Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

chương 24: chúng ta đã định đi theo bước chân của thời gian

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm hôm đó Tri Kiều hầu như không ngủ, thứ nhất là vì rúc trong túi ngủ trong lều không phải là chuyện thoải mái gì, thứ hai là vì trong cái lều nhỏ xíu này còn có một người khác đang nằm cùng, cô có thể nghe thấy âm thanh mỗi lần anh hít thở, bởi vậy cô cũng nghĩ phải chăng anh cũng nghe thấy tiếng hít thở của cô. Bỗng nhiên cô cảm thấy ngại ngùng, thậm chí còn ngại ngùng hơn lúc hai người ngủ cùng giường với nhau.

Cô vốn tưởng rằng Chu Diễn sẽ nói gì đó, nhưng anh không hề nói gì cả. Từ khi chui vào túi ngủ tới giờ, dường như anh chìm luôn vào trong giấc ngủ, không hề phát ra một tiếng động gì. Một lát sau, Tri Kiều cũng mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại. Đến nửa đêm, bên ngoài bỗng vang lên tiếng sét đánh, sau tiếng sét long trời lở đất, hai người đều tỉnh lại.

“Sẽ có mưa to sao?” Cô lo lắng hỏi.

“Có lẽ thế,” Chu Diễn vẫn đang nằm, tựa như đang lắng nghe bản nhạc thiên nhiên dành cho con người, “Ai biết được.”

“……”

“Nhưng nếu mưa to thật, thì cái lều này gặp vấn đề mất.”

“Có vẻ anh không sợ gì nhỉ.” Cô quay đầu lại nhìn anh. Đây là một cảnh tượng kì diệu đến nhường nào, hai người nằm song song với nhau, trong cái lều nhỏ xíu, thế giới bên ngoài đang trải qua một quá trình chuẩn bị đáng sợ, có lẽ không bao lâu nữa bọn họ sẽ bị vây quanh bởi mưa gió. Nhưng hiện tại, dù nói thế nào thì bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả, bọn họ vẫn chỉ là một người đàn ông và một người phụ nữ yên lặng nằm cùng với nhau.

“Sợ hãi không có ý nghĩa gì cả.”

“Anh lúc nào cũng lý trí vậy sao……”

Chu Diễn thở dài, có lẽ sau khi suy nghĩ một lúc vẫn không thể tự đưa ra một đáp án làm mình hài lòng. Vì vậy anh hỏi ngược lại: “Em thấy lý trí thì không tốt sao?”

“Người quá lý trí đôi lúc sẽ làm người khác cảm thấy sợ hãi.”

“Vậy em sợ tôi sao?”

“Không……” Cô ngừng lại một lát, “Nhưng đôi khi anh làm người khác khó có thể đến gần.”

Chu Diễn cười cười, không nói gì cả.

“Anh đã từng yêu ai chưa?” Tri Kiều nhớ mình đã từng hỏi câu này, nhưng anh không trả lời.

Anh cũng quay đầu lại nhìn cô.

“Đừng hiểu lầm,” Cô vội vàng nói, “Đơn giản là em tò mò thôi, không có ý gì khác, nếu anh không muốn nói, thì thôi vậy.”

“……Chưa từng.” Anh nói, “Hình như tôi…… không thể yêu ai được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi không biết yêu một người là như thế nào.”

“Trừ ‘lỗ sâu’ mà ai cũng biết thì anh cũng không biết thế nào là yêu một ai đó?”

Chu Diễn bật cười, dường như cảm thấy cô rất thú vị: “Trên thế giới này có rất nhiều điều mà tôi không biết, nhưng tất nhiên những điều tôi biết cũng không ít. Tôi chỉ có thể nói rằng, tôi thừa nhận IQ của tôi cao hơn EQ —— đó cũng là lý do tại sao tôi rất ít bạn bè thật sự.”

“Phùng Giai Thụy cũng tính là bạn bè của anh sao?”

“Ừm…… Miễn cưỡng tính đi.”

“Vậy còn lão Hạ?”

“Còn phải xem tâm trạng của tôi.”

“Còn em thì sao?”

Anh nhìn cô: “Không tính.”

“……” Cô nhíu mày.

“Em đối với tôi, so với bạn bè…… thì hơn một chút.”

“……” Trong lòng cô hồi hộp, “Anh đang chơi trò mập mờ với em sao?”

“Không, đương nhiên không phải,” Anh lắc đầu,“Tôi nói rồi, rất nhiều lúc tôi coi em như là ——”

“Em gái.” Cô nói thay anh.

“Thật ra thì……hoàn toàn không phải là vậy.”

“?”

“Ý tôi là…… vì quan hệ của tôi với bố em, có lẽ chúng ta giống anh em ruột hơn.”

Tri Kiều vốn định nói gì đó, nhưng bỗng một tiếng sét lại xẹt qua đỉnh đầu hai người, giống như một đám mây tức giận đang bay qua, khiến người ta thấy ngạc nhiên.

“Bố em là người giỏi vậy sao?” Đợi cho đến khi bốn phía yên tĩnh lại, Tri Kiều mới hỏi tiếp.

“Cũng không phải.” Chu Diễn như bị cô chọc cười, “Thật ra ông ấy là ông lão…… tính cách rất bướng bỉnh.”

“Giống em sao?”

“Bướng bỉnh hơn em.”

“À……”

“Nhưng ông ấy cũng rất kiên cường,” Chu Diễn nói, “Lúc đưa ông vào bệnh viện, tôi đã nghĩ, nếu đưa ông đi chụp X quang, nói không chừng phát hiện ra trong cơ thể đó không phải là máu, mà là các loại niềm tin —— ông ấy là một người tràn ngập niềm tin, rất ít người có thể giống ông về điểm này.”

“Nhưng khi ông ấy bỏ em và mẹ, đây cũng là niềm tin sao?”

Chu Diễn trầm mặc trong giây lát, mở miệng nói: “Tri Kiều, mặc kệ em tin hay không tin, nhưng sự thật theo như bố em nói……mẹ em là người đề xuất ly hôn.”

“Bởi vì ông ấy không để ý đến gia đình.”

Chu Diễn ngầm thừa nhận cách nói của cô.

“Cho nên thực tế là, ông ấy bỏ mẹ và em trước.”

“…… Nhưng em vẫn rất yêu ông ấy,” Giọng nói Chu Diễn hơi khàn khàn, “Mặc dù ông ấy đã rời bỏ em, nhưng em vẫn rất yêu ông.”

“Đương nhiên……” Tri Kiều cố gắng kìm nén âm thanh nghẹn ngào nơi cổ họng, “Ông ấy là bố em.”

“Tôi nghĩ nếu bố em biết được ông ấy chắc chắn sẽ rất vui.”

“……”

“Tri Kiều……”

“?”

Chu Diễn mở miệng, như muốn nói gì đó, nhưng tiếng sấm sét lại cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

Cô sợ tới mức bịt chặt lỗ tai, anh vươn tay ra, ôm trọn cô vào lòng, tựa như hồi bé bố vẫn thường ôm cô.

“Ông Thái nói em rất sợ sấm sét.” Giọng nói anh mang một chút giễu cợt.

“…… Đó là hồi còn bé.”

“À?” Anh cố tình rút lại cánh tay đang ôm cô, nhưng cô lại ôm chặt cánh tay anh không chịu buông.

Anh bật cười, rồi cười ha hả, cuối cùng, giọng nói anh dường như đang than nhẹ: “Tri Kiều, có lẽ một ngày em sẽ ghét tôi.”

“Sao em phải ghét anh?”

Khuôn mặt anh không còn tươi cười nữa, bình tĩnh nói: “Không có gì…… Tôi chỉ nói là, có lẽ.”

Đêm hôm đó, trong từng trận sấm sét, núi Blue không nghênh đón bất cứ cơn bão nào. Khi trời sắp sáng, Tri Kiều lại mơ mơ màng màng thiếp đi, sau đó là Chu Diễn đánh thức cô, cô mở to mắt, phát hiện khuôn mặt cách mặt cô ngay trong gang tấc.

“Sắp đến giờ xuất phát rồi.” Anh nhìn cô từ trên xuống, hai tay chống xuống bên cạnh hai bên tai cô.

“A……” Cô chớp chớp mắt, thật ra cô không biết bản thân mình nên làm gì ngoài chớp mắt.

“Đầu còn đau không?”

“…… Không.”

Chu Diễn đưa ngón tay gạt mớ tóc lòa xòa trên trán cô, xem xét vết thương, sau đó gật đầu, đứng lên bắt đầu thu dọn ba lô.

Tri Kiều mất vài phút mới thuyết phục bản thân mình không có thời gian nằm mơ, nên quay về hiện thực đi thôi.

Tám giờ sáng, sau khi trong máy bộ đàm vô tuyến truyền đến khẩu lệnh “Xuất phát”, hai người lại bắt đầu hành trình đi bộ đường dài. Căn cứ vào điều Chu Diễn nói hôm qua, lúc này họ còn cách trạm trung chuyển khoảng ba tiếng đồng hồ đi bộ, nói cách khác nếu may mắn, bọn họ sẽ tới đó trước buổi trưa.

“Hình như em nghe thấy giọng nói của đội nữ cổ động viên.” Tri Kiều thử cột mái tóc ngắn ngang vai lên thành tóc đuôi ngựa, nhưng thử vài lần đều không thành công. Bởi vậy cô lựa chọn đội mũ lưỡi trai, để che giấu mái tóc rối bù của mình và……vết thương được băng bó trắng xóa nhô cao trên trán.

“Ý chí chiến thắng của họ rất mãnh liệt.” Bước chân Chu Diễn rất nhanh, Tri Kiều cố gắng lắm mới có thể đuổi kịp.

“Anh đang tán thưởng họ sao?”

“Tôi tán thưởng tất cả những người biết bản thân mình đang làm những gì đồng thời cũng vì thế mà cố gắng.” Anh quay đầu lại nhìn cô một cái.

Tri Kiều bước nhanh hơn đi theo sau anh, giọng nói đã hơi hổn hển: “Lúc ở Great Ocean Road ấy, cô gái tìm anh nói chuyện tên là gì vậy?”

“…… Không nhớ nữa.”

“Không thể nào……” Cô ngạc nhiên, “Hai người lúc đó nói chuyện rất thân mật.”

“Tôi thật sự không nhớ mà. Nhưng nếu như buộc phải nói, tôi nhớ cô ta là C.”

“……”

Chu Diễn quay đầu lại nhìn cô, rồi đưa lưng về phía cô nói: “Tôi và cô ta chỉ nói về trận đấu mà thôi, nếu thật sự là ‘nói chuyện thân mật’ thì phải là em với tên ‘trạch nam’ đó.”

“?!”

“Không đúng sao.”

“Em và Tạ Dịch Quả cũng chỉ nói về trận đấu mà thôi……”

“À…… nói vậy thì, em không bị đem đi mất nhỉ —— ‘đồ ăn’?”

Nguyên văn là你并没有被端走喽——‘小菜’ : 小菜chỉ Thái Tri Kiều (菜知乔), cách gọi tên 小+tên/họ là cách gọi thân mật phổ biến ở TQ, mà 小菜 còn có nghĩa là đồ ăn, món ăn trong bữa cơm. 端走 là bưng, bê (đồ ăn) đi mất. Đây là thể loại 冷笑话, thể loại truyện cười ngắn gọn, xúc tích, nhạt nhẽo nghe xong thấy buồn cười vì……chẳng có gì đáng cười. (có ai thấy buồn cười chuyện cười của Chu Diễn không?)

“……” Tri Kiều trợn mắt xem thường, “Người không biết kể chuyện cười thì tốt nhất là ngậm chặt mồm vào.”

Anh ngậm chặt mồm đúng như cô mong muốn.

“Chờ đã,” Tri Kiều bỗng nhiên nói, “Vừa rồi là anh……ghen sao?”

Trong phút chốc bước chân Chu Diễn bỗng ngừng lại, anh xoay người lại nhìn cô, sắc mặt kì dị nói: “Không! Đương nhiên là không!”

“……” Cô nhìn anh, trong nháy mắt khí thế của anh làm cô hoảng sợ, bởi vậy cô lúng ta lúng túng mở miệng, “À, em biết rồi…… Nhưng anh cũng không cần hung dữ vậy đâu.”

Bọn họ tiếp tục bước đi, ánh mặt trời vẫn bị tầng tầng lớp lớp mây mù và làn sương khói dày đặc trong khe núi bao phủ, ngay cả khí áp trong không khí dường như cũng bị hạ thấp xuống.

Hai người hết sức chú ý tới con đường dưới chân, Chu Diễn lấy từng tiếng đồng hồ làm đơn vị để tính toán hành trình, trong đó có phút là thời gian nghỉ ngơi, lấy lời của anh mà nói thì, đây giống như một trận đấu marathon, phải tiến hành sắp xếp và lên kế hoạch hợp lí, giữ tốc độ ổn định là phương pháp chắc chắn nhất.

Nhưng kì lạ là, sau khi xuống tới chân núi, đội nữ cổ động viên bỗng nhiên biến mất, còn cậu con trai trong đội bố con mập mạp thì đang quỳ dưới đất nôn mửa dữ dội. Chu Diễn không đi chậm lại, anh lấy một thứ gì đó trong ba lô ném về phía về phía ông bố mập:

“Dùng hai viên, uống nhiều nước, sau đó nghỉ mười phút thì ổn.”

Cẳng chân Tri Kiều nhanh chóng bị tê, bởi vậy cô không còn hơi sức để ngẩng đầu quan sát tình hình của bố con đội đó, tiếp tục dựa theo phương pháp mà Chu Diễn dạy, hơi thở nhịp nhàng bước chân ổn định, bám sát theo anh.

“Cậu ta……làm sao vậy?” Hơi thở cô có phần gấp gáp.

“Có lẽ bị cảm nắng.”

“Ở trong này?……” Cô hít một hơi sâu, rồi thở ra, “Nơi này mặt trời hoàn toàn không chiếu tới đầu……”

Chu Diễn không trả lời câu hỏi của cô, mà lấy bản đồ và la bàn ra nghiêm túc nghiên cứu. Hai người đi men theo khe suối khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của trạm trung chuyển.

Lúc sắp đến nơi, Tri Kiều mới phát hiện ra hai người đang ngồi trên mặt đất đầy bùn bên cạnh hòm thư —— là Tạ Dịch Quả và anh bạn đồng hành.

“Hai người…… thế nào lại……” Cô mệt đến mức nói không ra hơi.

Anh bạn đồng hành ngẩng đầu lên nhìn cô, chán nản nói: “Chúng tôi bị cái đó……Cho nên…… Có lẽ……”

Tri Kiều đứng lại, nhìn hai tấm ảnh được dán trên hòm thư bằng sắt ——

“A…… trời ạ……”

Bọn họ đều bị dán lên! Có người sử dụng đặc quyền “nhường đường”, họ phải ngồi chờ ở đây một tiếng —— bất kì ai gặp phải tình huống này cũng mất hết hi vọng.

Chu Diễn từ đầu tới giờ vẫn im lặng rút bức thư gợi ý từ hòm thư, làm như mấy người Tạ Dịch Quả không hề tồn tại.

“Chúng ta phải đi qua cánh rừng này mới tới trạm nghỉ chân trong hẻm núi, chỉ có ba đội đến đầu tiên mới được tham gia vào trận chung kết ngày mai.” Anh nhìn cô, sau đó thúc giục, “Đi thôi, nếu may mắn ngày mai chúng ta còn có thể tiếp tục chơi.”

Tri Kiều gật đầu, nâng cẳng chân nặng trĩu bước tiếp về phía trước. Cô cảm thấy rất mỏi mệt, nhưng mặt khác, một khoái cảm cực độ đang len lỏi chi phối mỗi một dây thần kinh của cô. Cô thậm chí còn cảm nhận được hai chân mình đã không còn dưới sự kiểm soát của bản thân, chúng đang điều khiển cô, chứ không phải cô điều khiển chúng.

Cô đi được vài được, bỗng nhiên dừng lại, một cảm giác rất nặng nề xuất hiện trong lồng ngực cô. Lúc xoay người vừa rồi, trong nháy mắt cô dường như có thể nhìn thấy một…… Tạ Dịch Quả bất lực cam chịu.

Ý chí chiến đấu vốn trào dâng trong người anh ta không còn nữa. Anh ta gục đầu xuống, mặt mày phờ phạc buồn bã ngồi bệt xuống đất, một chút sức sống cũng không có, từ đầu tới giờ anh ta không hề ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, cũng không muốn nói chuyện với cô hoặc với bất cứ ai khác, dù thế giới có thay đổi thể nào cũng không liên quan tới anh ta. Anh ta bị đánh bại. Không biết là bị bại bởi tay ai, có lẽ bởi hai người đã dán hình họ lên, hoặc bởi chính bản thân của anh ta. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh ta như biến thành một thành một người hoàn toàn khác vậy.

Chu Diễn đang gọi tên cô, nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.

Ánh mắt cô hơi mơ hồ, vì vậy cô dùng tay lau những giọt mồ hôi trên mi mắt, sau đó không để ý đến tiếng gọi của Chu Diễn, xoay người đi về phía Tạ Dịch Quả.

“Này……” Cô thở gấp, “Cứ thế mà bỏ cuộc sao?”

Tạ Dịch Quả vẫn cúi đầu, không nhìn cô.

“Không phải anh đã nói, anh thích lữ hành sao……” Cô ngừng lại một lúc, “Anh đã nói rằng, trận đấu này hai người là thích hợp nhất cơ mà?”

Anh ta vẫn không nói gì.

“…… Tạ Dịch Quả!” Cô gọi tên anh ta, “Nói cho tôi biết anh tham gia trận đấu này là vì cái gì?!”

Có lẽ quát to khiến cô tiêu tốn khá nhiều hơi sức, bởi vậy tiếng hít thở bỗng trở nên nặng nề.

Cuối cùng Tạ Dịch Quả cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt hoàn toàn là nỗi thất bại ê chề: “…… Vô dụng thôi. Một giờ, thiếu một giờ chúng tôi còn có thể làm những gì?”

“…… Nếu trong lữ hành cho anh một giờ anh sẽ lấy để làm gì?”

“……”

“Rốt cuộc chuyến đi này, trận đấu này đối với anh là gì?” Cô tức giận nhìn anh ta, giống như tấm hình bị dán lên là của cô vậy, “Chỉ là ngắm cảnh, hóng gió, nghe mấy cô bé bản địa nói chuyện gì đó thôi sao?”

“……” Khóe mắt anh ta co rúm lại, dường như lời cô nói đã đâm đúng chỗ.

“Tôi nghĩ,” Cô thở hắt ra, “Hơn cả thế này. Anh muốn đạt được nhiều thứ hơn từ lữ hành, anh muốn những thứ không có trong cuộc sống bình thường…… Không phải vậy sao.”

“……”

“Tôi đã từng nói với anh, chúng tôi đến trận đấu này, là vì tiền. Vậy còn anh, anh vì cái gì?”

“……”

“……”

“…… Tôi muốn chiến thắng.” Một lúc sau, cuối cùng anh ta cũng khẽ khàng nói.

Cô thở mạnh nhìn anh, xung quanh bỗng trở nên yên lặng.

“Tôi muốn thắng trận đấu này,” Tạ Dịch Quả nói, “Tôi không muốn bị so sánh với người khác. Đầu óc bọn họ không bằng tôi, nhưng chỉ hơn tôi ở chỗ họ lại hiểu cách sống trên thế giới này như thế nào. Tôi không phải là người quái gở, từ bé đến lớn đều không phải. Thành tích tốt, nhưng tôi không biết hòa đồng, không ai muốn kết bạn với tôi, tôi cũng không làm thế nào để biết kết bạn với họ…… Cho nên dù tôi được so sánh thông minh gấp trăm lần so với người khác, cũng không ai để ý……”

Tri Kiều thở dài một hơi trong lòng, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn anh ta: “Cho nên…… nhiều năm qua, anh đều không từ bỏ việc chứng minh bản thân mình với người khác —— vậy tại sao bây giờ lại bỏ cuộc?”

Tạ Dịch Quả mở miệng, như có điều gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng, anh ta ngơ ngác nhìn cô, không nói câu gì. Tri Kiều mỉm cười, vỗ vỗ bả vai anh ta, rồi đứng lên.

Dù anh ta chưa hề nói gì, nhưng cô cảm nhận được rằng, trong khoảnh khắc đó, điều anh ta muốn nói là “Cám ơn”, cô không biết tại sao anh ta lại ngập ngừng, nhưng cô cũng không hề để ý.

Cảm giác bủn rủn tê liệt đã truyền tới tận xương chậu, cô cảm thấy mình như sắp bị rời thành từng khúc. Nhưng cô vẫn bước đi như bình thường, dường như tất cả mọi khó khăn chỉ có trong cơ thể của chính cô, không liên quan tới bất kì một ai, bất kì một việc gì. Trước mặt lại trở nên mơ hồ, cô dùng tay tùy tiện lau vài cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Diễn.

Ánh mắt của anh rất sâu xa, trong đó có tán thưởng, nhưng cũng có sự mất kiên nhẫn. Cô mỉm cười với anh, anh nhìn cô, không nói gì cả. Đợi cho đến khi cô đến trước mặt mình, anh vươn tay ra giúp cô đội mũ lưỡi trai, nói:

“Em rất thích lo chuyện bao đồng nhỉ……Trăm phần trăm là được di truyền từ bố em.”

“……”

“Đi thôi.”

Ánh mắt thiếu kiên nhẫn của anh biến mất. Cuối cùng Tri Kiều có thể khẳng định, anh không tức giận, không giận chuyện cô đã tụt lại phía sau rồi còn lãng phí thời gian đi “giáo huấn” người khác. Rất nhiều lúc, anh tỏ ra khá là lạnh nhạt, nhưng cô biết, bởi vì khi đó anh nhận ra người đó vẫn có thể tự mình giải quyết mọi việc, không cần anh tham gia vào. Nhưng một khi nhận thấy người đó cần sự giúp đỡ, anh sẽ tận tâm tận lực làm những gì mình có thể, không hề nuối tiếc.

Đúng vậy, không hề nuối tiếc —— cô nghĩ, vì để chương trình có thể tiếp tục, anh thậm chí sẵn lòng cùng với một người phụ nữ đi ăn “bữa tối khiến người ta vui vẻ”.

“Anh thấy em làm có đúng không?” Không biết tại sao, cô thốt ra câu này, giống như câu này đã cất giấu trong lòng cô từ lâu lắm rồi.

Chu Diễn vẫn tiếp tục bước đi, không hề quay đầu lại. Nhưng Tri Kiều thấy ngón tay cái anh giơ lên sau lưng, có nghĩa là……cô làm đúng rồi.

Anh đang khen ngợi cô?

Bỗng nhiên cô rất vui vẻ. Bởi vì anh là người như vậy, trong bình tĩnh mang theo sự xao động, trong sự xao động hòa lẫn sự dịu dàng, trong dịu dàng mang theo đôi chút ngang bướng, nhưng ngang bướng đồng thời cũng là dũng cảm đột phá chính mình. Anh là người mâu thuẫn nhưng đặc biệt như thế, nhất định anh đã từng trải qua cảm giác lạc lõng và bất lực, sau đó lại nhặt lên ý chí theo đuổi thành công mà mình đã vứt bỏ. Anh vẫn luôn tìm kiếm một điều gì đó, cô không biết, và có lẽ cũng chẳng ai biết, nhưng anh vẫn kiên trì tới cùng, giống như tín ngưỡng của ngư dân với biển mà bố từng nói với cô, trong anh cũng có một sức mạnh đánh bại tất cả như thế.

Sức hấp dẫn của anh không hề đến từ vẻ bên ngoài, mà đến từ tâm hồn anh, một nơi càng trầm lắng, nơi đó càng làm người ta say đắm. Đã rất nhiều lần, cô thử thuyết phục bản thân đừng yêu anh nữa, thế nhưng cuối cùng, chỉ cần một cái liếc mắt của anh, tất cả cố gắng của cô đều đổ xuống sông xuống biển.

“Tôi nghĩ em làm đúng,” Anh nói, “Dù có lẽ một ngày nào đó……em sẽ hối hận.”

“?”

Anh mỉm cười lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Tựa như từ đầu đến cuối, anh đều là người đứng ngoài quan sát, không dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, cũng không muốn tiến vào thế giới của bất kì ai.

Ngày hôm đó trận đấu kết thúc như thế nào, Tri Kiều không nhớ rõ lắm. Cô chỉ nhớ cô và Chu Diễn mất gần bảy tiếng đồng hồ đi trong hẻm núi, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, cô hầu như đã dùng hết sức lực của mình.

Điểm cuối được bố trí trên một bãi cỏ cạnh trạm nghỉ chân trong hẻm núi, nhân viên chương trình khi nhìn thấy bóng dáng bọn họ lập tức òa lên reo hò, Tri Kiều còn loáng thoáng nghe được tiếng của lão Hạ.

Trên đường đi hai người không hề gặp những đội chơi khác, với bọn họ giống như là một chuyến lữ hành thật sự, chứ không phải là trận đấu.

Chu Diễn cũng mệt mỏi rã rời, bởi khi lên sườn núi cuối cùng, một người từ trước đến nay luôn làm việc đâu ra đấy như anh đã cởi ba lô xuống, đặt ba lô sang một bên, dùng cả tay lẫn chân để đi lên trên. Tri Kiều thì càng không phải nói, cô phải bò thì mới lên được.

“Chúc mừng hai người,” Người dẫn chương trình vẫn mặc áo trắng, cùng với hàm răng trắng sáng, quả thật có thể phát ra ánh sáng, “Tiến vào trận chung kết.”

Tri Kiều thở phào nhẹ nhõm, ngã người về phía sau, may mắn Chu Diễn đã kịp thời giữ cô lại, nếu không một vài chỗ nào đó trên cơ thể cô rất có khả năng bị mấy mũi khâu rồi.

“Đừng quan tâm tới em,” Cô nằm trên bãi cỏ, “Em bây giờ chỉ muốn đánh một giấc thật ngon, nằm trên một cái giường thì càng tốt……Nhưng mà không có cũng không sao.”

Chu Diễn nằm xuống bên cạnh cô, hai người đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Đội nữ cổ động viên dù trận đấu hôm qua bị phạt xuất phát cuối cùng, nhưng lại quật cường tiến vào trận chung kết, hai cô gái vui sướng ôm nhau hò hét.

Tri Kiều liếc họ một cái, quay đầu lại nói với Chu Diễn: “Anh thấy chúng ta có nên ăn mừng không……”

Chu Diễn vươn tay ra, hai người nằm trên bãi cỏ ôm nhau một lúc, mặc dù chỉ là cái ôm ỉu xìu, nhưng họ có thể cảm nhận được sự vui vẻ của đối phương.

“…… Chúng ta là đội thứ ba sao?” Tri Kiều hỏi.

“Không biết, có lẽ thế.”

Mười phút sau, cuối cùng cô cũng cảm thấy khí lực đã mất quay trở về lồng ngực của mình, Chu Diễn khôi phục lại nhanh hơn cô, đứng lên đồng thời kéo cô lên cùng:

“Đừng nằm nữa, đi uống nước.”

Hai người loạng choạng bước về chỗ vừa rồi để ba lô lại, bỗng nhiên, nhân viên chương trình đứng bên cạnh lại reo hò, Tri Kiều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tạ Dịch Quả và anh bạn đồng hành của anh ta vô cùng nhếch nhác xuất hiện dưới sườn núi, đi theo sát phía sau bọn họ là đội vợ chồng nhà khoa học, nhưng rõ ràng người phía sau gặp phải vấn đề thể lực không đủ. Cuối cùng, hai người Tạ Dịch Quả bằng một niềm tin chiến thắng mãnh liệt, bứt lên đi tới điểm cuối cùng.

“Chúc mừng hai người,” Người dẫn chương trình nói y như cũ, “Tiến vào trận chung kết ngày mai.”

Hai anh bạn không tin nổi há hốc mồm, ngoài trợn mắt nhìn nhau ra thì không còn biểu cảm nào khác.

Tri Kiều và Chu Diễn cũng nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng hơn tất cả, cô cảm thấy vui mừng vì bọn họ.

“Trời ơi, chúng ta……vậy mà……”

Tạ Dịch Quả dường như cũng bị ảnh hưởng bởi phương thức nói chuyện “đặc biệt” của anh bạn trong đội —— à, không, phải nói anh ta rất xúc động, xúc động đến mức không thể kiềm chế được bản thân.

Sau đó, anh ta xoay người về phía Tri Kiều, khi cô còn chưa phục hồi tinh thần, anh ta đã bước một bước dài đẩy ngã cô xuống —— gọi là “đẩy ngã” thật sự, bởi vì trước mắt cô trời đất quay cuồng, sau đó lưng và ót đập mạnh lên bãi cỏ phía sau.

Cô mở to mắt, nhận ra Tạ Dịch Quả đang ngay trước mắt mình, mái tóc hơi xoăn lộn xộn bị gió thổi tung lên, không chạm hẳn vào hai má cô, nhưng lại làm cô cảm thấy hơi ngứa, giống như bị một con chó chăn cừu Anh quốc đẩy ngã. Lần đầu tiên cô phát hiện, ngũ quan của anh ta thật sự rất dễ nhìn —— mặc dù ngoại hình và tính cách anh ta có phần quái đản.

“Tiểu Thái,” Anh ta tươi cười kêu to, “Cô tin nổi không…… chúng tôi vậy mà không bị loại, thật sự phải cảm ơn cô!”

Nói xong, anh ta nâng khuôn mặt cô lên, cúi đầu xuống định hôn vào môi cô ——

“Á!……”

Tri Kiều kinh ngạc phát hiện, tiếng hét chói tai không phải là của cô, mà là của Tạ Dịch Quả —— anh ta bị ai đó xách cổ kéo ra khỏi người Tri Kiều, sau đó cả người bay ra ngoài, một đường lăn tới dưới chân sườn núi.

Mà người đó không phải ai khác, chính là Chu Diễn.

Tri Kiều cũng như tất cả những người khác, đều há hốc mồm, nửa câu cũng không nói nên lời.

Nhưng Chu Diễn chỉ ung dung phủi tay, vẻ mặt bình tĩnh nói:

“Đây là tự anh ta chuốc lấy.”

Truyện Chữ Hay