùng để ám chỉ các cô gái luôn làm ra vẻ trong sáng, vô tội, tương tự như "trà xanh".
Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
Úc Lan là người quang minh chính đại không nói lời mờ ám. Sau khi giành được giải nữ phụ xuất sắc nhất, bà chặn Hạ Ngữ Nhiên vào một góc, cảnh cáo:
"Khi mười chín tuổi tôi xinh đẹp hơn cô nhiều. Khi cô đến tuổi này của tôi, chưa chắc đã được một nửa của tôi đâu."
Hạ Ngữ Nhiên vô cùng tức giận.
Nhưng dù cô ta tức giận, còn âm thầm dùng thủ đoạn để hắt nước bẩn lên người Úc Lan thì vẫn không thể ngăn được bà liên tục thuận buồm xuôi gió phất lên, một lần nữa ngồi vào hàng ngũ nữ diễn viên tuyến đầu.
Sau khi Úc Lan rửa sạch vết nhơ, nhà họ Cố bắt đầu chuẩn bị cho U U đi học tiểu học.
Tuy nhiên nếu tính theo tuổi thì phải chờ đến lúc sáu tuổi U U mới có thể đi học tiều học, cũng chính là năm sau.
Nhưng Úc Lan lại có suy nghĩ khác.
"Đi học sớm một chút cũng tốt. Nếu lỡ có bị ở lại lớp thì cũng không vì tuổi mà phải lo lắng, đúng không con?"
Úc Lan sờ đầu nhỏ của U U, bà cho rằng với chỉ số thông minh của U U thì chắc chắn sẽ bị ở lại lớp.
Nhưng U U không hiểu ở lại lớp nghĩa là gì, bé vui vẻ đi tìm Thẩm Tịch Xuyên:
"Anh ơi! Anh ơi! Mẹ nói sau này em sẽ ở lại lớp đó! Ở lại lớp là gì vậy ạ? Cũng lợi hại như nhảy lớp phải không ạ?"
Thẩm Tịch Xuyên: Khoan hãy nói, cậu cảm thấy Úc Lan nghĩ như vậy cũng vô cùng hợp lý.
Tuy nhiên xuất phát từ việc bảo vệ hình ảnh ngôi trường tiểu học trong lòng bé, cậu cũng không trực tiếp vạch trần.
Chỉ xoa đầu bé, thản nhiên cười nói:
"Không khác nhau lắm."
Nửa năm nữa là Cố Diệu Diệu lên lớp ba, năm nay Thẩm Tịch Xuyên cũng không nhảy lớp, từng bước từng bước chuẩn bị vào lớp sáu.
Cậu sẽ cố gắng chịu đựng xong năm lớp sáu, sau đó trực tiếp trở thành thiếu niên trung học, như vậy thì đã tiến thêm một bước, càng gần kỳ thi đại học.
Cứ như thế, ba anh chị em nhà họ Cố sẽ học chung trường tiểu học.
Tất nhiên U U là người vui nhất. Từ mùa xuân bé đã bắt đầu mong đợi, hưng phấn đến mùa hè, cho đến khi Thẩm Tịch Xuyên đã rảnh rỗi sau cuộc thi Olympic toán học thì bé không còn vui vẻ được nữa.
"Để giúp em có thể đuổi kịp các bạn, kỳ nghỉ này, anh và Việt Minh sẽ dạy em hai môn là toán và văn."
Đã lâu không gặp, lúc này Việt Minh đứng bên cạnh Thẩm Tịch Xuyên có chút ngượng ngùng gãi đầu:
"Cái này... Thẩm Tịch Xuyên... Cậu học toán giỏi hơn tôi nhiều, sao cậu không dạy?"
Thẩm Tịch Xuyên bình tĩnh trả lời:
"Nếu tôi dạy môn toán cho U U thì tình cảm anh em chúng tôi sẽ luôn đứng bên bờ sụp đổ."
Việt Minh: ?
Thẩm Tịch Xuyên vỗ vai cậu ta:
"Dạy toán cho U U chính là gánh thì nặng mà đường thì xa, cậu cố gắng lên nhé. "
Không, không đến mức đó chứ?
Sau khi thầy giáo Tiểu Thẩm rời đi, thầy giáo Tiểu Việt vô cùng lo lắng ngồi đối diện U U, sau đó mở "Giáo án" mà cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng ra.
"Vậy... Chúng ta bắt đầu học nha?"
U U ra vẻ rất hăng hái với chuyện học tập, ngồi ngay ngắn trả lời:
"Vâng!"
Nếu dựa theo yêu cầu của sách giáo khoa thì toán lớp một cũng không khó, đơn giản chỉ là nhận biết con số, học phép cộng dưới hai mươi và học cách xem đồng hồ...
Thật ra U U có thể hiểu được đến bảy, tám phần.
Tuy nhiên, chắc chắn yêu cầu của trường tiểu học quốc tế sẽ cao hơn nhiều, cho nên Việt Minh chuẩn bị dạy bé cả phép cộng trừ trong phạm vi một trăm của chương trình học kì hai lớp một.
"Vậy hôm nay chúng ta sẽ học..."
"Anh Việt Minh! Chị em nói ở tiểu học thì mọi người đều có chỗ ngồi cố định và có cả bạn cùng bàn nữa, đúng không ạ?"
"Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ học..."
"Chị còn nói một lớp có hơn bốn mươi bạn luôn! Nhiều vậy ạ? Chị còn nói trong lớp sẽ bầu ra lớp trưởng, lớp phó và cả lớp phó học tập nữa!"
U U nói đến vô cùng kích động.
"Anh trai của em là ủy viên học tập đó! Rất giỏi đúng không!?"
Việt Minh: "Đúng vậy, rất giỏi. Giỏi thì giỏi nhưng mà trước tiên chúng ta nên học trước ..."
"Nhưng mà hình như làm ủy viên học tập thì phải cho các bạn khác chép bài tập. Em thấy tự mình làm bài đã rất khó rồi nên không thể để cho các bạn khác chép được, em không nên làm ủy viên học tập đâu nhỉ..."
Liên tiếp bị cắt ngang, Việt Minh nhìn U U đang đắm chìm trong những ảo tưởng tươi đẹp, tâm trạng có chút phức tạp.
Cậu cảm thấy bé đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Muốn làm ủy viên học tập thì phải thông minh.
——
Tuy rằng năng lực học tập của U U cũng không thuộc dạng ưu tú, nhưng tốt xấu gì thì Thẩm Tịch Xuyên và Việt Minh đều là người thông minh số một số hai, một người là thiên tài nhảy lớp, một người luôn có thành tích đứng đầu còn giành được học bổng.
Có hai người học giỏi như vậy giảng dạy, cho dù U U có là gỗ mục đi nữa thì bé cũng có thể được mài giũa thành một bông hoa xuất sắc.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ cho việc đến trường, cuối cùng ngày đi học của U U cũng sắp đến.
Buổi tối trước ngày khai giảng, U U quyết định tự thưởng cho mình, bé ôm đùi Úc Lan làm nũng nửa ngày, cuối cùng cũng lấy được hai hộp kem cực lớn.
Một hộp bé mang cho Việt Minh, người sắp quay về trường nội trú, hộp còn lại là của bé.
Vốn dĩ Úc Lan chỉ cho bé ăn nửa hộp, nhưng mà bởi vì thèm ăn, lại sợ mẹ cướp mất nửa hộp kem còn lại nên U U một hơi ăn hết cả hộp.
Ăn xong, U U thỏa mãn nằm trên sô pha xoa xoa cái bụng nhỏ, chép chép miệng còn đọng lại chút mùi kem vani, rất có dáng vẻ của người được hưởng thụ cơm no rượu say, chìm đắm trong xa hoa trụy lạc.
Sau đó, ngay trong đêm hậu quả đã tìm đến:
"Mẹ ơi... Bụng, đau bụng... U U... Đau bụng quá..."
Nửa đêm, U U suy yếu đi đến gõ cửa phòng ngủ chính, hơi thở thoi thóp, vô cùng đáng thương.
Cả nhà đều bị bé dọa tới mức tỉnh ngủ, vội vàng gọi xe cứu thương đưa bé đi cấp cứu.
"Viêm ruột cấp tính, không quá nghiêm trọng." Sau khi kiểm tra xong bác sĩ nói thêm: "Truyền một bình nước rồi tiêm một mũi sẽ khỏe lại thôi, bạn nhỏ không cần sợ nha."
U U: Thật xin lỗi, bé sợ kim tiêm lắm.
Bụng đau, tay cũng sắp bị đau, U U rưng rưng nước mắt, vô cùng đáng thương nhìn bố.
"Ba ơi, ba xin chú bác sĩ được không? U U không muốn tiêm đâu."
Cố Khải Châu dở khóc dở cười nói: "U U, cái này không thể xin xỏ được, phải tiêm thì bụng con mới hết đau."
U U: "Nếu tiêm thì bụng và tay đều sẽ đau, còn để vậy thì chỉ có bụng bị đau thôi!"
Còn nói vô cùng hợp lý.
Cố Diệu Diệu nắm lấy cánh tay đang muốn rụt lại kia, nói với bé:
"Nếu không tiêm thì bụng của em sẽ bị đau đến mức thối rữa, em sợ tiêm hay sợ bụng bị hỏng?"
U U bị chấn động bởi lời nói của chị gái, cái miệng nhỏ run run, thì thào trả lời:
"Vậy thì tiêm đi..."
Đứng bên cạnh, bác sĩ và y tá đều che miệng nhịn cười.
Mặc dù ngoài miệng đã đồng ý nhưng U U vẫn cứ rụt tay về, không ngừng lải nhải:
"Chị y tá, chị xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ rất dịu dàng đúng không ạ? Chị sẽ không dùng lực quá mạnh để chích em đúng không? Chị không cần lừa em là không đau, cũng đừng đột ngột chích em, chị phải đếm một hai ba..."
Y tá ra vẻ đồng ý với U U, dịu dàng từ tốn nói: "Được được, chị sẽ đếm một hai ba". Tuy nói vậy nhưng chị y tá lại rất tàn nhẫn và chuẩn xác, mới đếm đến hai đã chích một phát, sau đó nhanh chóng dán băng cầm máu, hành động vô cùng dứt khoát, liền mạch.
U U bị lừa: ...
Biểu cảm trên mặt U U vẫn dừng lại ngay khoảnh khắc đội ngột bị chích kia, một mặt tràn đầy hoảng sợ. Cho đến khi chị y tá xoa đầu và đưa cho bé một viên kẹo, lúc này bé mới lề mà lề mề có phản ứng muốn khóc.
Thẩm Tịch Xuyên thấy U U nhăn mặt, chu chu miệng nhỏ ra dáng chuẩn bị gào khóc, cậu nhanh tay nhét viên kẹo vào miệng bé, sau đó bắt đầu khen ngợi:
"Ồ! U U thật dũng cảm! Bị chích mà không hề khóc! Dũng cảm quá đi!"
Thẩm Tịch Xuyên nói xong, Cố Diệu Diệu cũng tiếp lời tâng bốc bé:
"Đúng vậy, những bạn nhỏ khác đều khóc, chỉ có U U của chúng ta là không khóc. U U thật giỏi, em gái chị quá giỏi."
Mặc dù giọng điệu của hai người đều vô cùng miễn cưỡng, nhưng mà U U vẫn bị lừa, bé thích như vậy.
Sau khi được anh trai và chị gái khen ngợi, chỉ trong nháy mắt dáng vẻ tủi thân muốn gào khóc của bé đã hoàn toàn tan biến, bé bắt đầu rối rắm suy nghĩ xem "Mình có nên khóc hay không".
Khóc chứ... Nhưng mà mọi người vừa khen bé kìa.
Hay là không khóc... Nhưng mà bị tiêm đau quá đi mất.
Bé con nghĩ đi nghĩ lại đến nửa ngày trời, cuối cùng quyết định khóc, nhưng lúc này chỗ bị tiêm đã không còn đau như lúc nãy nữa.
Giống như khi bé rất muốn hắt xì nhưng nó vừa đến miệng đã bị nuốt vào trong, U U há miệng, khuôn mặt nhỏ ngơ ngác, biểu tình mơ hồ xen lẫn chút xíu không cam lòng.
Quên đi.
Không khóc thì không khóc.
Vốn dĩ U U rất dũng cảm nha!
U U không nghĩ đến, theo lời bác sĩ thì tiêm một mũi sẽ hết bệnh viêm ruột cấp tính.
Nhưng mà bé phải nằm viện hai ngày, đến ngày thứ ba mới xuất viện, ngày thứ tư mới chậm chạp đến lớp một báo danh.
Giáo viên chủ nhiệm vừa thân thiện lại dịu dàng dẫn bé đến lớp, sau đó chỉ tay vào một cái bàn trống dưới bục giảng nói:
"Các bạn khác trong lớp đều đã có chỗ ngồi rồi, chỉ còn trống bàn này. Lớp chúng ta còn một bạn hai ngày nữa mới đến nên tạm thời U U ngồi một mình được không nào?"
"Dạ được ạ."
Phía dưới lớp là những cặp mắt vô cùng tò mò. U U đứng trên bục giảng, tay siết chặt quai đeo cặp sách, hồi hộp đảo mắt nhìn lướt qua các bạn cùng lớp, bé sợ nhìn thấy những ánh mắt chán ghét giống như lúc còn ở trường mẫu giáo.
May mắn là các bạn học của bé tuy có chút tò mò, nhưng ánh mắt lại vô cùng thân thiện.
U U ngoan ngoãn nghe theo lời giáo viên chủ nhiệm, ngồi xuống bàn học kế bên cửa sổ.
Ngày đầu tiên đi học tiểu học, giáo viên dịu dàng, bạn học hiền lành, cũng không có ai nói lời khó nghe với bé như lúc ở trường mẫu giáo.
U U cảm thấy rất vui.
Nhưng mà bé chưa vui vẻ được bao lâu.
"Cuối cùng cũng tan học rồi, tớ mắc tiểu nãy giờ, Sở Sở cậu có muốn đi vệ sinh không?"
"Tớ không muốn, nhưng mà tớ có thể đi với cậu!"
"Vậy chúng ta cùng đi nhà vệ sinh nào!"
Phía trước mặt, hai cô bé tay trong tay vui vẻ bước ra khỏi lớp.
Bỗng nhiên U U nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Trong mấy ngày bé vắng mặt, hình như các bạn học khác đều đã kết bạn với nhau.
Mà bé chỉ có một mình!
Bé không có bạn để cùng đi vệ sinh!!
..