Phiên ngoại : Thất niên chi dương.
Sau chuyến đi, cha mẹ hai bên thảo luận về việc tổ chức hôn lễ, đặc biệt ngày nào hai người mẹ cũng lo lắng y phục cho hôn lễ, Bạch Tĩnh An và Nhiễm Mộ Húc cũng bận đến nhá thở, khi về đến nhà, Bạch Tĩnh An bơ phờ nằm trên ghế sô pha, nói: "Không muốn đám cưới, mệt mỏi quá."
Nhiễm Mộ Húc cũng biết mấy ngày nay đối phương rất mệt nên lo lắng xoa bóp, dỗ dành nói: "Anh biết em mệt mỏi, anh đã chuẩn bị hết rồi, em nghỉ ngơi cho tốt, được không?"
Bạch Tĩnh An gật đầu đồng ý.
Vì vậy, cậu không cần phải lo những chuyện sau đó nữa.
Hai tháng sau, cả hai tổ chức đám cưới hoành tráng ở thành phố A.
Hôm đó có rất nhiều doanh nhân có tiếng tăm đến tham dự, cả hai còn gây xôn xao trên weibo.
Cứ như vậy hai người kết hôn và bên nhau hạnh phúc.
Ba năm sau, công ty của Nhiễm Mộ Húc trở thành công ty hướng ra thị trường cạnh tranh và niêm yết trẻ nhất ở thành phố A.
Hôm nay tan tầm về nhà, trên ghế sô pha không có ai, anh lặng lẽ bước đến phòng làm việc, cậu đang live stream trò chuyện cùng fans nên anh khẽ mở cửa vào.
Bạch Tĩnh An liếc nhìn cánh cửa đang khép, nói: "Em đang live stream." Nhiễm Mộ Húc gật đầu đi về phía đối phương, sau đó một tay che camera, nhẹ nhàng hôn cậu.
Màn hình nhảy ra một loạt "???"
"Sao màn hình đen thui vậy?"
"Tôi dường như nghe thấy tiếng bước chân?"
"Đó là ai?"
"???? Vậy tại sao anh ta lại che nó?"
"Tôi hiểu rồi, kèm theo biểu tượng hạnh phúc."
"Nhưng mà chúng ta phải nói chuyện với An An."
Hai phút sau, màn hình đã trở lại bình thường, người hâm mộ thấy khóe miệng của cậu hơi đỏ lên.
Người sành đời thì sẽ biết chuyện gì đã sẽ xảy ra, fan cũng không dám chọc cậu, vì lần live stream này bọn họ đã yêu cầu từ rất lâu.
Vì vậy màn hình đã được căn chỉnh ngay ngắn, gõ: "Màn hình có vấn đề, không sao cả." Bạch Tĩnh An nhẹ giọng nói, "Biết vậy là được rồi."
Nhiễm Mộ Húc khẽ bước ra ngoài đi vào phòng bếp nấu ăn.
Buổi tối anh có tiệc rượu nên muốn đưa cậu đi cùng.
Trong bữa ăn, Nhiễm Mộ Húc dịu dàng nói: "Bé yêu, bữa tiệc tối nay có khả năng anh sẽ uống một chút rượu, em đi cùng anh nhé." Bạch Tĩnh An gật đầu, dù sao cậu ở nhà cũng chán."
Sau bữa tối, Nhiễm Mộ Húc tự giác dọn dẹp bát đĩa còn Bạch Tĩnh An thì lên phòng ngủ trên lầu chọn một bộ âu phục, cậu rất ít tham gia hoạt động, nhưng trong tủ vẫn có rất nhiều vest, bởi vì cậu mặc vest khiến người khác cảm thấy rất kinh ngạc.
Từ tiệc cưới năm trước, Nhiễm Mộ Húc bắt đầu may riêng cho cậu rất nhiều âu phục.
Đã nhiều năm như vậy, Bạch Tĩnh An vẫn như một thiếu niên, vẫn giữ được nét trẻ trung, bộ vest màu xanh nhạt tôn lên vòng eo thon gầy và khuôn mặt không chê vào đâu được của thiếu cậu, giống như vị hoàng tử xuất thân từ gia đình quyền quý.
Lúc Nhiễm Mộ Húc nhìn thấy, anh chỉ muốn giữ cậu ở nhà không muốn cho cậu ra ngoài.
Anh không khỏi thở dài, "Nhiều năm như vậy cục cưng của anh vẫn rất thu hút."
Anh biết có rất nhiều người ao ước cục cưng của anh, dọc đường đi anh đều nắm chặt tay đối phương để thể hiện tính chiếm hữu của bản thân.
Vừa bước vào Nhiễm Mộ Húc đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, một phần vì sự nghiệp của anh, một phần là vì người yêu của anh rất đẹp.
Từ khi kết hôn đến nay, hiếm khi hai người xuất hiện công khai, nguyên nhân là do Nhiễm Mộ Húc giấu người rất chặt và không muốn người khác làm phiền cuộc sống riêng tư.
Truyền thông đến bữa tiệc không ngừng quây quanh Nhiễm Mộ Húc.
Bạch Tĩnh An không muốn nghe những người này nói chuyện thương trường nên khẽ nói với người bên cạnh: "Anh à, em đến đó đợi anh." Nhiễm Mộ Húc gật đầu, người kia vẫn trong tầm mắt của anh.
Bạch Tĩnh An cảm thấy tiệc tùng kiểu này rất chán nên đến quầy đồ ăn nhẹ.
Lúc này một người không có mắt nhìn đi tới, vừa vào cửa hắn đã chú ý đến cậu, mặc dù biết cậu là ai nhưng vẫn nổi lên ham muốn, hắn đến gần lịch sự hỏi: "Tôi có thể ngồi đây được không?"bg-ssp-{height:px}
Bạch Tĩnh An nhìn thấy người tới, lạnh nhạt nói: "Không thể."
Hắn không chịu thua, vẫn tươi cười, bỗng nhiên Ninh Dung Hứa khoác tay lên vai kẻ kia, đùa cợt: "Anh muốn động vào người anh em của tôi à?"
Người đàn ông cười cười, "Anh Ninh nói gì vậy, tôi chỉ muốn làm quen với người đẹp thôi mà."
Nhiễm Mộ Húc bước tới, thờ ơ nói: "Anh muốn làm quen với ai? Bà xã của tôi sao?" Người đàn ông hoảng sợ nên vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi anh Nhiễm, tôi vừa rồi uống quá chén.
Người quân tử đừng trách kẻ tiểu nhân như tôi."
Nhiễm Mộ Húc lạnh lùng nói: "Cút."
Kẻ kia vội vàng chạy đi, mọi người nhìn người này, thật là điếc không sợ súng mà.
Ngay cả người thương của người đó mà cũng dám động, ai mà không biết đây là ông trời con của anh cơ chứ, vừa rồi Nhiễm Mộ Húc đã rất tức giận khi thấy có người đến gây chuyện, vì vậy anh nhờ Ninh Dung Hứa đến giúp đỡ, lúc đến nghe thấy tên kia nói, anh chỉ muốn lôi tên đó ra đánh một trận.
Ninh Dung Hứa xem trò vui nói: "Cục cưng của cậu quá thu hút, cậu phải giữ cẩn thận đó."
Bạch Tĩnh An đứng kế bên vẻ mặt vô tội không tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người.
Nhiễm Mộ Húc lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng người yêu của mình ít thu hút sao? Hai người cứ thế chọc vào chỗ đau của nhau mà trở nên khó chịu.
Một lúc sau, Nhiễm Mộ Húc không có ý muốn ở lại nên đưa người về nhà sớm.
Lên xe, Bạch Tĩnh An cảm thấy bầu không khí có hơi khác thường, cậu đang nghĩ vấn đề nằm ở đâu.
Vì vậy cậu lựa chọn im lặng không nói và nghĩ ra một ý.
Về đến nhà, Bạch Tĩnh An tức giận ngồi trên sô pha, sau đó nhìn chằm chằm Nhiễm Mộ Húc, lúc nãy anh giận chính mình, vợ anh thu hút như vậy, anh phải làm sao đây.
Thế nên anh không để ý đến cảm xúc của cậu, anh thận trọng nói: "Vợ à, sao vậy, anh lại làm sai ở đâu sao?"
Bạch Tĩnh An hốc mắt tích nước, nghẹn ngào nói: "Chúng ta bên nhau bao nhiêu năm rồi?"
Nhiễm Mộ Húc không hiểu tại sao đối phương lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Bảy năm, bốn tháng ngày."
Bạch Tĩnh An nghẹn ngào nói: "Anh có nghe nói đến đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp? Có phải anh chán rồi không? Vậy nên trong xe không nói lời nào?"
Nhiễm Mộ Húc vội lau nước mắt cho cậu, dỗ dành: "Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh.
Anh không chán, anh rất yêu em, chỉ vì em rất thu hút người khác nên anh cảm thấy rất giận bản thân.
Bảy năm không thể vượt qua là đối với người khác còn anh sẽ vĩnh viễn không như vậy."
Sau khi nghe giải thích, Bạch Tĩnh An nói "Em khát."
Nhiễm Mộ Húc lập tức xuống bếp rót nước, nhân tiện ngẫm lại hành vi của mình, đây là lần đầu tiên cậu khóc trước mặt anh, chuyện này anh phải nói rõ ràng, không để cậu phải hiểu lầm, nhỡ đâu ly hôn...!
Bạch Tĩnh An lặng lẽ lau nước mắt, khoé miệng cong lên.
Nhiễm Mộ Húc đưa nước cho cậu, nhẹ giọng nói: "Bé con, anh sẽ ngẫm lại bản thân mình, nhưng cục cưng không được nói ly hôn, được không?" Bạch Tĩnh An nói, "Còn phải xem biểu hiện của anh" nhưng khóe miệng của cậu đã phản bội ý của bản thân.
Nhiễm Mộ Húc sao không hiểu được chứ, người này quả thật là yêu tinh nhỏ, anh biết được nên nói: "Cục cưng, anh có chuyện muốn nói với em."
Bạch Tĩnh An có chút khó hiểu nói: "Anh à, có chuyện gì sao?"
Nói xong, Nhiễm Mộ Húc ôm người lên lầu, Bạch Tĩnh An chống cự nói: "Thả em xuống, đồ tồi, em không muốn nói chuyện nữa." Thỏ trắng nhỏ làm sao có thể chống lại được con sói già xấu, vậy nên bé thỏ trắng bị sói già ăn thịt dễ dàng.
Mặc dù lần này Bạch Tĩnh An diễn nhưng Nhiễm Mộ Húc vẫn để trong lòng, người yêu của anh đang dùng cách riêng của mình để giải tỏa lo lắng, anh chạm vào người đang ngủ trên giường, nhẹ nhàng nhìn cậu, dường như họ đã ở bên nhau rất lâu nhưng anh vẫn rất yêu người này và muốn cùng bên cậu cho đến già.
- --------------------------------.
Ngôn Tình Sủng
()- Thất niên chi dương: Đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Lời của tác giả Tử Bách:
An An nhân vật đầu tiên mình viết, mình thực sự rấy yêu cậu ấy, cậu ấy có chủ kiến riêng, sẽ không vì dựa vào tiểu Nhiễm mà nhu nhược, luôn có vốn sống riêng, không chịu khuất phục trước người khác.
Cậu sẽ yêu ai đó theo cách của riêng mình.
Cậu và tiểu Nhiễm rất tương đồng, rất xứng đôi..