Editor: Nguyễn Minh Phương
Beta: Mỹ Mạnh Mẽ
Thường Tiếu là người cũng coi như là có kinh nghiệm yêu đương.
Lần này bà đây sẽ vò đã mẻ lại sứt, nghĩ thầm có ai không hài lòng thì tìm Quý Hiểu Đồng đi, dù sao Quý Hiểu Đồng thần kinh chập mạch hoặc là mắt dính cứt chó gì đó, liên quan rắm gì đến cô.
Nhưng ngược lại sự việc không giống với tưởng tượng của cô, ít nhất những người bên cạnh cô, ngoài ngững người không che giấu nổi sự ghen tị, đại đa số đều là chúc mừng thật lòng, chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ nhận được không ít thư nặc danh "xem cô chừng nào sẽ chia tay", mà cô cũng chẳng muốn đấu võ mồm, nếu không thì chẳng khác gì đang bất hòa sắp chia tay với Quý Hiểu Đồng.
Trước kia không thể cảm nhận được, nói đến yêu đương, quả thật Quý Hiểu Đồng đối với cô có thể đạt đến thần nhân ghen tức rồi, ít nhất khiến cho cô triệt để hiểu rõ được hai câu “Nam nữ khác biệt” và “Đàn ông là dùng để sai khiến".
Thật ra trước kia Thiến Thiến Dung Lan đã từng cường điệu nhấn mạnh hai điểm này, nhưng xuất phát từ một chút điều kiện bên ngoài và nhân tố bên trong, cô vẫn không thể thể lĩnh hội được, mà nay có một người, tất cả công việc nặng nề đều gánh nhận xử lý tất cả, thường thường gọi điện thoại, theo cô chơi những trò giải trí điên rồ, cộng thêm đánh không đánh trả chỉ thi thoảng cãi lại thôi, lại còn có lúc tạo chút bất ngờ nho nhỏ… Có một người như vậy ở bên cạnh, cảm giác quả thật không tệ.
Thường Tiếu cảm giác đang từng bước đi trên con đường đến đạo lí lớn của nhân loại: “Phụ nữ là bị người làm hư.”
Về những điều này, lúc Thường Tiếu nói ra ở kí túc, nói xong, Dung Lan, Thiến Thiến liền không nhịn được tiên tục hét chói tai, sau này nói đến chính cô cũng có chút ngượng ngùng, lúc này, cô liền sờ sờ bức thư trên cùng thở dài một hơi an ủi: " Thiến Thiến, những tên bạn trai của cậu đều là đàn ông hư nha…” Thiến Thiến囧.
Dung Lan: "Nói! Quý Hiểu Đồng có anh em con chú bác hay không?"
Mà anh em bên phòng Quý Hiểu Đồng cũng cho Thường Tiếu một phiếu toàn diện lí tưởng… Một: tính tình thẳng thắn, thần kinh thô, con gái như vậy không hay ghen tuông linh tinh; hai: đối với các trò chơi liên quan đến bóng, thuộc như lòng bàn tay, người con gái như như vậy có tiếng nói chung; Ba: thông minh sáng dạ, cần cù giỏi giang, còn khéo tay làm được thức ăn ngon, con gái như vậy hiền lương thục đức; bốn: bạn thân có nghĩa khí, rất lớn mật da mặt cũng đủ dày, làm người đại vạn, rất quan tâm đến mọi người xung quanh... Tóm lại không bám người không ầm ĩ không vô cớ gây rối cũng không chạy theo vật chất, có lúc ngây ngốc nói lời kinh người, nhưng thông tình đạt lý rất dễ bị lừa, cộng thêm điều kiện gia đình không tệ, bản thân cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, hơn nữa trong lúc yêu đương cũng có thêm mấy phần nữ tính, cùng với dáng người cao gầy tốt cho đời sau gì gì đó, đều là “người con gái thích hợp để cưới về nhà.”
Trong lúc nhất thời lộn xộn nắm cổ tay, cảm thấy quý Hiểu Đồng trong lúc vô tình cũng lượm được một báu vật.
Lúc nhắc tới điều này, Quý đại soái ngẩng đầu thật cao, một bộ dáng tự hào vô cùng, tư thế muốn ăn đòn không để ai trong mắt, nói: "Hừ, ta đây đã sớm biết rồi." Tự nhiên cũng không tránh được mỉm cười đắc ý.
Cho nên nói...... Mấy tên thỉnh thoảng nô đùa như vừa trốn trại: "Vậy anh lúc nào thì chia tay với cô ấy, cho anh em chúng tôi giác ngộ a." "Cút! Cút đi! Cút sang một bên nghỉ cơm đi!" cứ như vậy thời gian nhàn nhã trôi, chớp mắt một cái lại đến tết âm lịch.
Mấy ngày cuối năm anh trai Thường Tiếu vì bảo bảo trong bụng bạn gái giục cưới, cô liền đẩy lùi thực tập, ở nhà giúp anh trai chuẩn bị hôn lễ.
Thời điểm này đối với việc có con rồi mới cưới, cô cảm thấy rất khiếp sợ, dù sao Thường Hỉ là bác sĩ khoa phụ sản, liên quan đến cách ngừa thai, không thể nào không cẩn thận như vậy.
Nhưng anh liền trưng ra bộ mặt mặt phúc hắc mà cười, nháy nháy con mắt giả bộ ngu nói: "Ôi chao, chuyện ngừa thai này, không thể nào giọt nước cũng không lọt." Trong khoảnh khắc Thường Tiếu cảm thấy gặp được động vật đơn bào Quý Hiểu Đồng thật sự là quá may mắn.
Tên kia, mới chỉ dắt tay gì đó, vẫn chưa làm ra chuyện gì vượt khuôn phép.
Chị dâu tương lai là con gái một, cho nên Thường Tiếu thường xuyên làm một số việc, chính là cùng chị dâu đi mua đồ, sau đó vì là phụ nữ có thai nha, hiển nhiên là cô giúp một tay cầm đồ vừa mua về.
Chưa từng được cưng chiều thì không biết, thời điểm Thường Tiếu đi dạo phố, vẫn thật là nhớ tới Quý Hiểu Đồng, nếu Quý Hiểu Đồng ở đây thì tốt rồi, có người làm việc tay chân, nếu Quý Hiểu Đồng ở đây thù tốt rồi, có người làm tài xế: nếu Quý Hiểu Đồng ở đây thì tốt rồi, có người trả tiền… Chỉ là, vừa đến kì kỉ cô đã đuổi cậu ta đến thành phố S rồi; mặt khác, cô ở nhà, vì giữ bí mật, cũng cố ý giảm bớt thời gian trò chuyện, không nghĩ tới, sẽ nhớ anh... - nhớ anh rồi sao.
Lúc gần tối, Trần Thần gọi điện thoại cho cô, nói qua loa công ty ở thành phố S phát triển không tệ. Lại nói công ty hiện tại đang tiếp nhận một hạng mục vô cùng lộn xộn, yêu cầu phải thường xuyên ở lại, qua mấy ngày sẽ trở về, ở thành phố này tìm một phòng làm việc, hài hước nói "thêm vị trí quản lý" cho cô tiếp nhận.
Cô liên tục khoát tay, anh cũng liền cười, lại đột nhiên nói: "Vậy có muốn tới nhà ngồi một chút hay không?" Xong rồi còn nói: "Làm thế nào có thể không để lại dấu vết đưa em về nhà gặp bố mẹ, Tiểu Đồng đã phiền não rất lâu, nhưng lại sợ quá sớm, quá trịnh trọng, dọa em sợ." Nghe nói như vậy, cô liền bất ngờ hoảng sợ đứng dậy. Quả thật, nếu như hai người bọn cô tiếp tục, cô nhất định phải phải đối mặt với cha mẹ của Quý Hiểu Đồng, cô vốn cho là không đề cập đến vấn đề này, sẽ không cần đối mặt, ít nhất không phải bây giờ... Trần Thần dường như nhận ra sự lo lắng của cô, cười nói: "Chị tôi bình thường hay nghe tôi, trong lòng đã ngầm đồng ý em rồi, đã sớm muốn gặp em một lần."
"Hả?" Cái gì gọi là "đã sớm muốn"? Chẳng lẽ quý Hiểu Đồng sáng sớm đã đem chuyện của cô nói với mọi người trong nhà?
Còn chưa mở miệng, lại mơ hồ nghe được âm thanh của Quý Hiểu Đồng ở đầu dây bên kia, giống như mơ hồ nói... Cậu nói với cô ấy, thì nói mẹ cháu đồng ý cô ấy là con dâu... Những lời này... Cô đột nhiên có cảm giác, hai người này đại khái cũng trở lại rồi.
Trần Thần ở bên đầu điện thoại kia cười vui vẻ, nghe anh ta tùy tiện trả lời Quý Hiểu Đồng, nói đừng nóng vội gấp gáp, lại quay lại nói vào điện thoại: "Hiểu Đồng nói rồi, em không đồng ý nó đến dự hôn lễ anh trai em, không giới thiệu nó với ba mẹ em, nó sẽ không tha cho em, nó liền lột áo khoác em ra, khiến em lộ nguyên hình bằng phẳng."
"Con người này thật vô lại!" Quý Hiểu Đồng ở đầu kia điện thoại nổ tung, "Cái gì a, anh muốn nói anh tới hôn lễ giúp một tay…" Hiển nhiên câu sau là giải thích với cô, anh dứt khoát đoạt lấy điện thoại, hạ quyết tâm, hướng cô gào thét: "Nói đi, lúc nào thì muốn anh đến gặp ba mẹ em?" Thường Tiếu còn chưa kịp phản ứng.
"Em mấy giờ ăn cơm?" Anh lại hỏi.
"Khoảng bảy giờ rưỡi..."
"Ừ. Tối nay anh đến nhà em ăn một bữa cơm! Đến lúc đó em xuống dưới lầu đón anh lên! Cứ như vậy!" Nụ cười của Trần Thần càng đậm, âm thanh đùa giỡ khiển trách truyền qua ống nghe truyền tới:
"Ai nha, đối đãi bạn gái phải dịu dàng một chút."
Quý Hiểu Đồng ở bên kia lầm bầm nhỏ, cái gì, bạn gái của mình còn khách khí cái cọng lông à… nhưng hành vi vẫn phối hợp: "Tối nay anh đến nhà em ăn một bữa cơm, được không? Đến lúc đó em xuống dưới lầu đón anh, được không?" Nhưng nói vừa xong cậu liền lộ ra nguyên hình, nặng nề hừ một cái: "Không được cũng phải được!" Thường Tiếu còn chưa tìm được âm thanh của mình, nghe động tĩnh liền biết anh lần nữa đưa cho Trần Thần.
"Được rồi, không gạt em nữa, nói cho em một chuyện " Giọng Trần Thần đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nói với cô: "Tiểu tử kia nói chỉ thích em như vậy, nói cái gì ngực lớn, để cho người khác chảy máu mũi, nó không lạ gì."
"Trần Thần, cậu cái đồ khốn kiếp! Về sau sẽ không nói cho cậu chuyện gì!" Bên kia truyền đến tiếng thét thẹn quá thành giận, cùng với âm thanh đoạt điện thoại.
"A lô?" Hiển nhiên Trần Thần đang giữ điện thoại, lại nói, "Thật ra, cháu tôi cũng không phải người không biết chọn người, xem nó đối với em thật lòng, vô cùng trung thành và tận tâm, em coi như là thương nó, đừng để nó một mình lo lắng suy đoán lung tung, được không?"
"Cháu lo lắng khi nào! Đưa điện thoại đây......" Lại là âm thanh tranh đoạt điện thoại.
"Đúng rồi, hai đứa còn chưa hôn môi à? Tiểu tử kia phiền muộn đến bạc cả tóc."
"Trần Thần!" Một tiếng bạo rống.
"Tạm biệt." Âm thanh của Trần Thần vẫn tươi cười như cũ.
Từ đầu đến cuối Thường Tiếu không có cơ hội lên tiếng, nghe âm thanh từ bên kia, không hiểu vì sao có chút xấu hổ, cái gì mà trung thành và tận tâm, cái gì mà hôn môi, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì chứ.
Lúc này anh hai Thường Hoan từ phía sau vỗ vỗ đầu cô, kêu la: "Ngẩn người cái gì, chị dâu em tối nay đến nhà ăn cơm, mau tới giúp!" A... cô sờ đầu một cái, sau đó thời điểm đang nấu dở cơm, cô vô ý thức cho thêm một ống gạo.
Được rồi, xem ra anh thích dáng người phía trên bằng phẳng như vậy, khụ... Kỳ thực nói tới có chút xấu hổ, cùng anh yêu nhau hơn ba tháng rồi, quả thật chưa từng nghĩ giới thiệu anh với mọi người trong trong nhà.
Gần đây tính cách của cô lúc đến lúc đi, đối với người trong nhà thì không có cái gì phải giấu giếm, nhưng chuyện yêu đương lần này ngay cả Tiên Cô cũng không biết, nghĩ một lúc cũng không biết nói thế nào...... Đại khái, trong lòng vẫn là có chút không tự tin.
Nhưng thật ra chuyện chia tay với Dư Phi, bọn họ trước kia cũng biết, tuy là chưa từng nói gì, chỉ có điều cô biết, ba anh trai đều xóa tên Dư Phi trong điện thoại, đại khái cũng quyết định về sau cả đời không qua lại với nhau nữa.
Nghĩ tới đây, cô lại thở dài một cái, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng...... Thuận theo tự nhiên đi!
Còn chưa tới bảy giờ rưỡi, Quý Hiểu Đồng đã đợi ở dưới lầu.
Thường Tiếu vẫn để cho anh đợi chút, chờ một chút, chờ đến khi mọi người ngồi đủ vào chỗ, người trong nhà cũng không khách sáo, tiếng bát đũa mọi người va chạm, liền ăn. d.d.l.q..d
Thường Tiếu đứng ngồi không yên, cơm nuốt không trôi, cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động không ngừng thúc giục lại bắt đầu kêu không ngừng, mới lên tiếng: "Đã biết, đã biết." Cúp điện thoại, cô liền thở dài một tiếng, sau đó lại cúi đầu xới hai bát cơm, tiếp tục cúi đầu, thấy chết không sờn mở miệng: "Bạn trai con nói muốn đi lên ăn bữa cơm rau dưa." Dù là cho anh ăn một ngụm nhỏ cũng được ạ, cô lặng lẽ nghĩ. d.d.l.q..d
Chỉ là, một bàn lớn nhiều người, từ anh Đức đến Tiên Cô, đến Thường Hỉ Thường Hoan Thường Nhạc, đến chị dâu và cháu trai trong bụng, toàn bộ đều tỏ ra bình tĩnh.
"Tốt."
"Cái gì?"
"A, nó nói bạn nó đến ăn cơm."
"Thế à, vậy hãy để cho bạn đi lên đi."
“Bạn gì?”
"A, bạn trai."
"Ah? Là bạn trai à?"
"Ừ, bạn…trai…”
Tiếp, trừ chị dâu cùng với cháu trai, từ anh Đức đến Tiên Cô, đến Thường Hỉ Thường Hoan Thường Nhạc, toàn bộ đều nặng nề đặt bát trong tay lên bàn trợn to hai mắt, trăm miệng một lời:
"Cái gì? Bạn trai?"
Thường Tiếu liếc chị dâu một cái, một đôi mắt nhanh như chớp chuyển không ngừng, tiếp đó nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ ngồi: "Con đi đón người"
Trước khi Quý Hiểu Đồng đi lên, một đại gia đình Thường Tiếu, liền bày ra toàn bộ bát đũa trong tay, thật chỉnh tề xếp thành một hàng, từng đôi mắt hé một nửa, cất giấu ánh mắt sắc bén, vận sức chờ phát động. Vậy mà liếc một cái đến người thật Quý Hiểu Đồng, toàn bộ đều ngẩn ra rõ ràng. d.d.l.q.d.
Lông mày tuấn tú môi đỏ mọng, ánh mắt phong lưu, giống như người trên tranh thuỷ mặc đỏ tươi lóa mắt, chuyện này… Đẹp trai như vậy, được hay không đây?
"Mọi người trong gia đình em" Thường Tiếu phá tan không khí trầm lặng có chút lúng túng, lại hướng về Quý Hiểu Đồng: "Này Quý Hiểu Đồng."
Quý Hiểu Đồng một bộ dáng sẵn sàng đón quân định, chỉ thấy anh hít sâu một hơi, tao nhã lễ phép khẽ khom người, trầm ổn vững vàng mà nói: "Bác trai khỏe! Bác gái khỏe! Anh cả, anh hai, anh ba khỏe! Chị dâu khỏe!" Tiếp đó vẫn duy trì tư thế hành lễ, đem bao lớn bao nhỏ trong tay giơ thật cao, nặng nề nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, quà nho nhỏ, bất thành kính ý!" Phía trên gói quà chữ to vàng lóng lánh lắc lư trước ánh đèn, các gói được bọc tinh xảo, còn thấy qua nhãn hiệu nổi tiếng, thoạt nhìn là người có tiền a… Mọi người xung quanh suy nghĩ.
Vì thế trong phòng lại rơi vào im lặng đến quỷ dị… " Cám ơn!" Thường Tiếu đứng ở bên cạnh không biết vì sao vừa lúng túng vừa khẩn trương muốn chết, mơ mơ hồ hồ vỗ tay. Vỗ hai bàn tay luýnh quýnh ngượng ngùng, vội vàng nhận lấy bao lớn bao nhỏ trong tay anh, tùy tiện đặt bên cạnh, ho khan một tiếng, anh Đức phản ứng chậm một nhịp:
"Được, đã ăn chưa?"
Quý Hiểu Đồng lập tức lộ ra nụ cười mê người vô địch: "Còn chưa ăn, bác trai."
"Nha… Ồ! Bà lão kia, mau đi làm thêm vài món."
Quý Hiểu Đồng vội vàng khoát tay: “Không cần làm phiền."
"Đúng, anh ấy chỉ tiện đến ăn một bữa cơm." Thường Tiếu chen miệng, " Mọi người ăn cái gì con ăn cái đó, con ăn cái gì anh ấy liền ăn cái đó!" Sau đó kéo kéo vạt áo anh: "Đúng không!"
" Đúng."
Anh cả khẽ mỉm cười đứng ra, tiến lùi thoả đáng: "Ngồi đi."