Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Hiểu rõ anh như Thường Tiếu, tự nhiên nghe ra tất cả bất mãn trong lời nói của anh.
Điều này làm cho cô nghĩ đến những lời Quý đại soái ca vừa dạy dỗ, nghĩ tới người con trai này đúng là không nhìn đến cô, cùng một cô gái khác ngồi ăn sáng chung, không cần biết nguyên nhân gì, cũng làm cho người bình thường khó có thể chấp nhận.
Nghĩ tới đây, Thường Tiếu cũng không biết lấy dũng khí đâu ra, nặng nề hừ một tiếng: "Dư Phi, trước khi cậu ta xuất hiện, anh làm những gì! Không phải anh cũng cho phếp cô ấy xuất hiện, còn để cho cô ấy ngồi cùng anh?”
“…” Dư Phi giống như đang cố nhẫn nhịn vài chuyện, cuối cùng giọng điệu tăng hai bậc so với quá khứ, “Mấy ngày nay, em luôn luôn như thế,” sau đó tất cả âm điệu bỗng chuyển một cái, bình thản trở lại, "Không phải sao?"
Thường Tiếu chợt tăng tông giọng, cảm giác tức giận từ lồng ngực trào tới cổ họng: "Thế, Dư Phi, mấy ngày nay…” Đột nhiên âm thanh trở nên vô cùng lạnh lẽo: "Anh ở đâu?”
Sau đó cô nặng nề bỏ điện thoại ra khỏi tai, không biết vì sao lại kích động khiến cho cô bất thình lình ném mạnh xuống đất! Lập tức chia năm xẻ bảy.
Ném xong cô hung hăng rơi xuống rơi xuống vài giọt nước mắt, ngồi chồm hổm xuống ôm đầu gối vẻ mặt bất lực.
“Alo…”
"Hả?" Thường Tiếu hai mắt lệ mông lung ngẩng đầu, thấy Quý Hiểu Đồng cau mày có chút bận tâm nhìn cô, đột nhiên trong lòng có mấy phần ỷ lại, mới mang theo mấy phần nghẹn ngào, mấy phần bi thương nói: “Tôi quăng hai nghìn tệ…”
Quý Hiểu Đồng: "..."
"Ô oa... Hai nghìn tệ! Mẹ tôi sẽ giết chết tôi đấy..."
Quý Hiểu Đồng muốn há miệng, kết quả: "..."
Thường Tiếu này là loại người bướng bỉnh trong truyền thuyết, một khi đã quyết, Ngọc Hoàng Đại Đế xuất mã cũng không thể thương lượng.
Lúc trước trong lòng vẫn ở thế yếu, thí dụ như nghĩ xem phải hòa hảo với Dư Phi như thế nào, giải quyết vấn đề như thế nào, nói xin lỗi thế nào cho hoàn mỹ, nhưng bây giờ… Nhìn điện thoại bị cô ném tan tành trên đất, mặc dù còn có thể miễn cưỡng nghe điện thoại, cô đã quyết định không dễ dàng tha thứ cái người quen biết ở cùng trong mấy năm nay, cái người con trai lúc nào ăn cô gắt gao này!
Không sai, cô bi phẫn phát hiện, đã nhiều năm chơi cùng Dư Phi như vậy, cùng hơn không phải là chín sau, cô vẫn ở ví trí ra sức lấy lòng anh, anh nói một cô không nói hai, tất cả đều làm theo kế hoạch của anh.
Nhưng mà, Thường Tiếu cô mới không phải cô gái mà đàn ông có thể một tay nắm giữ!
Nghĩ tới đây, cô cũng chẳng biết tại sao ý như suối tuôn, tối hôm đó, không đi tự học, ngồi trước máy tính, tự học buổi tối cũng không đi, ngồi ở máy vi tính trước mặt, gõ tạp văn tiểu thuyết tình yêu rất lâu.
—— Lúc chưa có tình yêu, cô ngày ngày mong đợi, tràn đầy ảo tưởng. Không nghĩ ra trong tình yêu cuồng nhiệt của con người, tại sao lại vì những truyện vặt vãnh mà tranh cãi đến đỏ cả mang tai. Vì vậy khi tình yêu thật sự đến thì cuối cùng cô cũng phát hiện ra, có lúc cãi vã, cũng không phải là chuyện bản thân có ý gì cố chấp, mà chỉ muốn chứng minh…
Anh, có xem trọng em hay không.
Có thể vì em, mà nhẫn nhịn những điều lúc trước không bỏ qua hay không.
Sau khi cải biến tâm trạng, Thường Tiếu cảm thấy phải buông lỏng mình, vì vậy lại đi đến quán rượu ngoài trường chơi với Dung Lan Thiến Thiến, đèn đỏ rượu xanh, quả nhiên có thể khiến tâm tình người ta buông lỏng.
Hơn nữa, Thường Tiếu phát hiện một chuyện, bởi vì là bạn tốt, cho nên cô sẽ không lắc đầu từ chối tên gia hỏa Quý Hiểu Đồng, bạn tốt ngang hàng với Dung Lan, ngang hàng với Thiến Thiến, mà Quý Hiểu Đồng, chẳng qua lại tình cờ là giới tính nam mà thôi.
Nghĩ như vậy cô lại yên tâm thoải mái, chỉ là, có lúc nửa đêm tắt máy tính, thấy hình nền Dư Phi làm cho, cô lại nhói nhói từng dây thần kinh, vì vậy, cô liền đổi hình nền.
Trên diễn đàn vẫn vô cùng náo nhiệt.
Từ việc lần trước, Thường Tiếu có thói quen mỗi lần lên mạng đều dạo qua điễn đàn một chút. Cho nên khi nhìn thấy tin tức bản thân lại một lần nữa trở thành điểm nóng, chiếm hết trang đầu thì cô thật hoài nghi bên cạnh mình có đội Cẩu tử, nếu không tại sao mọi chuyện lại bị theo dõi?
Thật sự là, ở thời đại mà di động có chức năng chụp ảnh tràn lan như này, làm gì cũng có thể không còn là bí mật.
Lại một lần nữa cô trở thành đối tượng bị công kích.
["Đông Phương Bất Bại" lệ rơi sân trường, "Nhậm Ngã Hành" tay chân luống cuống, giận chó đánh mèo người đi đường!]
(Đông Phương Bất Bại và Nhậm Ngã Hành là hai nhân vật trong “Tiếu ngạo giang hồ” của Kim Dung, nam, tranh giành nhau và là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo đời trước đời sau. Nguồn: Wikipedia)
[ hôm nay thấy một màn vô cùng đặc sắc ở nhà ăn!!]
[ xin hỏi Thường Tiếu các bạn nói là ai a! Cầu giải đáp!!]
[mọi người nhìn xem, không phải cô ta bắt cá hai tay sao? Có ý đồ ]
[Thường Tiếu đi □!]
…
Thường Tiếu xoạt xoạt, thậm chí còn không hiểu những nhục mạ ác ý của quần chúng rút cục có nghĩa gì. Chẳng qua là rất kì quái, cũng chưa tới phiên cô ra tay, diễn đàn giống như là bị người nào theo dõi và khống chế, thường thường những lời bình luận này không tới mấy phút, sau đó những nick kêu gào này cũng không có cách nào lên tiếng, kết quả là, cách một khoảng thời gian lại xuất hiện mấy ID mới với bình luận oán trách, hỏi tại sao tự dưng bị khóa ID.
Sau đó lại đột nhiên có người nhô ra, hồi âm: [Còn tranh cãi nữa sẽ khóa IP, để cho các người trong những ngày tháng học đại học còn lại không lên mạng được! Dùng bình luận này lập lời thề, nói được làm được.”
Sau đó, bình luận trước chìm hoàn toàn.
Khiến Thường Tiếu vui.
Thiến Thiến ở bên nói cô biến thái, tình huống như thế bình thường người trong cuộc sẽ chọn nhắm mắt làm ngơ, thế mà cô lại canh giữ bên máy tính nhìn từng bình luận mới nhảy ra, còn có thể bật cười.
Thường Tiếu nghĩ thầm đương nhiên Thiến Thiến không hiểu, những thứ này đều là tư liệu sống phục vụ cho sáng tác rất tốt rất tốt, quả nhiên năng lực sáng tạo của quần chúng là vô biên nha.
Chỉ là, về người yên lặng bảo vệ cô trên điễn đàn, cô không thể không nghĩ tới Quý Hiểu Đồng, dù sao cậu ta cũng là sinh viên xuất sắc của khoa máy tính. Lúc cùng cậu ta tán gẫu qua điện thoại, cũng hỏi chuyện này, tên kia lại còn nói bình thường cao thủ ra tay, không quan trọng bên ngoài tỏ vẻ, mà là có tác dụng uy hiếp.
Suy nghĩ một chút cảm thấy chuyện máy tính cô bị hack trước kia, quả thật không giống tác phong củancậu ta.
Rồi sau đó, dưới sự ngăn cản của cậu ta, diễn đàn rất nhanh đã trầm xuống.
Hai chữ “Thường Tiếu” này, thậm chí thành cấm kị. Cũng là một chút chuyện lạ. Thường Tiếu nghĩ nghĩ, liền không vào xem nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thể hiện rõ ràng nhất chính là quần áo càng mặc càng nhiều.
Sinh nhật hai mươi tuổi của Thường Tiếu quả thật rất đơn giản, nhận được quà riêng của Dung Lan và Thiến Thiến, Dung Lan tặng đồ lót viền tơ, Thiến Thiến mua cho cô một cái kẹp tóc tinh sảo. Trái lại, bạn học cả lớp đưa tặng mô hình quái vật Sherk lại có vẻ bình thường rất nhiều.
Cảm động nhất chính là tờ thiệp ghi tình cảm của cả lớp, bên trong có đầy những dòng chữ nét chữ lộn xộn làm cho người ta không biết nên khóc hay cười lại hết sức uất ức.
Chỉ là, ít đi quà tặng hằng năm của Dư Phi, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu không bỏ được.
Sau khi thổi tắt nến sinh nhật, qua mấy ngày, là đến lễ Giáng Sinh của người Tây rồi.
Năm nay lễ Giáng Sinh vào thứ Bảy, Dung Lan Thiến Thiến mới sáng tinh mơ đã bò dậy, nghe nói là đi chơi Nô-en cùng bạn trai.
Họ cũng có lời trên đầu lưỡi Thường Tiếu có muốn đi cùng hay không, nhưng dù sao cũng là ngày cho tình nhân, trên đường hoa hồng cũng bán tệ một bông, không khí yêu nồng nàn như thế, làm sao có thể ngu ngốc đi làm kì đà cản mũi?
Nhưng tâm tình không khỏi hơi kém, nằm vùi trên giường không muốn bò dậy. Thiến Thiến Dung Lan chuẩn bị thêm một lúc lâu, liền mở cửa đi ra ngoài, hiển nhiên gió bên ngoài rất mạnh, lúc lùa vào làm cho đồ đạc trong phòng kêu vù vù. Sau đó cửa bị đóng.
Trong kí túc tất cả đều an tĩnh lại.
"Thật là lạnh." Thường Tiếu rụt trong chăn một cái, không nghĩ đến muốn làm gì hôm nay.
Một người vào lễ Giáng Sinh, thật sự là có phần… Tịch mịch.
Tên tuổi "Tỏi tiên sinh" đột nhiên lóe lên, kèm theo tiếng chuông vui sướng nghe lại có chút "Gượng cười vui vẻ".
Không hiểu vì sao cô lại hơi do dự, nhưng vẫn nhận điện thoại, cậu ta ở đầu kia vào thẳng chủ đề: “Tôi có bao một phòng mấy hôm trước, đến hát Karaoke.”
"À?"
"Có đến hay không?" Cậu ta cũng không dây dưa lòng vòng.
Thường Tiếu nghĩ đến “Thiên lộ” (đường lên trời), lại nghĩ đến “Cao nguyên Thanh Tàng”, đầu óc nóng lên, gật đầu cái rụp: “Đến”
Khi Thường Tiếu từ túc xá chạy xuống, Quý Hiểu Đồng đã chờ dưới tầng.
Chỉ có một người.
Cậu ta mặc không tính là quá dày, mùa đông của thành phố duyên hải phía nam, cũng không khó chịu đựng như trong tưởng tượng. Cậu ta chỉ mặc một cái áo khoác dài màu rám nắng tự do rộng mở, bên trong là áo len cao cổ màu đen, hợp với quần jean xanh đậm, lại cùng với dáng vẻ nhàn nhã tự tại.
Song, chính bộ dạng ăn mặc như vậy, khiến Thường Tiếu ngẩn ra, sau đó sờ sờ đầu cười.
Bởi vì không khéo hôm nay cô cũng chọn một cái áo khoác cùng màu, mặc dù kéo khóa kín mít, nhưng lại cũng mặc quần jean giống nhau, thật là rất khéo.
Thường Tiếu xông lên hung hăng vỗ trán cậu ta, không khí lạnh lẽo khiến hơi thở biến thành sương trắng lượn lờ, cô cười càng vui vẻ hơn, sau đó liền nhảy nhót đi trước…
Chẳng qua là cô cảm thấy, không cần một một vùi ở trong túc xá suy nghĩ lung tung, bị tịch mịch ăn mòn, bị nhớ nhung chôn vùi, thật tốt.
Mặc dù phòng không lớn, nhưng vẫn khiến Thường Tiếu cảm thấy Quý Hiểu Đồng trông thế là lại có bản lĩnh, có thể bình tĩnh đến phòng Karaoke vào hôm nay, cô như người tìm được chỗ tháo nước sau mấy ngày giả bộ không có việc gì, cầm Microphone đứng lên ca hát.
Quý Hiểu Đồng vốn là đi theo hướng ôn tình, nhất là những bài tình ca tiếng Anh tươi đẹp mà ưu thương, giọng hát cực kì đáng ca tụng, thế mà Thường Tiếu cứ như muốn nuốt hết hào quang của cậu, vẫn theo sở thích chọn các bài hát dân tộc…
Quý Hiểu Đồng ra ngoài hành tẩu giang hồ nhiều năm, gặp qua người囧, chưa từng thấy qua người囧 giống như cô nàng này.
Cũng không biết dốc cạn vốn hát bao lâu, hát đến cổ họng như bị mắc kẹt không phát ra được tiếng vang, Thường Tiếu mới tạm nghỉ, liều mạng rót cô ca lạnh, cuối cùng Quý Hiểu Đồng cũng được long trọng ra sân, mà cũng đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Là Dư Phi. Bỗng nhiên tâm tâm tình Thường Tiếu trầm xuống, hơn không phải là. Thường Tiếu tâm tình bỗng dưng trầm xuống, những tiếng đinh tai nhức óc trong phòng tựa như trở nên an tĩnh khác thường.
Thường Tiếu ngắm nhìn quý Hiểu Đồng, ra khỏi phòng bao, tiếng chuông vẫn cứ vang lên không ngừng, do dự một chút, di động liền yên lặng. Cô ngơ ngẩn, nhìn thấy “chín cuộc gọi nhỡ” chói mắt trên màn hình.
Vừa rồi cô quá nhập tâm, không phát hiện ra chút nào.
Hiệu quả cách âm nơi này cũng không quá tốt, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nhạc phấn khởi từ các phòng, nhiễu loạn suy nghĩ của cô, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến là anh, tâm tình cô không còn trở nên phấn chấn nữa.
Vẫn cảm thấy thấy hơi mệt.
Cô đứng ở lối đi nhỏ ngẩn ngẩn người, cho đến khi chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, cô mới nhận.
Nghe anh nói: “Anh ở dưới tầng chờ em.”
Thường Tiếu á một tiếng, nhất thời cũng không biết nên dùng giọng điệu gì trả lời anh, cuối cùng chỉ bình tĩnh nói: “Em đang ở ngoài rồi.”
"Địa chỉ, anh đi tìm em.”
"Không cần." Cô hít sâu một hơi, vô thức lặp lại, "Không cần."
"Thường Tiếu, " Dư Phi gọi cô. Có lẽ là sự việc lắng đọng quá lâu, âm thanh của anh rốt cuộc trở về bình tĩnh lần nữa, một tiếng gọi này, lại khiến vành mắt cô đỏ lần nữa. Anh cũng không để cho cô đáp lại, lần nữa nói: “Anh ở dưới tầng chờ em.”
Ngay sau đó truyền đến tiếng “Tút tút…”.
Cô cảm thấy anh không thể lần nào cũng vậy, chợt nhận ra,anh mới chính là người lần nào cũng bốc đồng kia. d.d.l.q.d.
Thường Tiếu cầm điện thoại di động tìm kiếm một hàng dài tên anh, khẽ run nhắn tin—— [không cần.]
Tiếp đó lại cảm thấy có lẽ không đủ, có lẽ anh sẽ không đi, bởi vì quá rõ khổ nhục kế của anh, nghĩ đến gió bên ngoài, nghĩ đến Lễ Giáng Sinh như vậy, nghĩ đến tình cảnh một mình anh đứng dưới kí túc của cô, đột nhiên lòng vô cùng đau xót… Cô lại nhắn thêm một tin—— [Dư Phi, xin anh đừng khiến em khổ sở.]
————–
Không lâu lắm, vang lên âm thanh nhắc nhở có tin nhắn mới, mở ra xem, là anh gửi lại:
Có phải, anh không tìm em… thì vĩnh viễn em sẽ không chủ động tìm anh?
Nước mắt Thường Tiếu rơi xuống, cô cứ cho rằng mình có thể xử lí rất tốt, ít nhất là tốt hơn bây giờ, nhưng mà sự tự ti núp trong xương của cô, cuối cùng đã phá hủy… cô và anh.
Hai người họ không ai xử lý vấn đề này tốt hơn người còn lại, giờ phút này, đối mặt với nghi vấn của anh cô không biết phải trả lời thế nào. d.d.l.q.d.
Dù thế nào cô cũng không ngờ, cô và anh lại đi đến bước đường này…
Thời điểm màn hình di động sáng lên lần nữa, trái tim cô cuồng loạn thình thịch thình thịch không dứt, thậm chí có loại kích động muốn trốn tránh đến cùng, nhưng cô chính là người như vậy, cứ thế mở tin mới:
Nghỉ đông này, anh sẽ tham gia đoàn du học, đi đến chỗ Doãn Kiều một chuyến.
Sau đó thì sao? Tim cô run rẩy kịch liệt, miệng mấp máy, muốn nói gì, nhất định phải nói những gì ¨ nhưng thật nhanh anh đã nhắn lại tin mới, cứ như anh chỉ đánh một câu, đã không kìm nổi mà gửi đi.
Đi tìm trường học tốt.
Rung rung.
Nhưng em đừng để ý.
Rung rung.
Xin lỗi để cho em khổ sở.
Rung rung.
Em tiếp tục đi, không quấy rầy.
Nước mắt một lần lại một lần làm mơ hồ tầm mắt, trong nháy mắt cô mất đi hơi sức, mềm nhũn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi khi đến Lễ Giáng Sinh, khi nhiều đồ trang trí Nô-en, các loại cây thông, linh dương, quần áo đỏ Nô-en, những cái loa nhỏ sặc sỡ… phủ lên đường phố… Trong các nhà truyền ra ca khúc giáng sinh vui vẻ “We wish you a Merry Christmas We wish you a Merry Christmas We wish you a Merry Christmas”, nhưng… Tại sao cô lại khổ sở như vậy?
Một bóng đen đột ngột bao phủ cô, cô ngẩng đầu, Quý Hiểu Đồng dịu dàng đứng đối diện cô khe khẽ thở dài, đột nhiên ôm cô vào lòng.
Thật ra thì trước đây cô không hay khóc thế này, nhưng sao mỗi lần khóc thút thít, đều có cậu ở bên cạnh?
Chỉ là nước mắt, làm thế nào cũng không ức chế được, Dư Phi muốn rời khỏi cô ư?
Đi một mình, anh không đợi được cô, cô cũng không đi được đến chỗ của anh?
Cô liều mạng giữ chặt quý Hiểu Đồng, khổ sở đến mức, sắp chết đi. d.d.l.q.d.
Thường Tiếu quả nhiên không đoán sai, hai người này quả thật có gian tình.
Thường Tiếu trải qua một Lễ Giáng Sinh bi thảm nhất trong đời.
Hơn nữa theo tin tức của Dung Lan báo về, trên mặt hai người kia, treo nụ cười rạng rỡ.
Lập tức chạm tới sợi dây đàn trong đáy lòng, đau đến không muốn sống.