Đêm tàn gió lạnh, suốt ba ngày hai đêm nay trời đổ mưa to không ngớt. Lão thiên gia như tùy ý trút giận xuống nhân gian, khiến Thành Trạch quốc nhà nhà đóng cửa, phố xá đìu hiu. Ngay cả hoàng cung rộng lớn cũng mất đi sự hoa lệ ban ngày, hiện ra trong u ám dày đặc.
Ti lễ đại thái giám Ngụy Cát Tường xốc màn gấm, khẽ gọi một tiếng: “Hoàng Thượng…”
Ấn Huyên hơi động thân mình. Hắn ở thư phòng phê tấu sớ đến tận khuya, chỉ vừa nằm xuống nghe tiếng mưa lại trăn trở hồi lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ đi mất.
Ngụy Cát Tường khó xử dừng lại một chút, cất giọng cao hơn kêu: “Hoàng Thượng?”
Ấn Huyên đang lúc buổi tối khó chịu, nhất thời không mở ra được mắt, nhíu mày trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ưng Tiếu thống lĩnh xin diện thánh, nói có chuyện cần bẩm báo khẩn cấp.”
Ấn Huyên mãnh liệt mở mắt, đứng dậy để tiểu thái giám hầu hạ mặc quần áo, một bên phân phó: “Truyền hắn đến thư phòng gặp ta.”
“Ưng Tiếu” là một tổ chức cực kỳ bí ẩn, nhiều năm trước lúc còn là thái tử, Ấn Huyên đã lập ra. Thành viên được chọn từ đại nội thị vệ để huấn luyện. Thống lĩnh là người hắn tự mình đào tạo. Sau đó hoặc đưa đến nơi biên thuỳ trọng yếu, hoặc lẻn vào địch quốc nằm vùng, nhiều năm qua tổ chức thành mạng lưới sâu rộng, âm thầm lan tỏa, mục đích chính là giúp hoàng đế Đại quốc trở thành thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, chiếm được tiên cơ khi cùng các quốc gia khác xảy ra chiến loạn.
Trước mắt, Đại quốc cùng nước láng giềng Uyển Úc quan hệ trở mặt. Uyển quốc nằm ở bắc mạc, cảnh nội nhiều thảo nguyên, biên giới núi non trùng điệp. Quốc gia này người đông, dũng mãnh, tinh tường kỵ mã xạ tiễn, thiện chinh phạt. Từ khi Thành tổ hoàng đế còn đương vị, một số bộ lạc du dân phía bắc quấy nhiễu liên tiếp, đoạt lấy nhân lực tài vật, mấy năm nay lại quy theo Uyển quốc thống nhất hợp lực khiến Uyển quốc càng trở nên cường đại. Biên thuỳ dấy lên chiến loạn cũng nhiều hơn.
May mắn là hiện tại tân đế coi trọng ngoại phòng, Đại quốc cũng không kém tinh binh lương tướng, dựa vào Trình hướng quan, Chấn sơn quan lưỡng đạo dễ thủ khó công, kiểm soát chặt chẽ cửa ải. Uyển quốc trước đã tổn binh hao tướng vẫn không công phá được, sau cũng cẩn thận không ít. Gần đây, biên cảnh hai nước mặc dù cũng xảy ra xung đột, nhưng chỉ là quy mô nhỏ, vẫn chưa bùng nổ ác chiến.
“Ưng Tiếu” lúc này vốn nên vâng theo mệnh lệnh, đóng tại biên cảnh hai nước mà hoạt động, thống lĩnh lại chưa được thánh truyền, một mình trên đường ngàn dặm chạy về kinh thành, trừ phi là có chuyện cấp tốc không thể không diện thánh đệ trình. Ấn Huyên từ đáy lòng sinh ra một cảm giác bất an, nhưng trên mặt lại không hiện ra điều gì, bước nhanh đi đến ngự thư phòng.
Ưng Tiếu thống lĩnh Diêu Ứng Tuyền một thân hắc y, đứng thẳng tắp như một cây khô trong phòng, thấy hoàng đế tiến vào, liền bước lên phía trước hành lễ. Ấn Huyên xua tay ngăn lại “Miễn lễ, nói chính sự trước.”
Diêu Ứng Tuyền sắc mặt tái xanh, hai mắt đầy tơ máu, dùng sức cắn chặt răng: “Hoàng Thượng, Trình hướng quan bị phá!”
Ấn Huyên đang trên án cầm lên một chén trà nóng, nghe vậy chén trà rơi xuống đất hoàn hảo dập nát, thất thanh: “Ngươi nói cái gì?!”
Diêu Ứng Tuyền quỳ xuống đất bẩm: “Hai ngày trước, cường địch dạ tập, trong một đêm đánh hạ Trình hướng quan, thủ thành tướng sĩ tử thương vô số, Lục Tương tướng quân đã bỏ mình…”
Ấn Huyên sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói: “Trình hướng quan thành lũy kiên cố, cho dù trấn thủ bất lực, cũng quyết không có thể nào bị hủy trong một ngày!”
Diêu Ứng Tuyền hai tay nắm chặt gắt gao, thanh âm khàn khàn: “Trình hướng quan quả thật sức người không thể phá, chính là mượn quỷ lực! Những kẻ công thành không phải là người, đều là những cương thi quỷ mị giết không chết!”
“Vớ vẩn!” Ấn Huyên một chưởng vỗ lên án, “Diêu Ứng Tuyền, ngươi dám nói chuyện quái lực loạn thần, khi quân phạm thượng!”
Diêu Ứng Tuyền vươn tay từ trong lòng lấy ra một cái hộp sắt dài, mở ra sau đó giơ lên đỉnh đầu: “Nếu không tận mắt nhìn thấy, thần cũng quyết sẽ không tin tưởng, Hoàng Thượng thỉnh xem vật trong hộp, liền biết thần không phải là hồ ngôn loạn ngữ.”
Ấn Huyên kiềm chế lửa giận, đứng dậy đi đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn vật trong hộp.
Ngoài cửa sổ một ánh chớp sáng loè, tiếng sấm tự phía chân trời ầm ầm vọng đến, Ấn Huyên giữa tiếng sấm rền, hít vào một hơi: Trong hộp đặt chính là một bàn tay, sắc cháy đen, mặt ngoài khô nứt thành từng khối như mai rùa, từng vết rạn mốc meo lại mọc ra lông xanh dài cả tấc, đầu ngón tay cong như móng chim, sắc như dao, hình dạng rất là đáng sợ, kèm theo một mùi tanh tưởi ghê tởm.
Ấn Huyên cau mày lùi về phía sau “Đây là…?”
“Đây là Lục Tương tướng quân dùng Hoàng tinh bảo kiếm chặt từ trên người kẻ công thành. Sĩ binh đao thương căn bản không đả thương được chúng, những kẻ đó có sức lực lớn như trâu, hung tàn vô cùng, thậm chí… ăn sống uống tươi thịt người!”
Hồi tưởng lại thảm trạng khi thành bị phá, tuy là từng trải qua trăm trận, nhưng Ưng Tiếu thống lĩnh cũng không khỏi có chút hoảng sợ.
Ấn Huyên thường ngày đối với mấy chuyện quỷ quái, là thái độ một phần tin, chín phần ngờ. Hoàng gia chùa miếu cùng đạo quan hắn theo lệ thường dưỡng không ít cao tăng chân nhân, nhưng cũng chỉ dùng trong dịp cử hành tế trời đất, cầu mưa thuận gió hoà, là những nghi thức bắt buộc phải theo lệ. Đối với những chuyện bách tính truyền tụng nào là hô phong hoán vũ, chân quân hiển linh, pháp thuật linh ứng này nọ, hắn chỉ cười nhạt.
Nhưng hôm nay dị vật đặt ngay trước mắt, tuy là tâm hắn kiên định, cũng không khỏi tin hai phần.
Từ trong tay áo rút ra một thanh đoản kiếm, Ấn Huyên nín thở, dùng mũi kiếm đảo phần bàn tay đã bị cụt, đưa ra ngọn đèn cẩn thận xem xét.
Một tia chớp loé lên, làm trong phòng sáng lên rõ như ban ngày, Diêu Ứng Tuyền đang ngẩng đầu chú ý nhìn hành động của Hoàng đế, đồng tử đột nhiên co rút, thất thanh nói: “Cái tay kia- vừa cử động!”
Nửa câu sau nghẹn tại cổ họng chưa kịp thốt ra, đã thấy cái tay chết kia, năm ngón tay chụm lại như một chiếc móc câu, giống như sống lại, hướng Ấn Huyên lăng không chộp tới!
Ấn Huyên kinh hãi, theo bản năng lấy tay áo phất ra cản lại, cùng kiếm chém tới. Thân kiếm bằng huyền thiết cùng lợi trảo chạm vào nhau, phát ra một chuỗi hoa lửa cùng tiếng động chói tai.
“Hoàng Thượng cẩn thận!” Diêu Ứng Tuyền tung mình nhảy lên, nháy mắt vận toàn lực vào cánh tay phải, một chưởng hướng cái tay đứt kia đánh tới. Hắn xuất thân Thiếu Lâm tục gia, một thân ngoại gia công phu, trong đám ngự tiền thị vệ không đứng số một cũng số hai. Một chưởng này dùng mười thành công lực, đủ để tan vàng nát đá, lại không tưởng được cái tay đó chỉ bị kình phong đánh bạt ra. Sau khi bị đánh chệch mục tiêu, giữa không trung vòng lại, lông tóc vô thương, hướng ngay tim Ấn Huyên đánh tới.
Diêu Ứng Tuyền khi tiến vào ngự thư phòng, binh khí tuỳ thân đã giao nộp, dưới tình thế cấp bách vội lấy thân che trước Ấn Huyên, liên thanh hô lớn: “Hộ giá! Hộ giá!”
Thị vệ canh giữ ở ngoài phản ứng cực nhanh, nghe tiếng phá cửa mà vào, lại vẫn không kịp trước tốc độ quỷ mị của cái tay đứt kia.
Mắt thấy lợi trảo sắp phá tới, Diêu Ứng Tuyền biết rõ là không thể động vào vật đó, nhưng không còn cách nào, xuất tiểu cầm nã thủ bắt lấy.
Đang trong lúc nguy cấp, mấy đạo xích quang từ ngoài cửa bay vào, đều đánh vào bàn tay đứt, vang lên tiếng loạt xoạt.
Bàn tay đứt kia dường như bị đả thương nặng, mãnh liệt cuộn mình thành một đoàn, từ giữa không trung rơi xuống. Nơi bị đánh trúng giống như bị sắt nóng vụt qua, bốc lên từng đợt từng đợt khói trắng.
Một đạo thanh ảnh lướt qua đầu mọi người tiến vào, bọn thị vệ chỉ nghe tiếng gió sượt qua tai, giữa thư phòng đột nhiên đã thêm một thanh y đạo nhân. Đạo nhân này dung mạo nho nhã, thoáng nhìn qua giống như bốn mươi, nhìn lại thì chỉ khoảng ba mươi, nhìn thêm vài lần, thì chỉ thấy cảm giác thanh phong đạm mạc, hoàn toàn nhìn không ra tuổi.
Đạo nhân tay trái nắm kiếm quyết chỉ lên hư không, mới vừa rồi những điểm xích quang bao quanh cánh tay đứt lại nhảy lên, nguyên lai là bảy đồng tiền chấm chu sa.
Đồng tiền mới, trong ngũ hành thuộc kim, ngoài tròn như trời, trong vuông như đất, trên lại khắc niên hiệu, thiên-địa- nhân tam tài đều có đủ, vốn là có năng lực hóa sát rất mạnh, lại được trao tay qua vạn người, ngầm chứa nhân gian dương khí, chỉ cần hơi thêm chuyển hóa liền có thể khắc trừ uế vật.
Bảy đồng tiền bay lượn giữa không trung, xếp thành tiểu thất tinh định sát trận, đem bàn tay đứt trên mặt đất đang run rẩy nhốt vào trong trận.
Đạo nhân từ trong tay áo rút ra một thanh mộc kiếm cùng một hoàng phù, đem lá bùa gắn vào đầu mũi kiếm, miệng tụng đạo quyết: “Ta phụng lệnh Bắc đế, lập trảm điềm xấu, có tà tất phá, có quái tất thu. Thần binh khẩn cấp như lệnh, đi!”
Sắc lệnh vừa phát, hoàng phù bỗng nhiên tự cháy, mang theo mộc kiếm bay ra, đem cái tay kia đang dữ tợn vùng vẫy, gắt gao chế trụ, trong chớp mắt đốt thành một đám bụi.
Đạo nhân tiến lên rút mộc kiếm, thấy trên thân kiếm ẩn ẩn vết rạn màu đen, lắc đầu than nhẹ: “Thật là thi khí lợi hại, kiếm bằng đào mộc tinh cũng không trụ nổi.” Nói xong thổi đám bụi vào trong hộp sắt, dùng dây hồng trói cẩn thận, rồi thu vào trong tay áo. Làm liền mạch lưu loát sau đó mới hướng Ấn Huyên chắp tay, bình tĩnh mà nói: “Huyền Ngư quan khấu kiến Ngô hoàng. Bần đạo tối nay xem tinh tượng, thấy có âm tà phạm đế tinh, dưới tình thế cấp bách chưa kịp thông truyền, lợi dụng trận pháp trốn vào cung, mong Hoàng Thượng thứ cho bần đạo tội không mời mà tới.”
Huyền Ngư quan là hoàng gia đạo quán, nằm cách kinh thành mười dặm phía đông nam dưới chân núi Giới Sơn, lấy cầu phúc xem bói thập phần linh nghiệm mà khiến thanh danh xa gần. Người này gọi là Vi Nhất đạo trưởng, do tiên đế ngự ban thưởng chủ trì Huyền Ngư quan, ngoài lúc tham dự đại lễ hiến tế của hoàng gia, ngày thường cũng hay được triệu vào cung trừ tà cho các quý nhân.
Ấn Huyên mới lên ngôi hai năm, năm nay vừa mới hai mươi hai tuổi, nhưng trong tâm lại luyện được nội liễm thâm trầm, thấy biến mặt vẫn không đổi sắc, chắp tay sau lưng thản nhiên nói: “Đạo trưởng thần thông quảng đại, cứu giá đúng lúc, có công không có tội. Không biết vật âm tà này, đến tột cùng là cái gì?”
“Là một cái cương thi trảo. Từ nó nhìn thấy tản mát ra huyết sát đao binh khí, đều không phải là loại cương thi phổ thông, mà là binh sĩ tử trận nơi chiến trường, bị người lấy luyện thi thuật bào chế, đem oán khí phong vào thất khiếu thiên linh, dùng thuật điều khiển như con rối. Loại cương thi này năng lực cường mãnh, hung tính cường đại, đến khi thi độc khắp nơi, sinh linh sẽ đồ thán.” Vẻ mặt ngưng trọng Vi Nhất đạo trưởng hỏi tiếp: “Hoàng Thượng, xin hỏi bàn tay này từ đâu mà đến? Bần đạo tuy là xuất gia, đạo tu chính là Thượng thanh bắc cực Thiên tâm đo pháp, lấy trấn yêu phục ma làm nhiệm vụ của mình, không thể lưu những vật hung tà như thế gây tai họa cho sinh linh.”
Diêu Ứng Tuyền nghe được sắc mặt trắng bệch, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất: “Thần tội chết! Lại mang tà vật nguy hiểm vào cung, khiến Hoàng Thượng gặp nguy hiểm! Thần muôn lần chết không đủ bồi tội!”
Ấn Huyên đang sầu lo, nào có tâm tình nghe hắn cáo lỗi, nhíu mày quát lên: “Được rồi, bây giờ là lúc tạ tội sao!”
Vẫy lui những thị vệ vô can, tâm hắn liền chuyển động, quay sang Vi Nhất đạo trưởng: “Đoạn trảo này đến từ phương Bắc. Đạo trưởng có thể tính ra vị trí chuẩn xác không?”
Vi Nhất đạo trưởng biết hoàng đế đối mình vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, liền nắm tay chỉ quyết, dùng lục nhâm thần khóa suy tính một hồi. Lát sau sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói: “Bắc cương có binh sát họa, huyết quang tai ương, ứng vào trấn biên cửa thứ nhất – Trình hướng quan!”
Ấn Huyên ngơ ngẩn. Chuyện cho tới bây giờ, không phải do hắn không tin, lúc này mới thở dài một tiếng nói: “Trình hướng quan đã bị phá, Chấn sơn quan liền là phòng tuyến cuối cùng của trung nguyên… Với âm tà như thế, tướng sĩ huyết nhục khó có thể ngăn cản, đạo trưởng thông hiểu thuật pháp, mong đạo trưởng xuất ra pháp lực, cứu dân khỏi nguy nan. Nếu có thể phá vỡ tai hoạ, bảo trụ Chấn sơn quan, trẫm nguyện bái đạo trưởng làm thái phó, lấy lễ đế sư đối đãi chung thân.”
Vi Nhất đạo trưởng tâm thần run lên, nhịn không được ý mừng vui. Đối với một người tu đạo như hắn một chức Thái phó suông cũng chẳng nghĩa gì lớn lao, nhưng “Đế sư” lại là bất đồng.
Năm đó, lúc vương số sắp tận, Lý Tông hoàng đế bởi vì Trương thiên sư có công cầu an, phong hắn làm “Đệ tam sơn phù, kiêm ngự tiền giáo môn công sự”, khiến cho nguyên bản thế chân vạc Long hổ sơn, Mao sơn, Giới sơn ba phái, biến thành Long hổ sơn thiên sư phái một nhà phát triển, cuối cùng trở thành đạo giáo thống lĩnh thiên hạ.
Chỉ một hơi long khí khi hấp hối liền có kỳ diệu như thế, huống chi trước mắt thịnh thế, tân đế long khí đang lên. Nếu được long khí thêm vào, biết đâu Giới sơn Thiên Tâm phái có thể áp được Long hổ sơn, thay thế được vị trí đạo giáo thống lĩnh thiên hạ? Mà danh hào Vi Nhất chân nhân của hắn, chắc chắn môn trung toả sáng, lưu danh bách thế!
Ý niệm vừa mới điểm, hắn hơi nghiêm nghị thần sắc, chắp tay đáp: “Bần đạo -” không ngờ ngoài cửa sổ đột nhiên có một tiếng sấm, liên tiếp ba tiếng vang rền, đem lời hắn định nói giữ lại trong miệng.
Đạo trưởng có chút ngạc nhiên, bấm tay tính toán. Một lát sau, trên mặt xẹt qua vẻ thất vọng. Cũng may là hắn đạo tâm đã gần đến cảnh vực đạt thành, liền ổn định tâm thần, cười khổ một chút: “Ý trời khó trái… Kẻ ra tài cán vì Hoàng Thượng trừ tà vật, lại không phải là bần đạo.”
Ấn Huyên hỏi: “Không phải là đạo trưởng, vậy là ai?”
Hơi khép nhẹ hai mắt, đạo trưởng bỗng nhiên vươn một lóng tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Người nọ ngay tại trong hoàng cung này, viện phía tây bắc.”
Giống như ứng chứng lời của hắn, phía chân trời một đạo sấm sét giáng xuống, giữa trời đêm xé thành một cột sáng lam sắc, thoáng chốc đất bằng như nổi sóng lay động theo tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Ngoài điện, trong đình viện một trận rối loạn.
Ấn Huyên vừa nhíu mày, đang muốn gọi người, Ngụy Cát Tường cả người ướt đẫm một đường chạy vào, thở hồng hộc mà bẩm: “Hoàng Thượng… mái Vĩnh thọ điện lại bị sét đánh sụp!”
Một chữ “lại”, khiến Ấn Huyên nhớ tới chuyện cũ từng chứng kiến trong cung năm xưa, sắc mặt nhất thời âm trầm.
“Hoàng cung tây bắc viện, là địa phương nào?” Hắn đột nhiên hỏi.
Ngụy Cát Tường có chút ngây người, rốt cuộc kịp phản ứng: “Tây bắc viện, Uyển Ninh cung a, lúc sau này bị phong bế, là phế điện vườn thượng uyển…” Hắn dường như mãnh liệt nhớ tới cái gì, khẽ kêu một tiếng a, sắc mặt biến đổi.
Ấn Huyên mặt trầm như nước, “Người nọ… còn giam ở bên trong?”
Ngụy Cát Tường cúi đầu khom thắt lưng, cẩn thận mà trả lời: “Dạ.”
Ấn Huyên hơi do dự một chút, ánh mắt hỏi ý kiến hướng tới chỗ đạo trưởng. Đã thấy hắn tay kết pháp ấn, mi mắt rủ thấp, trông như lão tăng nhập định, hồn như du hành ngoài thân. Hắn hiểu được đạo trưởng kia thực thông minh, chuyện đề cập đến bí sử của hoàng gia, không muốn nhúng tay, mới bày ra một bộ tư thái hồn du thiên ngoại như thế.
Ấn Huyên dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, khép mắt suy nghĩ.
Trầm ngâm một lát sau, hắn quyết định, xoay người phân phó nói: “Bãi giá, đi phế điện!”