“Nha, đây không phải là Khánh Vương gia tiểu thế tử, ở trong này khóc cái gì?”
Ấn Huyên dùng tay áo lau nhanh mặt, ngẩng đầu trừng người vừa tới: “Ta không khóc, ai nói ta khóc?”
Người nọ tay áo chu sa, vạt áo thêu hoa văn uốn lượn bằng chỉ kim tuyến, hai tay khoanh lại, tựa mình vào thân cây, cười hì hì nói: “Không khóc không khóc, bất quá mặt mày dính nước tiểu của miêu miêu thôi!”
Ấn Huyên xoa thắt lưng đứng lên, cực lực bày ra một bộ hung thần ác sát, đáng tiếc hắn đứng thẳng thân mình đến mức nào, đầu cũng chỉ đến eo của đối phương, cảm giác ngưỡng vọng làm hắn càng thêm nổi trận lôi đình: “Ngươi lại tới làm cái gì? Phụ vương ta không muốn gặp ngươi, ngươi mau cút đi!”
“Thật không? Nhưng trong tay ta có một phong thư chính tay phụ vương ngươi viết, tràn đầy ba trang giấy, quanh co lòng vòng một câu chính là cầu ta lại đây một chuyến, ngươi muốn nhìn không? A, ta quên, tiểu thế tử mới sáu tuổi rưỡi, còn chưa nhận hết mặt chữ, chỉ sợ ban đêm sẽ còn đái dầm đi?”
Người nọ thần tình đầy nét cười trêu tức, Ấn Huyên thật sự nhịn không được, một đầu hung hăng đánh vào bụng hắn, một đầu hướng trên đùi hắn đá lại đá: “Ngươi mới đái dầm! Ngươi mới đái dầm! Ngươi còn loả mông trên giường phụ vương ta kêu gào, ta đã nhìn thấy – ”
Trên cổ đột nhiên xiết lại, Ấn Huyên chỉ cảm thấy sau áo bị người mãnh liệt xách lên, tứ chi vẫn còn giữa không trung đấm đá lung tung. Hắn còn không kịp quát to, một tay người nọ dùng sức ngăn chặn bờ môi của hắn, thở ra một tiếng thật dài.
Trên mặt y vẫn mang theo ý cười, Ấn Huyên rốt cục có thể nhìn thẳng vào ánh mắt y đen thăm thẳm, lại đâm ra rùng mình một cái.
“Hư, tiểu thế tử, lang () sẽ nghe tiếng ngươi hét đấy!”
[(): sói, thỉnh thoảng mỗ thích dùng hán nôm cho nó cổ văn một tí]
“Nói bậy, đây là trong cung, chỗ nào có lang!” Ấn Huyên tỏ vẻ già đời mà phản bác.
Người nọ lại cười “Tại sao lại không có? Trong cung này, lại rất nhiều quái vật. Ngoài lang, còn có hổ, có sài, có xà, còn có… quỷ.” Y đè thấp tiếng nói, tiếng côn trùng ban đêm kêu vang như âm thanh quỷ bí: “Ngươi có sợ quỷ không?”
“Không sợ! Ta không sợ cái gì hết!” Ấn Huyên ngạnh cổ nói, “Ngươi thả ta xuống dưới!”
Người nọ không buông tay, từng từ từng từ nói: “Người lớn lên trong cung, không ai không sợ quỷ. Ngươi hiện tại không sợ, về sau sẽ sợ. Ha hả, cũng phải chờ ngươi có thể lớn lên mới nói… Ngươi có biết cái hài tử dạng gì không lớn lên được không?”
Ấn Huyên rõ ràng không muốn để ý đến hắn, lại nhịn không được hỏi: “Cái dạng gì?”
“Ánh mắt quá tỏ, cùng dạng đa ngôn.”
Ấn Huyên nghe không rõ, hai chỉ tay liều mạng kéo ra sau: “Thả ta xuống dưới!”
Người nọ tựa hồ thở dài, không hề báo trước mà buông tay, Ấn Huyên đập mông xuống cỏ, a a kêu đau đứng lên.
“Nhớ kỹ lời của ta, nhắm mắt lại, bịt lỗ tai, khâu cái miệng. Ngươi có thể ở trong cung bình an mà lớn lên, biết chưa, tiểu thế tử?”
“Phi!” Ấn Huyên đau đến mắt ứa lệ, hận răng không thể dài ra ba thước để cắn hắn.
Người nọ chỉnh chỉnh quần áo đi trước còn không quên quay đầu giễu cợt hắn: “Tiểu thế tử, tủ quần áo có chật chội không? Đêm nay quỷ môn quan không nghiêm, ta gọi bọn thái giám đem ngăn tủ khóa lại, ném xuống sông đào bảo vệ thành trong đi.”
Ấn Huyên nhe răng trợn mắt mà hướng hắn nhăn mặt.
Tam vương gia thế tử là một kẻ không sợ trời không sợ đất nam tử hán, ít nhất bản thân của hắn cho là thế. Nam tử hán mới không sợ tối, không sợ quỷ, không sợ trốn ở trong tủ treo quần áo khi bị người khóa lại ném trong sông đi. Ấn Huyên hùng dũng oai vệ mà nghĩ, ban đêm lại nửa bước cũng không tới gần tủ quần áo trong phòng ngủ của phụ vương, mà lén lút trốn ở gầm giường, chờ bọn thị nữ đi hết, liền tránh ở sau tấm rèm dày.
Người nọ kêu hắn nhắm mắt lại, hắn liền càng muốn nhìn.
Nhìn đến loá mắt, y cùng phụ vương như thế nào ở trên giường lăn qua lăn lại; nhìn phụ vương miệng gọi bảo bối tâm can, lại nhéo lại cắn mà đem cả người y biến thành xanh tím; nhìn y như thế nào một bên hổn hển thở dốc một bên vặn vẹo vòng eo.
Y đau đi? Xem ra so với ta hôm nay đặt mông ngồi xuống đôn mà còn đau thì sao?! Ấn Huyên chính là đang vui sướng khi người gặp họa, không ngờ người nọ bỗng nhiên nhìn về phía hắn ẩn thân, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào rèm châu.
Ấn Huyên xiết mạnh tấm rèm châu trong lòng bàn tay, không khỏi rùng mình một cái. Sau đó, khoé miệng người nọ không tiếng động nhếch lên một nụ cười.
Ấn Huyên chưa từng thấy qua vẻ tươi cười kinh diễm đến như vậy của y, làm hắn hết hồn muốn nhắm mắt lại, mí mắt lại hoàn toàn không nghe sai sử của chính mình.
Người kia cười, mấp máy môi, lặng lẽ hướng hắn làm một cái khẩu hình. Ấn Huyên bất giác nhìn theo miệng của y, một chữ một chữ nhẹ giọng thì thầm – nhìn, hảo, sao?
Lúc đó y hỏi hắn. Tiếng côn trùng đêm kêu vang, thanh âm liền giống như dán bên tai nỉ non: “Tiểu thế tử, đẹp mắt không?”
Một nỗi sợ hãi không vô cớ nảy lên trong lòng, Ấn Huyên bảy tuổi lảo đảo lui lại mấy bước, xoay người té chạy ra khỏi phòng.
Đêm đó trời mưa đến thực lớn, Ấn Huyên mắc mưa, hôm sau liền sốt, mấy ngày liền không lùi, đợi cho đến khi bệnh tình hắn chuyển biến tốt đẹp đã gần một tháng sau.
Khánh vương tiến đến hỏi han hắn, từ đuôi mày khóe mắt lộ ra vẻ vui mừng không dấu diếm “Huyên nhi, ngươi bệnh lúc này lại đúng thời điểm… Đi, theo phụ vương vào cung.”
“Vào cung làm gì?” Ấn Huyên hỏi.
“Cùng Hoàng gia gia ngươi trò chuyện a. Hoàng gia gia cưng chiều ngươi nhất, tối nay Trung thu cung yến, không thể thiếu phần ngươi.”
“Ta cùng Hoàng gia gia nói cái gì?”
Khánh vương chơi đùa với mái tóc của thế tử, thản nhiên cười rộ lên: “Ngươi liền hỏi Hoàng gia gia: ‘Như thế nào lại không thấy Thái tử bá bá ‘?”
“Thái tử bá bá không ở trong cung sao, bá bá đi đâu vậy?”
“Hoàng gia gia khả năng sẽ nói hắn bị bệnh, hoặc là đi rồi. Ngươi liền hỏi tiếp: ‘Vậy kế tiếp là ai đi?’ ”
“Phụ vương, ta không rõ…”
“Không rõ không quan hệ, ngươi chỉ cần nghe phụ vương nói thế là đủ. Nhớ kỹ, vạn nhất Hoàng gia gia hỏi ngươi là ai dạy ngươi nói lời này, ngươi phải trả lời ‘Tự mình nghĩ, không ai dạy ta’, sau đó liếc mắt một cái nhìn trộm Nhị Vương bá, nhớ kỹ chưa?”
Ấn Huyên ngây thơ mà gật gật đầu.
Khánh vương lo lắng, lôi kéo hắn diễn luyện một lần, xác nhận một chữ không sai, lúc này mới mang theo hắn vào cung.
Trong cung mỗi dịp sinh thần Hoàng đế hoặc ngày lễ sẽ tổ chức yến hội. Ấn Huyên cũng đã tham gia không ít, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy các vị thúc bá thần sắc bất an hậm hực, mà ngay cả nhóm phi tần dung trang diễm lệ tựa hồ cũng đang miễn cưỡng cười vui.
Minh Đức đế thấy hắn đi theo sau Khánh vương, cung kính cẩn cẩn mà lại gần vấn an, trên mặt âm trầm mới nhẹ đi một ít, ôm lấy hắn đặt lên đầu gối, gọi cung tỳ lấy đến rất nhiều điểm tâm mặc hắn chọn lựa, lại hỏi hắn hết bệnh rồi sao, thân thể như thế nào.
Ấn Huyên nhất nhất trả lời, nhớ tới phụ vương phân phó, liền buông điểm tâm xuống, nhìn nhìn một bàn thúc bá, nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: “Hoàng gia gia, Thái tử bá bá như thế nào lại không thấy?”
Minh Đức đế vẻ mặt cứng đờ, khóe miệng hơi co rúm lại, đáy mắt giống như hiện lên một tia sáng thê lương giận dữ.
Bốn vị hoàng tử đang ngồi không hẹn mà cùng mà rũ mí mắt, mỗi người tưởng như không nghe thấy gì, lại dường như nín thở liễm khí. Ấn Huyên phát hiện phụ vương không biết khi nào đã thay một vẻ mặt thích hợp, sắc mặt vui vẻ lúc trước sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Minh Đức đế hít một hơi thật sâu, thong thả mà hàm hồ nói: “Thái tử bá bá của ngươi… sinh bệnh nặng, đã đến địa phương rất xa trị bệnh rồi.”
Ấn Huyên kỳ quái nói: “Như thế nào ta bị bệnh, thái tử bá bá cũng bị bệnh… Tiểu Lục thúc cũng không ở đây, hắn cũng bị bệnh sao?”
Minh Đức đế sắc mặt xanh mét, không nói được một lời.
Khánh vương cảm giác đắc ý trong lòng, một khắc kia hận không thể đem nhiều chuyện để lên người ấu tử thay hắn nói ra.
Ấn Huyên nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Minh Đức đế, không chút hoang mang mà truy vấn: “Hoàng gia gia, kế tiếp sẽ là ai sinh bệnh?”
Không khí xung quanh tĩnh mịch, tựa hồ có người hít hơi lạnh buốt.
Ấn Huyên chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, nguyên lai là Hoàng gia gia đem hắn nhét vào trong ngực một thái giám theo hầu.
Ngay sau đó, Minh Đức đế chợt bạo khởi, mãnh liệt lật bàn ngự thiện, lôi đình tức giận không thôi: “Đúng là nghiệp chướng! Súc sinh! Chỉ đi đày làm sao có thể triệt được tội lớn hắn đã phạm! Trẫm nếu không đau lòng hạ quyết tâm, làm sao có thể dọn sạch yêu phần chướng khí trong cung! Ngụy Cát Tường, lần nữa hạ chỉ! Phế Lịch vương Ấn Vân Mặc, ban thưởng rượu độc một ly, không được quy táng hoàng lăng!”
Ninh phi sắc mặt vẫn luôn trắng bệch, ngồi ngay ngắn không nói, chợt ngã nhoài trên mặt đất, ôm lấy mắt cá chân Minh Đức đế thanh âm thảm thiết khóc lớn: “Hoàng Thượng! Hổ dữ không ăn thịt con a Hoàng Thượng! Vân Mặc dù sao cũng là dưỡng tử của ngài, hắn niên thiếu vô tri, bị yêu nhân dụ hoặc, lúc này mới phạm sai lầm lớn. Cầu Hoàng Thượng nhìn lại Tịnh Kiên vương vì ngài lập nhiều chiến công hiển hách, tỷ tỷ thần thiếp vất vả hoài thai, lấy mạng đổi mạng, thần thiếp mười lăm năm dốc lòng dưỡng dục, thả hắn một con đường sống đi!”
Minh Đức đế phất tay áo muốn đi, bị nàng gắt gao nắm lấy không nhấc chân được, tức giận mà đá ra: “Hổ dữ không ăn thịt con! Mười lăm năm trước chính là các ngươi một đám đều khuyên nhủ trẫm hổ dữ không ăn thịt con, trẫm mới không đem hắn đập chết!” Ngài dùng ngón tay run rẩy chỉ vào hai vị phi tử, cùng với đám thái giám cung nữ lớn tuổi “Ngươi hỏi bọn họ một chút, cái nghiệt tử năm đó sinh ra như thế nào?! Ngụy Cát Tường! Ngươi nói, nói cho Ninh phi nghe một chút!”
Tùy thị thái giám Ngụy Cát Tường nơm nớp lo sợ mà cúi đầu, cực lực dùng ngữ khí bình thản như đọc sách mà nói rằng: “Mùa đông năm Minh đức thứ tám, Tịnh Kiên vương Vương phi vào cung thăm người thân, trước là lâm bồn khó sanh, sau lại liên tiếp hai ngày đêm vẫn không sinh hạ được. Đến ngày thứ ba buổi trưa, giữa trời nắng đột nhiên âm phong nổi lên bốn phía, mây mù che lấp mặt trời, khắp nơi tối đen như đêm, sấm sét liên tiếp không ngừng rung động toàn bộ kinh thành. Trong đó một đạo bổ vào nóc Vĩnh Thọ điện, đánh sụp một góc mái hiên, Vương phi liền lúc đó qua đời. Mọi người đều cho rằng thai chết trong bụng, không ngờ… không ngờ…”
Ngụy Cát Tường phát run nói không được, Minh Đức đế tức giận thốt nhiên mà tiếp lời: “Không ngờ một tiếng phá vang, máu loãng bắn ra xa cả trượng, phủ khắp cả tường màu đỏ tươi. Anh nhi kia cả người đẫm máu, xé bụng mẹ chui ra! Trẫm vốn muốn tự tay đem yêu nghiệt đó đập chết, các ngươi lại một mặt khổ gián, mới lưu hắn một mạng. Lúc ấy trẫm đã hướng lên trời mà nói ‘Mặc vân che trời, là điềm xấu hiện ra, người này ban cho tên Vân Mặc, tương lai nếu có tai ách, nguyện chỉ ứng nghiệm trên một mình hắn!’ ”
“Nếu lúc trước trẫm ngoan hạ quyết đoán, hiện giờ Thái tử cũng không đến mức… Không đến mức…” Minh Đức đế hai mắt đỏ lên, kịch liệt mà thở dốc, “Đoan hiếu hoàng hậu chỉ để lại duy nhất huyết mạch này, hiện giờ lại bị chôn vùi trong tay nghiệt tử!”
Ninh phi nước mắt rơi như mưa, cầu xin nói: “Vân Mặc cũng là huyết mạch duy nhất của Tịnh Kiên vương cùng tỷ tỷ thần thiếp, thần thiếp đã sớm xem hắn như con trai ruột. Hoàng Thượng nếu giết hắn, thần thiếp cũng sống không nổi. Đến lúc xuống cửu tuyền, thần thiếp làm sao trả lời công đạo cho tỷ tỷ và tỷ phu đáng thương đây!”
Nhìn ái phi thống khổ, lại nghĩ tới bằng hữu nhất sinh Kỳ Ánh… Nhớ tới giao tình hai người từ lúc tóc để chỏm, đến lúc loạn thế trong tay nắm binh quyền, là hắn vì mình đánh hạ nửa giang sơn; nhớ tới hắn nơi chiến trường lấy thân ngăn đỡ mũi tên; nhớ tới chính mình vô số lần nói với hắn: “A Ánh, không có ngươi sẽ không có ta. Mặc dù là tấn phong một chữ Tịnh Kiên vương, cũng không thể bồi đáp cảm động và nhớ nhung trong lòng ta”; nhớ tới khi hắn bị thương bệnh tra tấn, trước lúc lâm chung đã rưng rưng đem thê tử đang mang thai phó thác cho mình; nhớ tới chính mình trước trước giường hắn phát thệ, nhất định đem hài tử của hắn coi như thân sinh tử mà nuôi nấng… Minh Đức đế đáy lòng không khỏi sinh ra dao động.
Hắn trầm mặc thật lâu sau, mặt trầm như nước mà nhìn quét sang đám hoàng tử, ngữ khí lãnh đạm: “Các ngươi nói, trẫm nên xử trí nghiệt tử này như thế nào?”
Vài vị hoàng tử bất động thanh sắc, dò xét liếc mắt một cái, thấy Minh Đức đế ánh mắt chăm chăm nhìn bọn họ, xem ra đương trường thị phi không thể tỏ thái độ.
Thái vương cùng Bình vương dẫn đầu mở miệng: “Phụ hoàng thánh minh, tựu trung đều có quyết đoán, nhi thần thân là hoàng mệnh, không dám vọng nghị.”
Minh Đức đế bất mãn mà hừ lạnh một tiếng “Nói cũng như chưa nói! Lão Tứ, lão Ngũ hai người các ngươi huynh đệ đều là ba phải! Lão Nhị, ngươi nói xem!”
Thụy Vương vẻ mặt đoan túc mà nói: “Đại ca cùng Lục đệ đều là tay chân của nhi thần, vô luận phụ hoàng cuối cùng quyết đoán làm gì, nhi thần trong lòng chỉ bi thống mà thôi. Nhưng nhi thần biết, đế vương vô gia sự, chúng ta nhất cử nhất động, thiên hạ dân chúng đều mở mắt chiêm ngưỡng, hiện giờ tối quan trọng, là bảo tồn thiên gia thể diện, hoàng thất uy nghi, để tránh dân tâm rung chuyển.”
Minh Đức đế hơi hơi vuốt cằm: “Phế vương chiếu thư một khi xuất ra, tất dẫn tới triều dã nghị luận sôi nổi…” Nói xong trầm ngâm không ngừng.
Thụy Vương chần chờ một chút, thấp giọng nói: “Ngự y hội chẩn nhất trí kết luận, Thái tử chính là bởi vì ngoại cảm dịch độc, tam tiêu khí cơ thất thường, dẫn đến tích tụ lâu năm, tỳ thận dương khí suy bại mà thăng…”
Thụy Vương lúc này bỗng nhiên nói đến Thái tử, Minh Đức đế nghe ra hắn ngụ ý: trên danh nghĩa Lục hoàng tử cũng gặp bạo bệnh bỏ mình, đem hết thảy che dấu đi qua.
Điều này cũng đúng phương pháp âm thầm không gây loạn, Minh Đức đế trong lòng lung lay, Ninh phi thấy tình thế không tốt, kéo vạt long bào lại nỉ non khóc lóc, một điều tỷ tỷ “Trên trời có linh thiêng”, hai điều lại tỷ phu “Dưới suối vàng có biết”. Minh Đức đế bị nàng biến thành tâm phiền ý loạn, quay đầu thấy Khánh vương đứng ở bên cạnh không nói một tiếng, liền nói: “Tam hoàng nhi, ngươi cũng nói một câu!”
Ấn Huyên không biết hoàng gia gia vì sao phát hỏa lớn như vậy, cũng không rõ nhóm thúc bá nghị luận cái gì, chỉ mơ hồ biết có liên quan đến Thái tử bá bá cùng lục Vương thúc, thấy hoàng gia gia hỏi phụ vương, liền không chợp mắt mà nhìn.
Khánh vương sắc mặt trầm tĩnh mà hành lễ: “Nhi thần không có lời nào để nói.”
Minh Đức đế nhíu mày: “Cái gì gọi là không có lời nào để nói! Ngươi bình thường không phải là rất có chủ ý sao?”
Khánh vương nói: “Nhi thần sợ ý tưởng của chính mình không hợp tâm ý Nhị hoàng huynh, nói ra liền tăng phiền toái, không bằng không nói, hết thảy nghe theo Nhị hoàng huynh.”
Minh Đức đế đáy lòng sinh một tia cảnh giác, trầm giọng nói: “Thụy Vương có chủ kiến của Thụy Vương, ngươi có chủ kiến của ngươi. Huynh đệ ý kiến bất đồng có thể thương nghị, tại sao lại là ‘phiền toái’? Lúc này trẫm muốn nghe chủ ý của ngươi, ngươi nói đi.”
Khánh vương nhẹ giọng nói: “Nhi thần chủ ý chỉ có một chữ, thỉnh phụ hoàng đưa tay đến.”
Minh Đức đế không rõ lí do mà đem tay phải đưa qua, Khánh vương một bàn tay nắm chặt, bao trùm lên tay hoàng đế, dùng đầu ngón trỏ tại lòng bàn tay hắn vẽ vài nét bút.
Minh Đức đế nhắm hai mắt lại, một lúc lâu không nói, cuối cùng chậm rãi đem tay rút về, nói rằng: “Liền định như vậy đi, đối ngoại chỉ xưng bạo bệnh mà chết.”
Ấn Huyên thấy hắn tránh khỏi dây dưa của Ninh phi, xoay người muốn đi, tò mò hỏi câu: “Hoàng gia gia, phụ vương trên tay ngài viết chữ gì?”
Minh Đức đế bình tĩnh nhìn tiểu hoàng tôn thông minh trứ danh, bỗng nhiên ảm đạm cười, sờ sờ gáy hắn: “Huyên nhi trước vẫn luôn bệnh, như thế nào hôm nay vừa vào cung liền nhớ hỏi thăm Thái tử bá bá cùng Lục Vương thúc? Ngươi nói thật cùng Hoàng gia gia, là ai dạy ngươi hỏi như vậy? Có phải là phụ vương ngươi hay không?”
Ấn Huyên cảm thấy hoảng hốt, suýt nữa nhịn không được nhìn Khánh vương. Nhưng hắn thủy chung nhớ rõ phụ vương dặn dò, ngập ngừng nói: “Là chính mình muốn hỏi, không ai dạy ta…” Một bên dời ánh mắt, bay nhanh sang Thụy Vương.
Minh Đức đế ánh mắt sắc bén, đem sự thật hôm nay thoáng nhìn liền nhất thanh nhị sở, ánh mắt nhất thời ám một tầng uấn giận mờ mịt. Nhưng hắn vẫn không lập tức phát tác, chỉ là lạnh lùng liếc mắt một cái qua Thụy Vương, sâu đậm mà hít thở, chế trụ nỗi lòng, phẩy tay áo bỏ đi.
Trở lại vương phủ, Khánh vương đóng cửa lại, một phen ôm lấy ấu tử, ở trên mặt hắn thân thân: “Hảo nhi tử! Thiếu chút nữa đem cha ngươi doạ đầy người mồ hôi lạnh!”
“Phụ vương, mới vừa rồi ta làm được đúng không?” Ấn Huyên lau nước miếng trên gương mặt hỏi.
“Tuyệt! Rất tuyệt! Phụ vương phải hảo hảo thưởng cho ngươi, nghĩ xem ngươi muốn cái gì, cứ việc nói!”
Ấn Huyên nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn phụ vương lớn tiếng nói: “Ta nghĩ muốn phụ vương không tái viết thư gọi tiểu Lục thúc đến! Ta không bao giờ muốn gặp hắn!”
Khuôn mặt Khánh vương thần sắc nháy mắt cứng ngắc. Hắn khiếp sợ mà trừng nhi tử, tựa hồ muốn từ trên cái khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia đào ra manh mối gì.
Ấn Huyên tức giận mà nhìn thẳng hắn.
Một lát sau, Khánh vương sắc mặt dịu xuống, thăm dò hỏi: “Vì cái gì Huyên nhi không thích Vương lục thúc?”
“Hắn… Hắn cười ta đái dầm! Còn uy hiếp muốn đem ta ném vào sông đào bảo vệ thành!”
Khánh vương thất thanh cười to.”Tiểu Lục đùa giỡn ngươi thôi, tính hắn là vậy mà!” Hắn bỗng nhiên thu lại nét cười, ngữ khí thâm trầm mà nói: “Bất quá, phụ vương có thể đáp ứng ngươi, về sau không tái gọi Vương lục thúc lại đây, ngươi về sau cũng sẽ không nhìn thấy hắn nữa.”
“Hắn đi đâu vậy?”
“Đi một chỗ chỉ có một mình hắn.” Khánh vương xoay người khoanh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ bóng đêm như mực, lưu cho Ấn Huyên một bóng dáng chung thân khó quên.
“Có loại hoa đẹp khiến người mê say, nhưng vĩnh viễn chỉ có thể nở vào ban đêm. Dưới ánh dương quang, liền thành dơ bẩn…” Khánh vương dùng âm thanh thấp nhẹ như tự nói.
“Cái hoa gì kỳ quái như vậy?” Ấn Huyên không hiểu hỏi.
Khánh vương không trả lời, chỉ đưa lưng về phía thế tử bảy tuổi thở dài: “Chờ ngươi trưởng thành, tự nhiên sẽ minh bạch.”
Từ đó về sau, Ấn Huyên vẫn luôn mong mỏi lớn lên. Bởi vì lớn lên hắn có thể từ từ biết được rất nhiều sự tình. Tỷ như những chuyện bí ẩn, kỳ thật liền giấu ở hoàng cung trong góc phòng nơi nào đó hẻo lánh, giấu sao được đám thái giám cung nữ rảnh rỗi nhiều chuyện.
Tỷ như Thái tử không phải chết vì bệnh, mà là “Thượng mã phong”.
[: chết khi đang làm chuyện xxx gọi là Thượng mã phong]
Tỷ như ngự y năm đó tại Đông Cung tìm được một hộp hồng hoàn, chính là loại Triệu Hợp Đức từng cấp cho Hán Thành đế ăn.
Tỷ như thái tử bệnh khỏi thì chết, bên người chỉ có một Lục hoàng tử say mèm.
Nhưng việc này, hắn cũng không dám nói cho phụ vương nghe. Bởi vì phụ vương hiện giờ đã là Thái tử. Hắn biết, Thái tử chính là quốc chi Thái tử, là kế nhiệm hoàng đế.
Minh đức ba mươi mốt năm, hoàng đế băng hà, miếu hiệu Thành tổ. Thái tử kế vị, cải niên hiệu thành “Cảnh thành”. Lúc đấy Ấn Huyên mười lăm tuổi, hắn nhớ tới lúc Vương lục thúc không thấy, cũng là mười lăm tuổi.
Năm năm sau, Cảnh Thành đế băng hà, miếu hiệu Anh tông; thái tử Ấn Huyên kế vị, cải niên hiệu thành “Vân Hi”.
Trong nháy mắt, thanh âm nước rơi như mờ nhạt, ngẫu nhiên hắn nhớ tới hình ảnh thiếu niên hai tay khoanh lại, dựa thân cây hướng hắn tươi cười.
Diện mạo người nọ trong trí nhớ hắn đã mơ hồ, chỉ có tay áo chu sa, vạt áo thêu kim tuyến hình hoa văn uốn lượn lại rõ ràng như ở trước mắt, nhảy nhót hoa mỹ trong ánh sáng nhu hòa…
Ấn Huyên mãnh liệt bừng tỉnh, phát hiện mình thế mà tựa vào bàn ngủ gật. Còn chu sa nhảy nhót mông lung trong ánh sáng nhu hòa, nguyên lai là ngọn nến trước mặt lay động.
Mưa đêm vẫn còn nặng hạt, Huyền Ngư quan Ất đạo trưởng một canh giờ trước, như nhặt được chí bảo từ mấy trương chữ như gà bới, mang theo bảy tên đệ tử tâm phúc, dùng thần đi thuật thẳng đến bắc cương.
Ưng Tiếu thủ lĩnh Diêu Ứng Tuyền cũng lập tức khởi hành, trong đêm tối chạy về Chấn sơn quan.
Mà hắn thân là vua một nước, sau khi hạ chiếu điều binh viện thủ cho phương bắc, lại không có việc gì, chỉ có thể ở trong cung âm thầm sầu lo.
Một đêm không ngủ, sắc trời đã mờ mờ sáng, nội thị tiến đến bẩm báo, nói là ngự y đã trị người tỉnh lại. Ấn Huyên tinh thần run lên, mang theo đầy bụng khả nghi cùng những suy nghĩ hỗn loạn, đi đến Thanh Diệu điện.